Phong Ngự

Chương 53

Diện tích của Thiên Đãng sơn không hề rộng lớn bao la giống như Thanh Vân Sơn. Phong Nhược chỉ mới tới ba ngọn núi cao nhất và vài ngọn núi nhỏ xung quanh, nhưng nơi mà những người phàm thế tục không thể đến được chính là ba ngọn núi cao nhất này, vị trí giao nhau giữa ba ngọn núi này được gọi là tuyệt cốc Thiên Đãng sơn !

Nói là tuyệt cốc thì nghe thật đáng sợ, nhưng trên thực tế có gọi là thế ngoại đào nguyên để hình dung cũng không đủ, đây chính là nơi tụ tập rất nhiều tán tu, đương nhiên chỗ này cũng có rất nhiều phàm nhân sinh sống, chỉ có điều những người phàm tục ở đây không có chút liên quan gì với những người phàm thế ở ngoại giới bởi họ chính là người đời sau của những người tu đạo. Những người này vì không có tư chất tu luyện nên nguyện ở lại tuyệt cốc trồng Hương Linh đạo, hoặc nuôi nấng Tuyết Linh tằm để kiếm sống qua ngày.

Cứ như vậy đời nọ tiếp nối đời kia, trong tuyệt cốc dần dần hình thành nên một tiểu trấn. Người trong tiểu trấn ít nhiều cũng có quan hệ với ba môn phái tu tiên ở Thiên Đãng sơn. Họ thu hoạch Hương Linh đạo và tơ của Tuyết Linh tằm chủ yếu bán cho ba môn phái tu tiên này để đổi lấy Ngũ Hành thạch.

Nhóm Phong Nhược lựa chọn cũng chính là tiểu trấn ở tuyệt cốc này. Sở dĩ mọi người nhất trí ở đây bởi vì nơi này là chỗ duy nhất có linh khí sung túc thuộc liên minh tu tiên Nhạn Bắc, mặt khác còn cho phép người tu đạo từ bên ngoài đến ở nữa.

"Trước hết chúng ta cần thuê một tòa trang viện cái đã, tất cả các phòng trong tiểu trấn đều thuộc về tam đại môn phái, ai dám tự tiện kiến tạo đều bị trục xuất khỏi tuyệt cốc, chỉ có điều tiền thuê nơi này rất đắt, một tiểu viện nho nhỏ thôi trong một năm cũng đã mất cả trăm viên Ngũ hành thạch rồi!" Bành Việt có vẻ biết nhiều về tiểu trấn ở tuyệt cốc cho nên y chủ động giảng giải cho mọi người hiểu.

"Đắt như vậy cơ à?" Cả nhóm Phong Nhược giật mình kinh hãi, một trăm viên Ngũ Hành thạch không phải là một khoản nhỏ thế mà chỉ được ở có một năm thôi.

"Không còn cách nào khác quy tắc nơi này là thế, tuy nhiên trang viện ở đây mọi thứ rất là tốt, chẳng những có trận pháp phòng hộ mà còn có một gốc Linh mộc hai mươi năm đủ để tu luyện nữa, trong khi ở bên ngoài chốn hoang dã thì chẳng những dễ bị các loại linh thú tấn công, mà còn phải né tránh đám đệ tử tuần sơn của tam đại môn phái nữa. Như thế còn khó chịu hơn nhiều!" Bành Việt cũng nói với vẽ bất đắc dĩ.

"Đương nhiên, chúng ta cũng có thể rũ các tán tu khác cùng thuê một trang viện, mỗi gian phòng chỉ tốn có hai mươi viên Ngũ Hành thạch mỗi năm, nhưng chúng ta có những năm người như vậy sẽ rất bất tiện!" Bành Việt vừa nói vừa đảo mắt nhìn Phong Nhược và Minh Khê.

"A, nhân số chúng ta vừa đủ thuê một cái trang viện, vừa vặn mỗi người một gian!" Phong Nhược vội vàng nói. Trước đây hắn chỉ nói sơ qua Minh Khê là bằng hữu hắn quen biết chưa được bao lâu, tuy nhiên xem ánh mắt của hai người Đường Thanh và Bành Việt thì hiển nhiên là không tin, thậm chí cả Lam Lăng cũng như thế.

"Chúng ta tìm kiếm ở phía trước xem sao, nếu có trang viện phù hợp lập tức thuê luôn đi, như vậy cũng có lợi cho việc tĩnh dưỡng của sư phụ!" Lam Lăng quyết định.

Mọi người đi dọc theo con đường rộng rãi của tiểu trấn, Trấn này đúng là hoàn toàn khác với thị trấn ở những nơi phàm tục. Ở đây rất sạch sẽ gọn gàng, tuy rằng cũng là người đến người đi nhưng không gây ra tiếng ồn ào huyên náo.

Các cửa hiệu ở đây rất nhỏ, dọc theo hai bên đường phố đều là những trang viện lớn nhỏ khác nhau. Trang viện nào cũng phát ra một tầng tia sáng màu vàng nhàn nhạt, không cần phải nói cũng biết đây là trận pháp thuộc loại đơn giản nhất, Như Sơn trận pháp.

Hơn nữa do linh khí ở đây sung túc, nên dù là những phàm nhân thì người nào cũng có tinh thần vô cùng phấn chấn, mặt mày hồng hào, không có chút vẻ nào của bệnh tật nơi phàm thế.

Tuy nhiên dọc theo đoạn đường này, nhóm của Phong Nhược không thấy trang viện nào phù hợp cả, lý do không phải tiền thuê quá đắt mà là trang viện rộng quá cần phải ở ghép cùng với những tán tu khác. Cho nên bọn họ vẫn phải tiếp tục đi tìm.

"Lam sư tỷ, ngươi xem trang viện này được không?" Khi mọi người tập trung lại ở chỗ tận cùng của tiểu trấn thì phát hiện một toà trang viện hoang phế, Trang viện này thoạt nhìn không rộng rãi lắm.

"Ừm, không tệ lắm, nơi đây rất yên tĩnh!" Lam Lăng gật đầu, kỳ thật trong nội tâm nàng đang âm thầm kêu khổ. Trước kia nàng chưa bao giờ bận tâm về Ngũ Hành thạch cả, chỉ khi nào nàng cần lắm mới tới thẳng chỗ của Diệp Hoằng yêu cầu là sẽ có người đưa cho. Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy vài trang viện tốt lắm nhưng tiền thuê hàng năm ít nhất cần tới hai trăm viên Ngũ Hành thạch lận, mà hiện tại trên người nàng chỉ có không tới trăm viên, thì làm sao có thể thuê được chỗ đó để ở chứ?

"Ta đi hỏi nhé!" Bành Việt xung phong nhận việc gõ cửa hỏi thăm, hiện tại y cũng hơi có vẻ luống cuống, ai mà ngờ tiền thuê nhà ở trong tuyệt cốc này lại cao đến như thế. Hiện giờ trong nhóm, ngoại trừ Lam Lăng ra thì toàn bộ các thành viên khác đều nghèo kiết xác, nếu như đến cái trang viện này mà còn không thể thuê được thì bọn họ chỉ còn có cách sống hòa lẫn vào đám người phàm thế mà thôi.

"Lam sư tỷ, ở đây ta có mười viên, ngươi hãy cầm tạm đi." Phong Nhược than thầm một tiếng rồi đưa ra mười viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thuỷ. Bây giờ hắn không còn gì nữa, trước kia tiêu xài nhiều quá, hơn nữa còn đút cho tên tiểu ngốc tử và Ngân Giáp Thiên Thù nữa, cho nên trong tay hiện giờ cũng chỉ còn có thế, đúng ra hắn muốn giữ lại để tinh luyện thanh kiếm đấy.

"Đường sư huynh, trong tay ngươi còn có Ngũ Hành thạch không?" Phong Nhược quay đầu lại hỏi Đường Thanh.

"Làm gì còn chứ!" Đường Thanh bất đắc dĩ nhún vai, "Không nhớ trước đây ta đã gom sạch hết để mua Ngũ Hành thạch hạ phẩm rồi à!"

"Ắt hẳn là trên người Diệp sư bá vẫn còn có lưu lại chút gì đó thì sao?" Phong Nhược chưa từ bỏ ý định, hắn quay sang hỏi Lam Lăng.

"Cho dù có, ta cũng không thể lấy được!" Lam Lăng lắc đầu, "Sư phụ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mà đai trữ vật của người cũng chỉ có người mới có thể sử dụng."

Bây giờ ba người chỉ còn cách nhìn nhau thở dài mà thôi, lúc này Bành Việt cũng vừa quay trở lại với vẻ mặt rất vui mừng, "Lam sư tỷ, Lam sư tỷ, ta đã thỏa thuận rồi, cái trang viện này mỗi năm chỉ cần sáu mươi viên Ngũ Hành thạch là thuê được rồi!"

"Sáu mươi viên? Rẽ thế à? Bành Việt ngươi không có bị lừa đấy chứ?" Đường Thanh nghi hoặc hỏi lại.

"Sao lại như thế ! Chuyện này do đích thân chủ nhân đã đồng ý, chỉ có điều trang viện này không có Linh mộc, cũng không có trận pháp phòng hộ!"

"Không có Linh mộc, lại không có trận pháp phòng hộ nữa à? Đây chỉ là tòa trang viện hoang phế mà thôi!" Đường Thanh phẫn nộ nói. Cũng vì không có Linh mộc nên hằng ngày bọn họ không biết sẽ tu luyện ra sao nữa đây. Với lại không có trận pháp phòng hộ, thì tương lai có thể sẽ bị đám linh thú xông vào phá phách.

"Hay lắm! Thôi thuê trang viện này đi! Sau một thời gian nữa, chúng ta sẽ đổi cái khác là được, trước mắt có chỗ cho chúng ta thu xếp an cư cái đã" Lam Lăng bình tĩnh nói.

Nghe Lam Lăng nói như thế, Đường Thanh chỉ biết im lặng, ai bảo mình thiếu Ngũ Hành thạch làm chi!

Thừa lúc Lam Lăng và Bành Việt cùng nhau đi gặp viện chủ xác nhận phòng ước (*), Phong Nhược và Đường Thanh liền đi xem xét xung quanh trang viện.

Cái trang viện này hẳn là được kiến tạo từ lâu lắm rồi, có nhiều chỗ trên tường đã xuất hiện vết nứt, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, có lẽ nguyên nhân do không có trận pháp phòng hộ mà ra.

Trang viện này được xây ở chỗ chẳng ai thèm ngó tới, những trang viện khác ở gần đây nhất cũng phải cách nhau gần trăm trượng, quả thật nhìn thoáng qua bỗng thấy cảm giác rất hoang vu.

Cách tường hậu viện hơn mười trượng là đủ loại cây cối um tùm, dù hiện giờ là ban ngày nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác u tối.

"Phong Nhược, ngươi có cảm thấy trang viện này rất tà môn không?" Đường Thanh từ bên kia chạy tới hạ giọng hỏi.

Phong Nhược liếc nhìn rừng cây u ám rồi hỏi lại: "Ngươi phát hiện cái gì à?"

"Không, ta chỉ cảm thấy hầu hết trong tuyệt cốc này dường như lúc nào cũng thiếu thốn trang viện cho thuê, thế mà cái trang viện này đã lâu rồi mà không có ai đụng tới vậy. Cái này phải giải thích làm sao đây? Hơn nữa chuyện này rất kỳ quái dọa người a!" Đường Thanh vừa nói vừa chăm chú nhìn vào rừng cây, "Có lẽ, chúng ta cũng nên kiểm tra kỹ lại một lần xem sao. Nói cách khác, chúng ta dùng cái trang viện không có trận pháp phòng hộ thế này, thì mỗi khi đang chú tâm tu luyện lỡ bị quấy rầy thì cũng chẳn hay ho gì!"

"Ha ha! Cứ ở vài hôm đi rồi tính tiếp! Ta thấy cái trang viện này cần phải ra sức dọn dẹp cho sạch sẽ gọn gàng mới được!" Phong Nhược mỉm cười. Bản thân hắn thì ngược lại vốn là người khá lơ đễnh, có lẽ trước đây đã từng có nhân vật bản địa ở lại, cho nên những chuyện đại loại không hay ho gì đó khó mà tồn tại mới phải.

(*) Phòng ước: ký kết hợp đồng thuê nhà.

Bình Luận (0)
Comment