Phong Ngự

Chương 30

Hỏa cầu do tên mập Nghiêm Minh và Đổng Nhạn Ngu phóng ra rõ ràng là vô cùng lợi hại, dù cho cự quái hình người kia có khả năng phòng ngự cường đại cũng không thể ngăn cản nổi, chỉ có thể bất lực mà tru lên thảm thiết. Sau một hồi vùng vẫy, rốt cuộc nó cũng ngã ầm ầm xuống mặt đất mà không còn gào thêm chút âm thanh nào nữa.

Lúc này một ít thi quỷ lọt lưới còn sót lại cũng bị bọn người Đường Thanh và Phương Huyễn truy sát, tuy mùi hôi tanh nồng đậm trong không khí, khắp nơi đều có cảnh tứ chi bị hủy hoại nhưng mọi người lại nhịn không được mà thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Đường Thanh, ngươi hãy đỡ tên mập trở lại trận pháp phòng ngự, còn ta đi tìm Phong Nhược, mong rằng thương thế của hắn không đến nổi nghiêm trọng lắm !” Bởi vì trước đó Khúc Vân đã duy trì hiệu quả trận pháp của bộ trang phục Lăng Vân, hơn nữa còn chống lại một kích cuối cùng của cự quái hình người kia nên lúc này hắn cũng chỉ còn lại chút khí lực, tuy nhiên hắn mới vừa gắng sức đi tới hai bước đã thấy thân ảnh của Phong Nhược đang đứng cách đó mười trượng.

“Phong Nhược, ngươi không sao chứ ?” Khúc Vân nhịn không được mà vui vẻ hỏi thăm, trận chiến vừa rồi cũng may mắn là Phong Nhược có thể giữ chân phần lớn thi quỷ, nếu không thì hậu quả thật là khó lường, nhưng Khúc Vân lại có chút nghi hoặc, vì sao lúc này thoạt nhìn Phong Nhược lại thấy hắn bị thương tích không quá nặng ?

“Ta không sao, chẳng qua kém may mắn mà thôi !” Phong Nhược mở miệng cười khổ, rồi bước tới đỡ lấy thân thể của Khúc Vân đang lắc lư sắp ngã, một kích toàn lực vừa rồi của cự quái hình người kia, nếu đổi lại là lúc bình thường thì dù cho mười kẻ như hắn cũng chết mấy lần, chỉ có điều ngay thời khắc quan trọng, Phi Phượng Thủ Trạc đã phát động thần thông hộ chủ mà thay hắn ngăn cản một kích này, do vậy nên dù cho hắn bị đánh bay ra xa ngoài mười trượng nhưng cũng không bị thương quá nặng !

Nhưng khiến cho hắn cảm thấy có chút đau lòng chính là, chỉ mới ra ngoài lần đầu mà đã làm lãng phí đi một lần cơ hội bảo vệ tính mạng vô cùng trân quý thế này, đây đúng là cực kỳ xui xẻo mà !

Trở lại bên trong trận pháp phòng ngự, bọn người Đường Thanh cùng Khổng Phi đều chạy đến hỏi thăm nhiệt tình, rất rõ ràng, trải qua trận chiến vừa rồi mọi người đã hoàn toàn chấp nhận địa vị của Phong Nhược ở trong tiểu đội săn bắt.

Thôi thì chịu khó hao tốn một chút nước bọt vậy, sau đó Phong Nhược mới tìm cách giải thích nguyên nhân này nọ tại sao mình không bị thương, dù sao sự việc liên quan đến Phi Phượng Thủ Trạc cũng không nên cho quá nhiều người biết thì tốt hơn.

“Khúc sư huynh, những thi quỷ này là thứ gì vậy ? đệ nhớ rằng trước giờ Thanh Vân Sơn chưa từng xuất hiện kia mà ?” Lúc này Đường Thanh nhịn không được mà lên tiếng hỏi, trên thực tế mọi người cũng đều rất thắc mắc, vừa rồi nếu không phải Khúc Vân nhận ra những con nhất cấp thi quỷ kia thì bọn hắn còn tưởng là có tà tu đang giả thần giả quỷ ấy chứ !

“Thật ra ta cũng chỉ nghe những tu sĩ khác nhắc tới thi quỷ này mà thôi, tuy chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng ta nghe đồn những con thi quỷ này có nguồn gốc từ Yêu Ma Giới !” Khúc Vân nhíu mày nói, “Đề cập tới chuyện này thì có chút phức tạp, các ngươi cũng đừng nên quá tin tưởng, trên thực tế những chuyện bí mật này cũng chỉ có những tu sĩ trên Trúc Cơ Kỳ mới có tư cách biết đến, tuy nhiên ta chỉ biết được một ít tin tức rất phiến diện mà thôi !”

Ngừng lại một chút, Khúc Vân mới trầm tư thốt ra : “Trên thế gian này, tục truyền có tất cả là ba giới, cũng chính là ba cõi thiên địa hoàn toàn khác biệt nhau chứ không phải là một khu vực nào đó trên lục địa của chúng ta, giới mà chúng ta đang sống ở đây gọi là Thương Ngô Giới, trong hai giới kia thì một giới là Yêu Ma Giới, còn lại là Ngũ Hành Giới, nơi Thương Ngô Giới này của chúng ta vốn không dính dáng gì với Yêu Ma Giới, nhưng nguyên do chỉ vì Ngũ Hành Thạch mà tình hình sau này đã thay đổi !”

“Ngũ Hành Thạch ? Chính là Ngũ Hành Thạch mà hiện tại chúng ta đang sử dụng à ?” Nghiêm Minh rất ngạc nhiên mà hỏi xen vào.

“Không hẳn thế ! Ngũ Hành Thạch hiện tại chúng ta sử dụng chỉ là loại cấp thấp và hạ phẩm mà thôi, hai loại Ngũ Hành Thạch có phẩm chất thấp nhất này được phân bố nhiều ở Thương Ngô Giới chúng ta, nhưng Ngũ Hành Thạch có phẩm chất từ trung phẩm trở lên thì nhất định phải đến Ngũ Hành Giới mới có thể thu thập, còn nguyên nhân vì sao thì ta cũng không biết rõ, nhưng cũng do tu sĩ thường khai thác Ngũ Hành Thạch ở khắp nơi trên Ngũ Hành Giới, nên cuối cùng trong lúc vô tình đã mở ra một thông đạo liên thông với Yêu Ma Giới, sau đó vô số yêu ma cũng lũ lượt thoát ra !”

“Những yêu ma này chẳng những thích nhấm nháp thân thể của tu sĩ chúng ta mà còn khoái cắn nuốt Ngũ Hành Thạch để gia tăng thực lực nữa, bởi vì thế nên cả hai phía đã triển khai những trận đại chiến trường kỳ trên Ngũ Hành Giới, trận chiến này đến bây giờ vẫn chưa hề dừng lại, tiếp tục giằng co suốt mấy trăm vạn năm nay, vì thế khiến cho Ngũ Hành Giới vốn trước đây tựa như tiên cảnh chốn nhân gian nay đã trở thành địa ngục đen tối. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là, thông thường sẽ có vài tên yêu ma xông vào trong đó săn giết tu sĩ và phàm nhân, chẳng qua ta cũng không ngờ rằng ngay cả vùng Nhạn Bắc vắng vẻ này mà cũng xuất hiện bóng dáng của yêu ma nữa !”

Khúc Vân nói đến đây, không khỏi thở dài một hơi, “Giờ chúng ta xem như đã gặp may, chỉ gặp phải mỗi một con thi quỷ cấp ba và mấy trăm con nhất cấp thi quỷ thôi, nếu không thì hậu quả rất khó tưởng tưởng. Theo ta được biết, những con thi quỷ này chỉ có thể xem là có thực lực thấp nhất ở Yêu Ma giới, trong đó tổng cộng phân chia ra chín cấp, trên thi quỷ cấp chín là Thi Vương, trên Thi Vương là Thi Yêu, cao hơn Thi Yêu nữa chính là Thi Ma có thực lực kinh khủng nhất !”

Nghe xong lời thuật lại của Khúc Vân, bọn người Phong Nhược không khỏi trầm mặc một lát, cự quái hình người lúc trước đã khó đối phó vô cùng, thế thì thi quỷ cấp chín, thậm chí Thi Vương, Thi Yêu, Thi Ma lại là những tồn tại đáng sợ đến nhường nào ?

“Hắc ! Mọi người cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, có lẽ đây chỉ là một con cá nhỏ lọt lưới mà thôi, hơn nữa đám yêu ma lợi hại kia đều ở Ngũ Hành giới rồi, dựa theo quy định của Tu Tiên giới thì chỉ khi tu vi đạt đến Trúc Cơ Kỳ, và đồng thời phải học xong Ngự Kiếm thuật mới có tư cách tiến vào Ngũ Hành giới, dù cho chúng ta muốn đi xem cũng không có được vận may ấy ! Hiện tại ta cho mọi người xem một thứ tốt nhé !” Khúc Vân nở nụ cười thần bí, sau đó đi ra khỏi trận pháp phòng ngự, cẩn thận tìm tòi trong đống hài cốt ở đằng kia đã bị thiêu thành tro của thi quỷ cấp ba, không lâu sau trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ hưng phấn rồi quay trở lại trận pháp phòng ngự, đồng thời trên tay cũng đang cầm thêm một vật.

“Các ngươi xem đây !” Khúc Vân nói xong bèn mở bàn tay ra, lập tức thấy một vật tròn lớn cỡ tròng mắt, bề mặt lóng lánh, hơn nữa còn lóe lên kim sắc quang mang đang xuất hiện trước mắt đám người Phong Nhược, mặc dù đứng cách khá xa, nhưng ai cũng đều có thể cảm nhận được những tia ba động vô cùng sắc bén từ trong vật đó truyền ra !

“Đây... đây chính là Ngũ Hành Thạch hạ phẩm có thuộc tính kim ! Khúc sư huynh, ngươi đúng là thần tiên mà, ngươi biến ở đâu ra vậy ?” Đường Thanh là người đầu tiên kích động nhảy dựng lên, không chút suy nghĩ mà phóng nhanh ra ngoài trận pháp phòng ngự, hiển nhiên hắn cũng muốn thử đi tìm vận may vậy.

“Quay lại đi ! Ngươi tìm không ra nữa đâu, viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm này chính là viên duy nhất trong thân thể thi quỷ cấp ba kia, hơn nữa còn phải dựa vào may mắn nữa đấy, thông thường thì khả năng xuất hiện cũng chỉ cỡ ba phần mà thôi !” Khúc Vân cười to gọi Đường Thanh trở về, cuối cùng mới nghiêm mặt nói: “Bây giờ, chúng ta phải xác định một chút, viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm này nên đưa cho ai ?”

“Hắc ! Khúc sư huynh, cho ta đi ! Thanh nhị phẩm kiếm khí kia của ta vẫn chưa được tinh luyện qua, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, một kích toàn lực của ta cũng không thể phá vỡ phòng ngự của thi quỷ cấp ba kia !” Đường Thanh hấp tấp nói ra.

“Dựa vào cái gì mà nhất định phải đưa cho ngươi hả ! Có nhị phẩm kiếm khí thì rất giỏi sao ? Lần này ta đi phiên chợ trên Thiên Đãng Sơn chính là muốn mua một thanh nhị phẩm kiếm khí đấy, vì thế nếu viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm này mà nằm trong tay ta có lẽ sẽ phát huy ra được tác dụng lớn hơn nhiều đó !” Nghiêm Minh lập tức phản bác nói.

Nghe được tranh luận của hai tên đó, Khúc Vân lại đưa mắt nhìn về phía Phong Nhược, cười nói: “Phong Nhược, ngươi có ý kiến gì không ?”

“Ta à ? Hắc hắc ! Không có ý kiến gì cả !” Phong Nhược hơi sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu lên tiếng, nói thật, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy Ngũ Hành Thạch hạ phẩm, nếu bảo rằng không muốn thì đúng là chuyện lạ ! Tuy nhiên bản thân hắn cũng tự hiểu được một việc, dù sao thi quỷ cấp ba kia là do bọn người Khúc Vân săn giết được, thực tế là quả cầu lửa kinh khủng của hai người Nghiêm Minh và Đổng Nhạn Ngu mới chính là đòn mấu chốt diệt sát con thi quỷ cấp ba kia, nếu bàn về công lao thì nói thế nào cũng không đến phiên hắn !

“Ha ha ! Ngươi không có ý kiến nhưng ta lại có ý kiến đấy, nói thật, trận chiến này ngươi mới là người có công nhiều nhất. Nếu không phải ngươi giữ chân phần lớn nhất cấp thi quỷ đó, hơn nữa đến phút cuối lại khiến cho thi quỷ cấp ba kia xuất hiện, thì căn bản chúng ta không có cơ hội khôi phục pháp lực, chứ đừng nói tới chuyện giết chết được con thi quỷ cấp ba kia. Cho nên, dù nói thế nào đi nữa thì viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm này chắc chắn phải thuộc về ngươi ! Mọi người còn ai có ý kiến gì nữa không ?”

Khúc Vân vừa nói xong lời này, lập tức khiến bọn người Đường Thanh thoáng sững sờ một lát, tuy nhiên mọi người liền lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì thêm. Bởi vì những lời của Khúc Vân nói ra đều là sự thật cả, bằng không nếu một người khác thay cho vị trí của Phong Nhược vừa rồi, ắt hẳn không thể làm được điều đó.

Bình Luận (0)
Comment