Phong Ngự

Chương 80

Bất ngờ tương sinh Mộc cùng Thủy

Sơ bộ thi triển Thanh Ti Triền

Bỗng nhiên một luồng hơi lạnh khó có thể nắm bắt được đang xoay chuyển bên trong đan điền của hắn, giống như những hạt mưa phùn như có như không của những cơn mưa đầu mùa rơi lất phất, mang đến cho hắn một cảm giác thoải mái kỳ lạ. Ngoại trừ thứ cảm giác dễ chịu kia, những luồng hơi lạnh này lại vô tình hóa giải hết mọi sự bất an về Tiên Thiên Mộc Sát bên trong cơ thể!

Không sai ! Chính là hóa giải mà không phải là thanh trừ hay nuốt trọn, sự hóa giải này phảng phất như mưa thuận gió hòa, diễn ra một cách lặng lẽ!

Phong Nhược từ từ mở mắt.... có thể thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ rằng sau khi pháp lực trong cơ thể hoàn toàn bị tiêu hao hết, nay chỉ vì một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu mà lại thu được điều không ngờ đến thế. Trong lúc vô tình hắn không vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết mà đem Hắc Thủy Linh Quyết đã từng tu luyện qua một chút để vận dụng thôi, nhưng cuối cùng lại sinh ra hiệu quả không thể tưởng tượng này!

Lại nghĩ nếu như hắn có thể tiếp tục tu luyện hết ba tầng của Hắc Thủy Linh Quyết thì nói không chừng những ảnh hưởng xấu do Tiên Thiên Mộc Sát mang đến cũng sẽ hoàn toàn bị tiêu trừ!

“Tại sao lại như thế ?” Phong Nhược hít sâu một hơi, lúc trước kỳ thật hắn cũng chỉ ôm tâm lý muốn thử tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết một phen mà thôi, nhưng biến hóa hôm nay lại khiến cho hắn mơ hồ phát hiện ra sự bù đắp cho nhau giữa Thanh Mộc Linh Quyết và Hắc Thủy Linh Quyết.

Thế nhưng lập tức Phong Nhược lại có chút nghi hoặc, bởi nếu như hai loại công pháp này có thể bù đắp cho nhau thì cần gì Thanh Vân Tông phải tách ra khỏi Trấn Thiên Tông. Ắt hẳn khi đó các tu sĩ đã khẳng định hai loại công pháp này có thể tu luyện đồng thời nhưng cũng chưa thấy hiệu quả gì rõ rệt. Bằng không thì môn nhân của Trấn Thiên Tông và Thanh Vân Tông đã sớm đồng tu hai loại công pháp này rồi!

Bởi thế nên bên trong tất nhiên là thiếu mất mắc xích quan trọng nào đó!

“Chẳng lẽ là do Tiên Thiên Mộc Sát ?” Phong Nhược đắn đo cân nhắc trong lòng.

Đến hôm nay Tiên Thiên Mộc Sát đã hoàn toàn dung hợp với pháp lực của hắn đồng thời lại khiến cho Thanh Mộc Linh Quyết xảy ra một ít biến hóa, mà biến hóa này lại gián tiếp dẫn đến những biến hóa sau khi tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết!

Cẩn thận suy nghĩ một phen Phong Nhược vẫn chưa đưa ra được kết luận đúng đắn nhất, bất quá việc này đối với hắn cũng không quan trọng lắm. Vấn đề mấu chốt chính là... phiền phức do Tiên thiên Mộc Sát vẫn luôn quấy nhiễu tâm tư hắn, rốt cuộc cũng đã có biện pháp tạm thời giảm bớt đi.

Ưỡn người duỗi cái lưng mỏi nhừ, Phong Nhược bước ra khỏi phòng đi dạo vài vòng trong sân, hắn thừa dịp không có ai mà thuận tay thu thêm vài tia Tiên Thiên Mộc Sát. Hiện giờ cũng chưa có cách nào thu hết một mạch Tiên Thiên Mộc Sát trong gốc linh mộc ở trung tâm này được nên đành phải từ từ mà thu thập vậy.

Phong Nhược đang muốn ra ngoài tìm một chỗ vắng vẻ để kiểm nghiệm uy lực của Mộc Sát Kiếm Khí, thì bất chợt hắn gặp Lam Lăng vừa đẩy cửa phòng đi ra.

“Phong Nhược, ngươi lại đi dạo nữa à? Tại sao không đi tu luyện? Chẵng lẽ muốn ra ngoài săn bắn một mình lần nữa à?”

“A, chuyện này...” Đương nhiên Phong Nhược không dám nói ra dụng ý thật sự của hắn, thế nên hắn nhanh trí đáp: “Lam sư tỷ, là thế này... đệ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để học vài pháp thuật!”

“Pháp thuật? Ờ cũng đúng! Ngươi đã là Luyện Khí trung kỳ nên có thể tu luyện pháp thuật được rồi, trong sân này cũng tương đối rộng rãi mà, ngươi tu luyện ở chỗ này luôn đi, vừa đúng lúc ta có thể chỉ cho ngươi một chút!” Tâm trạng của Lam Lăng hôm nay có vẻ rất vui, nên không có ý định buông tha cho Phong Nhược.

“A, Lam sư tỷ... việc này không ổn đâu! Vạn nhất làm hỏng Như Sơn Trận Pháp thì đệ phải bố trí lại nữa, tất nhiên là không phải do đệ lười, mà vấn đề là sẽ lãng phí Ngũ Hành thạch dữ lắm!” Phong Nhược mang vẻ mặt thành khẩn nói.

“Hả? Ngươi lo sẽ phá hỏng Như Sơn Trận Pháp sao?” Lam Lăng chớp mắt nhìn Phong Nhược trong chốc lát, lúc này mới có chút dở khóc dở cười mà nói: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi là thiên tài à! Tên Đường Thanh ngu ngốc kia tập luyện suốt ba tháng trời, mà đến giờ vẫn chưa thành công trong việc ổn định hỏa cầu thành hình thái rõ ràng, ngươi lần đầu thử luyện mà đã muốn phá vỡ Như Sơn Trận Pháp sao?”

“Ta nói rồi, ngươi tập ngay tại đây đi. Nếu như phá hỏng Như Sơn Trận Pháp thì đích thân ta sẽ bố trí lại là được rồi! Bất quá ngươi định chọn Xuyên Vân hay là Thuẫn Tường?”

“Xuyên Vân! Đương nhiên là Xuyên Vân! Phong Nhược, ta sẽ giơ hai tay ủng hộ ngươi đấy!” Bất chợt ngay lúc này không biết Đường Thanh đã chui từ trong phòng ra từ lúc nào, mà vẻ mặt tươi cười hét toáng lên.

“Đệ... vẫn chọn Thanh Ti Triền thôi!” Phong Nhược do dự một chút, lúc này mới nghiêm túc nói, loại pháp thuật có độ khó cao như Xuyên Vân hắn cũng không tin tưởng bản thân có thể học được, còn loại pháp thuật thiên về phòng ngự như Thuẫn Tường cũng không thích hợp với kẻ có sở trường tấn công nhanh như hắn. Chẳng lẽ hắn phải đội lên cái mai rùa mà hiền lành đứng yên tại chỗ chờ địch nhân đánh tới sao? Chủ động xuất kích mới là thứ hắn quyết tâm theo đuổi!

“À! Thanh Ti Triền thì không được, bây giờ ngươi thi triển Thanh Ti Triền thì e chỉ có thể làm chậm chạp vài con linh thú cấp hai, gặp phải linh thú từ cấp ba trở lên thì căn bản không có chút tác dụng nào, chỉ tổ lãng phí nhiều pháp lực mà thôi!” Lam Lăng lắc đầu phản đối nói.

Nhìn sang hai người Lam Lăng và Đường Thanh, thái độ của Phong Nhược lại không thay đổi. Đương nhiên hắn biết pháp thuật Thanh Ti Triền đối với linh thú ngoài cấp ba không có hiệu quả, nhưng trói được một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ là đủ rồi! Kinh nghiệm sống của bọn Lam Lăng vẫn còn nông cạn, sẽ không biết rõ trên thế gian này thứ nguy hiểm nhất không phải là linh thú mà chính là con người đấy! Nhưng thứ quy luật này Phong Nhược cũng không cách nào diễn giải cho bọn họ một cách rõ ràng được.

“Nếu không thì thế này vậy, trước tiên đệ sẽ học pháp thuật Thanh Ti Triền trong một thời gian, nếu như hiệu quả không rõ ràng thì đệ lại học pháp thuật Thuẫn Tường, tỷ thấy thế nào?”

“Cũng được! Thế nhưng trong tay ta cũng không có khẩu quyết của pháp thuật Thanh Ti Triền, đợi lúc nào đó chúng ta ra ngoài sẽ tìm cách mua về cho ngươi học nhé!” Lam Lăng bất đắc dĩ nhìn Phong Nhược rồi nói. Trong Thanh Vân Tông cũng không có mấy ai chọn tu luyện pháp thuật Thanh Ti Triền, chỉ có một vài đội săn bắt quy mô lớn mới chuyên bổi dưỡng ra người tu luyện pháp thuật Thanh Ti Triền mà thôi, còn đối với một đội nhỏ như bọn hắn thì điều này hoàn toàn không cần thiết.

Phong Nhược lắc đầu cười nói với Lam Lăng, “Hì! Không cần mua đâu, đúng lúc trong tay đệ có một bản khẩu quyết Thanh Ti Triền, trong thời gian nhàn hạ mấy hôm nay cũng đã xem qua một lần, cảm thấy vẫn thích hợp hơn với đệ!”

“Ồ? khẩu quyết Thanh Ti Triền? Ngươi lấy được từ đâu vậy? Những thứ này dù là pháp quyết cơ bản nhất cũng phải cần mấy trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp mới mua được đấy?” Lam Lăng hơi kinh ngạc mà lập tức gặng hỏi.

“Nếu như ta nói nhặt được thì tỷ tỷ có tin không?” Phong Nhược cười ha ha, lập tức hướng về phía Đường Thanh nói: “Ngươi phải cẩn thận đáy, lần này đến lượt ngươi làm bia cho ta tập rồi!”

“Ha ha! Thật là buồn cười, ta đứng bất động ở đây nè, xem ngươi có thể làm gì ta nào?” Đường Thanh nghê thế cũng cảm thấy hứng thú, hai tay chống nạnh dương dương tự đắc mà híp mắt đứng chờ. Hiển nhiên hắn không cho rằng một kẻ lần đầu tiên luyện tập như Phong Nhược thì làm sao có thể dễ dàng thi triển ra Thanh Ti Triền được!

Thấy vậy Phong Nhược chỉ mỉm cười, sau đó hắn không nói gì nữa. Mặc dù pháp thuật Thanh Ti Triền này hắn chưa từng chăm chú tập luyện, nhưng khẩu quyết đã sớm học thuộc lòng rồi. Vì thế lúc này hắn một mặt âm thầm niệm khẩu quyết, đồng thời hai tay lập tức vung lên, cơ hồ cùng lúc đó một đạo hào quang xanh nhạt hiển hiện ngay trên hai tay của hắn!

Mắt thấy cảnh này, Đường Thanh vốn còn đang dương dương đắc ý lập tức cuống quýt kêu to một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Mặc dù hắn vẫn chưa lĩnh hội hết tất cả những pháp thuật, nhưng dù gì cũng đã hiểu đại khái chút ít. Nên vừa trông thấy quầng sáng xanh trong tay Phong Nhược, hắn làm sao không biết đấy là dấu hiệu báo trước do Thanh Ti Triền sắp phát động chứ!

Đáng tiếc Đường Thanh còn chưa chạy được mấy mươi trượng, thì quầng sáng xanh trong tay Phong Nhược đã vèo một cái rồi biến mất trong không trung mà bám đuổi theo hắn. Hai sợi dây leo vừa thô vừa to lặng lẽ mọc lên từ dưới chân Đường Thanh, thoáng cái đã cuốn lấy đùi phải của hắn. Trước sự ngăn trở này căn bản hắn chưa kịp lao về phía trước thì cả người đã ngã xuống cái “bịch” như chó gặm bùn rồi!

Thế nhưng vẫn chưa hết, do trước đó Đường Thanh không chém đứt hai sợi dây leo kia thế nên chỉ trong nháy mắt, cả người hắn đã bị quấn chặt giống như đòn bánh tét... đến khi hắn kịp phản ứng thì cả người đã vô lực xoay chuyển tình thế rồi!

Cảnh tượng khôi hài này không khỏi chọc cho Lam Lăng cười nghiêng cười ngã, rồi sau đó Bành Việt với Minh Khê nghe tiếng chạy ra xem náo nhiệt cũng đều bị bộ dáng chật vật của Đường Thanh mà cười đến toét miệng xém chết nghẹn.

“Lần này không tính! Cũng do Phong Nhược hắn…. hắn đánh lén ta mà thôi... chúng ta thử lại đi!” Tốn nhiều sức hắn mới chui ra được khỏi đám dây leo kia, lúc này Đường Thanh mặt đỏ tới mang tai rồi la hoán lên.

“Được thôi! Ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!” Phong Nhược híp mắt cười nói.

Vừa rồi lúc phóng thích ra Thanh Ti Triền kia, căn bản hắn cũng không nghĩ lại dễ dàng đến thế, mọi thứ thuận lợi tựa như nước chảy thành sông vậy.

“Ồ? Không đúng! Phong Nhược, vừa rồi ngươi thi triển đạo Thanh Ti Triền kia chẳng lẽ pháp lực không bị tiêu hao bao nhiêu à?” Lúc này, Lam Lăng chợt quan sát tỉ mĩ mà phát hiện ra vấn đề này, và cả đám người Đường Thanh từ phía sau cũng nhìn sang hắn như đang đối diện với con quái vật nào đó. Vừa rồi do tình cảnh lúng túng của Đường Thanh nên mọi người cũng không chú ý lắm, nhưng hiện giờ mới phát hiện ra bộ dạng của Phong Nhược vẫn khí định thần nhàn (*), giống như chẳng tiêu hao pháp lực gì cả.

“Ừ nhỉ... quả đúng như vậy!” Phong Nhược cũng sửng sốt một chút.

Nếu như không phải Lam Lăng nói ra thì quả thật hắn vẫn không phát hiện ra vấn đề này, sở dĩ Lam Lăng bắt hắn cẩn thận cân nhắc nên tu luyện loại pháp thuật nào, nguyên nhân cơ bản nhất chính là sự tiêu hao pháp lực của từng loại pháp thuật là rất lớn, như Hỏa Cầu thuật chẵng hạn, chỉ cần phóng thích một lần thì hao tổn gần như toàn bộ pháp lực rồi, nhưng hiện tại xem ra hắn chỉ tiêu hao một chút mà thôi.

“Tiếp nào ! Đường Thanh, luôn cả Bành Việt đi, hai người các ngươi hãy làm bia, còn Phong Nhược ngươi thử tiếp tục phóng thích Thanh Ti Triền, và để ý xem thử có thể thi triển ra được bao nhiêu lần” Giọng nói của Lam Lăng ngập tràn hưng phấn.

Bởi vì tuy loại pháp thuật Thanh Ti Triền này rất khó nuốt như gân gà, nhưng nếu như có thể phóng được ba lần bốn lượt liên tiếp mà không ngừng, thì tuyệt đối có thể khiến cho cục diện căn bản trong một trận chiến sẽ thay đổi.

“À... được !” Tự thân Phong Nhược cũng cảm thấy lạ lùng và hưng phấn dâng trào, vừa rồi đạo pháp thuật Thanh Ti Triền kia có thể nói là bình thường cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng bất quá chỉ tiêu hao khảong hai thành pháp lực mà thôi, điều này cũng có nghĩa là hắn có thể liên tục phóng thích ra năm lần Thanh Ti Triền!

Lúc này Đường Thanh với Bành Việt liền bị đem ra làm bia luyện tập thì không dám khinh thị nữa, không hẹn mà cùng nhảy lui về phía bên kia của tiểu viện, thậm chí Đường Thanh còn trực tiếp rút kiếm trong tay ra nữa.

“Ha ha! Hai người các ngươi làm quái gì mà cẩn thận thế!” Phong Nhược hít sâu một hơi rồi dựa theo trình tự lúc trước mà lặp lại một lần nữa. Hắn hội tụ pháp lực trong cơ thể, sau đó trôi chảy giống như hành vân lưu thủy tho triển ra một đạo pháp thuật Thanh Ti Triền, lúc này tốc độ phóng thích dường như còn nhanh hơn lúc trước nữa, nhưng điều này cũng không quan trọng lắm, mà thứ trọng yếu nhất là trong cơ thể hắn vẫn còn pháp lực dư thừa để có thể tiếp tục thi triển ra Thanh Ti Triền!

“A....” Lúc này Đường Thanh đang đứng ở đàng xa vừa thấy quầng sáng xanh trong tay Phong Nhược lóe lên là hắn phản ứng hết sức nhanh chóng, ngay tức khắc thanh kiếm trong tay vung lên như múa, nổ lực bao phủ chặt chẽ xung quanh thân mình, e là đến một cơn gió cũng không lọt qua nổi. Phương pháp này của hắn quả thật có tác dụng, hai đạo thanh đằng kia vừa mới ngoi lên đã bị hắn chém thành phấn vụn!

“Ha ha! Phong Nhược, mau đến đây... ta đã nói rồ mài! Vừa rồi là ngươi đánh lén nên ta vô ý bị ngươi bắt được thôi. Muốn đem ta ra làm bia à, vậy cũng phải hỏi qua thanh Long Tuyền kiếm trên tay ta đã!”

Nhìn Đường Thanh ngửa mặt lên trời cười sặc sụa, trên mặt Phong Nhược cũng chỉ khẽ mỉm cười. Hai tay hắn lại biến ảo, sau khi quầng sáng đầu tiên biến mất, thì tức thời quầng sáng xanh thứ hai cũng xuất hiện theo, rồi sau đó là quầng sáng thứ ba..., rốt cuộc chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn mười nhịp thở, thế mà hắn đã nhanh chóng xuất ra ba lượt Thanh Ti Triền!

Lần này Đường Thanh không chịu nổi nữa, hắn còn chưa kịp chặt đứt hoàn toàn đạo Thanh Ti Triền thứ nhất thì đạo Thanh Ti Triền thứ hai đã xuất hiện, ngay lúc hắn luống cuống tay chân ứng phó thì đạo Thanh Ti Triền thứ ba lại hiện ra.

Vì thế nên rất nhanh hắn tiếp tục bị quấn trở lại thành đòn bánh tét!

“A...! Ta không phục ! Tại sao lại cứ nhắm vào ta mà nhốt hoài thế này?”

(*) Khí định thần nhàn: trấn định bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment