Phong Ngự

Chương 6

Mùi thịt bay thoang thoảng, khói bốc nghi ngút trong ánh chiều tà, Phong Nhược ngồi bên cạnh đống lửa được đốt bằng củi khô, hắn dùng thanh đoản đao Ánh Nguyệt xiên vào một tảng thịt thú rồi lật đi lật lại trên đống lửa, tảng thịt nướng dần hiện lên màu vàng óng hòa quyện cùng ánh chiều tà rực rỡ thật là một khung cảnh thú vị.

Đối với chuyện sinh tồn nơi hoang dã, Phong Nhược vốn đã quen thuộc như ngựa quen đường cũ, dù sao hắn cũng đã từng lăn lộn trong kiếp tòng quân tới vài chục năm, phong cảnh Thanh Vân Sơn dù trong lành, đẹp đẽ nhưng các loại gia vị và muối ăn khó mà kiếm được, cho nên hắn đành phải chấp nhận, dù sao so với mùi vị bánh gạo đáng sợ kia thì hiện giờ ngon lành hơn nhiều.

"Chậc chậc ! Thật ra cuộc sống thế này quả là không tệ !" Hắn hít một hơi thật sâu để cho những mùi hương phiêu lãng trong không khí thấm sâu vào tận phế phổi, Phong Nhược vui thích mà tận hưởng. Đúng lúc hắn chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn ngon do chính tay mình tỉ mỉ nướng nãy giờ, thì có một bóng đen to lớn đột nhiên mang theo cuồng phong gào thét xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Phong Nhược sợ quá khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đã làm rơi thanh đoản đao Ánh Nguyệt và miếng thịt nướng vào trong đống lửa mất rồi, lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn kỹ bóng đen đó thì trong lòng bắt đầu âm thầm kêu khổ.

Nguyên bóng đen kia là một con Ngân Sắc Đại Điêu có đôi cánh trải rộng đến ba trượng, phía trên lưng đại điêu có một thiếu nữ mi thanh mục tú, mặc áo màu lam, da trắng như tuyết, tuổi ước chừng không kém Khổng Phi bao nhiêu, tu vi cũng là luyện khí trung kỳ.

Thiếu nữ này có khác biệt đôi chút với Khổng Phi chính là trên người nàng có một loại khí thế làm người thường không dám nhìn gần, hơn nữa còn ẩn hiện quang mang lam sắc bao quanh thân mình, cùng với thanh kiếm khí loại tam phẩm tràn ngập sát khí đang đeo trên lưng, kết hợp lại những điều trên làm cho người ta nhìn vào thấy khí chất nàng thật khác xa những người khác.

Đương nhiên Phong Nhược cũng phải miễn cưỡng thừa nhận thứ gây áp lực lớn nhất cho hắn chính là con chim có bộ lông màu bạc mà thiếu nữ áo lam đang cưỡi kia, đó chính là linh cầm chiến đấu hàng thật đúng nghĩa, dù là giàu có đứng đầu như tên gian thương Khúc Vân kia cũng không có mua nổi linh thú cấp ba cỡ này.

Linh cầm chiến đấu cực kỳ khác biệt với những loại linh cầm thông thường, ví như con Bạch Vũ Hạc là linh cầm cấp một, nó chỉ có mỗi một tác dụng là chở một người phi hành còn lại thì không có tác dụng gì cả, thậm chí nếu gặp nguy hiểm còn có khả năng bỏ chủ nhân mà chạy thoát nữa.

Nhưng linh cầm chiến đấu lại khác, đa phần chúng đều là linh thú cấp ba trở lên, có thân thể cường tráng mạnh mẽ, cực kỳ hung mãnh, có thể chở được tới hai người mà vẫn bay nhanh hơn Bạch Vũ Hạc rất nhiều, điều quan trọng là khi gặp địch nhân thì linh cầm chiến đấu có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng chủ nhân !

Tất nhiên Phong Nhược đã nhận ra thiếu nữ áo lam này, nàng cũng là một trong những đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông, thân phận nàng cao quý hơn nhiều so với đám Khổng Phi, bởi vì nàng chẳng những là một trong vài đệ tử thiên tài đời thứ ba của Thanh Vân Tông mà còn được coi là đệ tử trọng tâm bồi dưỡng của Thanh Vân Tông nữa, nghe nói nàng cũng sắp tiến vào Luyện Khí hậu kỳ rồi.

Chỉ có điều thiếu nữ áo lam này nổi tiếng là một trong ba tên ác bá đại danh đỉnh đỉnh trong hàng đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông, Khổng Phi đã nhiệt tình cảnh cáo hắn trước đó là nếu có thể tránh được ba người này thì nên tránh, mà không may nếu đụng phải họ thì cứ tự chắp tay cầu nguyện đi !

Cho tới lúc này Phong Nhược cũng không tưởng tượng được sẽ có ngày hắn gặp được một trong tam đại ác bá ở cái nơi hoang vắng thế này.

"Ngươi đang làm gì thế ?" Sau một hồi trầm mặc, thiếu nữ áo lam liếc nhìn tảng thịt nướng đang cầm trên tay của Phong Nhược mà hỏi một cách kỳ quái.

"Ta ... ta … đang ăn thịt nướng !" Phong Nhược đảo mắt một vòng rồi cuối cùng quyết định cứ nói thật, hắn nghĩ trong người hắn chẳng có một viên Ngũ Hành Thạch nào, cũng không có trang phục và thanh kiếm khí nào cả, trên tay chỉ có duy nhất thanh đoản đao Ánh Nguyệt này phỏng chừng cũng không lọt vào được pháp nhãn của đối phương, cho nên người ta dù có muốn cướp đoạt cũng không có gì để lấy.

"Á ? Cái kia ... có thể ăn sao ?" Hai mắt thiếu nữ áo lam mở thật to tựa hồ ánh lên tia sáng ngời, đáng tiếc Phong Nhược không nhìn thấy.

"Ừ, có thể ăn ! Hơn nữa ăn rất ngon !" Khuôn mặt Phong Nhược cười tươi cầu tình, tất nhiên hắn không nghĩ rằng tiểu nha đầu thân phận cao quý, bộ dạng sạch sẽ thế này lại ra tay tranh đoạt miếng thịt nướng bẩn thỉu này với hắn, cho nên tốt nhất vẫn là kiếm cách đuổi khéo cho bằng được cô nàng này đi càng sớm càng tốt còn chuyện gì thì cứ tính sau, hơn thế thêm một lúc nữa miếng thịt nướng này mà nguội dần hương vị sẽ kém đi rất nhiều.

"À !" Thiếu nữ áo lam nhè nhẹ gật đầu, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào Ngân Sắc Đại Điêu lập tức con chim to lớn biến mất, đối với chuyện này Phong Nhược cũng không quá kinh ngạc, hắn đã hiểu rõ bí ẩn trong đó, đơn giản chỉ là đưa linh cầm thu vào phong ấn hoàn, vừa thuận tiện lại vừa có thể cho linh cầm nghỉ ngơi, chỉ có điều chiếc vòng phong ấn đó có thể chứa được con Ngân Sắc Đại Điêu kia nhất định giá cả của phong ấn hoàn đó hết sức xa xỉ, hơn nữa không hiểu sao tiểu nha đầu này đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi mà sao còn chưa chịu đi ?

Thiếu nữ áo lam nhẹ nhàng từ trên không trung bồng bềnh rơi xuống, rồi đi thẳng tới trước mặt Phong Nhược vốn còn đang sững sờ. Nàng không chút khách khí chỉ vào tảng thịt nướng này rồi nói: "Để cho ta !"

Không đợi Phong Nhược kịp phản ứng, tảng thịt nướng vàng rực đang tỏa ra mùi thơm trên thanh đoản đao Ánh Nguyệt của hắn đã bị thiếu nữ áo lam khéo léo đoạt mất, sau đó nàng ta ngồi trên tảng đá đối diện Phong Nhược cẩn thận xem xét chăm chút miếng thịt nướng một lúc, rồi mới thản nhiên dùng chiếc miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn.

Nhìn thấy thế, tâm tư Phong Nhược phát khóc, thế này là thế nào đây ! Cướp bóc sao ? Sự tình biến hóa làm sao lại nhanh như vậy chứ ! Miếng thịt này do hắn nướng rất kỹ càng để bản thân hưởng thụ cơ mà !

Nhưng thiếu nữ áo lam lại không chút quan tâm đến ánh mắt u oán của Phong Nhược, nàng ta cầm lấy tảng thịt nướng đánh chén rất khoái khẩu, chỉ chốc lát sau hai bàn tay nhỏ bé cũng trở nên bóng nhẫy.

"Ừ ! Ăn ngon lắm ! Ngày mai làm tiếp cho ta !" Thiếu nữ áo lam rất hài lòng chùi miệng rồi hai tay khẽ động đậy, một vòng ánh sáng màu lam nhạt hiện lên, Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn soi mói, một quả cầu bằng nước không lớn cũng không nhỏ đột nhiên xuất hiện rửa sạch mỡ trên tay thiếu nữ áo lam rồi biến mất.

"Cái này ... đây là … pháp thuật ư ?" Trong nội tâm của Phong Nhược rung động thầm nghĩ, hắn đã đi tới Thanh Vân Sơn gần nửa năm, hắn chưa từng thấy qua pháp thuật mà mới chỉ nghe Khổng Phi có nói tới loại thần thông này có lực sát thương rất lớn, nghe nói những loại pháp thuật này trong vòng trăm trượng không cần xác định mục tiêu chính xác vẫn có thể gây trọng thương cho đối thủ, đáng tiếc Khổng Phi cũng chưa học được loại pháp thuật này, bởi vì nếu muốn tu luyện pháp thuật nhất định phải có đủ pháp lực, theo lẽ thường chỉ có tiến vào Luyện Khí hậu kỳ mới có thể học được loại pháp thuật cơ bản nhất.

Bởi vì thế, trong tưởng tượng của Phong Nhược, pháp thuật kia vô cùng thần bí, mặc cho hắn nghĩ như thế nào cũng không hiểu rõ quy luật của pháp thuật dạng này, cơ bản làm sao thi triển ra được ?

Thiếu nữ áo lam không để ý đến vẻ ngẩn người của Phong Nhược, nàng ta vỗ vỗ tay gọi Ngân Sắc Đại Điêu trở ra, phút chốc đã biến mất ở trong màn đêm vô tận.

Nửa ngày sau Phong Nhược mới hồi phục lại tinh thần, đau khổ nhảy lên hét lớn : "Này này ! Ngươi còn chưa nói gì mà !"

Bình Luận (0)
Comment