Phong Ngự

Chương 8

Mặc dù đã xóa được món nợ năm viên Ngũ Hành Thạch, nhưng Phong Nhược lại không muốn từ bỏ việc thu thập các loại linh thảo cấp thấp kia, dù sao việc đó đối với kế hoạch sau này của hắn sẽ còn có nhiều chỗ tốt.

Về phần Ninh sư huynh kia từ chối hắn tiếp tục thu thập linh thảo, đối với dự định của hắn cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, vốn dĩ Phong Nhược đã tính ngay sau khi thanh toán hết món nợ năm viên Ngũ Hành Thạch kia xong sẽ lập tức ngưng ngay kiểu trao đổi này, hiện tại thật vừa đúng lúc.

Chỉ có điều nếu như muốn tiếp tục tiến vào Đông Phong tìm kiếm thêm nữa thì Phong Nhược bắt buộc phải tự mình luyện chế được Chỉ Huyết Tán và Hoạt Lạc Tán, chỉ có như thế mới đảm bảo được tính mạng của hắn.

Đầu tiên Phong Nhược dự định luyện chế thử Chỉ Huyết Tán, bởi so ra luyện Chỉ Huyết Tán vẫn dễ hơn một chút đồng thời Ngưng Huyết Thảo lại thu thập thuận lợi hơn.

Sau hai ngày chuẩn bị kỹ lưỡng, Phong Nhược bắt đầu luyện chế thử Chỉ Huyết Tán, thật ra việc luyện chế Chỉ Huyết Tán này cũng đơn giản thôi, chỉ cần dùng pháp lực từng chút từng chút một ngưng tụ dược tính bên trong Ngưng Huyết Thảo vào cùng một chỗ, đồng thời bài trừ tạp chất bên trong là được.

Đối với chút pháp lực cỏn con trong cơ thể hiện nay, trong nửa năm qua Phong Nhược tuyệt đối cảm thấy ngạc nhiên có điểm khó hiểu nhất, đó là từ sau khi tu luyện qua tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ nhất đồng thời tích tụ được một chút pháp lực, thân thể của hắn so với trước đây ít ra đã mạnh mẽ gần gấp bội, ngay cả ngũ quan (1) lục thức (2) cũng nhạy cảm hơn rất nhiều.

Lại khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ hơn chính là dù cho hắn có cố gắng bao nhiêu đi nữa, thì lượng pháp lực này trước sau vẫn không hề tăng lên nữa có vẻ như bị vướng vào bình cảnh thì phải, điều này cũng giống như một người có cơ hội thưởng thức sơn hào hải vị nhưng chỉ có thể ăn được một chút, nói thẳng ra là không được thỏa mãn.

Thế nên Phong Nhược đã từng cẩn thận hỏi qua Khổng Phi, đáng tiếc kết quả lại càng khiến hắn chán nản hơn nữa, theo như lời của Khổng Phi nói thì đó là do tư chất của hắn kém cõi, hơn nửa tuổi tác lại hơi lớn nên có thể tu luyện ra một chút pháp lực cũng đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.

Tất nhiên phương pháp giải quyết cũng không phải không có, ví như có thể ngồi tu luyện bên cạnh một gốc cây linh mộc cấp thấp chẳng hạn, khi đã hấp thu được nhiều linh khí thì gút bình cảnh này có thể đột phá, mặt khác còn có một phương pháp hữu hiệu hơn nữa chính là mua một viên linh thạch cấp thấp, như thế thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh hơn mấy lần, nhưng giá một viên linh thạch cấp thấp phải cần đến ba trăm viên Ngũ Hành Thạch, ngay cả tên gian thương Khúc Vân cũng không bỏ ra nổi huống hồ là một kẻ tạp dịch như hắn !?!?.

Linh thạch cấp thấp ... Phong Nhược không dám hy vọng xa vời, chỉ có điều hắn lại có thể tích góp từng viên Ngũ Hành Thạch để mua một cây mầm linh mộc cấp thấp, muốn mua cây mầm này cần bỏ ra hơn sáu mươi viên Ngũ Hành Thạch, nhưng tệ hại hơn cả là phải chăm nom tới chín năm trời mới có thể đạt được hiệu quả hấp thu linh khí trong trời đất.

Cũng không hẳn Phong Nhược bận tâm đến khoảng thời gian chín năm đó, đối với hắn mà nói có thể khiến tu vi tăng lên Luyện Khí trung kỳ thì hắn đã vui đến nổi cười không dứt rồi, bởi lúc đó thọ nguyên của hắn sẽ nhiều hơn năm mươi năm so với người bình thường mà.

Dù sao đi nữa, vì năm mươi năm này thì vất vả một chút cũng chẳng thấm vào đâu !

Sau khi chấm dứt những suy nghĩ lộn xộn kia, Phong Nhược cẩn thận lấy ra hai cây Ngưng Huyết Thảo từ trong Túi Càn Khôn, trong khối ngọc giản tra cứu linh thảo sơ cấp có đề cập tới liều lượng Ngưng Huyết Thảo rất mơ hồ, yêu cầu duy nhất là phải đủ pháp lực nên hắn cũng không dám thử luyện chế cùng lúc quá nhiều cây, dù sao thì pháp lực của hắn thật sự ít ỏi đến đáng thương.

Phong Nhược lập tức cẩn thận điều khiển pháp lực trong cơ thể cho lưu chuyển qua hai cây Ngưng Huyết Thảo đang cầm trên tay phải, thế nhưng sau khi pháp lực của hắn tiến vào trong Ngưng Huyết Thảo tức khắc trong đầu hiện lên một hình ảnh vô cùng kỳ diệu, thứ cảm giác này tựa như hai cây Ngưng Huyết Thảo kia đã cùng hắn hợp làm một thể vậy.

Đáng tiếc Phong Nhược chưa kịp thực hiện động tác kế tiếp thì chợt nghe được một tiếng vang “hơ” thật nhỏ, bỗng chốc hai cây Ngưng Huyết Thảo đã héo rũ rồi !

“Ơ, lại xảy ra chuyện gì vậy ?” Phong Nhược mở to mắt nhìn, dùng sức vuốt vuốt gương mặt, có vẻ không thể tin mà nói ra.

Cẩn thận suy nghĩ nửa ngày cuối cùng Phong Nhược rút ra được một kết luận, đó là do mình đã không khống chế mức độ pháp lực phát ra nên hậu quả là làm hai cây Ngưng Huyết Thảo bị hủy đi trong chốc lát, dù sao đây chỉ là hai cây linh thảo cấp thấp mà thôi còn pháp lực của mình dù có yếu đi nữa cũng mạnh hơn chúng rất nhiều.

Xác định được điểm then chốt đó, Phong Nhược lập tức bắt đầu thử luyện chế một lần nữa, nhưng kết quả sau đó hắn nhận ra rằng rõ ràng hắn không thể khống chế chính xác một ít pháp lực nhỏ nhoi, cảm giác cũng tựa như cầm cá trạch trong tay vậy, tuy cách làm không sai nhưng vẫn còn kém rất nhiều để đạt đến trình độ luyện chế Ngưng Huyết Thảo chuẩn xác.

“Kỳ lạ thật ! Tại sao lại như vậy ?” Phong Nhược nhíu mày, nữa năm qua gần như hắn đều dùng hơn phân nữa tinh lực cho việc tu luyện pháp lực, hắn tự nghĩ mình gần như đã nắm vững được rồi, chẳng lẽ nói mình đã sơ suất ở giai đoạn nào hay sao ?

Tuy nghĩ như thế nhưng Phong Nhược cũng không ngừng lại, vẫn thao túng pháp lực tập luyện chế Ngưng Huyết Thảo, đáng tiếc đến khi bị hỏng hơn mười cây Ngưng Huyết Thảo mà vẫn không thấy bóng dáng Chỉ Huyết Tán hắn chờ mong, thậm chí ngay cả pháp lực hắn cũng bị hao hụt hết bảy tám phần.

“Con đường tu đạo này quả nhiên gian nan vô cùng !” Phong Nhược thầm thở dài rồi tiện tay cầm Ngưng Huyết Thảo bị héo rũ trong tay vứt sang một bên, sau đó bắt đầu ngồi xuống khôi phục lại pháp lực bị tiêu hao.

Tuy hiện giờ lượng pháp lực của Phong Nhược rất ít, nhưng cần phải mất trọn một đêm mới hoàn toàn khôi phục được, cũng may mắn thứ hắn có nhiều nhất chính là thời gian.

Hơn mười ngày tiếp theo, Phong Nhược một phần chăm sóc Hương Linh đạo điền, thu thập Linh Tang Diệp và nuôi nấng Tuyết Linh Tằm, đồng thời leo lên Đông Phong cẩn thận từng li từng tí thu thập Ngưng Huyết Thảo và Cam Lộ Chi sau đó trở về tiếp tục luyện chế Chỉ Huyết Tán, sau khi thất bại vài chục lần cuối cùng hắn đã luyện chế thành công Chỉ Huyết Tán.

Dù sao lúc này Phong Nhược lại phát hiện ra một chuyện thú vị, đó là nhờ có khống chế pháp lực cần độ chính xác rất cao để luyện chế Chỉ Huyết Tán, nên trải qua nhiều lần thử nghiệm pháp lực của hắn tựa hồ càng thêm mau chóng linh hoạt, tuy lượng pháp lực không phát sinh thay đổi nhưng uy lực lại được tăng cường hơn.

Ví dụ đơn giản nhất chính là thời gian thi triển Hỏa Diễm Đao so với lúc trước đã nhanh hơn một nửa, gần như hắn đã đạt đến trình độ có thể tùy ý thi triển (3) !

Cũng bởi nguyên do này nên Phong Nhược còn thành công đúc kết ra được xảo thuật thi triển Hỏa Diễm Đao, đồng thời hắn hoàn toàn đảm bảo được uy lực của Hỏa Diễm Đao, mà vẫn đạt được yêu cầu tránh lãnh phí pháp lực khi thi triển khống chế, trải qua một phen tìm tòi thử nghiệm thì dưới tình huống pháp lực chưa được gia tăng thế mà hắn có thể thi triển ra ba lượt Hỏa Diễm Đao liên tiếp, điều này không thể nghi ngờ gì nữa đối với hắn mà nói rất là quan trọng.

Ba tháng sau, lúc bọn người Khổng Phi ra ngoài săn bắn trở về, Phong Nhược đã luyện chế ra hai mươi phần Chỉ Huyết Tán, còn có năm mươi phần Hoạt Lạc Tán nữa, cùng lúc đó phạm vi thăm dò của hắn ở Đông Phong cũng khuyếch trương mấy lần, những khi gặp phải linh thú bình thương giống như Hắc Linh Ly hắn cũng tiêu diệt được năm sáu con, xem như đó là thành quả cả một thời gian chiến đấu vất vã.

(1) Ngũ quan : 5 giác quan (thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác).
(2) Lục thức : mắt thấy, tay nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm, cảm giác tiếp xúc và ý thức.
(3) Nguyên văn : Tùy tâm chi sở.

Bình Luận (0)
Comment