Phong Ngự

Chương 95

Trả nhiệm vụ lĩnh Đột Tự quyết
Vuột cơ may người đẹp nỗi điên


Sự tình phát triển đúng như những gì Phong Nhược đã đoán trước. Đám người Thu sư tỷ tìm kiếm suốt ba ngày, săn bắn tất cả mười bảy con Ô xà nhưng khổ nỗi tất cả đều là con đực. Thậm chí, Tiểu Song vì thấy vậy mà cố gắng nên dẫn đến trọng thương.

Cuối cùng Thu sư tỷ không còn cách nào khác, đành từ bỏ nhiệm vụ trắc trở này mà không cam lòng chút nào. Sau đó tranh thủ hoàn thành qua loa mấy nhiệm vụ đơn giản của những người còn lại, rồi nhanh chóng trở về Trấn Thiên Tông, bởi vì theo qui định thì đợt tỷ thí sắp diễn ra.

Song đối với Phong Nhược thì đây quả là một tin tức không tệ. Ngay lúc hai người Lam Lăng và Tân Nguyệt cáo biệt, hắn tự mình đi đến Chấp sự Tả điện. Nhiều ngày qua hắn từ chỗ Lam Lăng đã tìm hiểu rõ ràng nhiệm vụ mà Thu sư tỷ muốn làm là gì. Hơn nữa thời gian để làm nhiệm vụ này là năm ngày, sau năm ngày thì người khác có thể tiếp tục nhận, mà hiện tại vừa vặn là ngày thứ năm.

Lúc này đây, Phong Nhược đang cố gắng xem xét những thanh ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ. Tuy rằng số lượng chúng so với ngọc giản nhiệm vụ màu vàng ít hơn nhiều, nhưng cũng có đến hơn mấy ngàn cái, nếu xem qua một lần từ đầu đến cuối cũng cần thời gian rất lâu.

Song Phong Nhược cũng không vội ! Hắn dám khẳng định nhiệm vụ Thu sư tỷ tiếp nhận với ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ hắn nhận không giống nhau, nếu không thì với nhãn lực của Thu sư tỷ chắc chắn sẽ không động tâm đến thế.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, rốt cục Phong Nhược cũng tìm ra một thanh ngọc giản ghi rõ nhiệm vụ.

"Cần quả mật của Ô xà. Điều kiện là không tổn hại, không vấy máu, không vấy bẩn. Thù lao chính là Ngự Kiếm thuật sơ cấp khiếm khuyết, Đột Tự quyết! Thời gian còn lại hai mươi lăm ngày!"

"Ngự Kiếm thuật sơ cấp!" Phong Nhược chỉ cảm thấy trong đầu bỗng 'ầm" nổ vang một tiếng, dù cho hắn luôn luôn trấn định thì bây giờ cũng phải chấn động kịch liệt. Hắn thực sự không nghĩ đến phần thưởng cho quả mật của Ô xà lại là Ngự Kiếm thuật sơ cấp đó! Phải biết rằng Ngự Kiếm thuật phải đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ mới được tu tập! Đây mới là thần thông công kích chân chính của người tu đạo!

Song loại nhiệm vụ tưởng như đơn giản thế này lại thật sự rất khó gặp được, chỉ cần xem lúc nãy hắn tìm gần hết hai nghìn thanh ngọc giản màu đỏ mà không hề thấy thù lao như thế là biết rõ, có lẽ nhiệm vụ này do một người có thực lực mạnh mẽ lười vận động mới ban ra nhiệm vụ cấp này.

"Ngự Kiếm thuật sơ cấp! A ha ha! Trách sao ả Thu sư tỷ kia cứ đi săn giết nhiều Ô xà như thế!" Phong Nhược hít sâu một hơi dằn lại cảm giác đang kích động. Lúc sau mới lấy ra Yêu bài thân phận của mình áp lên trên ngọc giản, cho đến khi hồng quang biến mất rồi xuất hiện một trạng thái biểu trưng cho việc hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này, ngọc giản màu đỏ chấn động rung rung, nhanh chóng chuyển sang màu xám tro. Đợi chừng nửa khắc trong tay Phong Nhược xuất hiện một con Phong hành chỉ hạc, sau đó nó xoay hai vòng rồi hướng bên ngoài bay đi.

Phong Nhược sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo, hắn nghĩ thầm "người ra nhiệm vụ này quả nhiên là người tu đạo có thân phận!".

Tốc độ phi hành của con hạc nọ tương đối chậm, Phong Nhược chỉ tàn tàn đi bộ theo sau, tuy nhiên phương hướng con hạc bay đến lại là Hạ Tam Viện. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi khó khăn một chút, bởi vì muốn đến được Hạ Tam Viện phải xuyên qua con rắn to đùng trước cửa viện!

Thế nhưng chỉ trong chốc lát Phong Nhược liền an tâm, bởi vì con hạc nọ tựa hồ có ấn ký nên cự mãng thật lớn kia không hề nhảy ra chào đón hắn.

Vừa đi qua chỗ được coi là ranh giới giữa Hạ Tam Viện và đệ tử ngoại môn thì nhiệt độ không khí nhất thời giảm xuống rất nhiều. Phong Nhược vừa mới bước tới gần trăm bước thì thấy trên mặt đất đã đóng một lớp tuyết mỏng, hơn nữa còn cực kỳ lạnh lẽo. Với thể chất hiện tại của hắn cũng không thể chịu đựng lâu, chỉ có thể âm thầm vận hành pháp lực để chống đỡ.

Hắn càng đi về phía trước thì lớp tuyết đóng càng ngày càng dày, bầu trời cũng có vô số bông tuyết trong suốt lấp lánh tung bay. Những bông tuyết này hoàn toàn khác biệt với bông tuyết ở phàm tục, mỗi bông tuyết đều có khá giống với lông ngỗng, hơn nữa còn tinh xảo không gì sánh bằng. Chúng có rơi vào trong tay cũng không hề tan biến đi, mà còn lạnh thấu xương. Phong Nhược đoán chừng chỉ cần một bông tuyết như thế này thôi, cũng có thể khiến cho phàm nhân đống thành băng rồi.

"Quỷ dị quá đi !" Phong Nhược nhịn không được vừa lạnh run vừa âm thầm suy nghĩ. May mà mình không có cưỡi phi hành tọa kỵ, bằng không cứ bay dưới tiết trời này thế nào cũng thê thảm lắm đây!

Phong Nhược dựa theo Phong hành chỉ hạc mà bước đi lảo đảo về phía trước hơn nghìn trượng. Đến khi gặp được một ngôi đình bằng ngói mới dừng lại, song lúc này hắn đã bị rét đến da tái môi tím, cả người cứ run rẩy lập cập! Không có cách nào cả, mỗi một bước tiến về trước lại càng lạnh hơn một chút, lúc này hắn đã vận hành toàn bộ pháp lực mà vẫn không ăn thua gì!

Mà điều càng khiến Phong Nhược tuyệt vọng chính là khoảng cách từ chỗ hắn đến đỉnh Thiên Phong còn rất xa! Phỏng chừng khi đứng được ở chỗ đó, hắn sẽ lập tức bị đóng cứng cho xem!

Còn trên tòa đài bằng phẳng đó lại không có phòng ốc gì cả, chỉ có một quầng ngân quang bao bọc, tất nhiên còn có những bông tuyết tựa như bầy linh điệp tung bay đầy trời nữa, nếu như không có cái lạnh thấu xương này quả thực nơi đây đúng là phong cảnh tuyệt đẹp.

Phong hành chỉ hạc chỉ dừng lại ở tòa đài bằng phẳng đó một lúc rồi nhanh chóng "vèo" một tiếng, hóa thành một luồng bạch quang tan biến đi, để lại một mình Phong Nhược đang run cầm cập!

"Người đâu? Sao lại không có ai hết vậy? Không phải mình bị người ta lừa rồi chứ?" Phong Nhược ngồi bệt trên sàn đá gọi tới gọi lui, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm, đáng tiếc căn bản không hề có người nào cả!

Ngay lúc Phong Nhược nhiễm lạnh nên "hắt xì" thì có một bóng trắng từ trên đỉnh núi lăng không bay đến, ngay dưới chân bóng trắng rõ ràng có một luồng ánh sáng màu tím!

Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, luồng ánh sáng tím nọ đã vọt tới trước mặt Phong Nhược, kế tiếp lóe sáng lên rồi hóa thành một thanh kiếm có hình dạng cổ xưa rơi vào sau lưng bóng trắng nọ.

"Ồ? Nhiệm vụ mật rắn là ngươi nhận sao?" Thân người màu trắng đứng vững vàng trên đất, khí định thần nhàn, bộ trang phục màu trắng rất hợp với khung cảnh khắp trời đầy tuyết cực kỳ xuất trần, làm tôn lên dung mạo anh tuấn. Nếu như có nữ nhân ở đây, chắc chắn nàng ta sẽ thốt lên "Ôi sao đẹp trai thế!"

"Bẩm ... bẩm ... đúng ... đúng.. đúng vậy! Thứ nọ ... nọ ... nọ ..." Phong Nhược cố gắng khống chế thân thể đang run cầm cập, nhưng vẫn không nói nên lời, rốt cuộc hắn chỉ biết lắp ba lắp bắp một hồi!

Nam tử anh tuấn kia thấy vậy liền nhíu mày, tay phải nhanh như chớp ném ngay ra một viên đan dược vào miệng Phong Nhược, nhất thời một luồng hơi ấm cấp tốc vận hành trong thân thể hắn. Chỉ sau vài lần hô hấp khí lạnh rét lúc trước đã bị khu trừ, mà hắn rốt cuộc cũng khôi phục lại như bình thường.

"Ôi ! Đa tạ sư thúc ! Nhiệm vụ quả mật Ô xà chính do đệ tử tiếp nhận!"

"Quả mật Ô xà đâu ?" Nam tử nọ có vẻ gấp gáp hỏi.

Nghe nói như thế, Phong Nhược không dám tiếp tục dài dòng nữa, lập tức lấy mật rắn từ Thắt lưng trữ vật đưa ra.

"Ồ ? Phẩm chất thật không tệ !" Nam tử kia lần thứ hai ngạc nhiên. Hắn trực tiếp lấy ra một thanh ngọc giản màu xanh da trời ném cho Phong Nhược, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ô xà này do ngươi tự tay giết chết à?"

"Khải bẩm sư thúc, hoàn toàn chính xác !"

"Hoàn toàn chính xác ? Ắt hẳn do vận khí của ngươi quá tốt!" Nam tử kia nhíu mày rồi không nói gì nữa, phất tay bảo Phong Nhược hãy rời đi.

Tuy nhiên hắn nào dám tự tiện rời đi chứ, đường về phía dưới còn có con mãng xà cực to ngăn trở, nên hắn vội vàng nói: "Khải bẩm sư thúc, xuống núi .... con... cự ... cự mãng kia làm sao?"

"Không cần quan tâm đến nó, cự mãng kia chỉ là một thứ bài trí mà thôi!" Nói xong câu đó, nam tử đó cũng không còn hứng thú nói chuyện tiếp với Phong Nhược nữa, hai tay hắn liền bắt quyết lập tức thanh kiếm sau lưng nhất thời bay vút đi, mang hắn trở lại đỉnh Thiên Phong.

"Chậc chậc! Lẽ nào đây chính là ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết sao?" Hai mắt Phong Nhược tỏa sáng mà miệng không ngừng lẩm bẩm, nhưng sau cùng hắn phải lập tức rùng mình một cái!

"Không hay! Hiệu quả tránh rét của linh dược sắp dứt rồi!" Phong Nhược vội vàng ném thanh ngọc giản trong tay vào Thắt lưng trữ vật rồi chạy như bay xuống núi, hắn thực sự không muốn thưởng thức thêm cảm giác bị đông cứng như thế nào!

"Sao lại thế này! Ta chỉ mới nghỉ ngơi một canh giờ thôi, nhiệm vụ này sao lại có người hoàn thành được chứ! Đáng ghét! Tức chết mất thôi!"

Ngay lúc Phong Nhược còn đang cố gắng chạy trốn rét lạnh thì bên trong Chấp sự Tả điện vang lên thanh âm vô cùng phẫn nộ, nhưng đúng là tiếng của ả Thu sư tỷ kiêu ngạo không ai bằng kia!

"Cạch... rẽng..." Tức khắc thanh ngọc giản chứa thông tin nhiệm vụ lập tức bị ném nát bấy!

"Rốt cuộc là tên hỗn đản nào nhận thưởng nhiệm vụ này? Đừng để lão nương biết được, bằng không ta sẽ cho ngươi biết tay!" Thu sư tỷ kiểm tra ngọc giản sớm đã tức giận đến bốc lửa, ánh mắt long lên như loài sói dữ!

"Thu sư tỷ, xung quanh có nhiều người đang nhìn kìa!" Lúc này, Tân Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. Dù sao nàng cũng là mỹ nữ có sức hấp dẫn nhất nhất Hạ Tam Viện, thế nhưng nếu ở trước mặt người khác mà khóc la om sòm thì mất hình tượng quá đi.

Những lời Tân Nguyệt vừa nói quả nhiên hữu hiệu, Thu sư tỷ lập tức ổn định lại tâm trạng. Ả vung tay áo lên rồi vội vàng rời đi, chỉ để lại Tân Nguyệt đang bối rối không biết thế nào. Đối với sự nổi giận của Thu sư tỷ nàng có thể hiểu rõ được, bởi vì phần thưởng của nhiệm vụ này quả thật rất lớn, có thể nói nếu đặt nhiệm vụ này vào chỗ nhiệm vụ cao cấp màu đen thì cũng hoàn toàn đủ tư cách!

"Kỳ quái? Là ai lại có thể cùng lúc săn bắt được Thư xà mà thời gian trả nhiệm vụ lại vừa vặn đến thế?" Tân Nguyệt lẩm bẩm một hồi, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một bóng người nhưng lập tức lắc đầu. "Không có khả năng, tu vi của hắn mới đạt Luyện Khí trung kỳ thôi mà. Hơn nữa cũng chỉ có một người thì làm sao dễ dàng diệt được con Ô xà cấp bốn đó chứ? Có lẽ không cần nghĩ thêm nữa, vì chỉ cần những mũi thủy tiễn có phạm vi công kích từ xa e rằng hắn cũng khó lòng tránh được, hơn nữa pháp lực của hắn cũng không có dấu hiệu tổn hao khi nào đâu".

Tân Nguyệt có cảm giác đau đầu, chỉ đành vỗ vỗ cái trán mình. Nàng cũng chỉ có thể rời đi với tâm trạng trầm trọng mà thôi, thứ chuyện quỷ dị này nàng cũng không có cách nào phán đoán nỗi.

Bình Luận (0)
Comment