Phong Ngự

Chương 222

Bên trong hang động ở dưới tiểu cốc Kiếm Lư, Phong Nhược đang khoanh chân ngồi đó, hai mắt hắn khép hờ lại tựa như đang nhập định, những đệ tử Thượng Tam Viện cứ tới rồi đi liên tục, tuy nhiên thân hình hắn vẫn ngồi yên bất động.

Tuy nhiên không ai biết được, ở phía dưới Hỏa Linh tuyền đằng kia khoảng mấy trăm trượng đang có một quầng huyền hỏa mãi bận rộn tối tăm mặt mày, trải qua suốt thời gian tìm tòi lục lọi cuối cùng Phong Nhược đã hoàn toàn chủ động nắm giữ được phân thần huyền hỏa này, có thể nói bên trong Hỏa Linh tuyền đây hắn được xem như là một vị chúa tể thực thụ.

Hơn nữa Phong Nhược còn phát hiện ra mình cũng không cần phải nhọc thân điều khiển phân thần huyền hỏa nữa, hắn chỉ cần ném phân thần này vào trong Hỏa Linh tuyền, thế là nó có thể tự động hấp thu hỏa linh khí ở xung quanh rồi tự động phát triển, đặc biệt càng xuống sâu bên dưới thì tốc độ hấp thu hỏa linh khí càng nhanh hơn, thậm chí Phong Nhược còn hoài nghi rằng không lẽ ngay bên dưới Hỏa Linh tuyền này có tồn tại một quặng linh thạch hỏa thuộc tính ấy chứ.

Tuy nhiên có thể suy dễn lại một lượt thế này, trên thực tế phân thần huyền hỏa của Phong Nhược chỉ có thể hoạt động sâu nhất dưới Hỏa Linh tuyền khoảng chừng trên dưới năm trăm trượng, nếu cứ tiếp tục xuống sâu bên dưới sẽ đụng phải một cổ áp lực cực lớn, hắn đoán không lầm thì đó là lực lượng phong ấn của Cửu Thiên Lưu Vân truyệt trận.

Phong Nhược đã từng thử mò mẫm đến chỗ giới hạn đó, nhưng hắn không ngờ lực lượng phong ấn của Cửu Thiên Lưu Vân truyệt trận lại quá mức khủng bố, hắn chỉ mới tiến đến gần đó một chút thôi mà lực lượng đã nặng nề như núi đè, làm cho hắn thiếu chút nữa bị tan nát phân thần huyền hỏa này rồi.

Được chứng kiến qua loại lực lượng tựa như nghịch thiên này, bất chợt trong lòng Phong Nhược lại càng hứng thú hơn với Cửu Thiên Lưu Vân truyệt trận, tuy nhiên đến lúc hắn khai mở Tụ Sinh trận trong hang sâu kia lại càng kinh ngạc đến nổi há hốc mồm.

Hắn cứ tưởng rằng Cửu Tuyệt lão nhân thế nào cũng lưu lại trận quyết trên vật gì đó tương tự như ngọc giản, hoặc cùng lắm là khắc lên trên bề mặt những khối đá xung quanh, ai ngờ đâu bên trong phạm vi được bao trùm bởi Tụ Sinh trận kia chỉ có mỗi một khối đá lõm có bề ngang một trượng, sâu chừng hai trượng gì đó.

Phải nói đúng hơn đây là một tòa tiểu cốc Kiếm Lư được thu nhỏ không biết bao nhiêu lần, thật sự khối đá lõm này giống y như đúc với hình dạng bên ngoài của tiểu cốc Kiếm Lư, ngoại trừ không có lão già bị trói bằng dây xích kia, còn lại mọi chi tiết khác đều không có gì khác biệt cả.

“Không lẽ Cửu Tuyệt lão nhân lừa gạt à ? Cái này mà là trận quyết sao?”

Quả thật hiện tại Phong Nhược đang dỡ khóc dỡ cười, đây chỉ là một hình thái thu nhỏ vô số lần của tiểu cốc Kiếm Lư mà thôi, hắn bỏ công ra để tìm hiểu nó làm gì chứ? Trực tiếp chạy ra ngoài nhìn xem không phải hay hơn sao?

Tuy vậy hắn vẫn nhẫn nại tỉ mỉ quan sát qua một lượt, cuối cùng Phong Nhược đã phát hiện ra điểm khả nghi, nó nằm là ngay cửa vào hang động của khối đá lõm này, dường như có một lỗ khóa nào đó.

Thoáng suy ngẫm một lúc, lập tức trong đầu Phong Nhược hiện lên hình dạng của thanh ngọc giản màu đen mà hắn có được khi phá giải ảo trận lúc trước, rõ ràng hình dạng hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Khi đã hiểu rõ vấn đề, Phong Nhược không còn chút do dự nào nữa, hắn vội vàng quay về bên cạnh Hỏa Linh tuyền rồi cho ý niệm trở về với bản thể, kế tiếp hắn lấy từ thắt lưng trữ vật ra thanh ngọc giản màu đen kia, rồi quăng luôn xuống Hỏa Linh tuyền. Sau đó ý niệm của hắn lại chuyển dời đến phân thần huyền hỏa, cuối cùng khống chế lấy thanh ngọc giản màu đen đó kéo về chỗ khối đá lõm kia.

Sau khi đã xác định không có gì thiếu sót, lúc này Phong Nhược mới cẩn thận từng li từng tí khống chế hỏa diễm cho cắm thanh ngọc giản màu đen vào ngay lỗ khóa trên khối đá lõm kia.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, xung quanh chín thanh tiểu kiếm ở ngay cửa liền xuất hiện vô số quầng sáng chui thẳng vào trong thanh ngọc giản màu đen đó, cho tới khi Phong Nhược thấy được chuyện gì đang xảy ra thì bên ngoài thanh ngọc giản này đã trở nên óng ánh, hơn nữa còn lóe lên chùm sáng năm màu khiến cho người khác nhìn vào đã biết ngay không phải là vật bình thường.

Phong Nhược hết sức mừng rỡ vội vàng vận chuyển một luồng hỏa linh lực tinh thuần vào bên trong đó, lập tức trong đầu hắn xuất hiện vô số văn tự tràn vào.

Suốt ba canh giờ sau, Phong Nhược mới đại khái xem qua hết nội dung rộng tựa biển cả nằm bên trong thanh ngọc giản, quả thật hắn không thể không bội phục tài hoa của Cửu Tuyệt lão nhân có tư thế ngút trời, không có người thứ hai sánh bằng.

Cũng do Cửu Thiên Lưu Vân truyệt trận này không chỉ là một loại trận pháp, hay một cấm chế phong ấn, mà nó còn được coi như một dạng công pháp tu luyện, pháp quyết công kích nữa.

Theo như bên trong ngọc giản, Cửu Tuyệt lão nhân miêu tả còn kỹ càng hơn những gì lúc trước Phong Nhược trực tiếp nghe được. Như lời của lão nhân nói lại, tuy để tu tập tuyệt trận này cần phải có chín loại lực lượng cực kỳ thuần túy, nhưng trọng tâm bên trong có hai hướng phát triển cực đoan.

Một hướng phát triển hết sức phức tạp, trong đó có những biến hóa như rừng sao trên bầu trời, nếu có thể hiểu được nó cuối cùng sẽ chính thức bố trí ra được Cửu Thiên Lưu Vân truyệt trận.

Một hướng phát triển khác đơn giản hơn, có thể nói nó còn trên cả đơn giản nữa, đó chính là đẩy mạnh lực công kích ngày càng cao.

Nói một cách khác, hai hướng phát triển cực đoan này công thủ khác nhau, nếu như có thể hợp nhất được cả hai hướng này mới xem như nhận được truyền thừa chính thức từ Cửu Tuyệt lão nhân.

Tuy nhiên cả hai hướng phát triển cực đoàn này đều có chín tầng cảnh giới, mỗi tầng đều có thể tương hỗ cho nhau, phụ trợ lẫn nhau, hơn nữa chín tầng cảnh giới đó lại có mối quan hệ với chín loại lực lượng kia.

Tầng cảnh giới thứ nhất tương đối đơn giản nhất, hiện tại xem như Phong Nhược đã đạt tới, yêu cầu chính là khắc trận bằng tâm niệm, đồng thời có tu vi đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.

Thế nhưng độ khó của tầng cảnh giới thứ hai lại tăng lên gấp mấy chục lần, yêu cầu hướng phát triển thủ cực đoan chính là phải tìm ra lực lượng tinh thuần có thuộc tính mộc, sau đó dùng tâm niệm khắc thành Mộc Linh sát trận.

Hiện tại Phong Nhược đang có sẳn Thanh Mộc Thần Tinh coi như đã đáp ứng được điều kiện tiên quyết, hơn nữa hắn vốn tự nghĩ trên phương diện trận pháp cũng có chút thành tựu, thế nhưng đến lúc chứng kiến được Mộc Linh sát trận lập tức không nhịn nỗi liền trợn mắt há mồm không thôi, quả thật trận pháp này quá khó nhằn, rõ ràng còn khó hơn cả hầu hết các trận pháp trung cấp trong Tu tiên giới. Nếu như cho hắn bố trí cẩn thận chậm rãi, có lẽ vài năm sau hắn có thể lập được một tòa trận pháp, nhưng theo ngọc giản có đề cập qua buộc phải khắc thành trận pháp tức thời mới được.

Trời đất... phải tức thời hoàn thành à ? Lập tức Phong Nhược nhận định cơ bản không có cách nào làm được, cho nên chẳng đặng đừng hắn đành tạm thời bỏ qua tìm hiểu về Mộc Linh sát trận này, ngược lại tập trung vào hướng phát triển công cực đoan kia.

So sánh với độ khó cực cao của Mộc Linh sát trận, một hướng phát triển cực đoan khác có tầng cảnh giới thứ hai lại rất hợp với tình hình của Phong Nhược hiện tại, bởi vì tầng thứ hai này hết sức đơn giản, chỉ có một khẩu quyết Ngự kiếm thuật... Thanh Mộc Lưu Vân Trảm mà thôi.

Tên đúng như ý nghĩa, Thanh Mộc Lưu Vân Trảm này cần phải được vận dụng lực lượng thuộc tính mộc mới có thể thi triển được kiếm quyết, kiếm quyết chỉ đơn giản tới tới lui lui vài câu thôi, rất là phù hợp với hướng phát triển cực đoan nhưng đơn giản.

Tuy nhiên, sau khi Phong Nhược cẩn thận tìm hiểu một phen lập tức mặt mày hắn lại tuôn đầy mồ hôi, bởi vì Thanh Mộc Lưu Vân Trảm này tuy nhìn qua thấy đơn giản nhưng khi áp dụng lại cực kỳ khó khăn, nên biết rằng hiện tại hắn cũng đã ngưng kết được kiếm ý rồi, nhưng chỉ mới âm thầm diễn luyện theo một chút thôi thế mà chớp mắt đã bị đình trệ rồi, hắn thất vọng buồn chán đến nỗi muốn thổ huyết tại chỗ.

Đã có kinh nghiệm từ trước, tâm pháp kia cho dù cảnh giới tầng bảy có phức tạp hay đơn gỉản đi nữa, Phong Nhược cũng chẳng dám tìm hiểu thêm nữa, bởi vì thứ đó quá thâm ảo với khả năng hiện tại của hắn, ne61unhu7 cố chấp vướng vào hãy chuẩn bị tinh thần bị phản phệ đi.

Phong Nhược cẩn thận suy nghĩ qua một phen, hắn quyết định trước hết nên tu tập qua thử ít nhiều Thanh Mộc Lưu Vân Trảm này đã, dù sao thứ này sẽ giúp cho chiến lực của hắn thêm phần lợi hại, quả thật hiện tại hắn rất cần phát triển trên phương diện này, còn về Mộc Linh sát trận kia thôi tstrongi hãy đề sau này xem lại, nó thật sự quá khó khăn đến nỗi khiến cho hắn không đủ tự tin đối mặt với nó.

Nếu như có thể hiểu thấu được Thanh Mộc Lưu Vân Trảm này, trong thời gian tỉ thí ba tháng sau biết đâu chừng hắn có được niềm vui bất ngờ thì sao.

Sau khi đã xác định rõ ràng, Phong Nhược không dừng lại ở đây nữa, hắn liền dấu thanh ngọc giản năm màu cùng một lượng lớn hỏa linh thạch dấu bên trong khối đá kia, dù sao hiện tại thắt lưng trữ vật của hắn có cấp bậc quá thấp, hơn nữa bản thân ngọc giản năm màu cùng hỏa linh thạch sẽ tản ra chấn động mãnh liệt, nếu gặp phải thần niệm của Kim Đan kỳ ắt hẳn hắn sẽ bị soi thấu tất tần tật mọi thứ bên trong đó, ngược lại bản chất viên Thanh Mộc Thần Tinh trên người hắn có tính che dấu rất tốt, trừ khi những lúc Phong Nhược cố ý thao tác ra, trên cơ bản nó không hề truyền ra bất kỳ dao động nào.

Lúc này ý niệm đã trở về bản thể, Phong Nhược lập tức dùng Mị Ảnh Kiếm bay về phía cổng sau núi. Hôm nay hắn muốn tu luyện kiếm quyết nên không thể chọn một chỗ tùy tiện được, cũng do phạm vi công kích gần đây có thể đạt tới một trăm rưỡi trượng rồi, hơn nữa uy lực quá mức kinh người, do đó hắn buộc phải đến Thí Luyện Tràng chính là nơi chuyên tu tập pháp thuật và Ngự Kiếm Thuật ở hậu sơn.

Thí Luyện Tràng này chẳng những rộng rãi bao la, hơn nữa còn được bảo hộ bởi trận pháp mạnh mẽ nữa, nên khi ở bên trong đó có thể triển khai bất kỳ công kích nào mà mình muốn.

Phía hậu sơn của Trấn Thiên Tông có tổng cộng chín khu vực Thí Luyện Tràng cực lớn, có thể dựa vào đẳng cấp khác nhau mà chọn Thí Luyện Tràng tương ứng, thật ra để thích hợp với tu vi Trúc Cơ kỳ chỉ có thể chọn một trong ba khu Thí Luyện Tràng, còn tu vi Kim Đan kỳ có hai khu và Linh Anh kỳ được một khu riêng biệt. Duy nhất có thêm một khu vực Thí Luyện Tràng có quy mô lớn nhất, có thể chứa được tới hai vạn người cùng lúc, tuy nhiên môn phải chỉ trưng dụng khu vực này vào những lúc cử hành tỷ thí mà thôi.

Đặc biệt hai khu vực Thí Luyện Tràng cuối cùng kia chưa bao giờ được mở ra, nên cũng chẳng ai biết rõ rốt cuộc trong đó dùng để làm gì nữa.

Đây là lần đầu tiên Phong Nhược bước chân tới Thí Luyện Tràng, lúc trước hắn chưa từng có cơ hội tới nơi này, bởi vì chỉ dành cho đệ tử từ Thượng Tam Viện trở lên mà thôi.

“Đứng lại, đây là nơi trọng địa của môn phái, mau đưa yêu bài thân phận ra đây!”

Không quá bất ngờ, quả nhiên Phong Nhược đã bị chặn lại ngay cổng vào, cho dù là đệ tử chính thức của Thượng Tam Viện đi nữa, mỗi lần muốn tiến vào cổng chính môn phái đều phải trình ra yêu bài thân phận, trừ khi tu vi hắn đạt tới Kim Đan kỳ lúc đó có thể trở thành đệ tử trọng tâm của Trấn Thiên Tông, như vậy mới đủ tư cách cư ngụ lâu dài tại đây, hơn thế không còn bị mấy tên thủ vệ này kiểm tra nữa.

Tuy nhiên hắn khó mà có tư cách trở thành đệ tử trọng tâm, bởi vì hành trình tiếp cấp lên Kim Đan kỳ còn quá xa xôi đối với hắn, vì thế hắn vẫn sẽ bị tra xét dài dài.

“Ồ ? Đây chẳng phải là Phong Nhược sao? Đã lâu rồi không gặp, ta nghe nói gần đây chỉ trong thời gian ngắn mà ngươi đã oai phong lẫm liệt rồi, lại còn may mắn được tham gia vào đợt tỷ thí ba tháng sau nữa, không phải ngươi sẽ bỏ chạy ngàn dặm, quăng mũ cởi giáp đấy chứ?

Phong Nhược đang bị đội thủ vệ kiểm tra thân phận thì bỗng nghe một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau, ngoại trừ kẻ gần đây cứ một mạch thẳng tiến như thể thuyền lên theo nước, không phải Mạc Vô Ngân thì còn ai vào đây nữa?

Mấy tên thủ vệ kia không hề kiểm tra Mạc Vô Ngân chút nào, bởi vì bên hông gã lóe lên kim quang nhấp nháy, tiêu chí của yêu bài Vân Long đó đã quá đủ để chứng minh gã chính là đệ tử trọng tâm của Trấn Thiên Tông rồi, đương nhiên có thể vô tư ở lại bên trong môn phái, hơn nữa cũng không bị kiểm tra gì nữa.

Phong Nhược quay đầu lại ngó Mạc Vô Ngân thấy bên cạnh gã còn có mấy tên khác nữa, lúc này hắn chỉ nhếch mép cười trêu ngươi.

“Bỏ chạy ngàn dặm à ? Câu này nghe hay thật, tuy nhiên ta tặng cho ngươi đấy, vì có lẽ ngươi thích hợp hơn nhiều, thấy thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment