Phong Ngự

Chương 65

Lợi thế tốc độ làm bia sống

Lựa chọn pháp thuật ứng ngũ hành

Vừa nghe Lam Lăng giải thích xong, Phong Nhược mới hiểu thật sự mình hơi nóng vội, mặc dù có viên Mộc Linh Thạch nên pháp lực trong cơ thể hắn tinh thuần hơn so với Đường Thanh và Bành Việt, nhưng như thế cũng chưa đủ để tu luyện pháp thuật, vì nó vừa đòi hỏi tiêu hao rất nhiều pháp lực, lại vừa rất khó luyện.

"Đợi sau khi ngươi tiến cấp lên Luyện Khí trung kỳ, tới lúc đó trước hết ta sẽ cho ngươi luyện tập pháp thuật hệ kim, loại đó có uy lực xuyên thấu cực mạnh, nếu không thành công thì ta đề nghị ngươi nên luyện Thuẫn Tường pháp thuật, vì loại này hỗ trợ cực kỳ thích hợp cho tiểu đội săn bắt linh thú của chúng ta.

Lam Lăng vừa nói đến đây thì ánh mắt thoáng liếc qua Phong Nhược, chợt khóe miệng nàng nở một nụ cười gian ác rồi tươi cười nói: "Hãy tiếp Thủy Long pháp thuật của ta nè!"

"Ây da!" Do không kịp chuẩn bị nên Phong Nhược bị dính đòn, pháp thuật này có dạng đầu rắn to cỡ chén bát, thân dài khoảng hai trượng, lập tức toàn thân hắn bị bắn ra xa mấy trượng, từ trên xuống dưới ướt chèm nhẹp.

"Lam tỷ, ngươi..." Phong Nhược dở khóc dở cười tay chỉ Lam Lăng, sao lại thế này chứ? Dù sao nàng cũng là sư tỷ mà!

"Ta, ta cái gì? Không phải ta đã cảnh báo ngươi trước rồi sao! Tài nghệ không bằng người thì oán trách ai chứ, thôi được rồi, trở về ăn cơm thôi!" Sau khi đánh lén thành công, dường như tâm trạng Lam Lăng vô cùng khoan khoái, nên nàng hô vang một tiếng mặt mày tươi tỉnh mà vô tư rời đi.

"Ai! Đúng là gặp người khó hiểu thật! Phong Nhược lại lên tiếng thở dài lần nữa.

Phiên chợ Thiên Đãng Sơn cứ ba tháng tổ chức một lần rốt cuộc cũng đến, bọn người Phong Nhược chờ đợi từ lâu nên cũng đã sớm tập trung, bọn họ kiếm được một gian hàng chỉ để lại Minh Khê và Diệp Hoằng ở nhà mà thôi.

Sở dĩ phải thuê một quầy hàng chính là vì muốn bán những tài liệu thu được trên thi thể Hàn Băng Thú với giá tốt nhất, bởi lẽ hôm nay không chỉ có vô số tu sĩ thuộc Liên Minh Tu Tiên Nhạn Bắc tập trung lại, mà ngẫu nhiên cũng sẽ có không ít người tới trực tiếp những thương hội lớn để mua hàng, nếu như có thể gặp được loại khách hàng này, chắc chắn là sẽ có hời to.

Phiên chợ Thiên Đãng Sơn vốn không hạn chế quầy hàng nào cả, cũng không có thu bất kì loại phí nào, hơn nữa trên đỉnh núi lại vô cùng rộng lớn, nên chỉ cần không phát sinh gây ra chuyện thì làm gì cũng được.

Tuy nhiên cho dù bọn bốn người Phong Nhược đến đây từ rất sớm nhưng cũng không chiếm được chỗ tốt nhất ở khu vực trung tâm, bởi vì nơi đó đã sớm được đệ tử các môn phái tu tiên dành chỗ trước, cho nên bọn hắn đành phải chạy đến khu vực sát biên mà chiếm lấy một vị trí.

Do còn hơi sớm nên trên đỉnh Thiên Đãng Sơn hiện tại, trừ các đệ tử mấy môn phái tu tiên ra thì cũng chẳng có mấy người, nên Lam Lăng dựa vào thân phận sư tỷ giao nhiệm vụ trông coi quầy hàng cho ba người Phong Nhược, còn nàng ta thì hào hứng đi dạo chung quanh.

Việc trông coi quầy hàng quả là vô cùng buồn chán, nhất là những khi vắng khách như thế này, cho nên chỉ trong chốc lát Đường Thanh và Bành Việt mượn cớ mà lần lượt bỏ trốn mất tiêu, giờ chỉ còn lại mình một mình Phong Nhược mang dáng vẻ cười khổ không ngớt.

Đương nhiên vấn đề này Phong Nhược cũng không quan tâm lắm, dù thế nào thì tuổi tác của hắn cũng lớn hơn bọn Đường Thanh mấy tuổi, nên hắn không còn tâm tính ham vui như thế nữa, và quan trọng hơn hết chính là trong túi hắn chẳng còn viên Ngũ Hành thạch nào trong tay, cho dù muốn đi dạo cũng đàh phải bó tay.

Phỏng chừng trước mắt cũng không bán được thứ nào cả, cho nên Phong Nhược thu gom lại vài loại vật liệu trân quý, mà chỉ để lại da Hàn Băng Thú trên quầy, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

"Này! Tiểu sư đệ, lại là ngươi à?" Một lúc sau, nghe như có âm thanh quen thuộc vang lên, Phong Nhược mới mở mắt ra xem, lập tức hắn thấy phiền lòng dễ sợ, nguyên lai chính là nữ gian thương mà hắn đã gặp ở phiên chợ Thiên Đãng Sơn lần trước.

"Hừ" Phong Nhược hừ nhẹ trong mũi, rồi dứt khoát tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, theo hắn đối với loại gian thương này thì phương pháp ứng phó tốt nhất là không hay không biết gì cả.

"Này! Ngươi làm cái quái gì vậy! Chẳng lẽ ngươi không muốn bán mấy miếng da thú nhăn nheo này sao? Chậc chậc! Thật đáng thương! Có lẽ ngươi ở trong môn phái chắc hay bị người khác khi dễ lắm? Cho nên mỗi lần bán vật phẩm cũng đều bết bát như vậy sao! Thôi được, sư tỷ ta là người tốt, nên ta sẽ mua mấy miếng da nhỏ này, giá là một viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, ngươi thấy thế nào?"

"Ngươi sao không đi cướp luôn đi!" Phong Nhược rốt cuộc không không nổi nữa mà lập tức trừng to mắt ra nổi giận nói:"Đây là da Hàn Băng Thú cấp bốn đấy, ngươi muốn một viên Ngũ Hành thạch cho một miếng à, vậy ngươi bán cho ta đi, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu!"

Thấy Phong Nhược nổi giận nên cuối cùng cô gái kia cũng nhịn không được khom người cười ha hả, cả nữa ngày sau nàng ta mới vất vả nén cười lại được, rồi ngồi xuống trước mặt Phong Nhược, nàng ranh mãnh mở trừng hai mắt: "Thế đấy, rốt cục ngươi cũng chịu mở mắt nhìn ta rồi, người ta thường nói nếu làm việc không trái với lương tâm thì đâu có sợ quỷ ám. Này tiểu sư đệ, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao?"

"Ai là tiểu sư đệ của ngươi!" Phong Nhược rất bực mình quay đầu qua hướng khác, đương nhiên hắn không muốn đấu võ mồm với cô ả, nhất là trong tình huống không có cửa thắng như thế này.

"Hì hì!" Tu vi ta là Luyện Khí hậu kì, nên đương nhiên đáng làm sư tỷ ngươi rồi! Này, hãy bàn chuyện làm ăn đi, ngươi có còn ... tơ nhện Ngân Giáp lần trước không? Nếu có, ta sẽ mua giá cao cho!" Cô gái kia với vẻ mặt lấm lét như trộm cướp liền hỏi thế, ắt hẳn do lần trước khi Phong Nhược bán tơ nhện Ngân Giáp cho nàng có lẽ lúc đó nàng đã kiếm được lãi to.

"Không có!" Phong Nhược nói dứt khoát, thật sự chẳng phải hắn không muốn bán, mà là hắn cần Ngân Giáp tơ nhện kia để dành lại cho bản thân mình sử dụng về sau, như thế làm sao bán ra được!

"À, Thật không?" Nàng ta nghiêng đầu đánh giá Phong Nhược vài lượt rồi mới nói: "Tiểu sư đệ, ngươi nói dối rồi, vậy đây là cái gì?

Nói đến đây, nàng ta mỉm cười mà gỡ xuống một đoạn tơ nhện rất ngắn từ tấm da thú, đây là đoạn tơ nhện còn lưu lại khi lúc đó Ngân Giáp Thiên Thù bắn ra để giữ chân Hàn Băng Thú, Phong Nhược nghĩ rằng mình đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng không ngờ cô gái này lại có cặp mắt tinh minh đến thế, chỉ thoáng chốc đã phát hiện ra được.

Nhìn đoạn tơ nhện ngắn sáng óng ánh này, Phong Nhược cũng sửng sốt một chút, nhưng hắn lập tức nghiêm sắc mặt đồng thời khuôn mặt lộ vẻ cứng rắn nói: "Không có".

Nghe Phong Nhược cự tuyệt như vậy nhưng nàng ta chỉ lơ đễnh rồi đôi đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi sau đó cười hì hì xong bày ra một quầy hàng ngay bên cạnh gian hàng của Phong Nhược, tuy nhiên đồ vật nàng ta trưng ra chính là một bộ trang phục Lăng Vân, ngoại trừ còn thiếu Lăng Vân Chiến Ngoa ra, thì ba kiện kia đều đầy đủ.

Phát giác được ánh mắt của Phong Nhược, nàng ta liền tủm tỉm cười nói: Tiểu sư đệ, đây là bộ trang phục Lăng Vân của Diệu Âm Môn rất hiếm thấy đó, hơn nữa theo ta được biết ngay lúc này trên khắp toàn bộ Thiên Đãng Sơn, thì bộ của ta chính là bộ duy nhất, nếu như ngươi muốn ta sẽ nhượng lại ngươi chín phần ưu đãi!".

"Hừ! Không cần!" Phong Nhược tiếp tục quay đầu đi, dĩ nhiên hắn rất muốn bộ bộ trang phục Lăng Vân này, đáng tiếc là hắn không có Ngũ Hành thạch, còn nếu dùng tơ nhện của Ngân Giáp để trao đổi, hắn dám cam đoan chắc chắn là sẽ bị ả ta chém đến tận xương cốt cũng không chừa.

Ngay lúc Phong Nhược cùng cô gái nọ đang phân cao thấp, thì Lam Lăng với bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn được liền dẫn hai tên Đường Thanh và Bành Việt cùng trở về, hiển nhiên là hai tên này đã bị Lam Lăng mắng một trận vì tội trốn việc.

"Ồ? Phong Nhược, ngươi bán hết tài liệu rồi sao?" Mắt thấy trước mặt Phong Nhược chỉ còn lại da Hàn Băng Thú, Lam Lăng liền kinh ngạc hỏi thăm, nhưng không đợi Phong Nhược giải thích, ánh mắt Lam Lăng liền bị hấp dẫn bởi bộ bộ trang phục Lăng Vân mà cô gái kia bày ra ở bên cạnh.

"Oa! Tiểu muội muội, ngươi là đệ tử Diệu Âm Môn ư? Bộ bộ trang phục Lăng Vân này bán như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment