Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 13

Ánh mắt vốn tĩnh lặng như vực sâu của anh khẽ gợn lên những gợn sóng lăn tăn, tựa như có chút bất ngờ.

 Tim Minh Ương bỗng đập thịch một cái.

 Cô nhớ lại lần trước anh đã mấy ngày không về, cô nghe các thư ký nói tâm trạng anh không tốt, mãi sau này mới nhận ra rồi đi hỏi anh. Nhưng anh lại bảo cô hãy tự mình nghiệm ra.

 Lúc đó cô không nghiệm ra được.

 Lời nhắc nhở kia của Kỷ Hàm Tinh, ban đầu cô cũng không hiểu là có ý gì.

 Thế nhưng vào chính khoảnh khắc này, mọi chuyện dường như đột nhiên thông suốt.

 —Cô bỗng nhiên mò mẫm ra được một chút, thứ mà anh muốn.

 Và cô cứ thế men theo con đường đó mà đi xuống.

 Cô không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại còn hỏi lại anh.

 Thẩm Ký Niên nhìn chằm chằm vào mắt cô, khẽ nhếch môi: “Em muốn không?”

 Cô rõ ràng đang được anh ôm trong lòng, nhưng lại cảm thấy toàn thân đang căng cứng.

 Cô muốn, nhịp tim của anh, rung động vì cô.

 Nhưng mong ước này lại xa xỉ đến mức cô không thể nói ra thành lời.

 Cô nhắm mắt lại, lớp nhũ lấp lánh trên lớp trang điểm mắt dù ở trong ánh sáng không quá rực rỡ cũng đẹp đến lạ thường. Cô rất khẽ cất tiếng hỏi: “Em có thể muốn không?”

 Người đàn ông này, có lẽ, có thể, là đang muốn cô rung động vì anh. Vậy còn bản thân anh, liệu có phải cũng đã có ý này rồi không?

 “Minh Ương.”

 Anh siết chặt eo cô, yết hầu khẽ trượt: “Em thử xem.”

 Em thử xem.

 Em chưa bao giờ đòi hỏi.

 Thì làm sao biết được anh sẽ không cho em.

 Cô khẽ cong môi, nhưng nụ cười lại hờ hững đến thế.

 Môi của họ gần trong gang tấc. Anh hơi cúi đầu, lại một lần nữa hôn cô. Tay anh chống vào phần xương bướm đang nhô ra một cách duyên dáng, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, giữ chặt lấy eo cô.

 Cuộc đối đầu gay gắt vừa rồi dường như cứ thế được hóa giải.

 Minh Ương nhắm chặt mắt. Cô sợ anh nghĩ nhiều hơn, chứ chưa bao giờ sợ anh không nghĩ nhiều hơn.

 Nhưng cô cũng thừa nhận, lúc này, cô có chút không nỡ kết thúc.

 Kỷ Hàm Tinh nhẩm tính thời gian, đoán chừng cũng đã kha khá rồi mới nhắn tin cho Minh Ương, hỏi xem tình hình thế nào.

 Bên cô ấy vừa mới về đến nhà, đi thẳng lên lầu, bây giờ chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm.

 Nếu không được thì… cô ấy vẫn còn một kế khác!

 Lúc tin nhắn của cô ấy gửi đến, cửa thang máy vừa mở. Minh Ương bị đẩy vào cửa, chiếc túi trong tay loảng xoảng rơi xuống đất, dây xích kim loại va vào mặt đất tạo ra tiếng động.

 Anh đóng cửa lại, ép cô vào tường mà hôn, vừa mạnh bạo vừa dùng sức. Khi cô có chút đứng không vững, anh đã tách chân cô ra.

 Điện thoại để trong túi, tiếng thông báo ngắn ngủi của wechat đó bị nhấn chìm trong im lặng.

 Sau khi xả đầy nước vào bồn tắm, Kỷ Hàm Tinh chống cằm, tiếp tục nhắn tin: 【Chẳng lẽ thật sự dỗ không được? Anh ấy vẫn còn giận à?】

 Kỳ lạ, đã qua lâu như vậy rồi. Nếu là như vậy thì Thẩm Ký Niên cũng khó dỗ quá rồi.

 Trong căn phòng yên tĩnh, dây áo của chiếc váy đỏ trên người cô lần lượt bị tuột ra, rơi xuống đất theo đường cong của vòng eo.

 Điện thoại rung nhẹ.

 Cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, cổ ngẩng lên tạo thành một đường cong rất đẹp, trong trẻo như ngọc.

 Kỷ Hàm Tinh ngồi chờ một lúc lâu mà không thấy hồi âm. Đành phải đặt điện thoại sang một bên, ngâm mình trong bồn tắm trước đã.

 Sau khi tắm xong, cô ấy ung dung dưỡng da, dựa vào đầu giường nghịch điện thoại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

 Mãi cho đến bốn năm giờ sáng, cô ấy quên bật chế độ không làm phiền, mới bị tiếng thông báo wechat đột nhiên vang lên đánh thức, mơ màng với lấy điện thoại xem.

 Minh Ương: 【Không sao đâu, đừng lo lắng.】

 Ồ…

 Kỷ Hàm Tinh trở mình ngủ tiếp.

 Nhưng đột nhiên.

 Cô ấy mở to mắt, cầm lấy điện thoại xem lại thời gian.

 Kỷ Hàm Tinh: ???

 –

 Sáng sớm hôm sau, Minh Ương mới ngủ được vài tiếng đã bị một cuộc điện thoại đánh thức.

 Cô khẽ cau mày, theo bản năng vùi vào vòng tay bên cạnh. Anh cũng vẫn đang ngủ, thuận miệng hôn lên trán cô, giống như một hành động trong tiềm thức.

 Chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.

 Minh Ương cuối cùng cũng bị đánh thức, cô mở mắt, tìm điện thoại. Nhìn quanh một vòng trong phòng, cuối cùng tìm thấy nó trên tấm thảm ở cửa.

 Vì thiếu ngủ nên cô vẫn còn cau mày, nhấn nút nghe “Mẹ?”

 “Con còn biết mẹ là mẹ của con à?”

 Wechat của cô mãi không đọc, không trả lời, Triệu Thụy Chi dứt khoát gọi thẳng một cuộc điện thoại tới.

 Nghe thấy giọng nói rõ ràng vẫn còn ngái ngủ của cô, bà khựng lại một chút, cơn tức giận bỗng nhiên tiêu tan. Bà khàn giọng, chỉ đề cập đến chuyện chính: “Tết này con khi nào về?”

 Minh Ương đi đến bên bàn, rót một ly nước. Tối qua xong việc, anh đã cho cô uống cả một ly. Nhưng sáng sớm tỉnh dậy, cổ họng vẫn khát khô.

 Nghe thấy câu hỏi này, cô mới nhớ ra đã quên nói với gia đình.

 “Con không về đâu, năm nay vẫn ăn Tết ở đoàn phim.”

 Triệu Thụy Chi nhíu mày, “Sao mà bận thế? Năm ngoái con cũng không về… Năm kia hình như cũng không.”

 Nhưng đối với nghề diễn viên mà nói, điều này dường như lại rất bình thường.

 “Về cũng không có việc gì, nên không đi lại lằng nhằng nữa. Giúp con gửi lời hỏi thăm ông bà nội nhé.”

 Triệu Thụy Chi nói: “Sao lại không có việc gì? Mẹ vốn định Tết này sắp xếp cho con gặp mặt mấy người. Bọn họ bình thường cũng ở bên ngoài, chỉ có Tết mới về.”

 Cơn buồn ngủ dần tan biến, Minh Ương uống một ngụm nước, nói: “Con sẽ không gặp đâu, mẹ không cần phải bận tâm.”

 “Ứng Khê!” Triệu Thụy Chi bị cô chọc tức “Con muốn làm gì? Hả? Qua năm là con hai mươi tám rồi, chớp mắt một cái là ba mươi, con còn định cả đời không kết hôn sao?”

 Triệu Thụy Chi tính theo tuổi mụ, hở một tí là có thể cộng thêm vào một con số mà cô không thể ngờ tới. Cô cũng không biết tại sao mình lại thành hai mươi tám tuổi.

 Cô đã rời khỏi giường, Thẩm Ký Niên cũng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, trả lời vài tin nhắn công việc.

 Hôm nay anh không định đến công ty, nhưng có một số công vụ vẫn cần phải giao phó.

 Trong tiếng gầm giận dữ của mẹ, Minh Ương khẽ im lặng.

 “Kết hôn không phải là để sống tốt hơn sao? Con bây giờ đã sống rất tốt rồi.”

 Triệu Thụy Chi: “Cái đó không giống nhau, con phải lập gia đình. Ứng Khê, mẹ là mẹ của con, mẹ sẽ không hại con, mẹ biết con kén chọn, mẹ cũng đã lựa chọn cẩn thận cho con rồi. Một người là giáo viên cấp ba, một người làm ở lưới điện quốc gia, còn có một người, tự mình kinh doanh trên mạng, thu nhập đều không tệ… Cụ thể trông thế nào, có cao không, con về rồi mẹ cho xem ảnh.”

 Nghe mẹ gọi tên thật của mình, Minh Ương nhớ lại năm ba đại học, khi cô bị họ dứt khoát từ bỏ.

 Vốn dĩ, cô có lẽ đã có thể theo ý muốn của họ, tuần tự tốt nghiệp, đi làm, sống một cuộc sống bị thúc giục, hối thúc, kết hôn sinh con.

 Nhưng bắt đầu từ năm đó, mọi quỹ đạo đã thay đổi.

 Cô đã tự đổi cho mình một cái tên, cũng giống như là, đổi cho mình một cuộc đời khác.

 “Mẹ.” Minh Ương ngắt lời lải nhải của đối phương, rất khẽ nói “Nhưng mà, đó không phải là cuộc sống mà con muốn.”

 Triệu Thụy Chi đột ngột im lặng. Giọng nói có chút khàn khàn hỏi: “Vậy con muốn cái gì?!”

 —Cô muốn gì?

 Thứ cô muốn quá nhiều.

 Cô nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, vô số tòa nhà cao tầng của thành phố, phồn hoa náo nhiệt, ánh mắt có chút mông lung.

 Thẩm Ký Niên gửi xong tin nhắn, không biết cô đang làm gì ở bên ngoài, liền đi ra tìm cô.

 “Con muốn…” Minh Ương dường như đang suy nghĩ. Có rất nhiều lời, cô nói với mẹ, mẹ cũng sẽ không hiểu.

 Cô chỉ có thể nói một cách nông cạn và thẳng thắn: “Đi lên trên. Con muốn một tương lai xa hơn.”

 Mục tiêu đã được định sẵn ngay từ khoảnh khắc bước chân vào giới này.

 —Được nhìn thấy, được thời đại nhìn thấy. Và quan trọng nhất là, được chính bản thân mình nhìn thấy.

 Nếu không phải như vậy, thì lúc trước khi bị đóng băng hoạt động, cô đã không cần phải vắt óc suy nghĩ, bất chấp tất cả để trèo lên lại lần nữa.

 Bởi vì cô còn xa mới đạt được mục tiêu của mình.

 Cô không cam tâm.

 Cô luôn luôn không cam tâm.

 Cô nhớ lúc mới vào nghề không lâu, có người đã nhận xét về cô là: tham vọng bừng bừng.

 Lúc đó cô ngạc nhiên, nhưng bây giờ cô thừa nhận.

 Thẩm Ký Niên đi đến cửa phòng ngủ, dừng bước.

 Bất ngờ nghe được câu nói này của cô.

 Tuy cô không nói, nhưng không biết tại sao, anh lại tự nhiên biết—thứ mà cô muốn, là tương lai của chính cô.

 Là công việc của cô, là sự nghiệp của cô, chứ không phải hôn nhân của cô.

 Anh khẽ cụp mắt xuống, vẻ mặt không rõ.

 Đầu dây bên kia không biết lại nói gì, Minh Ương ngữ khí bình thản nói: “Con sẽ không về, cũng sẽ không gặp mặt. Mẹ tốt nhất nên nói sớm với các dì, đừng cho họ leo cây.”

 Thái độ của cô đã trở nên kiên định.

 Gia đình nâng đỡ cô quá ít.

 Sau này, cô vẫn luôn tự mình nâng đỡ chính mình.

 Khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sao cô có thể cam tâm, quay trở lại với củi gạo dầu muối, bình thường giản dị.

 Không lâu sau, cô kết thúc cuộc gọi này.

 Minh Ương uống hết một ly nước, đặt ly lại trên bàn. Vì ngủ không đủ giấc nên cả người vẫn còn rất mệt, cô quay lại giường, đến gần anh định ngủ tiếp.

 Tối nay cô thu dọn hành lý, ngày mốt sẽ vào đoàn phim.

 Nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi người cũng đã tỉnh dậy “Lần này quay phim ở Bắc Thành.”

 Minh Ương ngẩng đầu nhìn anh “Anh sẽ đến thăm phim trường chứ?”

 Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn cô, nhếch môi “Em muốn anh đến à?”

 Quay một bộ phim mất mấy tháng, thời gian quá dài. Cô mệt đến mức mắt mờ đi, gật gật đầu.

 Trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói của anh: “Ừ.”

 Cô cong cong khóe môi. Vì thực sự quá buồn ngủ, anh vừa trả lời xong, cô đã lại ngủ thiếp đi.

 –

 Ngày vào đoàn, Minh Ương đã đến nơi từ sáng sớm.

 Lúc này người đến vẫn chưa nhiều, cô và Mạt Mạt cùng nhau mang mấy kiện hành lý vào phòng mà đoàn phim đã sắp xếp sẵn.

 Hôm nay Thẩm Ký Niên có một cuộc họp hội đồng quản trị, ra khỏi nhà còn sớm hơn cô, hai người họ không gặp mặt nhau.

 Sau khi thu dọn đơn giản, cô mang theo điện thoại ra ngoài, định đi mua một ly cà phê. Vừa xuống lầu, liền bắt gặp một chiếc xe vừa hay dừng ngay trước mặt.

 Cô dừng bước, chờ một chút.

 Ôn Tuyền xuống xe trước, vẫy vẫy tay với cô: “Minh Ương! Cô đến sớm thật đó.”

 Cô ấy chỉ vào trong xe, giới thiệu: “Người nhà tôi đưa tôi đến.”

 Minh Ương khẽ gật đầu, chào hỏi đơn giản “Tôi đi mua ly cà phê, cô có uống không?”

 Có thể thấy trong xe có rất nhiều người, rất náo nhiệt. Hôm nay Ôn Tuyền vào đoàn, có lẽ cả gia đình đều cùng đến.

 Ôn Tuyền cong mắt, có thể thấy tâm trạng rất tốt “Oa, được đó, vậy phiền cô mua giúp tôi một ly nhé.”

 Ôn Thừa Chương cũng xuống xe, xen vào nói: “Không cần đâu cô gái, ta đi cùng cháu. Vừa hay ta cũng định mua.”

 Minh Ương không từ chối, cô coi như giúp dẫn đường.

 Hôm nay cô mặc rất ấm áp, tóc dài xõa trên vai, ánh nắng dần lộ ra ấm áp chiếu lên người cô.

 Cô đại khái biết được hoàn cảnh gia đình của Ôn Tuyền, người nhà của cô ấy, địa vị chắc chắn cũng không tầm thường. Vì vậy cô không quá nhiệt tình bắt chuyện, giữ một khoảng cách thích hợp, để tránh làm đối phương không thoải mái.

 Ngược lại là Ôn Thừa Chương, chủ động bắt chuyện với cô: “Cô gái, cháu tự mình đến đây sao?”

 Ông cho cô cảm giác nho nhã và ôn hòa, chính là một bậc trưởng bối thế hệ bố mình, rất bình thường.

 Minh Ương gật đầu “Vâng, cháu và trợ lý của cháu.”

 Người nhà cô chưa từng cùng cô vào đoàn, chưa từng cùng cô đi lo liệu bất kỳ công việc nào.

 Bố mẹ đều rất bận, bận công việc, bận lo chuyện của em trai cô, mấy ngày, một tháng không liên lạc là chuyện thường tình.

 Lúc mới ra xã hội, cô không biết gì cả. Tự mình dần dần mày mò, cũng đã nuôi sống được bản thân đến ngày hôm nay.

 Ôn Thừa Chương khẽ liếc mắt. Cô gái này trông tuổi cũng không lớn, chắc cũng trạc tuổi Ôn Tuyền, nhưng rõ ràng có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt, là một cô gái rất tuyệt vời.

 Ông ôn hòa nói: “Vợ ta chắc sẽ thường xuyên ở lại đây cùng Ôn Tuyền. Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, nhất định đừng khách sáo.”

 Minh Ương có chút bất ngờ, sững sờ một lúc rồi cảm ơn ông.

 Ôn Thừa Chương cười cười, nụ cười đó làm tan đi vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt ông do sự uy nghiêm tích tụ qua năm tháng.

 “Đừng khách sáo. Con gái ta cũng trạc tuổi cháu, các cháu đều còn là những cô bé.”

 Có lẽ là do nghe quá nhiều lời “chê bai” về tuổi tác của Triệu Thụy Chi, luôn luôn nhấn mạnh bên tai cô rằng cô đã lớn thế nào, đáng lẽ phải làm thế này thế kia, đột nhiên nghe được câu này, sống mũi hơi cay.

 Cô khẽ giật giật cơ mặt, nhếch môi.

 Sự yêu thương luôn được nhắc đến trên môi này, sẽ không phải là giả.

 Có thể thấy là một người bố rất tốt.

 Ông trông rất dễ gần, Minh Ương cũng không còn e dè, thuận theo đó mà trò chuyện với ông.

 Họ vốn không quen biết, chuyện có thể nói không nhiều, nhưng đối phương luôn mang lại cảm giác ôn hòa dễ chịu.

 Mua cà phê xong, lúc Minh Ương chuẩn bị quay về, Ôn Thừa Chương gọi cô lại, mua thêm một phần cơm ở bên cạnh. Ông không để cô đợi lâu, rất nhanh đã thanh toán xong rồi quay lại, nhưng lại đưa phần cơm đã đóng gói trong tay cho cô.

 Minh Ương sững sờ.

 Ôn Thừa Chương cười nói: “Ngoài cà phê ra, cũng phải nhớ ăn cơm nhé.”

 Buổi sáng cô chỉ ăn qua loa một chút, sau khi vội vã đến đây, quả thực vẫn chưa dùng bữa.

 Cô có chút sụ thủng nhược kinh nhận lấy, lại một lần nữa chân thành cảm ơn: “Cảm ơn chú.”

 Cô có chút khó có thể tưởng tượng, bình thường Ôn Tuyền phải sống trong tình yêu thương nồng đậm đến nhường nào.

 Sau khi mua cà phê về, bên Ôn Tuyền vẫn còn rất náo nhiệt, cô không làm phiền gia đình họ nữa, tự mình quay về phòng trước.

 Đóng cửa lại, Minh Ương khẽ cúi đầu, mở khung chat với bố.

 Trên đó đã hoang vu đến mức cỏ mọc. Thời sinh viên còn có chuyện để nói, sau khi đi làm thì không còn chủ đề.

 Vừa rồi cô có chút muốn gửi tin nhắn cho bố. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết gửi gì cho phải, cuối cùng vẫn là thôi.

 Cô thoát khỏi khung chat đó, đầu ngón tay lại trượt lên trên.

 Bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn.

 Cũng có chút nhớ anh.

 …

 Hôm sau, từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, thời gian của cô dần bị công việc chiếm hết.

 Liên tiếp mấy ngày, bên Thẩm Ký Niên dường như cũng rất bận, mỗi ngày họ chỉ nói chuyện đơn giản vài câu trên wechat.

 Đôi khi là nửa đêm mới trả lời tin nhắn của buổi sáng, lệch múi giờ rất nghiêm trọng, không nói chuyện được tử tế.

 Thoáng cái đã qua mấy ngày, Minh Ương cũng không đếm cụ thể. Cuộc sống mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một cách đơn giản, nhưng cũng bận rộn.

 Cho đến hôm nay, trong đoàn phim có một vị khách không mời mà đến.

 Cô vừa quay xong, chỉ kịp thay lại quần áo của mình, đã vội vàng chạy tới. Minh Ương ngước mắt nhìn đối phương: “Cô Mạnh tìm tôi có việc gì?”

 Cô chưa từng nghĩ, Mạnh Thiếu Linh sẽ đích thân đến tìm cô.

 Nhưng nghĩ lại tình hình tối hôm đó, có cuộc gặp mặt này dường như cũng là điều có thể đoán trước.

 Mạnh Thiếu Linh mặc một bộ váy công sở màu sáng, trông có vẻ như từ công ty đến thẳng đây.

 Cô ta không động thanh sắc đánh giá người phụ nữ đối diện, Minh Ương quả thực rất đẹp, là vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã chú ý, và dừng lại ngắm nhìn. Tối hôm đó lộng lẫy đã đành, nhưng hôm nay toàn thân đều rất đơn giản, cũng nổi bật không kém.

 Khi biết đây chính là người phụ nữ mà Thẩm Ký Niên để mắt tới, cô ta có thể nói là không hề ngạc nhiên.

 Mạnh Thiếu Linh cười một tiếng, “Cô không cần căng thẳng, tôi chỉ đến trò chuyện với cô thôi.”

 Nếu nhà họ Mạnh và nhà họ Thẩm cứ thế thuận lợi tiến tới, thì bọn họ tất yếu sẽ có một cuộc gặp mặt này.

 Minh Ương không tỏ ý kiến. Cô không hề căng thẳng, chỉ là không muốn. Cô không cảm thấy họ cần có cuộc gặp mặt này.

 Mạnh Thiếu Linh bắt đầu nói với cô về chuyện cũ: “Năm đó cô đắc tội với Văn Trường Phong, mới tìm đến trước mặt Thẩm Ký Niên, cầu xin anh ấy giúp cô.”

 Sắc mặt Minh Ương lạnh đi.

 Đối phương đã điều tra rõ ràng mọi lai lịch, hoàn cảnh của cô. Rõ ràng, ý đồ đến hôm nay cũng sẽ không mấy vô hại.

 Cô nhìn Mạnh Thiếu Linh “Rồi sao nữa?”

 Mạnh Thiếu Linh uống một ngụm cà phê “Đó chỉ là một đạo diễn không đáng nhắc đến. Tất cả mọi người bên cạnh tôi đều có thể làm được.”

 Mạnh Thiếu Linh thong thả, ung dung vạch trần sự chênh lệch giữa hai người họ.

 Đó là sự chênh lệch về giai cấp nằm chắn ngang giữa bọn họ, hay cũng có thể nói, là nằm chắn ngang giữa Thẩm Ký Niên và cô.

 Xé toạc ra có chút tàn nhẫn.

 Mang theo sự kiêu ngạo phảng phất.

 Minh Ương lại không hề bị lay động.

 Cô không có biểu cảm gì nói: “Mạnh tiểu thư có gì thì cứ nói thẳng.”

 Mạnh Thiếu Linh cong môi. Nếu đã như vậy, cô ta cũng nói thẳng. Cô ta cười nhạt đặt tách cà phê xuống, khẽ nói:

 “Minh Ương, cô nói xem, ai sẽ là người mặc lên chiếc váy cưới mà anh ấy đã mua vào ngày hôm đó?”

 —Là cô, hay là tôi?

Bình Luận (0)
Comment