Phong Ngự

Chương 247

*Hống: dựa theo sách cổ đây là một loài thú ăn thịt người.

Trong tu tiên giới, thứ có thể hình thành nên Quỷ Mị cũng chỉ có người tu đạo của nhân loại. Thực tế thì Quỷ Mị cũng không phải đáng sợ như trong truyền thuyết của thế gian, vì nói cho cùng đó cũng chỉ là một loại chấp niệm mà thôi, cũng không hình thành chiến lực quá mạnh mẽ, trừ khi phát sinh những tình huống đặc biệt chúng mới có thể trở nên mạnh mẽ.

Ngoài ra, cũng không phải tất cả người tu đạo sau khi chết đi đều có thể hình thành Quỷ Mị, chỉ có ở trong những điều kiện đặc biệt mới có thể hóa thành. Chẳng hạn như trong hoàn cảnh âm u tràn ngập âm khí, khu phụ cận không người quấy nhiễu... Đương nhiên trong đó quan trọng nhất là người chết khi còn sống nhất định thần hồn phải mạnh mẽ mới được.

Hiện giờ Phong Nhược gặp được Quỷ Mị có lẽ do một người tu đạo chết đã lâu trong động huyệt biến thành, nhưng đáng tiếc là mới chỉ đối mặt một lần đã bị Bạch Mao Quỷ Bức đánh tan. Nếu như vận khí tốt có lẽ tương lai còn có thể khôi phục lại, nếu không thì đã tan thành mây khói rồi.

"Quay trở về thôi !"

Đối với một việc nhỏ đột nhiên phát sinh thế này đương nhiên khiến cho Phong Nhược không để trong lòng, hắn thuận miệng thúc giục Bạch Mao Quỷ Bức quay trở lại.

"Chi...chi...!"

Nhưng lại ngoài dự đoán của hắn, Bạch Mao Quỷ Bức chỉ nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng, tựa hồ như đã phát hiện ra điều gì, sau đó không đợi Phong Nhược kịp phản ứng, hai cánh rung lên liền nghiêng thân hình bay về phía bên trái trong bóng tối phía sau. Phong Nhược sửng sốt một chút, lập tức điều khiển Mị Ảnh kiếm đuổi theo, đối với Bạch Mao Quỷ Bức hắn hoàn toàn tin tưởng bởi vì tên gia hỏa này vốn am hiểu sinh tồn trong bóng đêm, hiện tại lại đạt tới cấp sáu nên trong hoàn cảnh này nó nhạy cảm hơn hắn nhiều .

Nhờ vào ánh sáng trên người Bạch Mao Quỷ Bức phát ra, Phong Nhược liền phát hiện mình đang tiến vào một khe nứt không rộng lắm. Cái khe này có lẽ là do tự nhiên hình thành vì không thấy có dấu vết khai khẩn, nhưng hắn cũng không phát hiện ra nơi nào khả nghi.

Khe nứt thủy chung kéo dài dốc xuống dưới lòng đất, hơn nữa trong đó còn có vô số những khe hở chằng chịt tỏa ra những hướng khác nhau. Thời gian dần trôi qua, Phong Nhược đã không còn cách nào xác định rốt cuộc là mình từ khe hở nào tiến vào tới đây nữa.

Nhưng mà cũng may là việc tìm đường hoàn toàn có thể giao cho Bạch Mao Quỷ Bức, Phong Nhược chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

Cứ như vậy hắn đi suốt hơn một canh giờ, trong bóng tối phía trước khe hở đột nhiên hắt ra vài tia ánh sáng yếu ớt.

"Ồ ? Chẳng lẽ là mình đã trở lên trên mặt đất ?"

Phong Nhược thầm nghĩ mà hơi tức cười, nhưng lập tức lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, bởi vì hắn tuy bị mất phương hướng nhưng vẫn có thể đại khái xác định chính mình ít nhất là đang ở dưới lòng đất hai ba ngàn trượng gì đó. Do vậy hắn lập tức liền nghĩ đến một khả năng khác, thứ tản ra ánh sáng nhạt phía trước kia có lẽ là Ngũ Hành thạch mạch khoáng.

Sau đó Phong Nhược lập tức bay tới chỗ khe hở đang tản ra ánh sáng mờ nhạt kia, đến lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã tiến vào trong một hang động có không gian rất lớn dưới lòng đất.

Chỉ thoáng quan sát qua một lần, Phong Nhược có thể khẳng định nơi đây không có bất kỳ người tu đạo nào qua lại, nhưng mà tình hình nơi này lại tương đối quái dị . Lúc trước hắn còn tưởng rằng tại đây chứa nhiều Ngũ Hành thạch phẩm chất tốt, nhưng hiện tại mới biết được những thứ tản ra hào quang yếu ớt kia lại vốn không phải là Ngũ Hành thạch, mà là một loại vật thể bám vào trên vách đá, đó là những cọng cỏ dại nhô ra ngoài giống như những sợi lông lún phún vậy.

Về phần Ngũ Hành thạch thì căn bản không hề có. Có lẽ đây cũng là điều bình thường bởi vì nơi này nếu có mạch khoáng Ngũ Hành Thạch thì với năng lực của người tu đạo chẳng thể nào không tìm thấy, chưa tính tới độ sâu ở dưới đất tới hai ba ngàn trượng thế này cho dù là một vạn trượng mạch khoáng cũng bị phát hiện ra được.

Đúng lúc này Phong Nhược chợt phát hiện Bạch Mao Quỷ Bức đang bay bên dưới chợt bộ dáng có chút nôn nóng khó chịu, hiển nhiên là trong hang động này còn có đồ vật nào đó khiến nó động tâm.

Hơi suy tư một chút, Phong Nhược liền rời khỏi phi kiếm rồi tùy ý để Bạch Mao Quỷ Bức tự mình tìm kiếm, còn hắn ở lại cửa động cẩn thận cảnh giới. Dù sao nếu như tại đây thật sự có cái gì thiên tài địa bảo như lời đồn sẽ nhất định có Ma Linh thú cường đại thủ hộ xung quanh, nếu như quá liều lĩnh thì có mất mạng cũng không oan uổng chút nào.

Bạch Mao Quỷ Bức tựa như hiểu được dụng ý của Phong Nhược, nó bay hai vòng trước người hắn rồi giảm tốc độ xuống một chút sau đó bay vào phía trong hang động.

Mà lúc này Phong Nhược mới phát hiện thấy tại một nơi trong hang động dường như có một hồ nước nhỏ.

Nhìn theo thân hình của Bạch Mao Quỷ Bức từng chút một tiến về phía trước, Phong Nhược trong lòng cũng khẩn trương lên, một mặt chăm chú quan sát tình hình chung quanh, một mặt thao túng Mị Ảnh kiếm tùy thời có thể tiến hành công kích.

Trải qua vài nhịp thở trong hang động vẫn yên tĩnh như trước, trong không gian âm u chỉ có âm thanh vỗ cánh của Bạch Mao Quỷ Bức yếu ớt vang lên. Nhưng ngay lúc Bạch Mao Quỷ Bức sắp tới gần hồ nước kia thì một tiếng gầm giận giữ đột nhiên vang lên, sau đó một thân ảnh khổng lồ không biết từ nơi nào đột nhiên lao ra, cái miệng lớn đầy máu của nó chỉ táp một cái liền cắn vào hơn nửa thân thể Bạch Mao Quỷ Bức!

Tốc độ cực nhanh thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả Bạch Mao Quỷ Bức là Linh Thú cấp sáu cũng không kịp tránh thoát.

"Không xong rồi !"

Thầm kêu một tiếng không ổn, kiếm quyết trong thâm tâm của Phong Nhược nhanh chóng lưu chuyển, trong chốc lát liền thi triển Đột Kiếm Quyết, "Hô!" lên một tiếng rồi đánh thẳng về phía quái vật kia .

Cũng may là Phong Nhược hiện giờ đã ngưng kết kiếm ý, Đột Kiếm Quyết ngày càng có thể thi triển xuất thần nhập hóa, kiếm quang nhanh như chớp tấn công vào khóe mắt nơi yếu nhất của con quái vật, lập tức máu huyết cùng cốt nhục văng tung tóe khắp nơi .

Quái vật bị một đòn đau đớn liền ngửa mặt lên trời thét dài, cuối cùng cũng đem Bạch Mao Quỷ Bức nhả ra.

Thấy vậy nhưng trong lòng Phong Nhược lại không hề vui mừng chút nào, cũng bởi vì năm đó hắn thi triển Đột Kiếm Quyết có thể nhẹ nhàng đánh chết Thạch Tâm Trùng Vương cấp sáu đỉnh phong. Nhưng bây giờ tấn công vào khóe mắt là nơi yếu nhất của con quái vật, vậy mà rõ ràng chỉ phá vỡ được một lỗ nhỏ trên đầu nó, từ đó có thể thấy được năng lực phòng ngự của nó mạnh mẽ đến mức nào .

"Rống !!!"

Sau khi bị thương quái vật kia liền nổi giận đùng đùng, nó gầm lên một tiếng rồi bỏ qua Bạch Mao Quỷ Bức rồi phóng như điên về phía Phong Nhược .

Đến lúc này Phong Nhược mới nhìn rõ hình dáng của quái vật này. Ngoại hình có phần giống Sư Hổ, toàn thân dài khoảng bảy tám trượng, đứng thẳng lên cao hơn bốn trượng, cái đầu đặc biệt rất lớn, bên trên còn có râu dài vài thước, một chiếc sừng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, móng vuốt dưới chân cực lớn tỏa ra hàn quang sắc lạnh, cả người phủ đầy lông dài vài xích toàn bộ hiện lên màu huyết hồng .

"Huyết Hống ?"

Mắt trông thấy hình dáng của quái vật này, trong nội tâm Phong Nhược dâng lên sự sợ hãi, nhớ tới mình lúc trước trong một điển tịch đã ghi chép qua. Nghe nói Huyết Hống chính là do thi thể Linh Thú biến thành, nếu tu luyện vạn năm trở lên thì có thể phiên sơn đảo hải hô phong hoán vũ, thực lực cực mạnh khó ai có thể so sánh, là một trong chín loại hung thú hung tàn nhất tu tiên giới .

Chỉ là Huyết Hống từ trước đến nay am hiểu nhất là ẩn giấu tung tích, một khi tu luyện thành công thậm chí còn có thể biến ảo thành nhân hình, chúng không để lại dấu vết, có lẽ đây cũng là nguyên nhân với cảm giác của Bạch Mao Quỷ Bức mà cũng không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của Huyết Hống.

Những ý niệm này lướt qua trong đầu nhanh như điện chớp, cùng lúc Phong Nhược cũng đột nhiên phóng lên vượt qua cửa khe nứt hẹp xông vào bên trong hang động rộng rãi. Bởi vì chỉ có trong hoàn cảnh này hắn mới có cơ hội né tránh, dù sao thì con Huyết Hống này mặc dù không tu luyện thành công nhưng chắc hẳn cũng tương đương với thực lực của thất cấp đỉnh phong thậm chí là bát cấp Linh Thú. Nếu mà chính diện đối kháng hắn chắc chắn không có cơ hội chiến thắng.

Hắn nhờ vào Đạp Vân Chiến Ngoa khó khăn lắm mới nhảy ra ngoài được, ngay lập tức nơi Phong Nhược vừa đứng lúc trước bỗng "Oanh!" một tiếng đã bị con Huyết Hống kia đụng sập hoàn toàn. Sau đó nó cũng không ngừng lại mà nhanh như chớp phóng lên khỏi mặt đất há cái miệng rộng ra phun ra một luồng tử sắc hỏa diễm lớn hơn mười trượng.

Tử sắc hỏa diễm này rõ ràng là đẳng cấp rất cao, Phong Nhược cũng không biết so với Huyền Hỏa Phần Thân của mình cái nào lợi hại hơn cho nên cũng không dám nếm thử, huống chi bản thân Huyết Hống công kích cũng đặc biệt hung mãnh nếu bị trúng một vuốt của nó sợ rằng hắn cũng chịu không nổi .

Nhanh chóng thối lui về phía sau, Phong Nhược thuận tay đem Bạch Mao Quỷ Bức đang bị trọng thương phong ấn lại. Bây giờ trong tình huống này, Bạch Mao Quỷ Bức cùng Ngân Giáp Thiên Chu căn bản là không thể sử dụng được, mang ra chỉ có nước chết.

Cũng may là hang động này rất lớn, trong đó có rất nhiều khối cự thạch cực kỳ cứng rắn nhô lên, Phong Nhược mượn năng lực bật nhảy của Đạp Vân Chiến Ngoa cùng với Huyết Hống ở trong đám cự thạch quấn lấy nhau, khó khăn lắm hắn mới đem cự ly kéo ra được .

Đương nhiên đồng thời Phong Nhược cũng không quên điều khiển Mị Ảnh
kiếm tiến hành công kích. Nhưng đáng tiếc là Huyết Hống sớm đã có phòng bị, mắt thấy Mị Ảnh kiếm đánh tới nó lập tức nghiêng đầu tránh ra rồi dùng chính thân thể của mình đón đỡ. Đối mặt với lực phòng ngự của thân thể cực kỳ mạnh mẽ, cho dù dùng công kích mạnh nhất của Đột Kiếm Quyết cũng không có hiệu quả .

Trong khoảng thời gian ngắn, Phong Nhược không có thần thông nào khác có hiệu quả, còn Huyết Hống tương tự cũng không làm gì được Phong Nhược.

Bởi vì nơi này có hoàn cảnh đặc thù khiến nó không thi triển được toàn bộ tốc độ của của mình, hơn nữa thân thể nó lại khổng lồ. Phong Nhược còn có́ thể chui vào một số khe hốc trong đám cự thạch để tránh né nhưng nó lại không thể nào làm được .

Ngoài ra Huyết Hống dường như không có ý muốn phá hủy hang động này, chỉ là ngẫu nhiên ở phụ cận nham thạch phóng ra tử sắc hỏa diễm, nhưng những lúc ở đến gần những cọng cỏ non kia thì nó lại toàn lực công kích .

Theo thời gian trôi qua lâu, Phong Nhược cuối cùng cũng phát hiện ra điều kỳ lạ này. Dĩ nhiên là những cọng cỏ tản ra ánh sáng nhàn nhạt kia hẳn là có chút cổ quái, ít nhất thì đối với con Huyết Hống kia rất là trọng yếu.

Nhưng trong tình huống hiện giờ đối với Phong Nhược cũng không có quá nhiều công dụng, bởi vì những cọng cỏ chỉ bám vào bên trên tường đá, nếu hắn muốn dùng nó để cho Huyết Hống sinh ra cố kỵ thì thật sự là không có khả năng .

Phong Nhược cũng không thể tiếp tục dây dưa mãi như thế này được, vì Huyết Hống dường như có khí lực vô cùng vô tận, không chừng còn có thể đuổi theo hắn tám ngày mười ngày nữa.

Trong khi cơ thể Phong Nhược lại hoàn toàn bất đồng, hắn sở dĩ có thể ở trong hoàn cảnh phức tạp này trở lên linh hoạt vô cùng hoàn toàn là nhờ năng lực của Đạp Vân Chiến Ngoa. Thời gian ngắn thì còn có thể ứng phó được, đợi một lúc lâu nữa khi mà pháp lực của hắn tiêu hao không còn, hắn thật có thể trở thành bữa ăn ngon của con Huyết Hống kia.

Cũng vì nghĩ đến tình huống này, Phong Nhược đương nhiên biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa. Đang lúc lượn mấy vòng về phía sau, hắn liền đem phòng ngự pháp khí Bạch Ngọc Cốt Thuẫn cùng một món hộ thuẫn khác phóng xuất ra, sau đó mới trốn vào bên trong một khe đá có vẻ cực kì kiên cố.

Quả nhiên sau đó Huyết Hống lập tức xông ngay lại rồi há miệng phun ra một luồng tử sắc hỏa diễm bao trùm hoàn toàn khe đá vào trong .

Tử sắc hỏa diễm này nhiệt độ cực cao, cho dù Phong Nhược phóng thích năng lực phòng ngự của Bạch Ngọc Cốt Thuẫn đến cực hạn cũng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác bị nung chảy.

Mà càng làm Phong Nhược kinh hãi cực độ chính là trong tình trạng bị tử sắc hỏa diễm nung cháy, chín mặt Bạch Ngọc Cốt Thuẫn vậy mà lại bị tan chảy đến nỗi mắt thường có thể thấy được, cuối cùng "Phốc!" một tiếng vang nhỏ, hóa thành hư vô.

Bình Luận (0)
Comment