Khi em gái bị anh trai làm cho khóc, Thẩm Ký Niên và Minh Ương đứng ngay bên cạnh, theo dõi toàn bộ quá trình.
Nhìn thấy em gái vừa khóc, vừa không quên đưa “cơm canh” mình tự làm cho anh trai, vẫn nhớ đến chuyện đút cho anh trai ăn, Minh Ương không nhịn được nữa, vùi mặt vào ngực chồng cười đến không dừng lại được.
Cô không dám bật ra tiếng cười, bởi vì bé khóc nhè kia lúc này còn có thể gắng gượng, nếu cô cười ra tiếng, sự tủi thân kia chắc chắn sẽ lập tức vỡ òa.
Thẩm Ký Niên vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa nghiêng đầu tránh đi.
Người trong cuộc thì hoàn toàn không nhận ra điều gì.
Đợi anh trai ăn xong, Tri Tri đưa tay về phía cậu: “Anh ơi, ôm——”
Cô bé vừa mới thua anh trai trong cuộc mặc cả, đút đồ ăn xong vẫn chưa đủ, còn phải được ôm một cái thì mới yên tâm.
Vấn Vấn còn chưa kịp phản ứng, Tri Tri đã tự động tay làm hàm nhai, nhào qua ôm chầm lấy cổ anh trai, ôm thật chặt, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.
–
Mặc dù lúc đầu mới học nói chuyện, em gái không chịu hợp tác, nhưng sau đó học lại rất nhanh.
Không còn cách nào khác, là vì mỗi ngày cô bé phải nói quá nhiều ——
Mỗi sáng đều phải chào ông bà nội, ông bà ngoại; buổi trưa lại phải tìm cô, hỏi anh họ đang làm gì; lúc rảnh còn muốn tám chuyện với cậu… Lịch trình bận rộn không ngơi nghỉ.
Mỗi ngày phải nói nhiều như vậy, muốn không nói trôi chảy cũng không được.
Chưa đến hai năm, cô bé từng khóc nhè, nói còn chưa sõi tên mình, giờ đã biến thành chú chim sơn ca nhỏ của nhà họ Thẩm và nhà họ Ôn.
Nhiều buổi sáng, Thẩm Ký Niên còn chưa tỉnh ngủ, bên giường đã vang lên tiếng chim non hót “bố ơi”.
Em gái vẫn còn nhỏ, ngủ sớm dậy sớm, nhưng lại không hiểu là người lớn không giống cô bé.
Nhưng đó là lúc Minh Ương không có ở nhà.
Thẩm Ký Niên biết con gái thích xông vào phòng, dứt khoát không khóa cửa, cố tình để cho chúng mở được.
Nhưng nếu Minh Ương ở nhà —— trước khi ngủ, anh sẽ khóa cửa lại.
Lịch trình của Minh Ương không cố định, có khi đến nhà vào nửa đêm. Vì thế, nếu sáng hôm sau Tri Tri không mở được cửa phòng ngủ chính, trong lòng sẽ lập tức hiểu ngay —— Oa! Mẹ về rồi!
Cô bé còn nhỏ nhưng rất lanh lợi. Trong trường hợp như vậy sẽ không đòi xông vào bằng được, mà sẽ vui vẻ đi chơi chỗ khác, đợi bố mẹ dậy rồi chơi cùng.
Lúc mới kết hôn, Thẩm Ký Niên và Minh Ương còn sống ở Bách Duyệt Uyển, đến khi cặp song sinh tròn một tuổi, căn nhà mà Ôn Thừa Chương chuẩn bị cho họ năm đó đã được sửa sang lại hoàn chỉnh. Hai đứa trẻ cần không gian rộng hơn, họ liền thuận thế dọn về ở.
Từ khi bắt đầu có ký ức, hai đứa nhỏ đã sống ở căn nhà này, ông ngoại ở ngay bên cạnh. Mỗi chiều, khi dì dắt chúng đi dạo, chúng sẽ lao như bay về phía ông ngoại.
Khi Minh Ương không đi công tác, cô sẽ dẫn con về nhà họ Ôn ăn cơm, hoàn toàn trùng khớp với kế hoạch ban đầu của Ôn Thừa Chương khi mua nhà —— để sau này con gái sau khi kết hôn vẫn thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ.
Giờ hai đứa nhỏ về nhà ông ngoại đã quen thuộc như về nhà mình.
Hôm nay cũng vậy.
Tri Tri nằm rạp trên cửa sổ, mắt mong ngóng nhìn hoàng hôn, hào hứng quay đầu gọi: “Bố ơi! Mẹ ơi! Anh ơi! Đi ăn cơm nhà ông ngoại!”
Đến giờ rồi! Ông ngoại về rồi! Chú đầu bếp đã nấu xong rồi!
Cô bé rất thân thiết với ông bà ngoại, dù người còn ở đây nhưng lòng đã bay đi từ lúc nào.
Chiều nay Minh Ương mới về đến nhà, vừa vào đã vào phòng thay quần áo.
Thẩm Ký Niên ra sân bay đón cô, tính tốt chưa kịp phát huy xong đã cùng cô vào phòng thay đồ, miệng nói là “giúp” cô thay đồ.
Thay một cái, trong phòng thay đồ liền bị giữ lại quá lâu.
Cho đến khi Tri Tri hối thúc ba lần, Minh Ương vừa cài cúc áo vừa vội vàng đi ra khỏi phòng, ngón tay luống cuống: “Tới liền, tới liền.”
Thẩm Ký Niên chậm rãi đi phía sau vài bước, dáng vẻ vẫn nhàn nhã. Lúc đóng cửa, mắt hơi cụp xuống.
Ôn Tri Húc hoàn toàn không biết mình đã làm gì, vui vẻ kéo tay họ, giục anh trai rồi cùng nhau ra khỏi cửa.
Bước chân cô bé nhảy nhót, hai búi tóc nhỏ cũng lắc lư theo từng động tác.
“Mẹ ơi, ông ngoại nói hôm nay sẽ làm món mẹ thích ăn nhất đó.”
Cô bé vừa nói chuyện điện thoại với ông ngoại một lúc, bây giờ đang chia sẻ “tin tình báo” vừa nhận được.
Cô bé nghiêng đầu, bắt đầu tò mò không biết hôm nay ông ngoại sẽ nấu món gì ngon? Món mẹ thích ăn, không biết Tri Tri có thích không?
Minh Ương đã quen với chuyện này, chẳng thấy lạ gì. Cô tiện miệng nói chuyện với con: “Vậy Tri Tri thì sao? Tri Tri muốn ăn gì nào?”
Chim sơn ca nhỏ ríu rít bên tai, nói chuyện còn nhiều hơn cả Vấn Vấn rồi.
Minh Ương biết bố muốn cô và anh trai cùng tiếp quản, ông cũng không chỉ một lần nói, sau này khi ông mất, nhà họ Ôn sẽ do cô và anh trai cùng gánh vác.
Cô đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, cũng có hứng thú. Chỉ là hai năm qua trọng tâm vẫn đặt trong giới giải trí, cô còn có đỉnh cao mà mình muốn chinh phục.
Trong lòng cô đã có bản đồ tổng thể cho con đường phía trước. Hiện tại đang ở đâu, phương hướng ra sao, cô đều rõ ràng.
Thêm vài năm nữa, cô sẽ chuyển trọng tâm.
Lúc đó, khi thời gian ở Bắc Thành nhiều hơn, cô có thể chăm sóc tốt hơn cho gia đình, bù đắp lại những năm qua đã thiếu thốn với Vấn Vấn và Tri Tri. Quan trọng nhất là, cô có thể ở bên chồng và bố mẹ nhiều hơn.
Cuối xuân đầu hè, hoa trong vườn nhà họ Ôn đang vào mùa nở rộ.
Gia đình bốn người vừa vào đến nhà họ Ôn, còn chưa thấy người đâu, tiếng Tri Tri đã vang vọng cả khu vườn: “Ông ngoại! Bà ngoại!”
Ôn Thừa Chương đã ở trong vườn từ lâu, cô bé như thể biết ông đang ở đây, chạy như bươm bướm lao đến.
Ôn Thừa Chương dừng tay, vội vàng bế cháu gái lên.
“Ông ngoại, Tri Tri nhớ ông ngoại lắm.”
Cô bé ôm chặt cổ ông ngoại không buông.
Dù mới chỉ hai ngày không gặp, cô bé ngọt ngào này miệng vẫn không bớt ngọt.
Ôn Thừa Chương cả đời oai phong trên thương trường, nói một là một, quyết đoán mạnh mẽ. Nhưng từ khi có cháu trai cháu gái, ông trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Dù có muốn nghiêm khắc cũng không địch lại nổi chiêu ngọt ngào của cháu gái.
Sân nhà họ Ôn còn đỗ xe của Ôn Hành Chi, biết cậu đang ở đây, chào hỏi xong, Vấn Vấn lập tức chạy vào nhà tìm người.
Thẩm Ký Niên cũng đi theo vào, để lại cho hai bố con họ có thời gian nói chuyện riêng.
“Bố.”
Minh Ương nhìn thấy bố đang tết vòng hoa, xung quanh toàn hoa tươi.
Ôn Thừa Chương ôm cháu gái vững vàng, trước tiên nhìn về phía con gái. Lần này cô ra ngoài lại mất hai tháng, thấy cô không gầy đi mới yên tâm.
“Vừa mới về à? Bố đã bảo họ làm món sườn lần trước con thích, trưa nay ăn không ngon phải không? Lát nữa ăn nhiều một chút. Còn có con cá bố mới câu được hôm kia nữa ——”
Hôm đó không may mắn, chỉ câu được một con, nhưng may là to, đủ cho mọi người ăn. Bố để dành lại, đợi con về mới làm.
Hai cha con vừa nói chuyện, vòng hoa của Ôn Thừa Chương cũng làm được một nửa, ông đặt cháu gái xuống, Tri Tri không chịu, cứ nán lại bên cạnh ông.
Ôn Thừa Chương không nhịn được bật cười, nói với Minh Ương: “Lúc nhỏ con cũng dính lấy bố như Tri Tri bây giờ vậy.”
Tri Tri trông quá giống khi Hi Hi còn nhỏ, ông không thể không yêu thương. Thậm chí đôi lúc còn cảm giác như mình đang quay về mấy chục năm trước.
Minh Ương mỉm cười, đứng bên cạnh đưa hoa cho ông.
Chẳng mấy chốc, một vòng hoa đã xong. Tri Tri ngẩng đầu, tưởng là dành cho mình, nhưng lại thấy ông ngoại không chút do dự đội lên đầu mẹ.
Cô bé ngơ ngác nhìn ông ngoại: “Hoa hoa.”
Ôn Thừa Chương cười dỗ cháu: “Cái đầu tiên phải tặng cho mẹ đã.”
Tri Tri chớp mắt.
Ôn Thừa Chương nói: “Vì mẹ mới là bảo bối đầu tiên của ông ngoại mà.”
Giọng điệu đương nhiên như thể, tất cả những điều tốt đẹp trên đời này, việc ưu tiên dành cho con gái là chuyện hiển nhiên.
Minh Ương hơi sững người nhìn bố.
Dù cô đã kết hôn, có con gái, bố rất yêu thương Tri Tri ——
Nhưng trong lòng bố, cô vẫn là người đứng đầu tiên.
Dù là con gái của cô, cũng không thể thay thế vị trí đó.
Khóe môi cô hơi mím lại. Cô đã trưởng thành, bên ngoài đã có thể tự mình chống đỡ một vùng mưa gió. Nhưng về bên bố, cô lại trở thành cô con gái nhỏ cần được yêu thương.
Tri Tri ngẩng đầu nhìn ông ngoại, hình như lờ mờ hiểu ý ông.
Dù cô bé và anh trai đều rất quan trọng với người lớn, nhưng——
Trong lòng bố, mẹ mãi là người quan trọng nhất, không ai được bắt nạt mẹ của bố.
Vậy nên, với ông ngoại cũng giống vậy. Mẹ là bảo bối của ông ngoại, còn Tri Tri và anh trai là bảo bối của mẹ, Tri Tri phải ngoan ngoãn đứng sau.
Cô bé lập tức hiểu ra, tiếp tục rúc vào chân ông: “Ông ngoại, ông tết cho bảo bối thứ hai nữa ạ.”
Ôn Thừa Chương bị chọc cười, giọng nói cũng đầy vui vẻ: “Được, làm thêm bảo bối thứ hai nữa.”
Ôn Thừa Chương ra tay thuần thục.
Con gái ông đã về nhà mấy năm, cháu gái đã hơn ba tuổi, tay nghề ông từng bỏ quên mấy chục năm nay cũng đã thuần thục trở lại, giờ tết vòng rất nhanh.
Vừa làm vòng hoa, ông vừa trò chuyện với con gái.
Nói về kế hoạch, nói về sắp xếp sau này.
Người bố, vốn nên là người dẫn đường quan trọng trong đời con gái.
Nhưng ba mươi năm trước đó, ông gần như không thể chỉ dẫn điều gì cho cô.
Từ sau đó, ông không muốn vắng mặt trong đời cô nữa.
Nhiều việc trong công ty giờ có thể giao cho Ôn Hành Chi, Ôn Thừa Chương thật ra rất muốn đi làm cùng con gái, nhưng cô không đồng ý.
Tính cách cô vốn kín đáo, lại thêm thân phận nhà họ Ôn, muốn không gây chú ý cũng khó, nên cô không cho người nhà theo cùng.
Tuy vậy, hành trình của cô, họ sẽ hỏi cô, nếu cô không rảnh trả lời, họ sẽ tự tra trên mạng. Kế hoạch, tác phẩm, từng bước đi của cô, Ôn Thừa Chương đều rõ như lòng bàn tay.
Ông sẽ cầm lại ngọn đèn dẫn đường lẽ ra thuộc về mình.
Hai bố con thong thả trò chuyện, chẳng thấy thời gian trôi.
Đến khi vòng hoa thứ hai hoàn thành, Ôn Thừa Chương mới đội lên đầu cháu gái.
Tri Tri sờ vòng hoa nhỏ của mình, lần sờ vào cánh hoa tươi, cô bé rất thích.
Vòng của cô nhỏ hơn của mẹ. Mẹ là đại bảo bối nên đội vòng hoa lớn, Tri Tri là tiểu bảo bối nên đội vòng nhỏ.
Vòng hoa ông ngoại làm thật đẹp.
Ôn Thừa Chương xoa đầu cháu gái, đứng dậy cùng họ vào nhà.
Bên bếp cơm canh còn chưa xong, phải đợi thêm chút nữa.
Họ vừa vào, Vấn Vấn đã ngồi sát Ôn Hành Chi. Tri Tri thấy vậy cũng lập tức chen vào.
“Cậu ơi!”
Hai anh em từ nhỏ đã dính lấy cậu, giờ lớn hơn một chút đỡ hơn, chứ mấy năm trước, cảnh Ôn Hành Chi vừa làm việc vừa dỗ cháu gái khóc xuất hiện thường xuyên.
Ôn Hành Chi đang để laptop trên đùi làm việc, vừa nghe thấy tiếng, lập tức mở tay ra. Khi cô bé nhào tới, anh ta liền ôm vào lòng.
“Cậu ơi, cậu với anh đang xem gì thế?”
“Con không đọc được chữ.”
Tri Tri thò đầu ngó, nhưng màn hình toàn ký tự xa lạ.
Cô bé không hiểu, Ôn Hành Chi đương nhiên cũng cho rằng thằng nhóc kia cũng không hiểu.
Ngoài công việc, anh ta cũng chẳng giấu gì, đôi khi còn đổi tab trả lời tin nhắn.
Hai anh em một trái một phải vây quanh cậu, chẳng ngồi yên được bao lâu, liền chơi đùa quanh ghế sofa.
Ôn Hành Chi vốn không để tâm, dáng vẻ vẫn quý phái thong dong.
Vấn Vấn và Tri Tri thì thầm sau lưng cậu.
Tiếng của chúng thấp thoáng.
Tri Tri: “Cậu, làm việc…”
Vấn Vấn lắc đầu: “Cậu đang nói chuyện với mợ.”
Tay Ôn Hành Chi đang gõ bàn phím khựng lại.
Anh ta lập tức liếc sang cháu trai, ánh nhìn theo phản xạ có chút sắc bén.
Một giây sau anh ta mới phản ứng —
Thằng nhóc này, sao biết được?
Nó… từ khi nào, đã đọc được chữ rồi!?
Suy nghĩ càng thêm sâu—— Thằng nhóc này đã hiểu được bao nhiêu rồi!?
Đón lấy ánh nhìn từ cậu, Vấn Vấn mới chợt nhận ra mình nói hơi lớn, liền cười toe toét với cậu.
“…”
Gân trán Ôn Hành Chi giật nhẹ.
Không chỉ mình anh ta nghe được. Nhưng vì là con mình, Thẩm Ký Niên và Minh Ương cũng rất ăn ý mà giả vờ không biết.
Chà, cái TV này hay ghê. Ồ, trái cây sấy này ngon ghê…
Hít sâu một hơi, Ôn Hành Chi cuối cùng cũng gập laptop lại.
Không làm tiếp nữa.
Làm không nổi nữa.
Hai đứa nhỏ vẫn vui vẻ chơi đùa như cũ, không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ còn cậu của chúng là người ngồi đó buồn bực.
Về phần bố mẹ tụi nhỏ, chẳng ai dám hỏi một lời.
–
Ăn tối xong, Vấn Vấn và Tri Tri mỗi người chui vào lòng ông bà ngoại xem hoạt hình.
Tri Tri rất thích làm nhiều việc với ông ngoại, vì dường như dù cô bé hỏi gì, ông cũng có thể kiên nhẫn trả lời.
Ngay cả khi xem hoạt hình, hỏi gì ông cũng trả lời.
Miệng cô bé lắm chuyện cứ líu lo, thỉnh thoảng lại bật ra một câu hỏi nhỏ.
Ôn Thừa Chương cúi đầu, tháo búi tóc hơi rối của cháu ra, tết lại lần nữa.
Bàn tay đã quen ký giấy bút của ông, nay xử l máiý tóc mềm mịn của cô bé cũng thành thạo không kém.
Tri Tri ngoan ngoãn nằm trong lòng, mắt dán vào TV, đầu tóc để ông tùy ý chỉnh sửa.
“Ông ngoại, mẹ dê sinh cho các bé dê một em gái.”
Tri Tri nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Con không có em gái.”
Vấn Vấn ngồi cạnh, nghe thấy câu này của Muội Muội nhưng không để tâm.
Vì cô bé không có em gái, nhưng cậu có.
Tri Tri hình như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn anh trai trong lòng bà ngoại.
Hu hu, anh có em gái!
Ôn Thừa Chương bị màn giao tiếp không lời giữa hai đứa nhỏ chọc cười, xoa đầu cháu gái.
“Nhiều bé dê cũng không có em gái mà.”
Nói thì nói vậy, nhưng Tri Tri vẫn để bụng chuyện này.
–
Tối đến giờ đi ngủ, Tri Tri vẫn không chịu về phòng mình, nằm lì trong phòng ngủ chính của bố mẹ, trèo lên người bố.
“Bố ơi, bố ơi.”
“Bố yêu ơi~”
Tối nay Tiểu Dính Người đặc biệt dính người.
Thẩm Ký Niên xoa đầu tròn tròn của con gái, lười biếng đáp một tiếng, “Ừ.”
Cảm giác tay rất tốt, khiến anh nhớ lại năm đó phải vất vả thế nào để con gái có cái đầu tròn như bây giờ.
Anh cúi đầu liếc con gái một cái, không biết lần này làm nũng là đòi gì nữa? Rượu đồ chơi mới? Đá quý mới? Váy công chúa mới?
Cô bé dính người này làm nũng vậy, sao Minh Ương chưa bao giờ làm nũng với anh thế này?
Minh Ương đang chăm sóc da bên cạnh, chưa lên giường, đó cũng là thời gian cuối cùng Thẩm Ký Niên cho phép con gái bám trụ một chút.
Lần này họ xa nhau hơn hai tháng rồi. Hơn hai tháng.
Dòng suy nghĩ của anh nhanh chóng bị giọng nói mềm mại của con gái kéo về. Tri Tri ánh mắt long lanh nhìn bố, chẳng mấy chốc đã không giấu được tâm tư nhỏ: “Bố ơi, bố mẹ có thể sinh cho Tri Tri một em gái được không?”
Thẩm Ký Niên liếc nhìn con gái, không chút nghĩ ngợi đáp: “Không sinh được.”
Y như khi năm xưa Minh Ương đòi sinh con, anh từ chối cũng dứt khoát như thế.
Tri Tri ngơ ngác chớp mắt, lập tức mím môi, không chịu bỏ cuộc hỏi lại: “Bố ơi! Tại sao ạ?”
Minh Ương ngồi bên nghe hai bố con đối thoại, khóe môi khẽ cong lên cười. Ngay cả sự dứt khoát của anh cô cũng đã đoán trước được.
Thẩm Ký Niên lười biếng đáp: “Vì mẹ sợ đau.”
Tri Tri lập tức quay sang nhìn mẹ, như muốn xác nhận: “Mẹ ơi, mẹ sợ đau thật ạ?”
Minh Ương gỡ mặt nạ, cố ý nói: “Mẹ không sợ.”
Tri Tri còn nhỏ, không hiểu nhiều, vừa nghe mẹ nói xong đã quay sang nhìn bố.
Như đang nói —— Thấy chưa! Mẹ nói mẹ không sợ!
Thẩm Ký Niên nhướng mày, giọng lười biếng: “Ồ, vậy là bố nói sai rồi.”
Ngay khi Tri Tri tưởng rằng sự việc có chuyển biến, thì anh thong thả bổ sung một câu:
“Là bố sợ mẹ đau.”