Loại nước hoa cô yêu thích.
Cuối cùng, mùi hương anh vương trên người từ những buổi xã giao đã hoàn toàn bị mùi nước hoa của cô lấn át.
Ngày hôm sau, đã là giữa trưa, rèm cản sáng trong phòng đã che đi phần lớn ánh sáng, trong phòng tối như ban đêm, không làm phiền giấc ngủ.
Nhận ra động tĩnh người bên cạnh thức dậy, Minh Ương theo bản năng kéo tay anh lại.
Hành động của đối phương dừng lại, không tiếp tục nữa, mà ôm người vào lòng, hôn lên môi cô. Người thường ngày chỉ cần một chút động tĩnh là đã dậy đi làm, hôm nay lại bất ngờ nảy sinh đủ mọi sự lưu luyến.
Vốn chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại rất dễ dàng bị cuốn vào sâu hơn.
Mắt cô còn chưa mở, lười biếng đáp lại nụ hôn của anh. Mơ màng hỏi: “Anh sắp đi tới công ty à?”
Hôm nay là thứ bảy, nhưng anh đã phải làm việc vào cuối tuần liên tục mấy tuần liền.
Thẩm Ký Niên thầm tính toán các lịch trình và thời gian. Anh khẽ nói: “Không đi. Nhưng phải vào phòng sách mở một cuộc họp trực tuyến.”
Anh hôn l*n đ*nh đầu cô “Em ngủ tiếp đi.”
Hôm nay cô được nghỉ cả ngày. Biết anh không đi, cô liền yên tâm, rúc vào trong chăn ngủ say sưa.
Chăn ở đoàn phim cũng rất ấm, nhưng cô vẫn thích chiếc chăn ở nhà hơn.
… Mặc dù sáng sớm vừa mới thay một chiếc khác. Bộ ban đầu quá ẩm ướt, không thể ngủ tiếp được nữa.
Thẩm Ký Niên đóng cửa phòng ngủ lại, ra ngoài mở hai cuộc họp. Họp xong, anh đang nghe điện thoại của trợ lý Lý thì đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Anh vốn tưởng là người hôm nay qua giao đồ, nên tiếp tục nói chuyện điện thoại, đi ra mở cửa.
Nhưng ngay giây tiếp theo khi nhìn rõ người đứng bên ngoài, lòng bàn tay anh vịn vào cửa, định đóng lại.
Hành động của người này dứt khoát đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị. Thẩm Duy Ninh dùng cả hai tay, vội vàng chặn chặn cửa: “Anh ơi anh ơi!!!!”
Cô ấy cố gắng đánh thức chút lòng tốt hiếm hoi của người bên trong với tư cách là một người anh trai.
Động tĩnh bên này quá lớn, giọng của trợ lý Lý khựng lại. Thấy Thẩm Ký Niên không ngắt lời, anh ta liền tiếp tục xin chỉ thị: “Thẩm tổng, vậy lịch trình hai ngày tới tôi sẽ để trống cho anh nhé?”
Thẩm Ký Niên “ừ” một tiếng, sau đó cúp điện thoại, ánh mắt quét về phía Thẩm Duy Ninh: “Em có việc gì?”
Người đàn ông đứng ở cửa, thân hình cao lớn chỉ toát lên vẻ phóng khoáng.
Bất kể có việc hay không, nhưng cô ấy đã đến rồi, đương nhiên là phải vào trong. Thẩm Duy Ninh cười nịnh nọt “Em tình cờ đi ngang qua, đến thăm anh trai không được sao?”
Thẩm Ký Niên khẽ nhướng mày, rõ ràng không hề tin vào chiêu này.
Anh vốn không có ý định mời cô ấy vào. Thẩm Duy Ninh tự mình lách vào “Em có việc thật mà, cho em ngồi một lát.”
Chỗ ở này của anh, họ đều chưa từng đến, nhưng cô ấy đã tò mò từ lâu. Trong lúc nói chuyện, mắt đã không nhịn được mà liếc vào trong. Nếu không đoán sai, hai người họ hẳn là đang sống cùng nhau ở đây.
Cô ấy chưa đi vào được hai bước, mắt đã quét xong tình hình — chiếc túi xách đặt tùy ý, món đồ trang trí nhỏ xinh ở huyền quan, bình hoa trong phòng khách cắm hoa hồng màu hồng phấn xen lẫn trắng…
Thẩm Duy Ninh như thể được mở ra một thế giới mới.
Điều này hoàn toàn trái ngược với sở thích và phong cách thường ngày của anh.
Phải biết rằng, phong cách phòng ngủ của anh ở nhà lạnh lùng đến mức nào thì lạnh lùng, không bao giờ xuất hiện bất kỳ món đồ thừa thãi vô dụng nào.
Thẩm Duy Ninh không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh với tư cách là một thân phận khác, khi ở bên một người khác.
Ánh mắt cô khẽ lóe lên. Quét một vòng trong nhà, nhưng không thấy người mà mình muốn gặp nhất.
Thẩm Duy Ninh ra vẻ nghiêm túc, đè nén sự tò mò trong lòng, giả vờ nói: “Mẹ bảo em đến.”
Cô ấy lấy ra một tấm thiệp mời từ trong túi đưa qua, cũng không vòng vo với anh, nói thẳng: “Chắc là muốn anh gặp mặt cô ta.”
Mẹ sẽ không thể để anh cứ kéo dài ngày này qua ngày khác. Thấy đã qua Tết rồi, hai bên thế nào cũng sẽ thúc đẩy chuyện này. Nếu không có gì bất ngờ, hôn sự sẽ diễn ra trong năm nay.
Nhưng Thẩm Duy Ninh chỉ chịu trách nhiệm đưa thiệp, chứ không chịu trách nhiệm khuyên bảo, nên cũng không nói nhiều.
Mà người cô ấy muốn gặp hôm nay… nếu không đoán sai, bây giờ hẳn là đang ở đây.
Tám mươi phần trăm, không, chín mươi phần trăm, nhất định là người phát ngôn mới thân yêu của cô ấy.
Mắt của Thẩm Duy Ninh lại liếc ngang liếc dọc. Nhưng cả căn phòng đều không có dấu hiệu gì. Cuối cùng, ánh mắt cô ấy dừng lại ở cánh cửa đang đóng của phòng ngủ chính.
Cô ấy cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng dần dần hiện lên một suy đoán không thể tin nổi.
— Không thể nào!?
Thẩm Ký Niên mở tấm thiệp mời ra xem, nhàn nhạt liếc cô ấy một cái: “Đưa rồi thì em có thể đi được rồi.”
Thẩm Duy Ninh hít một hơi thật sâu “Em không đi. Lần đầu em đến, em muốn ngồi thêm một lát.”
Sợ bị anh xách lên ném ra ngoài, cô ấy ôm chặt lấy chiếc gối ôm nhà anh.
Đó là một con gấu trúc nhỏ đáng yêu.
Trời ạ, cô gái đó chắc hẳn là một người rất thú vị.
Chuông cửa lại vang lên, Thẩm Ký Niên không có thời gian để ý đến cô ấy, đứng dậy đi mở cửa trước.
Lần này là người đến giao đồ, anh nhận lấy đồ, đóng cửa vào nhà.
Ánh mắt Thẩm Duy Ninh liếc qua chiếc túi trong tay anh, vô cùng tò mò: “Cái này tặng cho chị ấy à?”
Cô ấy ồn ào đến cực điểm. Anh không trả lời, đặt đồ sang một bên.
Thẩm Duy Ninh ra chiều suy nghĩ, đột nhiên hỏi một câu: “Anh, anh có từng nghĩ đến việc kết hôn với chị ấy chưa?”
Ánh mắt Thẩm Ký Niên đang cúi xuống nhìn máy tính khựng lại, dừng ở một dòng chữ bất kỳ trên đó, nhưng không đọc vào được.
Cũng đúng lúc này, trong phòng ngủ chính có tiếng động, có lẽ là cô đã tỉnh.
Anh rất lạnh nhạt liếc mắt, ngay khi Thẩm Duy Ninh theo bản năng nhìn qua, anh liền trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, giọng điệu không cho phép thương lượng.
Thẩm Duy Ninh khó khăn lắm mới đợi được đến bây giờ, sao chịu đi? Cô ấy giãy giụa nói: “Chúng ta lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, em có thể ăn một bữa với anh không?”
“Chỗ anh không có cơm.”
Anh khẽ hất cằm, trực tiếp đuổi người “Thẩm Duy Ninh.”
Thẩm Duy Ninh không cam lòng nhìn về phía phòng ngủ chính.
Thẩm Ký Niên: “Nhớ đóng cửa.”
Thẩm Duy Ninh: “…”
Cái người lạnh lùng vô tình này! Cô ấy sẽ nhớ thái độ này của anh mãi mãi!
Cô ấy tức giận đứng dậy bước nhanh ra ngoài, Thẩm Ký Niên cũng đặt máy tính xuống, quay về phòng ngủ chính tìm người.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ chính cũng mở ra.
Minh Ương ngủ một giấc rất ngon, vẫn còn mơ màng, đưa tay ôm lấy eo anh, vừa ngẩng đầu lên đã bị anh hôn.
Cô đi chân trần, cổ hơi ngẩng lên, mái tóc đen rủ xuống sau lưng.
Anh rõ ràng trông rất nghiêm túc, rõ ràng vừa mới đang bận làm việc, nhưng giây sau đã cùng cô hôn say đắm.
Bị hôn quá sâu, trong cổ họng cô bật ra tiếng r*n r* bất lực.
Lòng bàn tay anh càng lúc càng dùng sức, như thể đang đè nén thứ gì đó.
Cả hai đều không để ý đến động tĩnh ở cửa.
Thẩm Duy Ninh đi ra ngoài rồi mới nhớ ra mình quên nói với Thẩm Ký Niên một chuyện, liền quay lại, đẩy cửa ra lần nữa—
Giây tiếp theo, cả người cô ấy cứng đờ, chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh trai cô ấy hoàn toàn biến thành một dáng vẻ khác, toàn thân tỏa ra khí chất nguy hiểm, bàn tay nắm lấy vòng eo thon gọn nổi rõ từng đốt xương, gân xanh hằn lên dữ dội.
Chỉ là một nụ hôn mà đã kịch liệt đến mức này. Thứ anh muốn dường như còn xa hơn thế, giây tiếp theo là có thể tiến vào một tầng sâu hơn.
Cô ấy chưa bao giờ thấy bộ mặt này của Thẩm Ký Niên.
Nào là lãnh cảm, bình tĩnh, tự chủ… toàn là giả dối!
Thẩm Duy Ninh rất nhẹ rất nhẹ, hít vào một hơi, không dám phát ra một tiếng động nào. Nhưng chân cũng như bị đổ chì, không biết phải làm sao.
Tiểu Thẩm tổng thường ngày bình tĩnh, lợi hại biết bao, nhận thức về một phương diện nào đó của anh trong cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
… Nhưng cũng có một điểm tốt, mọi nghi vấn của cô ấy vào lúc này đều đã có lời giải đáp. Không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Cảm giác của Thẩm Ký Niên vô cùng nhạy bén, ánh mắt sắc lẹm nhanh
Anh nhíu chặt mày, giơ tay lên, ra hiệu cho cô ra ngoài.
Cô ấy bây giờ là người nắm quyền của Phồn Duyệt, cũng là sếp của Minh Ương, bây giờ bắt gặp thế này, chắc chắn sẽ dọa người ta sợ.
Đầu ngón tay Thẩm Duy Ninh nắm chặt tay nắm cửa. Lại hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng tìm lại được phản ứng, vội vàng quay người đi ra, vành tai đã đỏ bừng, má thì càng không cần phải nói.
Minh Ương dường như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía anh đang hướng ra cửa “Là ai vậy?”
“Giúp việc.”
Nghĩ đến cảnh này bị người khác nhìn thấy, Minh Ương hơi ngại ngùng một chút, càng không dám quay đầu lại. Nhưng nghĩ đến đó là dì giúp việc đã rất quen thuộc, chỉ một thoáng ngại ngùng rồi cũng qua.
Giây trước khi cửa đóng lại, Thẩm Duy Ninh nghe thấy câu trả lời của anh trai mình.
“…”
Anh mới là giúp việc ấy!!!
Đây là người phát ngôn thân yêu của cô ấy! Ở một góc độ nào đó mà nói, hai người họ là một nhà!
Thẩm Duy Ninh muốn dùng sức đóng sầm cửa lại.
… Nhưng cuối cùng vẫn không dám. Lặng lẽ đóng lại.
Ra khỏi cửa, cô ấy tức giận nghiến răng, đến cả đầu ngón tay bấm điện thoại cũng dùng sức. Gửi cho anh chuyện vừa rồi chưa kịp nói: 【Mẹ bảo anh cuối tuần sau về nhà ăn cơm!!】
Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Ký Niên mới thu lại ánh mắt.
Anh đặt một chiếc hộp gấm vừa lấy từ trong túi ra vào tay cô.
Vừa định nói gì đó, điện thoại của anh lại vang lên.
Thẩm Ký Niên khẽ chau mày, buộc phải ngắt lời “Đợi anh một lát, anh nghe điện thoại. Đói thì ăn trước đi, trong bếp có đủ cả.”
Anh đi vào phòng sách trước. Đầu ngón tay Minh Ương nắm chặt vật trong tay, cô cúi đầu nhìn.
Anh vừa mới tặng quà năm mới cho cô, không biết sao lại có thêm một món nữa.
Nhưng, kích thước của nó có chút đặc biệt. Vừa vặn… giống như chiếc hộp chuyên dùng để đựng một món đồ đặc biệt nào đó.
Tim cô thắt lại.
Nghĩ rằng không thể nào, nhưng lại không thể chắc chắn như vậy.
Trong lòng bỗng chốc rối bời.
Vô tình liếc thấy đôi chân trần của mình, Minh Ương vào phòng tìm giày trước, tiện thể tìm quần áo ra thay.
Cô đặt chiếc hộp đó lên chiếc tủ bên cạnh.
Cuộc điện thoại này của Thẩm Ký Niên không kéo dài lâu. Anh nhanh chóng ra ngoài, định đi đến phòng thay đồ của cô, nhưng khi đi qua chiếc tủ, anh liếc thấy chiếc hộp gấm bị đặt ở trên đó.
—Nó vẫn chưa được mở.
Bình thường nhận được quà, cô đều sẽ rất mong đợi mở ra, xem trước bên trong là gì. Còn cái này, lại bị bỏ quên ở đây.
Không biết là do dự điều gì.
Minh Ương vừa chải xong tóc, từ phòng thay đồ bước ra thì đụng phải anh. Bước chân cô khựng lại, theo bản năng nhìn thấy thứ anh đang cầm trên tay.
Thẩm Ký Niên ngước mắt nhìn cô, đưa nó lại lần nữa: “Sao không mở ra?”
Anh thờ ơ hỏi: “Em đang sợ gì vậy?”
Trực giác của anh, quả thực quá sắc bén.
Cô véo vào lòng bàn tay.
Nhưng không biết có phải vì quá quen thuộc với anh hay không, anh vừa hỏi như vậy, cô ngược lại lại yên tâm được một nửa.
Minh Ương không đáp lời, chỉ giả vờ như không có chuyện gì mà cười nhẹ: “Chỉ là muốn mở trước mặt anh thôi.”
Cô nhận lấy, cuối cùng cũng mở chiếc hộp này ra.
Một đôi khuyên tai kim cương hồng nhỏ xinh lộ ra.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào ánh sáng của viên kim cương, cô không biết phải diễn tả thế nào, hơi thở mình khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mà Thẩm Ký Niên từ đầu đến cuối không hề nhìn nó một lần, ánh mắt luôn dừng lại trên mặt cô, thu hết mọi thay đổi cảm xúc nhỏ nhặt của cô vào mắt.
Nhìn thấu được suy đoán, và cả sự lùi bước của cô.
Anh đương nhiên biết cô đang mừng vì điều gì.
—Mừng vì, bên trong không phải là một chiếc nhẫn.
Đầu ngón tay anh đút trong túi chậm rãi xoa xoa, sắc mặt u ám.
“Sao lại có quà?” Minh Ương giả vờ thoải mái hỏi.
Thẩm Ký Niên cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Cũng là một trong những món quà năm mới, nhưng tiến độ bị trì hoãn, vừa mới làm xong gửi qua.”
Thì ra là vậy.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô vậy mà lại thật sự nảy sinh ra suy đoán hoang đường đó.
Ánh mắt anh sâu thẳm. Nghĩ đến tấm thiệp mời kia, vốn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng, lại đều hóa thành im lặng.
–
Minh Ương ở lại Bách Duyệt Uyển thêm một đêm, kết quả là ngày hôm sau trời chưa sáng cô đã phải vội vã quay về đoàn phim.
Nhưng may là kết thúc khá sớm, chiều quay xong cảnh thứ hai là đã tan làm.
Thời gian vẫn còn rất sớm, mặt trời còn chưa lặn.
Từ phim trường về nơi ở có một đoạn đường ngắn, cô thong thả đi bộ.
Cho đến khi thấy Ôn Hành Chi xách mấy cái túi, Minh Ương mới đi nhanh hơn vài bước, tiến lên chào hỏi.
“Dì Lê hôm nay lại đến à?” Cô thuận miệng bắt chuyện.
Lê Nguyệt cũng không phải ngày nào cũng ở đây, nhưng tần suất đến cao đến mức cũng không khác gì ở đây.
Ôn Hành Chi không có ý định đến thăm Ôn Tuyền, nhưng vì Lê Nguyệt ở đây, nên anh ta cũng phải thường xuyên chạy đến đây.
Anh ta gật đầu, lấy ra một túi từ trong đống đồ đang xách đưa cho cô, “Cho cô này. Một ít bánh ngọt, tôi không thích ăn.”
Minh Ương nhìn thấy logo là nhận ra “Hàng này nổi tiếng lắm, xếp hàng phải rất lâu.”
Ôn Hành Chi bất đắc dĩ gật đầu. Vì Lê Nguyệt chỉ định muốn ăn, nên anh ta đã xếp hàng ở đó gần một tiếng đồng hồ.
Minh Ương đoán ra được nguyên nhân. Nhìn vẻ mặt của anh ta, cô không khỏi mỉm cười. Nếu em gái anh ta cũng ở đây, không biết thường ngày anh sẽ bận rộn đến mức nào.
Nhưng nghĩ đến miếng ngọc bội kia, nụ cười của cô lại theo bản năng hơi cứng lại.
Minh Ương có chút không tự nhiên mà nhếch môi, mắt nhìn về phía trước, giả vờ tự nhiên hỏi: “Có thể hỏi em gái anh tên là gì không?”
Ôn Hành Chi không ngờ Ôn Hi lại được nhắc đến, anh ta liếc mắt nhìn cô một cái, bình thản nói: “Ôn Hi. Chữ Hi trong ‘thần quang hi vi đích hi*’.”
(*) Thần quang hi vi đích hi*: Ánh sáng ban mai le lói
Minh Ương khẽ chớp mắt.
Ôn Hi.
Ứng Khê.
Xi, thanh một.*
Xi, thanh một.*: Hi và Khê đều có phiên âm là “xī”
—Điều này khiến cô không tự chủ được mà liên tưởng, liệu hai cái tên này có mối liên hệ nào không.
Có lẽ trong phim cô có thể diễn rất tốt các vai khác. Nhưng trong thực tế, khả năng ngụy trang của cô thực sự không cao siêu.
Vì vậy, cô cũng không dám nhìn anh ta, chỉ nhìn con đường phía trước, khẽ hỏi: “Vậy anh có bao giờ nghĩ, cô ấy bây giờ sẽ như thế nào không?”
Ôn Hành Chi khựng lại.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: “Có thể đang đi học, có thể…”
Vì vừa suy nghĩ vừa trả lời, nên tốc độ nói của anh ta rất chậm, như dòng suối róc rách, chảy chầm chậm.
“Đã đi làm rồi.”
“Có thể sẽ hơi bình thường giản dị một chút, nhưng ít nhất là thuận lợi, vui vẻ không lo nghĩ.”
Dù sao thì bố của cô ấy, từ trước khi cô ấy sinh ra, kỳ vọng duy nhất dành cho cô ấy chính là hạnh phúc.
Ôn Thừa Chương đã từng nói không chỉ một lần: cuộc đời của cô con gái út quý báu này của ông, phải cơm no áo ấm, phải gấm hoa lụa là.
Vì vậy Ôn Hành Chi nghĩ, điểm này chắc sẽ thực hiện được.
—Chủ yếu cũng là, người nhà của cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ, hoặc là nói, không bao giờ dám nghĩ, đến cảnh cô ấy sống không tốt.
Họ sẽ tự động trốn tránh giả thiết đó. Dù cô ấy không ở bên cạnh, họ cũng hy vọng cô ấy sống thật tốt.
Nhân lúc anh ta đang chìm trong suy nghĩ, Minh Ương lén nhìn anh ta một cái, đôi mắt trong như sao có vẻ suy tư.
Đi qua một cây cầu rồi đi thêm không xa là đến nơi ở. Hôm nay Minh Ương chỉ làm một người lắng nghe đúng mực, không nói nhiều. Cô nở nụ cười, chào tạm biệt anh ta: “Cảm ơn bánh ngọt của anh.”
Ôn Hành Chi ban đầu không cảm thấy có gì.
Anh ý tiếp tục đến chỗ Ôn Tuyền, đưa hết những thứ Lê Nguyệt đã chỉ định cho họ.
Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, anh ý đột nhiên xâu chuỗi lại được một số vấn đề.
Ánh mắt anh khựng lại.
Tại sao cô lại đột nhiên nói chuyện với anh về Ôn Hi?
Lê Nguyệt thấy anh thất thần, hỏi: “Sao vậy? Chuyện công ty vẫn chưa làm xong à?”
Ôn Hành Chi liếc nhìn Ôn Tuyền bên cạnh. Nhớ lại hôm đó cô đã lén hỏi Ôn Tuyền, miếng ngọc bội đó liệu có mẫu giống hệt không.
Trông cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng anh ta vẫn, hơi, suy nghĩ thêm một chút.
Trước mặt mẹ, Ôn Hành Chi chỉ nhàn nhạt cho qua “Không có chuyện gì.”
Anh ta lấy điện thoại ra, bấm bấm trên đó.
Lê Nguyệt và những người khác đã quen với việc anh ta có thể bận rộn làm việc bất cứ lúc nào, nên không hề ngạc nhiên, chỉ bắt đầu chia bánh ngọt và đồ uống.
Ôn Tuyền bình thường phải kiểm soát cân nặng, nhưng hễ là sở thích của Lê Nguyệt, lúc đó cô sẽ cố ý chiều theo. Chiều theo một cách vô tình, rất tự nhiên.
Ôn Hành Chi tìm kiếm thông tin của Minh Ương trên mạng.
Thông tin như ngày sinh bị anh lướt qua, không nhìn ra được gì cũng không sao.
Cái tên “Minh Ương” là nghệ danh sau khi vào nghề, tên thật của cô là: Ứng Khê.
Đồng âm khác chữ.
Đều không có gì đặc biệt.
Nhưng anh cứ mơ hồ cảm thấy, có thứ gì đó đang manh nha.
Ôn Hành Chi ra chiều suy nghĩ, anh ta tắt điện thoại, chỉ nói với Ôn Tuyền: “Khách sạn bên này còn phòng không?”
Lê Nguyệt mấy ngày nay không có việc gì, nên định ở đây hai đêm, đỡ phải ngày nào cũng chạy đi chạy lại.
Ôn Tuyền đáp: “Còn ạ, nhiều lắm.”
Ôn Hành Chi gật đầu nói: “Vậy đặt giúp anh một phòng nữa.”
Ngày mai là thứ hai, công ty sẽ có một đống việc chờ anh, anh ta hoàn toàn không rảnh rỗi.
Vì vậy, khi nghe thấy lời anh ta nói, Ôn Tuyền ngạc nhiên ngước mắt, “A? Anh cả, anh định ở đây à?”
Cô ấy rõ ràng rất bất ngờ.
Ôn Hành Chi chưa bao giờ ở lại đây qua đêm, cô ấy chưa từng nghĩ anh sẽ đề cập đến chuyện này.
Ôn Hành Chi suy nghĩ một lúc: “Ừ, đặt trước ba đêm.”