Hai em bé từ khi sinh ra chưa từng bị tách rời. Dù cho đôi lúc có thể sẽ làm ồn đến nhau, nhưng người lớn vẫn bỏ qua ảnh hưởng nhỏ này, đặt chúng ở cùng nhau.
Lợi ích là, tuy chúng mới chào đời chưa được bao lâu, nhưng đều đã quen với sự tồn tại của đối phương.
Lúc đầu khi anh trai tỉnh dậy sẽ khóc, nhưng bây giờ dường như biết sẽ làm ồn đến bạn đồng hành bên cạnh, nên sau khi tỉnh dậy, chỉ bĩu môi, rồi bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Minh Ương xem xong weibo rồi quay lại nhìn con, cảnh tượng cô thấy chính là cậu bé đang tò mò nhìn chằm chằm vào em gái.
Cậu bé chưa từng soi gương, không biết em gái ngủ bên cạnh mình và mình trông giống nhau đến nhường nào.
Minh Ương mỉm cười, nhẹ nhàng bế con trai lên “Vấn Vấn đang nhìn em gái à? Đây là em gái đó.”
Một trai một gái, cho dù Thẩm Ký Niên một mực nói không cần song thai, Minh Ương cũng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Hai em bé sinh cùng một lứa, cô hy vọng sau này chúng sẽ là những người bạn đồng hành thân thiết nhất trên thế giới này.
Còn chưa bế được bao lâu, Thẩm Ký Niên từ bên ngoài bước vào. Vừa định đón lấy con trai trong lòng cô, lúc này cô con gái đã tỉnh dậy. Anh trai không còn ở đó, bên cạnh trống rỗng không có cảm giác an toàn, giây tiếp theo cô bé nói khóc là khóc ngay.
Anh cụp mắt nhìn một cái, liền xoay người bế cô bé lên.
“Đừng khóc.”
Con gái khóc lên rồi thì nhất thời không chịu nín, anh bế cô bé đi vòng quanh phòng, từ từ dỗ cho tiếng khóc của con ngừng lại: “Không khóc nữa, không khóc nữa, ngoan.”
Em gái rất quen thuộc với hơi thở trên người anh, nước mắt dần dần ngừng lại, nhưng cô bé vẫn rất nũng nịu đỏ cả mũi, phải nắm lấy áo của bô mới chịu.
Thẩm Ký Niên thử rút tay lại, nhưng không thành công.
Em gái nhìn vào mắt anh, tay không buông ra, còn cười khanh khách.
Cô bé chơi rất vui vẻ, đến cả ánh lệ nơi khóe mắt cũng lấp lánh rực rỡ, Thẩm Ký Niên dứt khoát từ bỏ việc giãy giụa.
Thôi vậy, nắm thì cứ nắm đi.
Minh Ương đang xem náo nhiệt, quần áo trên người Thẩm tiên sinh, trước đây chưa từng thấy một nếp nhăn, bất kể lúc nào cũng toát ra khí chất cao quý.
Nhưng bây giờ xem ra, sau này e là khó rồi.
Cô vừa cúi đầu, mới phát hiện con trai cũng đang nhìn. Minh Ương không nhịn được cười, áp má vào mặt cậu bé, trêu chọc nói: “Vấn Vấn đang xem gì đó? Đang xem em gái trị được bố rồi có phải không?”
Thẩm Ký Niên đang bận dỗ con gái, lơ đãng liếc cô một cái.
Minh Ương giả vờ không phát hiện, cười đùa cùng con trai chơi trống bỏi.
…
Hai đứa trẻ từ lúc ở cữ đã được Thẩm Ký Niên chăm sóc không ít, chúng quen thuộc đến mức có chút ỷ lại vào anh.
Còn chưa hết cữ, công việc bên công ty đã không thể chờ được nữa. Mấy tháng này đã tồn đọng không ít việc, biết Thẩm Ký Niên bận việc nhà, nên tất cả công việc đều bị trì hoãn lại, cứ trì hoãn mãi đến bây giờ, thật sự không thể chờ thêm được nữa.
Thẩm Ký Niên bắt đầu đến công ty, sáng sớm đi, chiều tối cố gắng về nhà.
Công việc vừa bắt đầu, các buổi xã giao cũng thi nhau xuất hiện. Anh trước đây thỉnh thoảng còn đi vài lần, bây giờ thì có thể từ chối là từ chối, có thể không đi là không đi.
Nhưng chưa được hai ngày, đã có một buổi tiệc thật sự không thể từ chối được.
Sau khi xác nhận thời gian, Thẩm Ký Niên gọi điện thoại báo cáo với vợ.
Rõ ràng là chuyện chỉ cần một tin nhắn wechat là có thể nói rõ, nếu không được nữa thì điện thoại hai ba câu là có thể báo cáo xong, thế mà hai người lại nói chuyện đến hơn mười phút.
Trong văn phòng chỉ có một mình anh, bên Minh Ương cũng vậy, hai vợ chồng giống như đang lén lút bỏ trốn để tận hưởng thế giới hai người.
Từ khi có con, ngay cả thế giới hai người cũng trở nên có chút xa xỉ và khó có được.
Thẩm Ký Niên không nỡ cúp máy, là Minh Ương đã không chút lưu tình kết thúc cuộc gọi, chuẩn bị đi xem các con.
Hai em bé ban đầu chỉ là ban ngày không gặp được anh, hôm nay thì hay rồi, trông mong mòn mỏi, mãi đến tối vẫn chưa thấy người về.
Buổi tối, buổi xã giao bên Thẩm Ký Niên vừa bắt đầu chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại từ nhà gọi đến.
Trên bàn đều là người quen, anh vừa nói một tiếng xin lỗi phải ra ngoài, đã bị Chúc Qua đi cùng tối nay giữ lại: “Cần gì phải ra ngoài nghe? Tam ca cứ nghe ở đây đi, bọn tôi đều không phải người ngoài.”
Thẩm Ký Niên liếc anh ta một cái.
Nhưng chuyện này cũng không sao, là dì giúp việc gọi, không phải Minh Ương gọi, chắc là chuyện trong nhà.
—— Nếu là cô gọi, vậy thì nói gì cũng phải ra ngoài nghe.
Anh nhận điện thoại ngay trước mặt họ, video vừa mở, trên màn hình liền hiện ra hai em bé đang khóc đến mắt nhòe lệ.
Bên nhà e là đã loạn như một bãi chiến trường đến mức không còn cách nào, mới vội vàng gọi cho anh cuộc điện thoại này.
Thẩm Ký Niên vừa nhìn đã cười một tiếng. Hai đứa nhóc này sao có thể khóc thành ra thế này?
Chúng đang khóc rất dữ dội, được dì giúp việc nhắc “Là bố đó”, tiếng khóc của cả hai mới đột nhiên ngưng lại, cùng nhau nhìn vào màn hình điện thoại thần kỳ.
Những người khác trên bàn ăn đều vươn cổ ra nhìn, ai nấy đều tỏ ra hứng thú:
“Ối, đây là hai em bé nhà Thẩm tổng phải không?”
“Trời ơi, nhìn mà thương ghê. Đây là nhớ bố rồi à?”
“Không thể nào, quan hệ của các người tốt đến vậy sao? Thằng con nhà tôi, bình thường thấy tôi cứ như chuột thấy mèo vậy?”
“Thẩm Tam, cô con gái nhỏ nhà cậu cũng quá đáng yêu rồi đi? Chẳng trách ngày nào cũng không thấy bóng dáng cậu đâu, nếu là con gái tôi, tôi cũng chẳng muốn đi làm nữa.”
Một đám đàn ông mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Ôn Tri Húc.
Người nói cuối cùng, cùng vợ đã sinh ba đứa con trai, đang do dự có nên cố gắng sinh thêm đứa thứ tư không, lúc này nhìn con gái của Thẩm Ký Niên mà mắt sắp phát sáng.
“Tiệc đầy tháng có thể cho tôi bế một chút không? Tôi thấy con bé có vẻ khá thích tôi…”
Những người khác cười phá lên, “Người ta đang nhìn bố người ta, sao lại nhìn ra là người ta thích anh rồi?”
“Lão Thái, cái mặt dày của anh tu luyện kiểu gì vậy? Hahahahaha…”
Thẩm Ký Niên tựa vào lưng ghế, vẻ mặt dịu dàng. Anh nhìn hai đứa con, đặc biệt là con gái, vốn đã yếu ớt hơn, thế mà mỗi lần khóc lên đều dùng hết sức lực, không biết là muốn làm ai đau lòng chết đi được. Bây giờ khóc đến toàn thân đỏ bừng, anh cách màn hình chỉ cần nhìn thôi cũng không nhịn được mà nhíu mày.
“Nhớ bố rồi à?”
Chúc Qua ở bên cạnh vừa xem vừa ghen tị lẩm bẩm. Đây chính là con gái đỡ đầu của anh ta —— mặc dù chưa được bố ruột đồng ý và công nhận.
Khi bọn trẻ chào đời, cả đám bọn họ đều đã đến, bây giờ chưa đầy một tháng, bọn họ trung bình đều đã đến ba bốn lần, đến thế nào cũng không đủ.
Kỷ Hàm Tinh chỉ thiếu nước xin Thẩm Ký Niên một phòng cho khách ở lại.
Em gái nức nở nhìn người trên màn hình, thấy không sờ được, bố cũng không bế mình, cái miệng nhỏ liền bĩu ra, chực khóc lần nữa.
Thẩm Ký Niên bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, “Đừng khóc, bố đang làm việc, lát nữa sẽ về bế con.”
Anh bây giờ đã bị con bé nắm thóp rồi, hằng ngày chính là dỗ dành những giọt nước mắt trân châu của con gái nhà mình.
“Bố ở đây mà, đâu phải là không cần em gái nữa đâu.”
Anh đè nén sự kiên nhẫn, hạ giọng xuống dịu dàng hết mức có thể.
Anh đương nhiên không để ý, đám người bên cạnh trông như vừa gặp ma.
“Em gái nghe hiểu đúng không? Chơi với anh trai một lát nữa, bố lát nữa sẽ về bế con, được không?”
Chúc Qua cầm ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, mặt mày đầy phức tạp.
Thật sự là sống lâu mới được thấy. Quen người này ba mươi năm, trước đây coi như là quen biết suông.
Sự thay đổi của anh khi ở bên Minh Ương đã đủ khiến người ta kinh ngạc, anh ta làm sao có thể ngờ được, sau này Minh Ương còn sinh cho anh một Minh Ương phiên bản nhỏ.
Lần này thì hay rồi.
Giới hạn trực tiếp bị kéo dãn không còn điểm dừng.
So với em gái, anh trai đỡ phiền hơn rất nhiều. Cậu bé lúc nãy hoàn toàn là khóc cùng em gái, em gái muốn, cậu bé liền cùng em làm ầm ĩ lên.
Khó khăn lắm mới dỗ xong hai đứa ở nhà, Thẩm Ký Niên day day thái dương, bất đắc dĩ tắt điện thoại, đặt lại lên bàn.
Có người ghen tị với sự bám người của con gái anh, nói đùa: “Nhà chúng tôi đều chỉ phải dỗ một đứa, Thẩm tổng thật có phúc khí, lại phải dỗ đến hai đứa.”
Họ trêu chọc: “Vậy cũng chưa chắc, biết đâu là ba đứa thì sao?”
Thẩm Ký Niên thong thả nhếch môi, vậy thì không đến mức đó, cô ra ngoài xã giao anh chưa bao giờ không yên tâm, cô không cần anh dỗ.
Thấy anh vừa rồi dỗ con gái như vậy, có người đột nhiên hỏi: “Tam ca, hai em bé này, hai người có thiên vị không?”
Dù sao thì con gái mềm mại đáng yêu như vậy, vừa biết khóc vừa biết làm nũng, nhận được sự thiên vị về mặt tình cảm dường như là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng tình cảm thiên vị là một chuyện, phương diện tài sản lại có thể là một loại thiên vị khác.
Thẩm Ký Niên nhướng mày, dường như là lần đầu tiên xem xét vấn đề này. Nhưng rất nhanh liền nói: “Sẽ không.”
Chúc Qua nhoài người tới “Chắc chắn vậy sao?”
Thẩm Ký Niên gật đầu: “Ừm.”
Anh không tán thành việc trọng nữ khinh nam, hay trọng nam khinh nữ.
Hai em bé, đều là con của anh và Minh Ương, trong lòng họ vốn dĩ đều như nhau.
Con gái bẩm sinh yếu ớt hơn, cần anh chăm sóc hơn một chút, nhưng tình yêu của anh dành cho chúng là bình đẳng.
Hơn nữa, anh còn từng nghĩ, liệu con trai có phải là đứa bé đầu tiên mà họ đã mất đi năm đó không.
Trong trường hợp này, anh đương nhiên càng không thể thiên vị.
…
Lo lắng cho người nhà, sau khi bàn xong chuyện chính, Thẩm Ký Niên đã đi trước một bước.
Con gái nhỏ của anh bám bố, một bàn người ghen tị đến đỏ cả mắt, cũng lười giữ anh lại, lần lượt xua tay, bảo anh mau đi.
Anh cũng không khách sáo với họ.
Lúc về đến nhà, quả nhiên con gái nhỏ vẫn chưa ngủ. Quậy đến bây giờ, cô bé khóc đến khàn cả giọng, nhưng vẫn không chịu yên, các dì giúp việc hôm nay đã dùng hết mọi cách, cũng đều không làm gì được cô bé.
Lúc này Minh Ương đang đích thân bế con gái dỗ dành, cũng miễn cưỡng dỗ được tiếng khóc của con bé.
Thẩm Ký Niên liếc nhìn vào trong, chau mày, vừa cởi áo khoác vừa đi về phía vợ con.
Minh Ương khẽ vỗ vào khăn quấn, không nhịn được oán giận nói: “Em gái bám anh từ khi nào vậy?”
Anh trai thì đỡ hơn, vừa rồi đã được dì giúp việc đưa đi ngủ. Vì em gái vẫn còn đang khóc, nên họ đã đóng cửa phòng cẩn thận, sợ làm cậu bé thức giấc, lát nữa lại hai đứa cùng khóc.
Thẩm Ký Niên nhếch môi, anh đi qua, ôm lấy vợ, hôn lên môi cô.
Sau đó mới cúi đầu nhìn con gái nhỏ.
Các dì giúp việc ở bên cạnh, tự nhiên là thấy hết mọi thứ, nhưng chỉ giả vờ như không thấy.
Em gái lần đầu tiên nhìn thấy bố hôn mẹ, cô bé kinh ngạc đến mức quên cả khóc, cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm họ.
Thẩm Ký Niên không nhịn được cười.
Minh Ương nhìn đôi mắt to tròn xoe của con gái, giống như vừa thấy chuyện gì ghê gớm lắm, không nhịn được bực bội, vừa rồi anh hôn nhanh quá, không kịp che mắt con gái.
Thẩm Ký Niên đi rửa tay thay quần áo, mới qua bế con gái.
Minh Ương vẫn còn đang ở cữ, nếu không phải hôm nay thật sự không dỗ được người, nhà sẽ không để cô bế con lâu như vậy.
Giãy giụa cả một ngày, cho đến khi được như ý nguyện nằm trong vòng tay của bố, những giọt nước mắt của cô bé mít ướt cuối cùng cũng ngừng lại.
Thẩm Ký Niên lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho con, vừa đau lòng vừa bực mình “Nhớ bố đến thế cơ à?”
Cô bé nức nở, thật sự đáng thương.
Thẩm Ký Niên khẽ thở dài, đâu còn nỡ trách mắng. Động tác trên tay à, là nhẹ đi rồi lại nhẹ hơn. Ngay cả giọng nói cũng không dám nặng: “Bố về rồi đây còn gì? Bố bế, không khóc nữa.”
Anh đau lòng vô cùng.
Anh không biết sau này phải đi làm thế nào nữa? Cô con gái nhỏ này, coi như là đã trực tiếp buộc chặt tim anh ở đây rồi.
Minh Ương dựa vào bên cạnh, thản nhiên cầm ly nước uống.
Cứ nhìn Thẩm tiên sinh vừa đi xã giao về, chỉ kịp thay bộ quần áo, đã tiếp tục dỗ con gái.
Chiếc áo sơ mi và quần tây nghiêm túc cao quý trên người anh, hoàn toàn không hợp với chiếc khăn quấn màu hồng trong lòng.
Cô nhếch môi.
Con bé thật không hổ là do cô sinh ra.
Ở nhà quậy với cô cả một ngày, tất cả các dì giúp việc đều không dỗ được, thế mà vừa vào lòng bố, chưa được bao lâu, đã ngọt ngào chìm vào giấc mơ.
Bàn tay nhỏ xíu vẫn còn nắm chặt áo của bố, sợ anh lại chạy mất.
Khi cặp song sinh long phụng đầy tháng, nhà họ Thẩm tổ chức tiệc lớn, kẹo mừng, thiệp mừng được phân phát rộng rãi.
Hai em bé lớn nhanh như thổi, lúc mới sinh còn có chút yếu ớt, mới qua một tháng, đã đuổi kịp tiến độ của các em bé bình thường.
Em gái cũng đã đuổi kịp anh trai, chỉ là vẫn không béo bằng anh trai. Cô bé mới đầy tháng tuổi, đã có thể nhìn ra được đường nét lông mày xinh đẹp tinh xảo.
Cô bé còn thích cười, vừa hay khóc vừa hay cười, thế mà cứ cười lên là không một ai chống cự nổi.
Ôn Thừa Chương vừa đến, cháu gái nhỏ đã rơi vào vòng tay của ông.
Từ khi hai đứa trẻ này chào đời, ông đã chẳng còn tâm trí nào cho công việc. Nửa tháng trước vốn dĩ phải đi một chuyến châu Âu, đã bị ông giao cho con trai, còn mình thì quay đầu lại đi đến chỗ con gái.
Ông tận mắt nhìn chúng lớn lên từng chút một, nhìn chúng dần dần trở nên khỏe mạnh.
Cháu gái nhỏ kéo áo của ông, Ôn Thừa Chương đã quen rồi, mặc cho cô bé nắm lấy.
Ngoài quà gặp mặt khi chúng chào đời, hôm nay quà đầy tháng ông chuẩn bị cho chúng là một cặp ngọc bội.
Giống hệt như cặp ngọc bội long phụng mà năm đó ông đã tặng cho con trai và con gái, là hai chiếc gần như y hệt nhau.
Chất ngọc thượng hạng, hoa văn rồng phượng được điêu khắc tinh xảo.
Ông không rảnh tay, Lê Nguyệt giúp đeo cho các cháu.
Ôn Thừa Chương rút áo mình ra khỏi bàn tay nhỏ của cháu gái, thay vào đó bằng chiếc ngọc bội.
Em gái chớp chớp mắt, lại cười khanh khách, nắm chặt ngọc bội không chịu buông tay.
Tim của Ôn Thừa Chương sắp tan chảy. Ông phảng phất như trở về thời thơ ấu của con gái, hai mẹ con trông rất giống nhau, hơn nữa, Ôn Hi hồi nhỏ cũng bám ông y như vậy.
Thẩm Ký Niên và Minh Ương đang bận rộn, còn anh trai thì đang ở trong lòng của Ôn Hành Chi.
Lúc chúng còn trong tháng anh ta đã qua không ít lần, bây giờ tư thế bế trẻ cũng không tệ.
Em gái nũng nịu, anh trai thì “trưởng thành” hơn, cậu bé không níu áo người khác, sở thích chỉ là quan sát thế giới này.
Trước đây đều ở trong cùng một căn nhà, môi trường xung quanh đã sớm nhìn chán rồi, hôm nay đột nhiên đến một nơi mới, đôi mắt cậu bé lấp lánh ánh sáng.
Bên này xem xong rồi, anh trai muốn cậu đưa đến một nơi mới.
Ôn Hành Chi dường như đã nhìn ra ý của cậu bé, giọng nói lười biếng: “Gọi cậu đi, sẽ đưa cháu đi.”
Vấn Vấn: “…”
Không lâu sau, ở phía anh trai vốn thường ngày không hay khóc như em gái, đột nhiên vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa.
Lê Nguyệt vội vàng chạy qua xem, người còn chưa đến, tiếng trách mắng đã vang lên: “Ôn Hành Chi! Con đừng có bắt nạt cháu ngoại của mẹ!”
Ôn Hành Chi nhếch môi, anh ta vỗ vỗ vào mông nhóc con, như ý nguyện của cậu bé, đưa cậu ra ngoài xem.
Nhóc con tràn đầy tò mò với thế giới này.
Vậy thì đưa cậu bé đến một nơi rộng lớn hơn để xem một chút.
Tốc độ hồi phục cơ thể của Minh Ương nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, có lẽ là do ở cữ được chăm sóc tốt, chỉ để cô nghỉ ngơi, em bé cũng không cần cô chăm.
Bận rộn cả một ngày, sau khi tiễn hết khách, hai em bé đều được cô đưa về phòng ngủ.
Thẩm Ký Niên tắm xong ra ngoài, liền thấy vợ vẫn còn đang chơi với chúng.
Anh trai và em gái nằm cạnh nhau trên giường.
May mà giường rất lớn, anh ngồi xuống phía trống, kiên nhẫn cùng cô trêu đùa con một lúc, mắt liếc vợ mấy cái.
Hai em bé, có rất nhiều việc phải bận rộn. Rất nhanh, Minh Ương bắt đầu lần lượt thay tã cho chúng.
Cô còn chưa chăm sóc chúng nhiều, nên rất hứng thú.
Thay xong cho anh trai lại thay cho em gái, thay tã xong thì cho đồ chơi, cô còn phải nghiên cứu xem chúng có đói không, bận rộn không ngớt.
Thẩm Ký Niên ở bên cạnh hơi híp mắt lại, đợi nửa ngày, cũng không thấy cô liếc mình một cái.
—— Rất tốt.
Anh trai đang cầm đồ chơi chơi rất vui, em gái cũng vừa được mẹ chọc cười.
Bên cạnh đột nhiên lạnh lùng truyền đến một tiếng:
“Cứ đối xử với anh như vậy sao?”