Phong Ngự

Chương 75

Chộp cơ hội đẫy thuyền theo nước

Dứt chẳng rời nghi vấn trùng trùng


"Phong Nhược ! Ngươi lại nói năng bậy bạ gì đó?"

Những lời Phong Nhược vừa nói ra chẳng những khiến cho Đường Thanh và Bành Việt cùng tức giận, mà chính là Lam Lăng cũng trợn mắt lên rồi thấp giọng trách mắng.

"Lam sư tỷ ! Ngươi tin tưởng ta chứ?" Phong Nhược cũng không cần giải thích thêm nữa mà chỉ chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt mỉm cười nhìn thẳng vào Lam Lăng hỏi.

"Ta…" Lam Lăng há miệng thật to, nhưng bỗng nhiên nàng không biết phải nên nói gì thêm nữa, càng không ngờ tới đột nhiên ngay lúc này tác phong của Phong Nhược khiến cho nàng cảm giác rất xa lạ, nói đúng hơn là nàng cũng hoàn toàn không có ý phản đối!

"Lam sư tỷ, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết đi!" Phong Nhược cười một tiếng lãnh đạm, giống như có lý do gì đó mà vô cùng tự tin, điều này làm cho đám người Lam Lăng và Đường Thanh đang kinh ngạc cũng không tự chủ được mà cùng bình tĩnh trở lại.

Vừa nói xong lập tức hắn quay đầu lại, ánh mắt Phong Nhược đột nhiên trở nên sắc bén như đao lướt qua đám đệ tử Ngọc Dương Môn một lượt, sau đó hắn mới nói: "Nên làm như thế nào chắc không cần bản nhân nói lại một lần nữa chứ?"

Bị ánh mắt sắc bén của Phong Nhược đảo qua, đám đệ tử Ngọc Dương Môn này nhất thời cả kinh, sát ý trong lòng bỗng chốc như bị chậu nước lạnh tạt từ đầu đến chân vậy, nhất thời khiến cho ý chí chiến đấu của bọn chúng trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

"Ta … ta …, ngươi chính là … !" Gã tự xưng là cháu của chủ nhân tiểu viện này bỗng lắp bắp từng chữ một, sau đó không dằn lòng được mà thối lùi về sau mấy bước, phỏng chừng khi đối mặt với sát khí mãnh liệt của Phong Nhược thì với tu vi thấp kém như bọn chúng làm sao có thể tiếp nhận nỗi?

Quả thật sáu trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp cũng không phải là một khoản tài sản nhỏ, nhất là đối với những tu sĩ có cấp độ cỡ Luyện Khí kỳ này, nên nhất thời gã kia cũng không mang đủ, đành phải quay sang đám đồng môn bên cạnh mà vay mượn lung tung một hồi mới đủ số lượng.

Lúc này tựa như dũng khí của hắn cũng đã tăng lên, liền trực tiếp ném túi trữ vật chứa Ngũ Hành thạch qua rồi bảo, "Các ngươi kiểm tra đi, đây là tiền thuê phòng của các ngươi, rồi mau dọn đi đi, đi nhanh cho ta!"

Phong Nhược lạnh lùng nhìn hắn đồng thời tay kiểm tra số lượng Ngũ Hành thạch trong túi trữ vật kia, sau đó trên miệng điểm nhẹ một nụ cười rồi sau đó xoay người đi thẳng đến chỗ đám người Lam Lăng.

"Lam sư tỷ, chúng ta hãy thu thập đồ đạc rồi lập tức rời đi, mặt khác cũng phải lên tiếng xin lỗi vị tiền bối Hành Vô Kỵ kia nữa, thậm chí phải trả lại viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm cho vị đó luôn!"

Phong Nhược cố ý nói lớn tiếng, vì thế lời nói này chẳng những đám đệ tử Ngọc Dương Môn nghe rõ ràng mà cũng khiến cho lão Hành Vô Kỵ đang ở trong phòng cũng nghe không sót một chữ!

Thực ra mà nói, bản thân Phong Nhược rất muốn cảm tạ đứa cháu không ra gì của lão viện chủ kia, lúc đầu hắn tìm không được lý do hợp lý nào để rời khỏi nơi này, bởi vì hắn luôn cảm giác được lão đầu Hành Vô Kỵ kia rất cổ quái, lúc nào cũng bị ám ảnh đeo đuổi bên cạnh thế này, quả thật là không biết điềm tốt hay xấu nữa, vì thế để đề phòng bất trắc xảy ra nên quyết định đi sớm chừng nào thì tốt chừng đó!

Dĩ nhiên còn chuyện cây Linh Mộc kia đối với Phong Nhược mà nói chỉ là chuyện cỏn con, hắn muốn nó sống hay chết thì đó là quyền quyết định của hắn!

Lúc này vừa hiểu được Phong Nhược cố tình nói to lên như vậy, lập tức ánh mắt Lam Lăng không khỏi lộ ra vẻ trầm tư, nhưng cũng ra lệnh cho bọn Đường Thanh và Bành Việt tức khắc thu dọn đồ đạc rời đi!

"Cả hai căn phòng này các ngươi cũng phải dỡ xuống cho ta!" Lúc này Lam Lăng cũng bá đạo ra lệnh, nếu muốn ta thu dọn thì ta sẽ làm cho sạch sẽ như ban đầu vậy!

Phong Nhược nghe vậy liền mừng thầm trong bụng, hắn thừa dịp Đường Thanh và Bành Việt đang phóng hỏa để hủy đi hai căn phòng kia, mà im lặng đi ngang qua cây Linh Mộc trong sân, sau đó trong phút chốc âm thầm phóng vào thân cây hai tia Mộc Sát Kiếm khí. Theo hắn phỏng đoán thì chỉ cần hai ba ngày thôi, gã cháu chết tiệt kia của lão viện chủ ắt phải khóc ròng đến cạn nước mắt cho coi, chuyến này e rằng hắn muốn chết cũng không được, để xem hắn làm sao thanh toán được nợ nần cho đám đồng môn đây?

Đối với việc hai người Đường Thanh thiêu hủy nhà gỗ thì rõ ràng gã cháu của lão viện chủ không quá để ý tới, gã chỉ kéo theo đám đệ tử Ngọc Dương Môn bảo vệ xung quanh gốc Linh Mộc mà thôi. Quả thật đây chính là mục tiêu chủ yếu của bọn họ trong chuyến đi lần này, cây Linh Mộc tới ba trăm năm tuổi lận đấy! Cho dù ngay tại Ngọc Dương môn cũng chẳng có mấy cây, hơn nữa hiển nhiên là không được tươi tốt như cây này, đồng thời linh khí phát ra cũng không có dồi dào đến như vậy!

"Tổ tông hiển linh đây mà! Lần này thật sự phát tài rồi !" Gã ngước nhìn lên tán cây xum xuê ở trên cao đồng thời cảm thụ được nguồn linh khí tràn trề mà trước giờ chưa từng có, cơ hội lần này khiến cho gã cháu của lão viện chủ thiếu chút nữa phải khóc lên vì sung sướng, nếu hoàn toàn có được cây Linh Mộc tựa như kỳ tích thế này, ắt hẳn con đường tu luyện phía trước của gã phải nói là thênh thang rộng mở!

"Mà không, không... không...! Bảo bối thế này phải đem hiến cho Chưởng môn mới đúng, nếu không có gì bất ngờ nhất định mình có thể trở thành nội môn đệ tử, đến lúc đó chẳng những có công pháp tốt để tu luyện, nói không chừng còn có cơ hội được thân cận với sư muội nữa đây! Hắc hắc...! Vóc dáng của sư muội quả thật càng lúc càng xinh đẹp ra mà!"

Ngay khi gã cháu của lão viện chủ đang ôm mộng đẹp thì đám người Phong Nhược đã rời đi với vẻ mặt bực bội.

"Phong Nhược, rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi phải giải thích hợp lý cho ta nghe!" Mới vừa rời đi không xa thì Lam Lăng đã không nhịn nổi nữa mà giận dữ hét toáng lên.

"Đúng vậy Phong Nhược, ta đang tu luyện đến lúc quan trọng rồi bây giờ lấy đâu ra linh khí để tu luyện tiếp đây? Ngươi muốn hại chết chúng ta à!" Đường Thanh và Bành Việt cũng đồng thời phản ứng.

Vừa nhìn vẻ mặt của Lam Lăng, lại ngó qua ánh mắt của hai người Đường Thanh và Bành Việt, lúc này Phong Nhược mới chậm rãi giải thích: "Kỳ thật mấy ngày nay ta có một việc đang do dự có nên nói cho các ngươi biết hay không, số là ta quan sát kỹ thấy rõ cây Linh mộc kia cứ rụng lá liên tục trong thời gian gần đây, cho nên ta đoán rằng chẳng bao lâu nữa chắc chắn cây Linh Mộc này sẽ lại chết héo cho coi, nếu như vậy tại sao chúng ta không cần phải phải đụng chạm đến đối phương, mà nhân cơ hội này lại tống khứ cho hắn cái tiểu viện đó đi!"

"Nói bậy! gốc Linh mộc kia đang tươi tốt như vậy, sao lại có thể chết héo được? Có quỷ mới tin ngươi!" Tất nhiên Đường Thanh không tin vào những lời nói dối này của Phong Nhược.

"Tại sao không chứ? Chẳng phải ngươi cũng đã từng tin vào một gốc cây đã chết héo rồi sống lại sao? Ngươi cũng đừng quên là cách đây mấy tháng hình dạng thảm hại của cây Linh mộc đó như thế nào chứ!" Phong Nhược cười híp mắt hỏi ngược lại.

"Ấy…" Tới lúc này Đường Thanh cũng không biết nói gì hơn, cây Linh Mộc kia vốn trước đây đã bị chết héo rồi, nếu quả thật bây giờ có chết thêm lần nữa thì cũng chẳng có gì khó hiểu.

Lập tức mọi người đều rơi vào tình trạng trầm lặng, mặc dù trong lòng đều không tin vào lời nói của Phong Nhược, nhưng nếu lỡ như những gì Phong Nhược đã thốt ra là chính xác, vậy thì bọn hắn sắp hả hê được nhìn xem đám đệ tử Ngọc Dương Môn khốn nạn kia phải thống khổ rồi!

"Bây giờ chúng ta đi đâu ?" Lam Lăng rốt cuộc cũng mở miệng phá tan bầu không khí trầm lắng, lúc này ở tiểu trấn trong tuyệt cốc đã không còn tiểu viện nào cho thuê nữa, nói cách khác bọn họ buộc phải rời khỏi nơi đây.

"Chúng ta sẽ đi đến khu vực Nhạn Nam!" Lúc này Diệp Hoằng vốn ít nói lại lên tiếng.

"Sư phụ! Làm sao chúng ta có thể đi ăn nhờ ở đậu được?" Lam Lăng lập tức phản đối, vừa nghe qua đã biết có vẻ như là trước đây Diệp Hoằng đã từng đề cập đến vấn đề này rồi thì phải.

"Lăng nhi, không nên hành động theo cảm tính! Mặc kệ như thế nào đi nữa thì Thanh Vân tông chúng ta cũng là phân chi của Trấn Thiên tông mà, hôm nay bổn tông bị kẻ gian nắm quyền, nếu như không thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung thì sao có thể thành đại sự. Huống chi Trấn Thiên tông còn chuyên tu Hắc Thủy Linh quyết nữa, nếu so sánh với công pháp bổn tông e rằng còn đầy đủ hơn, nhất là Hắc Thủy Linh quyết với Thanh Mộc Linh quyết vốn có nguồn gốc tương hỗ cho nhau, vì thế cho dù các ngươi có tu luyện Hắc Thủy Linh quyết cũng không tính là phản bội với tổ tiên bổn tông!" Lời nói của Diệp Hoằng tỏ ra vô cùng kiên quyết.

"Những sự tình có liên quan đến Thanh Mộc Linh quyết thì lão phu đã nói riêng với từng người các ngươi rồi, quả thật bổn tông chì vì loại công pháp này mà bị dậm chân tại chỗ gần ngàn năm, thậm chí vì nguyên nhân đó mà lần này còn dẫn đến cảnh gà nhà đá nhau, do đó không thể tiếp tục tu luyện Thanh Mộc Linh quyết nữa! Hiện tại, nhân lúc lão phu còn sống đây nên có thể muối mặt mà tính đường bố trí đôi chút cho các ngươi, chẳng lẽ bản thân các ngươi chỉ muốn dựa vào môn công pháp không trọn vẹn này cả đời hay sao? Bản lãnh vẫn cứ thấp kém để bị người khác khi dễ mãi hay sao? Nếu vậy lão phu chết cũng không nhắm mắt được!"

Vừa nói đến chỗ kích động thì Diệp Hoằng nhịn không được mà ho lên một trận kịch liệt!

"Sư phụ!" Lam Lăng thấy thế liền kêu lên một tiếng đau buồn rồi bước lên phía trước đỡ lấy Diệp Hoằng.

"Cứ đi địa vực Nhạn Nam, đến Trấn Thiên tông! Chuyện này lão phu đã quyết định rồi!" Tiếng nói của Diệp Hoằng càng lúc càng kiên định hơn.

"Vâng! Sư phụ!" Rốt cuộc Lam Lăng đành phải gật đầu đồng ý trong nước mắt.

"Lần này đi đến khu vực Nhạn Nam vì thế lộ trình rất dài, trên đường phải vượt qua hơn chục ngọn núi lớn, hơn mười con sông rộng phải nói là rất hung hiểm, bây giờ các ngươi hãy chuẩn bị sẳn đi, trước mắt chúng ta rời khỏi tuyệt cốc này rồi ba ngày sau sẽ xuất phát!" Diệp Hoằng phân phó lần nữa.

"Chư vị đạo hữu chậm đã!" Đang lúc đám người Phong Nhược chuẩn bị rời đi thì không biết lão Hành Vô Kỵ đã tới từ lúc nào, "Gần đây lão phu cũng tính đi khu vực Nhạn Nam nhưng thân thể lại đang bị thương nặng, nếu như lão đi một mình thì không chắc ăn lắm, không biết chúng ta có thể kết bạn đồng hành được không?"

Vừa nghe qua lời này của lão Hành Vô Kỵ lập tức Phong Nhược thiếu chút nữa đã xông lên tóm cổ lão rồi ném thẳng ra xa rồi, hắn trăm phương ngàn kế mới tìm cách tách lão ra được, nhưng không ngờ tới việc lão ta lại chủ động đòi nhập bọn thế này.

Tuy nhiên Phong Nhược còn chưa kịp có biểu hiện gì thì Diệp Hoằng đã lên tiếng mở lời: "Cũng tốt, chuyến này trên đường đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, càng có thêm người thì càng bớt đi nguy hiểm".

"Ha ha...! Vậy ta thật đa tạ lão huynh đây, nói thật ra ta đây chính là người tu đạo ở địa phận Nhạn Nam, nay vân du tứ hải đã lâu e rằng cũng gần cả trăm năm rồi mà chưa có dịp trở về!" Lão đầu Hành Vô Kỵ vừa nói vừa thở dài có chút cảm khái.

"Hừ! Ai biết ngươi đang tính chuyện ma quỷ gì chứ?" Phong Nhược nghe thế liền âm thầm rủa lão, tuy nhiên hiện tại hắn cũng thấy không phải lúc để làm rõ chuyện ra, huống chi hắn chẳng có được chút bằng chứng nào cả.

"Thôi thì hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó vậy, xem lão đầu này rốt cuộc muốn giở trò gì đây?"

Bình Luận (0)
Comment