Phong Ngự

Chương 229

Mất khoảng hai ngày, Phong Nhược mới hoàn thành xong xuôi hai bước cuối cùng, lúc này đoạn Long Tức Mộc Tâm đã biến thành một thanh kiếm dài chừng hai xích bảy tấc, bề rộng chừng hai ngón tay, thân kiếm óng ánh như ngọc.

"Chậc chậc... không tệ chút nào !" Phong Nhược cảm thấy thỏa mãn nên không nhịn được mới bật lên hai tiếng chậc chậc cảm thán, thanh kiếm khí đặc chế này khác biệt với những loại kiếm khí bình thường rất nhiều, chẳng những chiều dài của nó ngắn hơn mà chiều rộng cũng bé hơn không ít, vì thế không thể dùng nó để ngự kiếm phi hành được, tác dụng duy nhất của nó là dùng để công kích.

Bàn tay Phong Nhược khẽ lướt lên thân kiếm, xúc giác mang lại không phải là lạnh lẽo và sắc bén mà là trơn nhẵn và mịn màng, e rằng bất cứ ai mà nhìn thấy nó cũng nghĩ rằng đây là một món đồ chơi mà không hề có chút sát khí nào, nhưng thực tế nó rất xứng với cái tên vũ khí giết người.

Tâm niệm khẽ động, lập tức Tiên Thiên Mộc Sát trong người Phong Nhược mãnh liệt truyền vào trong thân kiếm, đồng thời hắn cũng thi triển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm vốn đã bị vướng mắc từ ba tháng trước.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng lưu động xuất hiện rồi bay nhanh trong luyện thất, sau đó nó dừng lại rồi ngưng kết thành ba luồng kiếm khí dài gần một trượng, bay về bốn phía với tốc độ nhanh như chớp.

Bất chợt tình hình thế này đã vượt qua dự tính của Phong Ngự, bởi ba đạo kiếm quang kia mới vừa rời khỏi bản thế đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.

"Không...".

Phong Nhược thống khổ kêu to, ba luồng kiếm quang dài gần một trượng trông giống như kiếm khí hình trăng khuyết kia lập tức cắt đứt luyện thất của hắn thành một đống hoàng tàn. Không chỉ có như thế, sau khi phá tan luyện thất của Phong Nhược, ba luồng kiếm khí kia một phân thành hai, lập tức hóa thành sáu luồng kiếm khí đánh ngược về phía hắn.

Mặc dù sáu luồng kiếm khí này có kích thước nhỏ hơn ba tia trước đây, nhưng uy lực và tốc độ của bọn chúng thật khó lường.

Mắt thấy sáu luồng kiếm khí đó phân ra sáu hướng bay thẳng về phía mình, Phong Nhược tức thời bị dọa đến điếng người, hắn không kịp suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, mà vội vàng thúc dục Đạp Vân Chiến Ngoa rồi nhảy lên cao hơn trượng.

Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến Phong Nhược càng thêm kinh ngạc, sáu luồng kiếm khí kia đánh vào cùng một vị trí, sau đó bọn chúng lại một phân làm hai, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện mười hai tia kiếm khí bay lượn khắp nơi.

Khi nhìn thấy một màn như vậy, Phong Nhược gần như muốn ngất đi tại chỗ, quả thật hắn không ngờ được Thanh Mộc Lưu Vân Trảm phối hợp với Tiên Thiên Mộc Sát, lại cộng thêm thanh kiếm khí đặc thù mới luyện chế này, lại có uy lực to lớn đến như vậy.

Thế nhưng lúc này hắn làm gì có thời gian mà tìm hiểu nguyên nhân, hắn chỉ có thể gào lớn giữa không trung: "Ngân Giáp, Bạch Mao, chạy nhanh..."

Trong khi Phong Nhược đang bận gào thét thì hai gian tĩnh thất bên cạnh cũng bị kiếm khí chém thành hoang phế, còn Ngân Giáp Thiên Thù và Bạch Mao Quỷ Bức cũng bị đàn kiếm khí bay lượn như mạn thiên hoa vũ này dọa cho ngớ ngẩn cả ra, may mà bọn chúng linh hoạt thành tính, lên sau một hồi nhảy nhót loạn xa, cuối cùng cũng thoát nạn !

Ngay cả Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp được bố trí xung quanh tiểu viện cũng bị kiếm khí bay múa như mạn thiên hoa vũ kia đánh cho tan thành bình địa, may mà mấy luồng kiếm khí này sau khi đánh tan trận pháp phòng ngự cũng hết uy lực mà biến mất, chứ nếu không để liên lụy tới ba cái tiểu viện bên cạnh e rằng hôm nay hắn gặp phải phiền phức không nhỏ rồi.

Khi nhìn thấy cảnh hoang tàn của tiểu viện, kết hợp với ánh mắt mơ hồ và vô tội của Ngân Giáp Thiên Thù cùng Bạch Mao Quỷ Bức, Phong Nhược cảm thấy khóc không ra nước mắt nữa.

Đây chính là uy lực của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm sao? Mạnh mẽ thì đủ mạnh mẽ rồi đấy, nhưng hình như nó không phân biệt được địch hay ta, lúc nào cũng muốn diệt sát hết toàn bộ mọi vật chung quanh. Nếu như dùng nó để đồng quy vu tận với địch nhân, thì đúng là một biện pháp không tệ chút nào.

"Cái lão đầu Cửu Tuyệt kia thật là biến thái, sao lão có thể nghiên cứu ra kiếm quyết đáng sợ như vậy cơ chứ!".

Phong Nhược hơi đau đầu thầm nghĩ, nếu như nó cứ công kích như thế thì làm sao hắn dám sử dụng đây, thế nhưng có gì đó chưa đúng thì phải, dường như mình đã bỏ qua vấn đề mấu chốt nào đó hay sao đó.

Mắt nhìn thanh kiếm khí óng ánh như ngọc trong tay, Phong Nhược đặt mông ngồi xuống giữa sân rồi hồi tưởng lại cả quá trình luyện chế lúc trước của mình.

Lúc vừa rồi khi hắn phát hiện ra đã mất đi sự không chế ba luồng kiếm khí kia, thì dường như Thanh Mộc Lưu Vân Trảm cũng ngừng vận chuyển, chẳng lẽ đó chính là nguyên nhân hay sao?

Hơn nữa phương thức công kích của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm chính là bao trùm trong phạm vi lớn, dường như còn ẩn chứa chút ít của trận pháp thì phải, vì thế chỉ cần hắn có thể khống chế quỹ tích của những tia kiếm khí kia rồi không ngừng mở rộng, thì chẳng phải kẻ địch không còn chỗ trốn sao?

Thế nhưng phải làm cách nào để không chế đây? Dù sao mấy tia kiếm khí đó cứ bị bắn ngược là một lại phân làm hai, đương nhiên thời gian càng dài thì số lượng bọn chúng càng nhiều lên!

Sau khi ngồi trong đống hoang tàn đầy gạch vụn chừng một canh giờ, bỗng trong đầu Phong Nhược lóe lên, có lẽ gã đã tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề này!

Nếu như hắn nhớ không lầm thì lúc nãy, thoạt nhìn những đạo kiếm khí kia bay lượn vô cùng hỗn loạn, nhưng thật ra bọn chúng vẫn tuân theo hai quy luật!

Thứ nhất là quy tắc bắn ngược, nếu nó gặp được công kích thì lập tức nó có thể thương tổn đến mục tiêu, đồng thời mượn lực để tạo thành hai luồng kiếm khí.

Thứ hai, sau khi bắn ngược về, tất cả các kiếm khí sẽ bay về điểm xuất phát, sau đó lại bắt đầu quy trình bắn ngược trở lại, vì thế số lượng kiếm khí mới tăng lên gấp đôi một lần nữa.

Vừa nãy, thoạt nhìn bọn chúng bay lượn có hơi hỗn loạn, nhưng điểm xuất phát của bọn chúng lại không đổi, tất cả đều quay về vị trí mà Phong Nhược đứng.

Như vậy nói lên được điều gì ?

Từ đó Phong Nhược có một suy đoán rất lớn mật, những tia kiếm khí kia không phải là công kích hắn, mà chúng chỉ quay trở về mà thôi, nếu như hắn có thể giữ cho Thanh Mộc Lưu Vân Trảm không bị gián đoạn, thì sẽ xuất hiện tình huống như thế nào?

Suy nghĩ này khiến nội tâm Phong Nhược như bừng sáng, dường như hắn đã tìm ra điểm mấu chốt của thanh kiếm khí đặc thù này.

Phong Nhược hít sâu một hơi, rồi nhìn kiếm khí trong tay vừa cười vừa lẩm bẩm: "Ngươi có được uy lực như vậy thì gọi ngươi là Lưu Vân đi! Như mây, như khói, không trói buộc, tự do tự tại".

Sau khi đặt tên cho thanh kiếm khí được luyện chế từ Long Tức Mộc Tâm, Phong Nhược cũng chẳng thèm quan tâm đến đống hoang tàn trong tiểu viện nữa, mà lập tức xuất thanh Mị Ảnh kiếm ra rồi bay thẳng về phía Chấp Sự Hữu Điện ở sườn núi Tiếp Thiên Phong.

Lúc này thanh Lưu Vân kiếm đã hoàn thành, cần phải có một cái vỏ kiếm xứng đôi với nó mới được, tiếc là với trình độ của hắn cũng không nắm chắc có thể luyện chế vỏ kiếm thành công, vì thế chỉ còn cách đi mua một cái vỏ kiếm mà thôi.

Sau khi tới Chấp sự hữu điện, Phong Nhược cũng không đi tới đài cao của Thương Nguyệt thương hội, mà đến thẳng tòa đài cao của Linh Sơn Viện, bởi vì chưởng viện tiền nhiệm của Linh Sơn Viện là một cao thủ luyện khí, do đó hắn có khả năng về phương diện luyện khí rất cao, sống trong môi trường như vậy nên đại đa số đệ tử của Linh Sơn Viện đều có trình độ luyện khí bất phàm.

Phong Nhược cũng không định mua vỏ kiếm, mà định đặt làm một vỏ kiếm theo yêu cầu của hắn, bởi vì thanh Lưu Vân kiếm của hắn quá đặc thù, e rằng không thể dùng được những vỏ kiếm bình thường khác.

"Chào các vị sư đệ !"

Phong Nhược hướng về phía mấy tên đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ của Linh Sơn Viện chào hỏi, dù sao bọn họ cũng là đệ tử chấp sự dự bị, chuyên môn phụ trách tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Linh Sơn Viện, tuy vị trí không quan trọng cho lắm nhưng mà rất béo bở đấy!

"Hắc hắc... chào sư huynh !" Mấy tên đệ tử Linh Sơn Viện cảm thấy được Phong Nhược quan tâm quá mức mà đâm ra sợ sệt nên bọn họ vội vàng đáp trả, dù sao Phong Nhược cũng có tu vi cao hơn bọn họ, mà lúc bình thường mấy tên đệ tử chính thức như hắn đều ngó lên trời không à, có bao giờ khách khí với bọn họ như vậy đâu?

"Sư huynh muốn mua tài liệu hay bán vật phẩm tu tiên vậy?" Một tên đệ tử Linh Sơn Viện cẩn thận hỏi thăm.

"Không, ta muốn đặt làm một cái vỏ kiếm, chẳng biết có được hay không?" Phong Nhược mỉm cười lắc đầu nói.

"Vỏ kiếm ? Đặt làm ?"

Mấy tên đệ tử của Linh Sơn Viện cảm thấy hơi ngạc nhiên, bọn họ tức thời quay sang liếc nhìn nhau, quả thật bọn họ không hiểu Phong Nhược muốn nói gì, bởi vì trong tu tiên giới chỉ có những người tu đạo có tu vi Trúc Cơ kỳ trở xuống mới sử dụng kiếm khí, vì thế kiếm khí có phẩm chất cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, thậm chí ngay cả vỏ kiếm cũng chỉ có vài loại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ chỉ có những người có gia tài cực kì phong phú, lại coi trọng uy phong và đẹp mắt mới bỏ công tốn sức vì một cái vỏ kiếm, nhưng quan trọng hơn hết những cái đó chẳng hề quan hệ gì đến lực lượng chiến đấu cả.

"Đúng rồi ! Đặt làm vỏ kiếm đấy, cứ chuyển lời này của ta tuyên bố thành một nhiệm vụ đi, thù lao là một ngàn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm, thời gian hoàn tất trong ba ngày, không biết có được hay không?"

Phong Nhược vừa cười vừa nói.

"Một ngàn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm ?" Giá này khiến cho mấy tên đệ tử Linh Sơn Viện sững sờ, nhưng sau đó họ vội vàng đáp ứng, bởi vì một cái vỏ kiếm có chất lượng không tệ cũng chỉ có giá hai trăm đến ba trăm viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm mà thôi, trong khi vị sư huynh này lại ra giá đến một ngàn viên, món hời như vậy không đáp ứng mới là lạ!

"Nghe cho kỹ này, yêu cầu của ta là toàn bộ vỏ kiếm đều phải luyện chế bằng Thiết Mộc ba trăm năm trở lên, hơn nữa trong cả quá trình luyện chế nhất định không được để nó tiếp xúc với linh khí thuộc tính kim, đồng thời không được thêm những tài liệu khác vào, còn về phần kiểu dáng thì cứ dựa vào thanh kiếm này mà luyện chế".

Phong Nhược hời hợt nói ra, sau đó phóng xuất Lưu Vân kiếm ra trước mặt đám đệ tử Linh Sơn Viện.

Khi nhìn thấy thanh kiếm lóng lánh như ngọc thạch, toàn thân kiếm khí không nhiễm một tia tục khí, lập tức mấy tên đệ tử Linh Sơn Viện tự cho là họ đã hiểu ra, trách sao vị sư huynh này lại có yêu cầu đặt làm cổ quái như vậy chứ! Thì ra thanh kiếm khí này chỉ dùng để nhìn ngắm, vuốt ve mà thôi, thế nhưng nói gì thì nói cũng phải công nhận vị sư huynh này có thú vui thật là tao nhã, tuy thanh kiếm khí này quả thật rất tinh xảo và lung linh, có lẽ đã trải qua quá trình tinh chế rồi, nhưng dù vậy cũng chỉ là lãng phí tài liệu tốt mà thôi!

Tuy trong nội tâm mấy tên đệ tử Linh Sơn Viện đều nghĩ như vậy, nhưng trên mặt mọi người đều hiện lên một dáng vẻ tươi cười vô tư.

Đương nhiên Phong Nhược cũng chẳng quan tâm đến ý nghĩ trong đầu mấy tên đệ tử kia, sau khi hắn để lại tiền đặt cọc tức khắc quay người rời khỏi. Hiện tại hắn phải đến Thí Luyện Tràng để nghiên cứu mấy vấn đề mà Thanh Mộc Lưu Vân Trảm gặp phải, ít ra cũng phải tìm cách để nó không công kích mình nữa, chứ nếu không sắp tới sẽ trở thành trò đùa dậy sóng đây!

Vừa bước chân ra khỏi Chấp Sự Hữu Điện, Phong Nhược đã thấy Diệp Lạc đang vội vàng tiến về phía hắn, thoạt nhìn dáng vẻ gã hơi tức giận, bực bội.

Phong Nhược chưa kịp mở lời chào hỏi thì Diệp Lạc đã nắm chặt cánh tay hắn rồi nói: "Ông trời đúng là có mắt, cuối cùng thì ta cũng tóm được ngươi rồi, đừng mong chạy thoát nữa nhé".

"Này, ê ê... đừng nói những lời đen đủi thế được không? Ta có trốn đi đâu bao giờ, có việc gì thì cứ nói đi, hơn nữa hình như ta đâu có nợ tiền bạc gì ngươi đâu!"

Phong Nhược cũng cảm thấy hơi khó xử, hắn lập tức gỡ tay Diệp Lạc ra.

"Ngươi còn nói thế nữa! Ngươi trốn chui trốn nhủi trong cái mai rùa ở Thí Luyện Tràng trong Hạc Minh Viện suốt ba tháng trời, ta cũng biết ý mà không tới làm phiền ngươi, sau đó vất vả lắm mới đợi được đến lúc ngươi đi ra, ai dè ngươi lại rúc vào tiểu viện mãi mà không chịu bước ra ngoài, vừa nãy ta tới tìm ngươi thì phát hiện ra ngươi đã san lấp cả tiểu viện đó thành bình địa rồi, ta hỏi ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Diệp Lạc tức giận nói.

"Sai, không phải là ta muốn làm gì, mà là ngươi muốn làm gì mới đúng? Chẳng phải ngươi với muội muội ngươi đang đi lịch lãm rèn luyện à? Sao lại cứ tìm ta suốt như vậy?"

Bình Luận (0)
Comment