Phong Ngự

Chương 89

Vào quét dọn, gặp ngay Mặc Ngọc

Đáp Kên kên, đụng mặt Tử Huyên


Mặc dù không thấy đói bụng nữa, nhưng Phong Nhược cũng tự mình nấu một chén cơm Hương Linh, nói thật đến bây giờ hắn vẫn chưa quen được với việc không cần ăn uống.

Tính toán theo thời gian thì đợt tỷ thí mỗi lần hàng năm đã tới gần, tuy nhiên hiện tại Phong Nhược đã thay đổi chủ ý, bởi vì từ lúc thấy đám người Diệp Lạc và Đổng Hải chiến đấu qua, hắn không dám khẳng định là mình có thể đánh thắng Cảnh Tam trong thi đấu, bởi vì trong tình huống không sử dụng tới Mộc Sát Kiếm Khí, căn bản hắn khó lòng chiến thắng nỗi.

Cho nên mục tiêu hiện tại của hắn rất đơn giản, đó là cố gắng tăng cường tu vi của mình lên tới Luyện Khí Hậu Kỳ! Chỉ có khi đó, hắn mới có thể gia tăng thêm pháp lực, mà qua các trận đấu trước đây, hắn đã biết rõ yếu tố pháp lực dồi dào sẽ có ảnh hưởng quan trọng đến mức nào.

Khi thấy Diệp Lạc dùng tới pháp khí và Phù triện, Phong Nhược cũng phải công nhận rằng mấy thứ này chính xác có thể giúp cho chỉnh thể thực lực của người tu tiên tăng lên gấp đôi, gấp ba,... thậm chí nhiều hơn nữa!

Nhưng Phong Nhược lại không cho rằng ngoại vật có thể quyết định chuyện thắng bại cuối cùng! Hay nói cách khác, tu vi bản thân cao thấp như thế nào đó mới là quyết định chủ lực!

Nếu như quá ỷ lại vào Pháp khí hoặc Phù triện, có lẽ tạm thời mình được đánh giá là vô địch, nhưng khi đối mặt với người có tu vi cách biệt quá lớn thì sao, lúc này khỏi cần nói cũng biết kết quả!

Chính vì nhận thức như vậy nên Phong Nhược mới không vội vã đi nhận nhiệm vụ môn phái, mà ngược lại hắn dốc lòng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cấp bậc Luyện Khí Hậu Kỳ.

Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là Phong Nhược sẽ coi thường Pháp khí và Phù triện. Nếu như có khả năng, hắn cũng sẽ trang bị cho bản thân, tuy nhiên hắn không quá coi trọng nó như người khác mà thôi!

Thừa dịp trời còn chưa tối, trước hết Phong Nhược quét dọn qua một lần toàn bộ tiểu viện, sau đó cũng thăm chừng mấy gian phòng của đám người Đường Thanh, nếu không chỉ cần để qua một khoảng thời gian nữa thôi chắc chắn tro bụi sẽ bám đầy.

"Ồ? Đây là thứ gì?" Đến lúc Phong Nhược đang dọn dẹp căn phòng của Minh Khê thì hắn lại ngẫu nhiên phát hiện được một chiếc Giới chỉ màu mặc ngọc (DG: màu ngọc đen) nằm ở trên giường, mặt trên có khắc hai hình ảnh Thanh Điểu trông rất sống động, nhìn rất giống với con chim thật to màu xanh mà lần trước Minh Khê đã giải phong ấn ra.

Phong Nhược nhặt Giới chỉ lên, tay hắn vừa chạm vào chợt có cảm giác mát dịu, mà hình ảnh con thanh điểu kia bỗng chốc càng nhìn càng sống động hơn, nó tựa như muốn phóng ra ngoài vậy.

"Cái thứ này… thường được đeo ở trên người nàng ta mà?" Phong Nhược hơi nghi hoặc và chợt nhớ lại, ngày đó hắn đã cứu Minh Khê từ dưới sông lên, sau đó từng lục soát khắp người nàng ta nữa, còn nhớ rõ lúc đó trừ cặp Giày chiến và Áo giáp ra thì hắn cũng không phát hiện thêm thứ gì nữa, đồng thời các lần đi chung sau này hắn cũng chưa thấy qua chiếc Mặc Ngọc giới chỉ này!

"Quái lạ! Vật tùy thân như vậy sao nàng ta lại tùy ý vứt bỏ được chứ? Xem ra cô ta thật bất cẩn quá đi!" Phong Nhược lắc đầu cười cười, tiện tay đeo luôn chiếc Mặc Ngọc giới chỉ vào ngón tay mình.

Ngay lúc hắn mang giới chỉ vào, bỗng nhiên có một luồng khí mát mẻ chạy khắp toàn thân hắn, nhất thời làm cho hắn có cảm giác khí lực toàn thân sung mãn rất nhiều.

"Hắc hắc... thật không ngờ đây cũng là một kiện Pháp khí!" Phong Nhược cười khảy, đối với chuyện này thật ra hắn lại không mấy kinh ngạc, bởi vì nguyên liệu của chiếc Giới chỉ này đặc biệt như thế, nếu như đây không phải là một kiện Pháp khí thì đó mới là chuyện lạ. Tuy nhiên hắn không biết được cấp bậc chính xác của chiếc Giới chỉ này, cũng có thể do thời gian hắn tiếp xúc giới tu tiên không bao lâu nên có rất nhiều chuyện còn chưa biết rõ.

Nhưng chỉ cần có đặc tính gia tăng lực lượng như thế thôi, cũng đủ cho Phong Nhược mừng rỡ như điên, bởi vì hắn nhận ra được hiệu quả của chúng, cũng giống như vòng đeo tay Thanh Loan đã bị hỏng kia, hoặc là Giày chiến tăng tốc nọ, tất cả đối với hắn đều rất là hữu dụng!

Vừa ra khỏi phòng, Phong Nhược lập tức thử dùng tay nâng chiếc bàn đá nặng khoảng ngàn cân lên, kết quả làm hắn vô cùng kinh ngạc. Cho dù không dùng pháp lực nhưng hắn cũng có thể dễ dàng nâng nó lên, phát hiện này thật sự làm cho hắn hết sức hưng phấn, sau này khi chiến đấu cũng không cần phải tiêu hao quá nhiều pháp lực nữa!

"Hắc hắc...! Quả nhiên là đồ tốt!" Phong Nhược vừa lòng tự nhủ, tâm niệm chợt động nhất thời hắn truyền vào trong Giới chỉ một tia Pháp lực. Bỗng nhiên hắn thấy hoa mắt, một con đại điểu màu xanh bỗng chốc hiện ra, thì ra đây là thú cưỡi của Minh Khê ngày đó!

"Mặc Ngọc giới chỉ này quả nhiên là của Minh Khê, nhưng vì sao nàng ta lại vứt bừa bãi thế chứ!" Tuy trong lòng Phong Nhược nén thắc mắc lại, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rõ là sự tình thực không đơn giản như vậy.

"Này ! Chào mi, ta tên là Phong Nhược, chủ nhân của ngươi bỏ ngươi đi rồi, sau này ngươi cứ theo ta đi!” Phong Nhược vừa nói vừa dè dặt tiến lại gần con đại điểu màu xanh kia.

Lúc trước, trên hành trình tiến về khu vực Nhạn Nam, con đại điểu này cũng đã làm cho đám người Phong Nhược hâm mộ không thôi, chẳng những nó không e ngại hai con Linh thú Ngũ cấp, mà ngay cả sau đó Huyết sắc Yêu phong xuất hiện nó vẫn trấn định như thường, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh. Lúc này Phong Nhược những tưởng đã âm thầm tiếp cận được nó, bỗng chốc bị con đại điểu dùng cánh đẩy hắn văng ra ngoài hơn mười trượng!

Lúc này con đại điểu kia nhìn qua vẫn trấn định như bình thường, chỉ có điều trong ánh mắt nó như nhuốm vẻ u sầu khó hiểu, nhưng dường như nó đối với việc Phong Nhược tỏ vẻ thân cận cũng không chống cự lắm.

Phong Nhược lại vươn thẳng tay ra nhưng chưa đến nửa đường hắn chợt chột dạ rút tay lại, bởi vì ánh mắt con đại điểu làm hắn rất khó chịu, hắn không thể tưởng tượng được một con thú cưỡi mà cũng có thể có được cái ánh mắt phức tạp khó hiểu đến như vậy, nhìn thoáng qua tựa như nó là một kẻ hiểu thấu sinh tử của nhân thế rồi vậy.

"Ách … thôi được rồi ! Ngươi nếu không thích thì bay trở về đi, ngươi lợi hại như thế ắt hẳn biết được đường về mà!" Phong Nhược hơi đau đầu liền vỗ trán nói, “Nếu như mi không chịu bay đi, vậy là mi chấp nhận ta rùi đấy nhé!"

Phong Nhược nói một hồi, con đại điểu kia vẫn không nhúc nhích, điều này làm cho hắn nhịn không được mà trong lòng bừng bừng lửa giận, thôi mặc kệ nó đi, cứ cưỡi thử rồi tính! Nói không chừng đây là Minh Khê cố ý lưu lại cho hắn thì sao.

Lập tức Phong Nhược phóng lên lưng con đại điêu, quả nhiên nó không phản kháng chút nào điều này làm hắn hết sức đắc ý, đột nhiên con đại điêu tung cánh lao lên cao, rồi như tia chớp bắn nhanh ra ngoài, thiếu chút nữa hắn đã bị sức gió quăng té ngược trở lại rồi, nhưng cũng may là hắn nhanh tay bám chặt lấy cổ nó.

Khi Phong Nhược phục hồi lại tinh thần, hắn mới phát hiện mình đang ở tít trên cao tận mây xanh, còn con đại điêu kia có bộ dạng như đang phát tiết cái gì đó mà tốc độ càng lúc càng nhanh hơn! Từng đợt gió lạnh như dao cứa thổi phần phật, làm hắn đau đớn cơ hồ không chịu nổi nữa!

Nhưng thật sự lúc này Phong Nhược căn bản không dám nhúc nhích, hắn chỉ cố hết sức ôm chặt lấy cổ con đại điêu mà trong lòng bỗng thấy hối hận! Ai có thể ngờ được tốc độ nó lại nhanh như thế chứ, gần như là gấp mười lần tốc độ con Kên kên cấp ba của hắn vậy, nếu biết trước như thế này có cho tiền hắn cũng không dám cưỡi!

Nhưng một lát sau đột nhiên Phong Nhược càng hoảng sợ, vì phát hiện ra con chim này đang chúc đầu lao xuống dưới, với tốc độ nhanh đến chóng mặt thiếu chút nữa đã làm hắn văng khỏi lưng chim!

"Oa oa oa...! Đây là mưu sát đấy!" Phong Nhược trong lòng hoảng sợ hét toáng lên, phải biết rằng đang là ở độ cao ngàn trượng a! Nếu lỡ như… bị té xuống dưới, e rằng chưa kịp chạm đất thì hắn đã bị hù chết vì đứng tim rồi!

Con đại điêu này dường như có thù hận sâu đậm gì với Phong Nhược thì phải, nó đang chúc đầu ở thế lao xuống như vậy đột nhiên lại đổi hướng vòng vèo lên trên, nó cứ liên tục như vậy lại còn đảo lộn lung tung nữa. Do tốc độ bay quá nhanh, cho nên không lâu sau Phong Nhược đã... "Vèo" một cái bị quăng ra ngoài!

"A… "

Miệng kêu gào thảm thiết, tứ chi Phong Nhược gắng sức huy động liên tục, nhưng cả người hắn lại giống như khối đá đang rơi nhanh xuống dưới!

Tuy nhiên lúc này con đại điêu kia lại nhanh như chớp lao đến dùng đôi móng vuốt bấu giữ thân hình hắn lại!

Cho đến khi Phong Nhược bình tĩnh trở lại thì hắn đã nằm trong sân tiểu viện rồi, còn con đại điêu kia nằm dưới gốc cây Linh mộc lớn nhất, đang đắc ý rỉa lông trên mình!

"Cái đồ... đáng ghét! Đáng chết! Ta muốn thu ngươi lại! Ta sẽ... phong ấn ngươi một vạn năm!" Phong Nhược sắc mặt vẫn còn đang tái mét vừa phẫn nộ vừa hét lớn, mặc dù hắn chưa chết nhưng bị con chim kia lấy ra làm trò đùa như vậy thì ai mà chịu cho được!

Nhưng khi Phong Nhược niệm xong khẩu quyết phong ấn, thì hắn lại chán nản vì phát hiện ra mình không có cách nào phong ấn con đại điêu màu xanh kia được, đồng thời chiếc Mặc Ngọc giới chỉ trên ngón tay hắn cũng chẳng có phản ứng gì.

"Kỳ quái ? Sao lại như vậy chứ ?" Phong Nhược nổi cáu hẳn lên, hắn thật muốn đem Giới chỉ này đập cho nát bét ra mới hả giận, nhưng sau cùng hắn cũng cố nén lại cái ý định lỗ lã này.

"Được rồi! Coi như mi lợi hại đi! Từ nay về sau, đừng nghĩ là ta sẽ cho mi làm tọa kỵ phi hành của ta!" Sau cùng Phong Nhược chỉ có thể đe dọa nó như vậy, dù sao thì lời đe dọa này nghe kỹ ra hình như chính hắn mới là người bị thiệt thòi!

Sau một phen giằng co với con chim mắc dịch này, Phong Nhược cũng không còn tâm trạng nào để tu luyện nữa, hắn liền giải phong con Kên kên cấp ba rồi bay thẳng đến hướng Chấp sự đại điện.

Đối với con đại điêu màu xanh kia, Phong Nhược cũng không cần phải quá lo lắng, dù sao nó tựa hồ cũng rất có linh trí, lại có thể tự do ra vào Như Sơn trận pháp nữa, mặt khác còn có tốc độ kinh khủng như thế, xem chừng cũng không dễ bị người khác bắt đi xẻ thịt đâu!

Khi bay Phong Nhược đến khoảng sân rộng, hắn vừa nghĩ ngợi lung tung vừa khống chế Kên kên hạ xuống lối vào Tử Huyên viện.

"Này! Đứng lại! đây là Cấm địa của Tử Huyên Viện, không được tự tiện tiến vào!"

Phong Nhược còn chưa kịp nói gì thì có mấy ả thủ vệ Tử Huyên Viện đang đứng cách đó không xa bỗng quát toáng lên, nhìn ánh mắt cảnh giác của bọn họ tựa như nhận định Phong Nhược đang thậm thò thậm thụt thì phải.

"Chư vị sư tỷ, ta muốn gặp một người, không biết có được hay không?" Phong Nhược kiên nhẫn hỏi, từ lúc Lam Lăng đi vào Tử Huyên Viện đã gần một tháng, trước sau cũng không hề truyền ra tin tức gì cho nên hắn cũng có hơi bất an.

"Không được ! Ngươi cho là ngươi là ai? Với tu vi như vậy mà cũng muốn đến Tử Huyên Viện tìm người sao! Quy củ bổn tông chẳng lẽ ngươi rõ à, chưa đạt tới tu vi Trúc Cơ Kỳ thì không cho... song tu!" Một nàng đệ tử của Tử Huyên Viện trông cũng khá xinh xắn, đang nghiêm mặt lại nhưng dường như không nhịn được nên khoát tay quát.

Vừa nghe nói như vậy, trong lòng Phong Nhược tức thời giận dữ, nhưng hắn còn cố sức nhịn lại rồi trịnh trọng nói: "Vị... sư tỷ này, thật xin lỗi ! Ta không phải tới đây kiếm người song tu, xin hãy tự trọng một chút, ta chỉ muốn nghe ngóng tin tức của một người thôi, đừng nhắc đến môn quy có được không?"

"Ngươi nói cái gì ? Ai muốn cùng ngươi song tu chứ? Với cái thứ như ngươi đấy à! Có mà cho ta, lão nương đây cũng chả thèm!" Nữ đệ tử của Tử Huyên Viện kia nhất thời lồng lên tức giận, vốn dĩ mặt mũi còn đang dễ nhìn bỗng chốc biến sắc, nếu như không có đồng bạn xung quanh nắm kéo lại, có lẽ cô ả còn muốn lao đến liều mạng với Phong Nhược một chập!

"Đúng vậy! Ai muốn song tu với ngươi chứ?" Phong Nhược cười lạnh một tiếng, tiện tay vỗ vỗ đầu con Kên kên cấp ba bên cạnh rồi nói tiếp, "Ngươi nói đi Tiểu ngốc tử, ta đoán chắc ngươi cũng không muốn phải không!"

Vừa nói xong câu đó, Phong Nhược cũng không để ý tới ả nữ đệ tử đang tức giận kia nữa mà xoay người rời đi!

Bình Luận (0)
Comment