Anh nhướng mắt.
Từ lúc nói ra câu đó, Minh Ương đã lén lút quan sát phản ứng của anh.
Nhưng anh phản ứng không lớn, chỉ có động tác trong tay khựng lại một cách không thể nhận ra, rồi không chút do dự mà xé bao bì.
Cô khẽ chớp mắt, theo phản xạ đưa tay ra che, nhưng tiếc là lực cản không lớn.
Thẩm Ký Niên tiếp tục bận rộn, vừa khẽ hỏi: “Trước đây không phải không muốn à?”
Cô hình như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có con. Đứa bé năm đó là một tai nạn—— cô cũng không chắc, nếu có thể giữ lại, cô sẽ chọn giữ hay không?
Cô có rất nhiều việc phải bận, cuộc sống sự nghiệp, ước mơ đã lấp đầy. Chuyện con cái dường như cách cô rất xa.
Nhưng mà——
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, bây giờ không phải cũng đã kết hôn rồi sao?
Minh Ương không để tâm. Ngược lại anh lại suy nghĩ một chút, đoán: “Có phải vì hôm nay gặp Phó Tri Hồi không?”
Phó Tri Hồi là tên con trai của Phó Văn Châu.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, người có thể khiến cô đột nhiên nảy ra quyết định này, chắc chỉ có cậu nhóc đã ở nhà cả nửa ngày hôm nay.
Anh biết ngay là mình đã cảnh cáo Thẩm Duy Ninh không sai, lần sau dù có gấp đến đâu, cũng không được đưa Phó Tri Hồi đến đây.
Thẩm Ký Niên khẽ cười nhạt: “Thằng nhóc đó cũng chỉ hôm nay ngoan ngoãn một chút trước mặt em thôi, đừng bị vẻ bề ngoài giả tạo của nó lừa. Thật sự để em trông ba ngày, trong vòng ba năm tới em sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa đâu.”
Minh Ương: “?”
Một cục bông nhỏ đáng yêu như vậy sao đến chỗ các anh lại biến thành hình tượng như thế?
“Các anh thật có thành kiến.”
Tay cô vẫn còn đang chắn ngang đó, anh thuận tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, có chút yêu thích không nỡ buông.
Cụm từ tân hôn yến nhĩ không phải không có lý do.
Dù cho đã một tháng trôi qua kể từ khi họ kết hôn ở nước ngoài, cũng không hề ảnh hưởng đến sự nồng nhiệt này.
Anh nhớ lại một buổi chiều nào đó, họ ở trong phòng sách, trên cổ tay cô đeo một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc. Lúc đó theo sự va chạm mà lắc lư dữ dội, màu xanh trên đó như thể hóa thành một vũng nước.
Vừa nghĩ đến đây, lực nắm của anh bất giác tăng thêm ba phần, sắc dục trong đáy mắt càng thêm nồng đậm.
Nhướng mắt lên, thấy cô vẫn còn đang nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Ký Niên tiếp tục nói: “Sao lại là thành kiến? Lần trước ông cụ trông nó một ngày, nó vừa leo cây vừa xuống sông, làm cho ông cố của nó phải nghỉ ngơi ba ngày mới hồi phục lại được.”
Một đứa trẻ tràn đầy năng lượng tất nhiên không có gì không tốt.
Tất nhiên là rất tốt.
Nhưng mà, ngay cả ông cụ cũng không nhịn được mà cằn nhằn với Thẩm Duy Ninh một câu, hỏi họ có định sinh thêm một cô con gái không.
Ít nhất cũng để cho bộ xương già này của ông thử cảm giác trông chắt gái. Không thể nào cứ để chắt trai hành hạ mãi được chứ?
Đây cũng không phải là trường hợp cá biệt.
Nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới, nhà họ Phó từ trên xuống dưới đều có cùng cảm nhận sâu sắc. Vị trưởng bối lúc trước giục sinh hăng hái nhất, bây giờ hễ trông nó là hối hận. Không biết con trai của Phó Văn Châu, sau này sẽ lợi hại đến mức nào. Với năng lượng dồi dào như vậy, làm gì mà không thành công?
Cô cũng chỉ bị vẻ bề ngoài nửa ngày đó của Hồi Hồi đánh lừa mà thôi.
Thẩm Ký Niên khẽ cụp mí mắt, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ xăm đã lộ ra trước mắt.
Những đường nét uốn lượn, như nhịp tim đang đập.
Đầu ngón tay anh vuốt lên, hơi nóng có chút bỏng “Sinh con sẽ còn đau hơn cái này, gấp nhiều lần.”
Đầu ngón tay anh chỉ lên đó hai cái, như đang nhắc nhở.
Hơn nữa, ngay cả hình xăm này anh còn không cho, huống hồ là để cô sinh con.
Anh không coi trọng những thứ đó, có con hay không cũng không quan trọng, việc kế thừa của gia chủ nhà họ Thẩm cũng không phải là chế độ thế tập*, không thể nói là có trách nhiệm hay không, không ai có thể thay anh đưa ra quyết định này.
(*) Chế độ thế tập*: là một hình thức tổ chức quyền lực mà ở đó các chức vị, tước hiệu hoặc quyền lực cai trị được kế thừa, chuyển giao qua các thế hệ trong cùng một gia tộc, dòng họ theo huyết thống. Nguyên tắc cốt lõi của chế độ này là “cha truyền con nối”, đảm bảo rằng quyền lực được duy trì ổn định trong một nhóm người nhất định.
Vùng da nhỏ đó vừa ngứa vừa mềm, bị anh v**t v* không chịu nổi, Minh Ương nắm lấy cổ tay anh ngăn lại “Em biết.”
Đều biết, cũng đã nghĩ qua, nên hôm nay mới nghiêm túc đề nghị với anh.
“Không sợ à?”
“Sợ gì chứ.”
Anh bật cười vì tức. Chưa kịp nói gì, cô đã thẳng người lại gần anh, “Chồng ơi, anh không muốn có một cô con gái sao?”
Đôi mắt cô sáng rực, chỉ chờ anh gật đầu.
Nhưng anh lại cầm lấy bàn tay đang ngăn cản của cô, không chút lưu tình nói: “Không muốn.”
Minh Ương tròn mắt.
“Chồng ơi…”
Ngay khi cô còn định tiếp tục tranh luận với anh, Thẩm Ký Niên đã ngắt lời, nắm lấy ngón tay cô “Bà Thẩm, em không thể thương anh một chút được à?”
Vào lúc này, còn ở đây cãi bướng với anh làm gì?
Lúc nãy màn dạo đầu cũng bỏ công mài dũa không ít, chóp mũi cô đã lấm tấm mồ hôi. Anh yêu chiều hôn lên lớp mồ hôi mỏng đó, rồi lại cúi người, hôn lên từ dòng chữ xăm.
Từ từ cảm nhận, những gợn sóng lăn tăn nổi lên trên bề mặt.
…
Không muốn sao?
Sao có thể không từng nghĩ đến.
Thậm chí từ rất lâu trước đây, khi họ còn bên nhau năm đó anh đã từng nghĩ, anh và cô nếu có một cô con gái thì sẽ như thế nào? Sinh ra cực kỳ giống cô, một cô bé nhỏ nhắn, sẽ níu lấy ống quần anh, cố gắng ngẩng đầu nói chuyện với anh.
Lúc đó vẫn chưa xảy ra nhiều chuyện sau này, cũng không nghĩ quá nhiều về tương lai. Ý nghĩ đó thoáng qua rồi biến mất, cuối cùng hóa thành một nụ cười lơ đãng bên môi.
Những năm chia tay, anh cũng từng nghĩ.
Mấy lần làm việc đến khuya, anh cũng sẽ nghĩ, nếu không chia tay thì bây giờ họ sẽ như thế nào? Có phải đã thành hôn, có phải chuẩn bị có con?
Cho đến khi cô về nước, cho đến khi anh biết được đứa bé mà họ từng có.
Kinh động cả lục phủ ngũ tạng.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, anh vẫn thường nhớ lại, cũng sẽ nghĩ—— đứa bé đó là con trai hay con gái?
Sinh ra giống cô, hay giống anh hơn?
Chỉ là, vô số những giả thiết, sau khi được đặt ra hết lần này đến lần khác lại âm thầm tan biến.
Sau này, anh lại không còn nghĩ đến nữa.
Chuyện năm đó, đối với anh cũng không dễ dàng gì để vượt qua. Ít nhất trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, anh đều khó có thể quên, như thể bị một trận ẩm ướt nghiêm trọng bao bọc.
Đó không chỉ là cơn mưa gió mà một mình cô trải qua.
Hai ba năm sau, khi bố của nó biết được, anh cũng đau lòng và buồn bã như mẹ của nó.
Cho đến tận hôm nay vẫn vậy.
Làm một lèo, tối hôm sau, nhân lúc anh ở nhà nghỉ ngơi, Minh Ương đặc biệt tìm anh để tiếp tục bàn bạc.
Thẩm Ký Niên không né được.
Nhà người khác nếu gặp phải chuyện không muốn bàn, có lẽ có thể ra ngoài ở mấy ngày để tránh. Nhưng anh không nỡ, vì chuyện này mà khiến anh không ôm được vợ, đó là vì nhỏ mà mất lớn.
Một khi đã không nỡ, thì lúc này phải cứng rắn đối mặt.
Anh thở dài một hơi, đặt cuốn sách trong tay sang một bên, kéo người vào lòng ôm.
“Nếu em thích, thì để Phó Tri Hồi đến nhà ở một tháng, cho em chơi thỏa thích?”
Sinh một đứa thì không được, lấy một đứa có sẵn thì không thành vấn đề.
Phó Văn Châu chắc cũng cầu còn không được.
Minh Ương giải thích: “Không liên quan đến Hồi Hồi, là tự em muốn.”
Cô coi như đã nhìn ra, anh một chút ý tứ này cũng không có.
Trước khi đề cập, cô vạn lần không ngờ sẽ như vậy.
Cô giãy giụa: “Chỉ một đứa thôi.”
Thẩm Ký Niên không nghĩ ngợi: “Không được.”
Minh Ương nghiến răng nghiến lợi quay đầu lườm anh: “Thẩm Ký Niên! Em là người đau, tại sao lại là anh từ chối?”
Rõ ràng là cơ thể của cô, sao cô ngược lại lại giống như khách, còn anh mới là chủ nhân?
Thẩm Ký Niên nhếch môi cười một tiếng, cằm tựa vào tóc cô, dịu dàng không thể hơn, nhưng giọng điệu lại không cho thương lượng “Dù sao cũng là không được.”
Tranh luận mãi đến lúc đi ngủ, vẫn chưa tranh thủ thành công, Minh Ương trong lòng toàn là ý kiến.
Cô không hiểu, rõ ràng trước đây không phải là cô không muốn sao? Sao bây giờ cô muốn rồi, lại bị anh từ chối?
Cô tắm trước, lúc Thẩm Ký Niên tắm xong ra ngoài, cô đã quay lưng về phía anh, nằm sát mép giường bên mình, cả người đều viết lên dòng chữ “tránh xa tôi ra”.
Anh nhếch môi, chủ động lại gần, muốn ôm cô một cái “Ương Ương, chúng ta cứ như vậy, không tốt sao?”
Anh rất hài lòng với cuộc sống hai người hiện tại, không cảm thấy cần có thêm một đứa trẻ tham gia.
Điều anh cầu trước đây, chẳng qua cũng chỉ là một mình cô.
Minh Ương vẫn còn đang giận, gạt tay anh ra, không cho anh ôm.
“Ương Ương.”
Tân hôn chưa được hai ngày, Thẩm tổng đã được nếm mùi mặt lạnh.
Tân hôn tốt đẹp, đừng nói là như keo như sơn, anh đây đến người cũng không ôm được.
Thẩm Ký Niên cố gắng giảng đạo lý với cô, liệt kê ra mấy cái khó của việc sinh con, cố gắng khuyên cô từ bỏ.
Minh Ương ngồi dậy, chăn từ trên người cô tuột xuống, quay người nhìn anh: “Vậy Duy Ninh thì sao?”
Duy Ninh đã sinh rồi, đó là em gái ruột của anh.
Thẩm Ký Niên trầm tư một lát.
Ngay khi Minh Ương tưởng rằng có thể có chuyển biến, không ngờ anh lại thốt ra một câu: “Vậy anh đi đánh Phó Văn Châu?”
Là Phó Văn Châu để Duy Ninh sinh, chứ không phải anh.
Minh Ương không ngờ anh nín một lúc, lại bật ra một câu như vậy, lập tức tròn mắt.
Cô tức đến nghẹn lời, trực tiếp ôm chăn quay lưng về phía anh đi ngủ, ra vẻ thà chết không qua lại.
Thẩm Ký Niên: “…”
Anh day day trán “Vợ?”
Vợ anh không muốn để ý đến anh.
Minh Ương nhất thời cũng không ngủ nhanh như vậy, cô ôm chăn ngẩn ngơ.
Nhưng mà Thẩm Ký Niên, năm đó anh còn nói với Duy Ninh, muốn cô ấy sinh hai đứa.
Anh rõ ràng cũng cần một đứa con.
Vậy mà lại chuẩn bị sẵn sàng, cùng cô không kết hôn không sinh con.
Dù cho cô đã bằng lòng, anh vẫn kiên định không đổi.
Hai người họ không nói chuyện, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn. Một lúc lâu sau, ngay khi anh tưởng cô đã ngủ, chuẩn bị đưa tay ra ôm người về ngủ, người đang nhắm mắt lại đột nhiên vòng tay qua cổ anh.
Động tác của Thẩm Ký Niên khựng lại, cúi đầu hôn nhẹ cô “Chưa ngủ à?”
Sợ cô còn giận không cho mình ôm, anh trực tiếp kéo người vào lòng, dù sao cũng không định buông tay nữa, trực tiếp cắn môi cô.
“Định chiến tranh lạnh với anh à?” Thẩm Ký Niên bực bội hỏi “Anh mà không đồng ý, có phải em định không thèm để ý đến anh nữa không?”
Minh Ương vội vàng lắc đầu, giọng nói lí nhí “Không có.”
Anh nhếch môi, vậy thì tốt, cũng không quá tuyệt tình.
“Vậy làm gì thế.” Thẩm Ký Niên liếc nhìn chiếc giường “Mai đổi sang giường một mét.”
Như vậy cô có muốn tránh xa anh cũng không có cách nào.
—— Anh nghĩ, tội lỗi chắc cũng không đến mức phải ngủ riêng giường riêng phòng.
Minh Ương bị anh chọc cười, cô ngẩng đầu lên đón lấy nụ hôn của anh. Tay anh đặt trên sống lưng cô, gần như muốn khảm cả người cô vào lòng.
Anh ngạc nhiên nhướng mày trước sự ngoan ngoãn đột ngột của cô, đang định hưởng thụ, không ngờ cô lại mở miệng gọi anh: “Chồng.”
“Ừm?”
“Chúng ta thử đi.”
Cô kiên trì không từ bỏ.
Khi anh chau mày, cô móc ngón tay anh “Có con cũng không phải nói có là có được, có thể muốn rồi mà nó còn chưa đến. Chúng ta thuận theo tự nhiên thử một lần được không?”
Hàm của Thẩm Ký Niên khẽ siết chặt.
Cô kiên trì, nhưng ý kiến của anh cũng không đổi.
“Ương Ương.”
Chưa đợi anh nói gì, cô đã nói: “Với lại em cũng đang nghĩ, đứa bé năm đó có khi nào sẽ quay lại, lại chọn chúng ta làm bố và mẹ không.”
Cô cũng không thật sự nỡ lòng, cô cũng có quyến luyến và không nỡ. Chuyện cũ đã qua, nhưng thỉnh thoảng ngoảnh lại, vẫn có rất nhiều tiếc nuối muốn lấp đầy.
Họ ôm nhau quá chặt, hoàn toàn áp sát, đến mức lúc này cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể anh cứng đờ trong giây lát.
Trong lòng cô biết rõ, lại bao dung mềm mại đưa tay ra ôm anh. Ngẩng đầu hôn lên cằm anh, khẽ hỏi: “Được không?”
Trong phòng lại yên tĩnh một lúc lâu.
Lâu đến mức khiến người ta nghi ngờ trong phòng này rốt cuộc có người hay không.
Thẩm Ký Niên tựa vào vai cô, nghiêng đầu hôn lên cổ cô.
Cả cuộc đời này của anh, trải qua bao phong ba bão táp vẫn luôn đắc ý, nhưng quả thật lại chỉ thất bại trước một mình cô.
Nụ hôn của anh nóng bỏng, li ti dày đặc nối liền thành một vệt dài, làm dấy lên những gợn sóng trên khắp vùng da rộng lớn đó.
Không ai lên tiếng nữa.
Chỉ có họ lại nương tựa vào nhau.
Đối với những người đang yêu nồng cháy, dường như không có mâu thuẫn trời long đất lở nào có thể kéo dài qua một hai ngày.
Thậm chí, không thể qua được đêm.
Ranh giới sông Sở sông Hán vừa mới phân định rõ ràng lúc nãy, trong phút chốc lại hòa làm một, chiếc chăn mỏng bị đẩy xuống đất, chiếc váy ngủ cô vừa mới thay đã bị đẩy hết lên.
Anh đưa tay về phía ngăn kéo bên cạnh.
Minh Ương nhanh tay lẹ mắt kéo cổ tay anh lại, nhưng động tác của anh không dừng.
Ngay khi cô có chút thất bại, tưởng rằng lời khuyên của mình vẫn thất bại, anh vẫn không đồng ý, anh nói bên tai cô: “Dù có muốn, cũng phải chuẩn bị mang thai.”
Đừng vội.
Anh đã có bài học từ lần trước, lần này không dám sơ suất nữa. Dù thật sự muốn, cũng phải chuẩn bị theo phương pháp khoa học.
Chưa kể đến những thứ khác, anh còn chưa cai thuốc lá và rượu, ngay cả trong đám cưới mấy hôm trước cũng đã uống không ít.
Minh Ương cong khóe môi, không kìm được mà cắn môi, lại bị anh bóp cằm, bảo cô thả lỏng hàm răng.
Trong bóng tối, cô có thể nhìn rõ ánh mắt của anh.
“Thuận theo tự nhiên, Ương Ương, không được cưỡng cầu.”
Anh không muốn cô cưỡng cầu.
Vốn đã không định có con, dù có muốn, cô cũng đừng có bất kỳ gánh nặng nào.
Sẽ không có ai gây áp lực cho cô.
Anh không cho cô cắn môi, lại bảo cô cắn thứ khác. Minh Ương không do dự nửa giây, liền không chút ngần ngại mà mở miệng cắn lấy.
“Vui rồi chứ?” Thẩm Ký Niên cúi mắt liếc cô.
Vì chuyện này, cô đã gây sự với anh hai ngày. Vừa mới tân hôn đã cho anh một đòn phủ đầu, thật không hổ là bà Thẩm.
Cô mới không thèm so đo giọng điệu của anh, mãn nguyện chui vào lòng anh.
Các tập ngoại truyện của 「Thông Cáo Tình Yêu」 không chỉ đăng tải những khoảnh khắc đời thường của các khách mời, mà cả đám cưới của Ký Kiến Minh Nguyệt, cũng được thu phát đầy đủ.
Sau khi kết thúc, Minh Ương còn đi nhận một cuộc phỏng vấn.
Micro được đưa đến trước mặt, người dẫn chương trình cười tươi hỏi: “Ương Ương và chồng thường ngày có xảy ra mâu thuẫn không ạ? Hai người có thường cãi nhau không?”
Một câu hỏi rất gần gũi.
Minh Ương cúi đầu cười “Chúng tôi cũng giống như mọi người, tất nhiên là có.”
Thậm chí vừa mới kết hôn xong họ đã cãi nhau một trận, cô nhớ lại cũng không nhịn được cười.
Một số ngôi sao khá chú trọng việc xây dựng hình tượng yêu thương, loại câu hỏi này hoặc là phủ nhận, hoặc là nói qua loa cho xong.
Có lẽ không ngờ cô thật sự sẽ trả lời, người dẫn chương trình tỏ ra hứng thú: “Ồ? Vậy những lúc ý kiến không hợp, hai người thường xử lý như thế nào ạ?”
Cô cong môi, dường như rất có khí thế: “Anh ấy sẽ thỏa hiệp.”
Cãi nhau không quan trọng, ý kiến không thống nhất cũng không quan trọng.
Anh ấy đều sẽ cúi đầu thỏa hiệp với cô.
Những người có mặt tại hiện trường, nghe thấy câu trả lời này, tất cả đều ngoài dự đoán.
Sau khi nhận xong cuộc phỏng vấn ngắn, cũng không quan tâm mình đã khiến bao nhiêu người kinh ngạc, Minh Ương bước chân nhẹ nhàng rời khỏi đài truyền hình.
Hôm nay anh đi làm, lúc nãy đã nhắn tin cho cô, nói cô kết thúc xong anh sẽ qua đón.
Bởi vì canh cánh trong lòng chuyện đứa con, nói là thuận theo tự nhiên, nhưng cô thực ra đã lén lút từ chối mấy công việc không quan trọng, ít nhất cũng đã dành ra thêm một hai tuần, ở lại Bắc Thành thêm một chút.
—— Nhưng cô không nói cho anh biết.
Nếu hết kỳ nghỉ ngơi mà vẫn chưa có thai, cô chắc sẽ sớm vào đoàn phim rồi. Địa điểm quay phim có thể ở khu vực miền Trung, cách nhà hơi xa.
Cô hình như có một chút vội vàng.
Chiếc xe dừng lại ở phía trước, cô có chút lơ đãng mở cửa lên xe.
Thẩm Ký Niên đưa tay ra đón người, hỏi: “Đã nói những gì vậy?”
“Nói về trận cãi nhau lần trước của chúng ta.”
Thẩm Ký Niên khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ai cãi nhau với em?”
Minh Ương sững sờ.
Thẩm Ký Niên không nhanh không chậm sửa lại: “Đó gọi là tình thú vợ chồng.”
Sao họ có thể cãi nhau được?
Minh Ương không thể tin nổi người này lại có thể nói như vậy.
Anh giúp cô chỉnh lại tà váy, nhắc đến trận cãi nhau đó, ánh mắt thuận tiện lướt qua cái bụng vẫn còn phẳng lì của cô lúc này, rất vô tình mà nhẹ nhàng.