“Hửm?”
Cô từ từ tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ.
Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên giật mình tỉnh táo.
Minh Ương khẽ nói: “Chuyện của em, sẽ không nói cho họ biết đâu.”
Chuyện ở bên ngoài, người nhà vốn dĩ không biết. Không biết cô đang đóng phim gì, không biết cô lại nhận công việc mới nào, không biết cô lại bay đến nơi đâu.
Không biết học phí năm đó làm sao để bổ sung gấp, không biết tình hình kết giao bạn bè của cô, cũng không hiểu rõ tình trạng tình cảm của cô.
—— Bọn họ không biết gì cả, không chỉ riêng một chuyện này.
Cô không rơi vào cái bẫy của anh, không trả lời một câu hỏi nào, mà cứ thế nhẹ nhàng lật qua cả một trang nội dung như vậy.
Minh Ương rướn người tới hôn lên khóe môi anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Sao anh lại đến đây muộn thế này?”
Sáng mai anh phải đến công ty, từ đây đến Kinh Việt chắc phải mất một hai tiếng di chuyển, nếu gặp phải giờ cao điểm kẹt xe thì càng không biết mất bao lâu.
Cô dỗ dành người khác dường như ngày càng có kinh nghiệm. Thẩm Ký Niên khẽ nhếch môi: “Vừa mới làm xong việc, qua đây thăm ban* cô Minh một chút.”
(*) Thăm ban*: thăm đoàn làm phim
Trước đây anh đã hứa sẽ đến thăm đoàn phim, nhưng mãi vẫn không có thời gian.
Tối nay… chỉ là thực sự rất nhớ cô.
Xe chạy thẳng từ nơi tổ chức tiệc tối đến đây, lúc nãy khi xuống xe, anh nhìn kim đồng hồ chỉ một giờ, khóe môi cũng cong lên một nụ cười có mấy phần bất đắc dĩ.
Thật sự có thể xem là lần đầu tiên trong đời rồi.
Minh Ương khẽ cong môi. Tự mình ở trong đoàn phim quá cô đơn, cô thực sự rất nhớ anh.
Dưới lớp chăn, anh nắm lấy đầu ngón tay cô, xoa nhẹ một lúc.
Dường như đang cân nhắc lời nói.
“Ương Ương.”
Thẩm Ký Niên vẫn cất tiếng.
Mặc dù chỉ là giọng điệu trầm tĩnh như thường lệ, nhưng cô vẫn nghe ra được mấy phần khác thường, tò mò ngước mắt lên: “Hửm?”
Cơn buồn ngủ của cô đã bị câu hỏi vừa rồi của anh dọa cho chạy mất, bây giờ vô cùng tỉnh táo, vùi trong lòng anh hít hà mùi hương quen thuộc. Không làm gì cả, cũng sẽ cảm thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
“Nhà họ Thẩm và nhà họ Mạnh, năm nay chắc chắn sẽ có một cuộc liên hôn.”
Cuối cùng anh cũng nói ra, giọng nói quá đỗi trầm lạnh, bình tĩnh.
Minh Ương ngập ngừng một chút.
Lát sau, cô rất khẽ “ừm” một tiếng.
Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn cô, hạ giọng: “Đã nghe nói rồi, phải không?”
Cô mím môi, thành thật gật đầu.
Ánh mắt anh hơi sâu thẳm. Dường như cũng đã lường trước được điều này.
Trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Cơ thể họ áp sát vào nhau, nhưng vào khoảnh khắc này, cô không biết nên nói gì cho phải.
Giọng Thẩm Ký Niên hơi khàn: “Cho anh ba năm, chậm nhất là bốn năm năm, cuộc liên hôn này sẽ kết thúc.”
Anh có tự tin sẽ giải quyết nhanh chóng, nhưng anh không dám nói chắc, dù sao cũng không ai có thể đảm bảo được sự thay đổi của thời cuộc.
Minh Ương yên lặng lắng nghe.
Anh hỏi cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hàng mi đen của cô rũ xuống, cô lắc đầu.
“Em cũng không biết.”
Vấn đề này đã được đặt ra trước mắt cô, gần đây anh bận rộn như vậy, quả nhiên là vì những chuyện này.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ xong nên làm thế nào.
Hơn nữa, nói trắng ra, cô nhận được quá nhiều thứ từ anh, cô thực sự không có quyền yêu cầu dừng lại. Cô không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia, vừa làm gái lại vừa đòi lập đền thờ trinh tiết.
Khóe miệng Thẩm Ký Niên giật giật. Lúc này, đáng lẽ anh nên hỏi cô, có bằng lòng chờ đợi hay không.
Nhưng anh không biết liệu mình có nhận được câu trả lời không mong muốn hay không.
Mấy lần do dự, cuối cùng vẫn không hỏi thành lời.
Có thể coi là hèn hạ.
Anh nhắm mắt lại, nói với cô: “Các em sẽ không gặp mặt nhau đâu.”
Cuộc sống của cô sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.
Minh Ương cong môi, muốn nói đã muộn rồi, họ đã gặp nhau từ sớm, cũng đã giao đấu với nhau rồi.
Trong đêm tối mờ mịt, cô chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
—— Cô không hỏi anh, chậm nhất là bốn năm năm sau, anh sẽ cưới em chứ.
Thẩm Ký Niên hít thở sâu. Anh nắm lấy đầu ngón tay cô.
…
Anh đến muộn, đi sớm, thật đúng là vất vả.
Minh Ương thì có thể ngủ đến trưa, mới chuẩn bị qua đó trang điểm làm tạo hình.
Đến Bắc Thành rồi, tin nhắn Triệu Thụy Chi gửi cho cô cũng nhiều hơn, cô lần lượt trả lời tin nhắn họ muốn đi các điểm tham quan, bảo họ hai ngày này cứ đi chơi cùng Mạt Mạt trước.
Cô và Ôn Tuyền hôm nay có cùng một cảnh quay, cũng trang điểm cùng nhau. Lúc tạo hình sắp xong, cô nhìn thấy Ôn Thừa Chương và Ôn Hành Chi cùng nhau đi từ bên ngoài vào qua gương.
Ánh mắt Minh Ương bất giác dừng lại.
Ôn Thừa Chương mang cho vợ và Ôn Tuyền một phần đồ ăn vặt.
“Cái này có phải là cái lần trước con cứ nhắc mãi muốn ăn không? Ta đã cho người đi mua từ sớm rồi.” Ông thấy Ôn Tuyền không rảnh tay, liền chu đáo mở ra đặt trước mặt cô ấy “Sao lại giới hạn số lượng thế này? Mỗi người chỉ được mua hai phần, không thì ta đã mua thêm nhiều một chút rồi.”
Ôn Hành Chi hai tay đút trong túi áo khoác, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ đi theo sau lưng bố mình vào.
Người nhà họ Ôn thường xuyên đến, người trong đoàn phim đã quen, đối với cảnh này cũng không thấy lạ. Mức độ được cưng chiều của Ôn Tuyền ở nhà thật sự không thể chê vào đâu được, khiến người ta ngưỡng mộ mà không thể có được.
Trước đây Minh Ương chỉ bận rộn chuyện của mình, rất ít khi để ý, nhưng hôm nay cô lại nhìn về phía họ nhiều hơn một chút.
Không biết tại sao, nhưng cô muốn xem cuộc sống của họ.
Chuyên viên tạo hình đang làm tóc cho cô, ánh mắt cô vô tình dừng lại hơi lâu. Khi định thần lại, cô vừa chuyển ánh mắt đi thì bỗng giật mình —— bắt gặp ánh mắt của Ôn Hành Chi đang nhìn sang từ trong gương.
Cô chớp mắt một cái thật nhanh, bị bắt quả tang một cách bất ngờ.
Đôi mắt đó quá sắc bén, mọi tâm tư trước mặt nó dường như không thể che giấu.
… Rất giống với Thẩm Ký Niên. Cũng mang theo cảm giác áp bức nặng nề khiến người ta không chịu nổi. Có lẽ là khí chất bức người thuộc về những người ở địa vị cao.
Hơi thở của Minh Ương ngừng lại một nhịp, giả vờ như không có chuyện gì mà khẽ gật đầu, rồi mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn cô mấy giây, Ôn Hành Chi mới từ từ dời tầm mắt đi.
Anh ta dường như chỉ là tùy tiện liếc một cái.
Công việc của hai người họ đều rất bận rộn, Minh Ương vốn tưởng họ chỉ đến vào buổi trưa một lát rồi sẽ về nhanh, không ngờ Ôn Thừa Chương thì về thật, nhưng Ôn Hành Chi lại không. Sau khi bắt đầu quay, anh ta cũng đi theo đến phim trường.
Không biết có phải vì cái nhìn bị bắt gặp lúc nãy hay không, cô luôn cảm thấy có chút chột dạ một cách khó hiểu, chỉ có thể cố gắng không nhìn anh ta, phớt lờ sự tồn tại của anh ta.
Cô cũng không cần phải tự ám thị quá lâu, sau khi bắt đầu quay phim và nhập tâm vào trạng thái, cô đã ném những chuyện vặt vãnh về anh ta ra sau đầu.
Hôm nay là cảnh quay quan trọng của hai chị em nhân vật trong phim, cũng là điểm mấu chốt bùng nổ cảm xúc.
Ôn Tuyền tối qua đã chuẩn bị cả một đêm, hôm nay càng dậy sớm để nghiền ngẫm kịch bản, nhưng lần quay đầu tiên vẫn bị cắt.
Đạo diễn ở phía không xa lớn tiếng nói: “Làm lại! Ôn Tuyền, em điều chỉnh lại đi.”
Ôn Tuyền điều chỉnh hơi thở.
Không lâu sau, lần thứ hai, cắt.
Lần thứ ba, lần thứ tư, liên tiếp năm lần.
Cả một buổi chiều sắp trôi qua.
Tiếng “chị” cuối cùng vừa dứt, chính Ôn Tuyền cũng nhíu mày nhắm mắt lại. Biết chắc chắn không được.
Mặt đạo diễn đen lại “Em qua đây với tôi.”
Nhân viên công tác bên cạnh Ôn Hành Chi vây xem, cũng không quan tâm NG mấy lần, tự mình tán gẫu: “Này, đừng nói nữa, đạo diễn thật biết chọn diễn viên đấy.”
“Sao lại nói vậy?”
“Chị Ương và chị Tuyền nhìn kỹ thật có nét giống nhau.”
“Đúng thế đấy.”
Để không làm phiền việc quay phim, Ôn Hành Chi lặng lẽ đi sang một bên khác.
Đạo diễn gọi Ôn Tuyền sang một bên, phân tích cặn kẽ cho cô ấy về sự thay đổi tâm lý. Cảnh này là cảnh diễn tay đôi của cô ấy với chị gái, nhưng cảm xúc của cô ấy mãi không lên được.
“Em hãy tưởng tượng đó là chị gái của em, chị ruột của em!”
“Cảm giác thân mật và dựa dẫm đó, các em là người thân sống nương tựa vào nhau! Tại sao em cứ như cách một lớp giấy vậy? Cái tôi muốn không phải là ánh mắt đó của em, hiểu không?!”
Rõ ràng là một cảnh rất đơn giản, đạo diễn giảng đến phát hỏa.
Ôn Tuyền hơi cúi đầu, mím chặt môi.
Cô và chị gái chưa bao giờ có cảm giác đó, nên không thể tưởng tượng được.
Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Em hiểu rồi, em sẽ điều chỉnh lại.”
Bên Ôn Tuyền không qua được, Minh Ương đành phải liên tục quay lại cùng.
Thêm mấy lần nữa, đạo diễn mới với sắc mặt gần như tái mét mà miễn cưỡng gật đầu.
Vốn dĩ hôm nay Minh Ương có thể tan làm rất sớm, kết quả bị kéo dài đến tận bây giờ, giờ cơm cũng đã qua từ lâu, Ôn Tuyền thực sự áy náy, khăng khăng mời cô sang chỗ mình dùng bữa.
“Tôi gọi đồ ăn của một nhà hàng tư gia, ngon lắm, tôi ăn nhiều năm rồi! Đi mà, đi cùng nhau đi!” Ôn Tuyền nửa kéo nửa đẩy đưa người qua.
Minh Ương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi cùng.
Cô vốn dĩ không muốn qua làm phiền họ nữa.
Mỗi người đều nên có cuộc sống riêng của mình. Giao du quá nhiều khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến nhau.
Lúc họ vào, Ôn Hành Chi đang bày biện bộ đồ ăn.
Anh ta nhìn họ một cái, thuận tay đưa đôi đũa trên tay cho cô.
“… Cảm ơn.”
Minh Ương nhìn những món ăn trên bàn, món có thể được Ôn Tuyền khen quả nhiên không phải là hư danh.
Thực đơn trong đoàn phim đơn điệu, cô cũng coi như là được cải thiện bữa ăn.
Lê Nguyệt đang gọi điện cho trợ lý của Ôn Thừa Chương: “Đồ ăn của ông ấy chắc đã được giao đến rồi. Ừ, cô nhớ bảo ông ấy họp xong là ăn ngay, đừng để ông ấy trì hoãn. Được, vậy cô gửi tin nhắn lại cho tôi.”
Gọi điện xong bà mới đi tới, mỉm cười với Minh Ương: “Hình như mấy ngày rồi không gặp cháu.”
“Cháu về nhà một chuyến ạ.” Minh Ương mở đôi đũa trên tay “Hai ngày nữa có lẽ dì cũng không gặp được cháu đâu.”
“Tại sao vậy?”
“Người nhà cháu qua đây, cháu đi cùng họ.”
Lê Nguyệt bừng tỉnh gật đầu “Vậy à. Mau ăn đi, lát nữa nguội mất, lúc vừa giao đến là ngon nhất đấy.”
Minh Ương cong môi: “Vâng ạ. Cảm ơn dì.”
Lê Nguyệt múc canh cho họ, mỗi người một bát. Vì Minh Ương là khách nên múc cho cô trước “Món này bổ khí huyết, cháu uống nhiều một chút.”
Kỳ kinh nguyệt của Ôn Tuyền vừa qua, bà đặc biệt cho người làm.
Minh Ương hai tay nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Lúc ăn cơm, Ôn Tuyền trò chuyện với Lê Nguyệt, tán gẫu về đủ thứ chuyện trong nhà, cũng nói về chuyện ở phim trường buổi chiều.
Từ cuộc trò chuyện của họ có thể nghe ra, cô ấy có nuôi một con ngựa trắng rất đẹp; đợi bộ phim này quay xong, cô ấy sẽ đi Úc thăm dì út; hoa trồng trong vườn nhà đã nở, nở mấy đóa liền…
Tần suất đóng phim của cô ấy không cao, cũng không cần phải cố gắng trở thành người quá xuất sắc. Đợi bộ này quay xong cô ấy sẽ bước vào một kỳ nghỉ rất dài. Kỳ nghỉ của cô ất không hề nhàm chán, nội dung phong phú đa dạng, chủ yếu là tận hưởng cuộc sống.
Chuyển đổi liền mạch giữa nữ diễn viên và tiểu thư nhà giàu.
Minh Ương trước giờ không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ yên lặng dùng bữa.
Lê Nguyệt sẽ không bỏ quên khách, nói chuyện xong, bà cũng hỏi cô: “Minh Ương, cháu là người ở đâu?”
Ôn Tuyền biết câu trả lời: “Tôi nhớ là Ninh Thành phải không?”
Minh Ương vừa rồi tuy đang uống canh nhưng vẫn nghe rất chăm chú. Đột nhiên nhắc đến mình, cô hơi sững lại, gật đầu: “Vâng ạ.”
Lê Nguyệt cười nói: “Bên vùng ven biển phía Nam à? Cuộc sống chắc hẳn rất thoải mái.”
Ôn Hành Chi, người trước giờ không có nhiều cảm giác tồn tại, đột nhiên lên tiếng: “Tên thật của cô Minh là Ứng Khê sao?”
Đầu ngón tay cầm thìa canh của Minh Ương hơi khựng lại, cô ngước mắt lên đối diện với anh ta một thoáng. Nhưng những thông tin này trên mạng đều có thể tra ra được, anh ta biết cũng không có gì lạ.
Giống như hôm qua cô hỏi anh ta, anh ta cũng ném lại cho cô một câu hỏi.
Cô gật đầu nói: “Vâng.”
“Có ý nghĩa gì không?”
Minh Ương không nghĩ nhiều, trả lời rất đơn giản: “Trước cửa nhà tôi có một con suối nên bố tôi liền đặt tên này.”
Không có quá nhiều ý nghĩa, cũng không có sự suy nghĩ đắn đo, chúc phúc cho con cái, chỉ đơn giản như vậy.
Sau này trước khi vào nghề, cô đã đổi tên.
Cái tên cũ, cô cũng không đặc biệt thích.
Ôn Tuyền tò mò: “Vậy Minh Ương thì sao? Là do cô tự đặt à?”
“Ừm.”
“Tại sao lại dùng cái tên này vậy?”
Cô suy nghĩ một chút “Quang minh, tự do.”
Ôn Tuyền đồng tình nói “Hay thật đấy.”
Minh Ương mỉm cười.
Bữa ăn là lúc có thể cảm nhận được không khí gia đình nhất. Cô dường như đang đứng ngoài quan sát cuộc sống của họ, đẹp đẽ đến mức khiến người ta không nỡ làm phiền.
…
Hai ngày liền, tối nào Thẩm Ký Niên cũng đến. Thời gian đi lại kéo dài, nhưng anh không hề để tâm, cứ lái xe mấy tiếng đồng hồ qua đây, ngủ ở đây một giấc, sáng hôm sau lại đi làm.
Họ có lúc l*m t*nh, có lúc chỉ đơn giản là nghỉ ngơi cùng nhau.
Triệu Thụy Chi và những người khác đã đến bốn ngày, Minh Ương mới có được một buổi chiều rảnh rỗi, lái xe đưa họ ra ngoài dạo chơi.
Ứng Tĩnh Kỳ tốt nghiệp một năm trước, thời gian làm việc không dài, cách đây không lâu vừa mới nghỉ việc. Triệu Thụy Chi liền nghĩ đưa cậu ta ra ngoài giải khuây, nghỉ ngơi một thời gian rồi tìm việc lại cũng không muộn.
Năm đó bố Ứng ngừng chu cấp học phí và sinh hoạt phí cho cô, chuyển tiền cho cậu ta học một trường trung học tư thục, sau này thi đại học cậu ta suýt soát đỗ vào một trường đại học hạng hai, chuyên ngành cũng bị điều chuyển sang một chuyên ngành mới không mấy phổ biến.
Minh Ương lái xe, cô rất quen thuộc với tình hình giao thông ở Bắc Thành, không cần dùng đến định vị nhiều.
Đến bốn ngày mới gặp được cô, Triệu Thụy Chi đã tích tụ đầy một bụng ý kiến.
“Bảo con đi gặp vị bác sĩ ngoại khoa kia, con cũng không chịu. Điều kiện gia đình người ta rất tốt, người con muốn chưa chắc người ta đã để mắt đến con đâu.”
Minh Ương không để tâm “Vậy mẹ cứ coi như anh ta không để mắt đến con là được rồi.”
Triệu Thụy Chi tức giận lườm cô một cái. Vừa hay có tin nhắn wechat đến, bà bận xem nên mới không có thời gian dạy dỗ người khác.
Minh Ương xoay vô lăng hỏi: “Mẹ, mẹ có nhớ miếng ngọc bội này của con không?”
Triệu Thụy Chi bực bội: “Nhớ chứ, sao thế?”
Minh Ương nhìn bà qua gương chiếu hậu, giả vờ bâng quơ nói một câu: “Con hình như đã gặp một người có một miếng giống hệt của con.”
Triệu Thụy Chi đang trả lời tin nhắn của dì cả bà ấy, thuận miệng nói: “Có gì lạ đâu? Có thể tình cờ mua được cái có kiểu dáng tương tự thôi.”
Vẻ mặt của bà không có gì khác thường, quá đỗi thản nhiên.
Phía sau nó dường như thật sự không có bí mật gì.
Minh Ương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. Hỏi người đang chơi game ở ghế sau: “Bố khi nào đến?”
Ứng Tĩnh Kỳ từ nhỏ đã quấn quýt với bố, quan hệ hai bố con cũng tốt nhất. Đến khi ký ức của cô rõ ràng hơn, trong vòng tay của bố chỉ còn lại em trai.
Bình thường cũng là cậu ta biết rõ nhất lịch trình của bố. Tay Ứng Tĩnh Kỳ không ngừng cử động, thuận miệng trả lời: “Nghe nói là ngày mốt.”
Bắc Thành có rất nhiều cảnh đẹp, nơi có thể đi dạo cũng rất nhiều, Minh Ương đi chơi cùng họ một buổi chiều xong, tối phải vội về đoàn phim.
Triệu Thụy Chi tiễn cô xuống dưới lầu khách sạn.
Họ hai năm nay cũng chỉ gặp nhau một lần này. Mẹ con họ thì sao? Đứng trước mặt nhau sắp không nhận ra rồi.
Bà lẩm bẩm: “Con cũng bớt bận lại một chút đi. Tết cũng không thấy mặt con đâu, làm gì có ai bận đến mức đó.”
Trời lạnh như vậy, Minh Ương cũng mặc ít. Chỉ có một chiếc áo khoác, Triệu Thụy Chi cũng không biết có chống gió được không “Tuổi trẻ đừng có không biết điều. Mau lên xe đi, về thay cái áo dày vào!”
Đi đến cửa, Minh Ương dừng bước “Lần này qua đây, mẹ và bố cứ chơi cho vui mấy ngày, đừng vội về.”
“Biết rồi.” Giọng điệu của Triệu Thụy Chi hôm nay cuối cùng cũng dịu đi trong sự tốt bụng của con gái “À phải rồi, nhà của con ở đâu? Bảo tiểu Mạt dẫn chúng ta qua xem.”
Bàn tay Minh Ương trong túi áo khẽ nắm lại. Dừng một chút, cô mới nhỏ giọng trả lời: “Bán rồi ạ.”
Triệu Thụy Chi sững sờ.
Minh Ương cúi mắt, không nói nhiều, “Mẹ về đi, bên ngoài lạnh.”
Cô nhanh chóng bước ra ngoài.
Triệu Thụy Chi nhìn cô rời đi, ngây người, đứng tại chỗ rất lâu.
Minh Ương vừa về đến đoàn phim đã phát hiện không khí hôm nay có chút khác lạ, trong ngoài vô cùng náo nhiệt, dường như có mấy đợt đồ được phát, hoa tươi cũng có mấy bó.
Nhân viên phát đồ mắt tinh nhìn thấy cô, cầm một ly cà phê chạy tới: “Cô Minh, cho cô này! Của cô đấy!”
Minh Ương đưa tay nhận lấy cười hỏi: “Cái này từ đâu đến vậy?”
Cà phê vừa phát xong, liền tiếp tục phát bánh kem nhỏ. Đây là một tiệm bánh ngọt tư nhân rất nổi tiếng, bình thường giá rất cao, hơn nữa mỗi ngày đều có số lượng giới hạn, nhưng hôm nay lại gửi cả một lô lớn đến đoàn phim.
Nhân viên vui vẻ nói: “Hôm nay là sinh nhật của cô Ôn, mời mọi người cùng vui.”
Minh Ương nhớ ra, hình như là hôm nay.
“Sáng nay cô ra ngoài rồi, nên không biết. Dì Lê đã đến bận rộn từ sáng sớm. Cô Ôn vừa mới quay xong, họ chắc là đi ăn mừng sinh nhật cùng nhau, vừa mới đi rồi.”
Anh trai của Ôn Tuyền đã ở đây mấy ngày, hôm nay hình như cũng đã trả phòng, chắc cũng là vì sinh nhật của cô ấy hôm nay.
Nhân viên cười hì hì đưa cho cô thêm một đóa hồng, “He he, cái này cũng tặng cô một đóa.”
Minh Ương cười nói cảm ơn, chỉ nhận cà phê và hoa rồi về phòng trước. Phòng của cô và Ôn Tuyền không xa nhau, trong hành lang cũng toàn là hoa.
Không gặp được Ôn Tuyền, cô gửi một lời chúc sinh nhật trên wechat.
Về đến phòng, cô lại lấy miếng ngọc bội đó ra, đặt vào lòng bàn tay ngắm nhìn.
Về không được bao lâu, Minh Ương lại ra ngoài một chuyến. Cô mặc chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt, hai tay đút trong túi, giống như đi dạo sau bữa ăn.
Lúc nãy khi về là lúc chạng vạng, chân trời vẫn còn chút ánh sáng, trong nháy mắt, trời đã tối sầm.
Cô đi dạo không mục đích, bất tri bất giác, đã đi đến cây cầu gần đó.
Nghiêng mắt nhìn mặt hồ dưới màn đêm, cô dừng bước, không đi tiếp nữa.
Lúc này, bốn bề yên tĩnh, xung quanh không một bóng người.
Cô một mình nhìn hình ảnh phản chiếu của mặt trăng trên mặt hồ, những gợn sóng lăn tăn do ánh trăng tạo ra, ngẩn người một lúc.
Không biết đã qua bao lâu.
Mặt trăng cũng mệt mỏi trốn vào trong mây, bóng hình mảnh mai đứng dưới ánh trăng cuối cùng cũng có động tác.
Minh Ương đưa tay ra khỏi túi, ném miếng ngọc bội vẫn luôn cầm trong lòng bàn tay xuống hồ nước trước mặt.
Động tác không vội vã, thong dong, cũng không thấy do dự.
Viên ngọc làm vỡ tan mặt trăng trên mặt hồ, tạo ra những gợn sóng không nhỏ, sau đó lặng lẽ chìm xuống nước.
Minh Ương thu tay lại vào túi, nhìn gợn sóng kia lặng đi.