Phong Ngự

Chương 34

"Cái gì ! Mười viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp ! Vậy thì chẳng thà ta cho không ngươi luôn đi !" Phong Nhược thật sự tức giận không ít, tuy hắn chỉ mới tiến vào Tu Tiên giới chưa đến một năm nhưng cũng không phải là loại người dễ bị lừa gạt ! Độ bền chắc của chùm tơ nhện kia hắn là ngươi biết rõ nhất, nào ngờ nha đầu này mới tùy tiện thốt ra mấy câu, thế mà giá trị lại bị giảm đi hết phân nửa !

"Ta chỉ nói thật mà thôi ! Ngân Giáp Tri Thù cũng không phải do ngươi nuôi, trong tay cũng chỉ có vài chùm tơ nhện thế kia, ta mua thì làm được gì chứ?" Cô gái kia ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phong Nhược mà nói một cách hùng hồn.

"Ta đang có sẳn năm chùm tơ nhện, nếu được thì đổi lấy bộ trang phục Tuyết Tằm này của ngươi !" Xem chừng Phong Nhược cũng đã phát cáu, có lẽ tiểu nha đầu này cũng thuộc dạng gian thương giống như Khúc Vân, cho nên hắn cũng chỉ có thể mặt dày mà đánh cuộc. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm chùm tơ nhện này là do hắn vất vả chèn ép con Ngân Giáp Tri Thù kia mới có được, nếu không phải tình huống khẩn cấp như lúc này thì chắc chắn hắn sẽ không nỡ lấy ra đâu !

"Năm chùm ?" Nghe được lời nói của Phong Nhược, ánh mắt cô gái kia lập tức lóe sáng lên, nhưng ngay sau đó lại giả vờ như không có gì, "Năm chùm thì quá ít! Nếu ngươi có thể mang ra mười chùm thì bộ trang phục này sẽ thuộc về ngươi!"

"Cái gì? Mười chùm à!" Thiếu chút nữa Phong Nhược muốn hộc máu tại chỗ, nha đầu này quả nhiên là ác độc! Đòi tận mười chùm tơ nhện, đoán chừng có thể chế tác được trọn bộ trang phục Lăng Vân rồi!

"Không được! Năm chùm là năm chùm!" Phong Nhược nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải hắn lo lắng đánh không lại nha đầu này, thì cơ hồ đã muốn bùng lên ý tưởng lập tức động thủ cướp bóc rồi!

"Hì hì! Cần gì phải như vậy chứ! Nên biết rằng hòa nhã mới có thể phát tài mà!" Cô gái kia lại gật gù đắc ý, bộ dáng có vẻ như vô cùng hài lòng, "Được rồi! mỗi người chúng ta đều lùi một bước, chín chùm tơ nhện, yêu cầu đó là cực hạn của bổn cô nương rồi!"

"Không là không! Thêm một chùm cũng không được!" Phong Nhược trừng mắt nói, hắn thật sự bị chọc cho tức điên lên!

"Được rồi! Tám chùm, thế nào? Ngươi cũng biết, ta chế tác bộ Tuyết Tằm này không dễ dàng đâu!"

"..."

"Vậy thì bảy chùm đi? Dẫu sao đi nữa thì ta cũng là mỹ nữ đó, chắc ngươi sẽ không keo kiệt như vậy chứ?"

"..."

"Được rồi, được rồi! Hôm nay gặp ngươi là do ta không may, nhìn bộ dáng đáng thương của ngươi, năm chùm thì năm chùm vậy, mau lấy ra đi!" Cuối cùng cô gái kia cũng ra vẻ bất đắc dĩ mà đồng ý đổi năm chùm tơ nhện, thế nhưng may mắn là trong tay Phong Nhược cũng chỉ có năm chùm tơ mà thôi, bằng không thì có lẽ thật sự hắn đã bị nàng lừa lấy hết ra rồi.

"Cảm ơn!" Phong Nhược lấy một đống tơ nhện đưa ra, rồi nhận bộ trang phục Tuyết Tằm vào tay sau đó lập tức xoay người rời đi, hắn thật sự sợ nha đầu gian thương này rồi!

"Này! Về sau nếu còn có tơ Ngân Giáp Tri Thù thì nhớ bán cho ta đấy!" Cô gái kia vẫn rất nhiệt tình gọi to ở phía sau.

"Hừ! Bán cho ngươi? Nằm mơ đi!" Phong Nhược thì thầm cho hả giận một chút, nhưng đồng thời cũng tính toán, lần này trở về có nên bắt con Ngân Giáp Tri Thù kia lại không, nghe khẩu khí cô gái kia tựa hồ sợi tơ đó rất có giá trị à!

Trở lại chỗ mọi người chia tay lúc trước, Phong Nhược phát hiện bọn người Khúc Vân đều đã quay lại, song sắc mặt ai nấy cũng rất ngưng trọng, hiển nhiên chuyện đám người Sở Thiên xuất hiện cùng với thiếu chủ Ngự Thú Môn đã khiến bọn hắn gặp áp lực rất lớn, do đều là đệ tử cùng tông nên đám Sở Thiên không dám hạ độc thủ, tuy nhiên một khi gặp phải bọn chúng ắt hẳn sẽ bị vơ vét tài sản một phen là chuyện hết sức hiển nhiên rồi, không ai chấp nhận ngồi nhìn Ngũ Hành Thạch do mình khổ cực kiếm được lại rơi vào trong túi kẻ khác.

"Khúc sư huynh, các ngươi có dự tính gì không?" Phong Nhược trực tiếp hỏi thẳng, chắc chắn là hắn không muốn chạm mặt với bọn Sở Thiên chút nào. Có lẽ dù cho đám Khúc Vân lỡ gặp phải bọn chúng đi nữa thì cùng lắm chỉ bị vơ vét đi một ít Ngũ Hành Thạch mà thôi, ắt hẳn loại chuyện này không phải là chưa từng xảy ra. Nhưng đối với hắn thì khác, đám người Sở Thiên kia đã tuyên bố muốn chặt đi một tay hay một chân gì đó của hắn. Vì thế, cho dù đám người Khúc Vân có quyết định ở lại hay không, thì hắn cũng sẽ rời khỏi nơi này ngay trong đêm nay!

Khúc Vân lộ vẻ khó xử nhìn Phong Nhược, lúc này mới nói: "Lưu sư thúc của bổn tông vừa mới đến, người ra lệnh cho tất cả đệ tử Thanh Vân Tông tập hợp ở nơi này, bởi vì có một vài thành thị trong vùng Nhạn Bắc bị đám thi quỷ chiếm cứ, hơn mười vạn dân thường đều biến thành thi quỷ, thế nên liên minh tu tiên Nhạn Bắc ra lệnh cho tất cả đệ tử các môn phái tiến hành vây quét, tránh cho tình xấu tiếp tục lan ra! Hai ngày sau chưởng môn của bổn tông sẽ dẫn thêm năm mươi đệ tử đời thứ hai đến đây! Bởi vậy theo ta nghĩ, nếu đã có chưởng môn ở đây, thì tên Sở Thiên kia cũng không dám làm càn quá mức đâu!"

"Thi quỷ ?" Phong Nhược sửng sốt một lát, nếu đúng là như thế thì quả thật bọn người Khúc Vân không có cách nào rời khỏi đây. Chỉ có điều, Chưởng môn bổn tông sẽ dẫn đầu đám đệ tử đời thứ hai tới đây, tại sao lại còn cần thêm đám đệ tử đời thứ ba bọn hắn làm gì nữa ? Phải biết rằng những đệ tử đời thứ hai kia đều là cao thủ Trúc Cơ kỳ, ai ai cũng có ngự kiếm thuật, muốn lấy đầu người trong trăm trượng là chuyện vô cùng dễ dàng, thế nên việc tiêu diệt thi quỷ nguy hiểm như thế này sao lại dính dáng tới đám đệ tử đời ba chứ ?

Tuy trong lòng Phong Nhược thoáng nghi ngờ này nọ, nhưng hắn cũng không thể nói ra. May mắn thay, hiện tại hắn còn chưa được xem là đệ tử chính thức của Thanh Vân Tông, do đó hắn cũng không cần phải tuân theo những mệnh lệnh đó. Huống chi bọn người Mã Viễn, Lương Thực lại hận hắn thấu xương như vậy, trước mắt có thể do chúng sợ uy nghiêm của chưởng môn nên ngoài mặt không dám động thủ, nhưng nếu muốn âm thầm hạ độc thủ trên chiến trường thì có ai biết tới mà quản, cho nên dù sao đi nữa hắn cũng sẽ không tham dự vào chuyện này.

"Thật xin lỗi, Khúc sư huynh, ta không muốn gặp bọn người Sở Thiên kia, cho nên trong đêm nay ta sẽ rời khỏi nơi đây, hơn nữa ta cũng đã mua một con Kên kên cấp hai rồi, nếu phi hành ban đêm ắt hẳn là không có vấn đề gì đâu!" Phong Nhược không do dự nhiều, lập tức mở miệng nói.

"Ừ, như vậy cũng tốt, thế nhưng … dù sao một mình ngươi quay về thì phải cẩn thận một chút!" Khúc Vân gật đầu nói.

"Được rồi! Hẹn gặp lại mọi người ở Thanh Vân sơn!" Phong Nhược hướng về phía mọi người khẽ gật đầu, rồi hắn lập tức giải trừ phong ấn cho kên kên cấp hai, đảo mắt một cái đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Mắt thấy bóng dáng của Phong Nhược vừa mất hút, Đường Thanh mới buồn bực nói: "Khúc sư huynh, hay là chúng ta cũng lén lút trở về đi, Lưu sư thúc là người của Thiên Xu viện, dựa vào cái gì lại bắt chúng ta phải nghe lời, nhất là còn muốn chúng ta hợp tác với đám người Sở Thiên kia nữa, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy khó chịu rồi!"

"Đúng vậy! Khúc sư huynh, Chưởng môn cũng chỉ mang theo những đệ tử đời thứ hai đi vây quét thi quỷ thôi, còn đám đệ tử đời thứ ba như chúng ta thì làm được tích sự gì chứ, chẳng lẽ kêu bọn ta đến dọn dẹp chiến trường sao? Loại chuyện này thật sự ta đã ngán lắm rồi!" Lúc này Nghiêm Minh cũng lắc đầu mà nói.

"Cũng không thể nói như thế, nếu đã gây ra động tĩnh lớn như như vậy thì khẳng định trong bầy thi quỷ kia sẽ có không ít tên thi quỷ cấp cao, nếu như vận khí của chúng ta tốt, nói không chừng còn có thể kiếm được vài khối Ngũ Hành Thạch hạ phẩm đấy, tiểu tử Phong Nhược kia không nhìn ra được cơ hội này, chẳng lẽ các ngươi cũng không hiểu hay sao?" Lúc này Phương Huyễn đang đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.

Nghe Phương Huyễn bảo thế, bọn người Khúc Vân không khỏi nhíu mày lại, nhưng chẳng ai nói thêm câu nào nữa, hiển nhiên bọn họ cũng đang âm thầm mơ tưởng tới những viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm kia.

Bình Luận (0)
Comment