Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 2

Trong phòng họp của Tập đoàn Kinh Việt, cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ vẫn đang tiếp diễn.

 Trợ lý Lý bước nhanh từ ngoài cửa vào, cúi người nói nhỏ vài câu bên tai Thẩm Ký Niên.

 Anh khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu cho phòng đầu tư tiếp tục báo cáo.

 Anh cúi mắt lướt qua màn hình điện thoại, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở câu anh vừa gửi. Phía trên khung chat mấy lần hiện lên dòng chữ “đang nhập…”, nhưng mãi vẫn không có tin nhắn mới nào được gửi đến.

 Thẩm Ký Niên ung dung chờ đợi.

 Giây tiếp theo, cô đã thu hồi lại câu nói vừa rồi.

 Thẩm Ký Niên: [?]

 Minh Ương: [Ảnh meme nhìn trời.jpg]

 Cô rõ ràng vẫn còn nhớ tư thế mà anh nói là tư thế gì.

 Lật lọng chỉ trong một giây.

 Chột dạ thì có chột dạ đấy, nhưng chịu thua thì quyết không chịu thua.

 Đầu ngón tay Thẩm Ký Niên xoay tròn cây bút máy, không vội tính sổ, chỉ gửi cho cô thời gian và địa điểm của buổi tụ tập tối nay.

 [22 giờ, đến Đàn Viên.]

 Ai đó có chút thành ý, nhưng không nhiều.

 —–

 Sự kiểm điểm và áy náy của chú chim hoàng yến nhỏ được thể hiện và thu lại một cách tự nhiên.

 Lần này cô hiếm có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi, ngoài vài công việc không mấy quan trọng, thì việc chính là bắt tay vào lựa chọn kịch bản tiếp theo.

 Phía studio đã lựa chọn rất lâu, hiện tại ưng ý nhất chỉ có hai kịch bản, một là dự án chuyển thể IP lớn về đề tài cổ trang, một là chính kịch song nữ chủ.

 Cả hai đều có điểm mạnh riêng, vốn đầu tư đều rất lớn, thời gian quay phim chắc cũng sẽ không ngắn.

 Châu Mộ lật xem tài liệu trong tay: “Phim thần tượng cổ trang này có mấy địa điểm quay dự kiến… còn phim song nữ chủ này thì tiện hơn một chút, địa điểm quay phim ngay tại Bắc Thành.”

 Sau khi ở bên Thẩm Ký Niên, tình thế khó khăn trước đây của cô đã được phá vỡ, anh đã vớt cô lên từ vực sâu.

 Anh trực tiếp can thiệp tiếp quản công việc của cô, cử người quản lý, sắp xếp lại toàn bộ. Công việc bị gián đoạn nửa năm nhanh chóng quay lại quỹ đạo, chỉ sang tháng thứ hai, cô đã trở lại làm việc, tái xuất trên màn ảnh.

 Từ một con kiến nhỏ bé bị tùy ý chà đạp vào vũng bùn, đến nay cô đã tìm lại được tên tuổi của mình.

 Mấy tháng này, công việc được sắp xếp kín mít, thời gian cô ở lại Bắc Thành không nhiều.

 Châu Mộ nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhắc một câu: “Đúng rồi, kịch bản này Ôn Tuyền cũng đang tiếp xúc, nghe nói hai bên kết nối khá thuận lợi, nữ chính còn lại rất có thể là cô ấy.”

 Minh Ương ngẩng mắt lên khỏi điện thoại, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên: “Ôn Tuyền?”

 Cô và đối phương chưa từng hợp tác, cũng không thân quen, nhưng đã sớm nghe qua danh tiếng của đối phương.

 Ôn Tuyền mới thực sự là người không thiếu tài nguyên. Việc cô ấy chọn bộ phim này, chắc chắn phải có điểm sáng. Châu Mộ đặc biệt nhắc cô câu này, cũng là vì lý do đó.

 “Đúng vậy.” Châu Mộ gật đầu “Ngày mai đến công ty một chuyến, bàn một hợp đồng, cũng tiện nói chuyện về kịch bản.”

 “Được.”

 Lần này đi lâu, hành lý mang theo cũng nhiều, họ giúp cô chuyển đồ về nhà rồi mới rời đi.

 Minh Ương về nhà thay một bộ quần áo khác, cũng trang điểm lại theo phong cách nhẹ nhàng thường ngày. Thời gian đã hơi muộn, cô vội vàng cầm lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa.

 Giờ này, Bắc Thành vẫn đang kẹt xe theo thói quen. Sắp đến giờ hẹn, nhưng cô vẫn bị một cái đèn đỏ chặn lại giữa đường.

 Giữa chừng, điện thoại reo lên, cô nhìn dòng xe dài vô tận phía trước, rồi nhấn nút nghe.

 “A lô, mẹ ạ?”

 Triệu Thụy Chi hỏi: “Không bận gì chứ con?”

 “Dạ không, con vừa làm xong.” Nhìn đồng hồ, có thể sẽ không kịp, cô nhắn tin báo trước cho Thẩm Ký Niên một tiếng trên wechat.

 “Mẹ thấy tin tức nói con đang quay phim ở Ninh Thành, sao không về nhà một chuyến?” Triệu Thụy Chi đã thấy tin này từ hơn một tháng trước, vốn tưởng sẽ đợi được con gái về một chuyến, không ngờ đợi mãi đợi mãi, vẫn không thấy đâu, cuối cùng mới không nhịn được mà gọi điện hỏi.

 Minh Ương khựng lại một chút, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con về Bắc Thành rồi, bên này có công việc ạ.”

 Triệu Thụy Chi rõ ràng sững sờ một lúc, ngập ngừng: “Sao lại vội vàng thế?”

 Cô cụp mắt xuống: “Lần này khá gấp ạ.”

 Thực ra từ lúc học đại học, số lần cô về nhà không nhiều. Lần gần nhất về nhà là Tết hai năm trước. Mẹ cô quả thực đã rất lâu không gặp cô.

 Năm ba đại học, vì em trai thi cấp ba không tốt, ba quyết định đăng ký cho nó vào một trường trung học tư thục, để nó thử sức xem sao, phấn đấu cho kỳ thi đại học. Nhưng học phí của trường đó rất cao, rất nhanh sau đó, điện thoại đã gọi đến, báo cho cô biết gia đình sẽ không chu cấp học phí và sinh hoạt phí cho cô nữa.

 Lúc đó, trong tay cô chỉ còn lại tiền sinh hoạt chưa đến mười ngày.

 Không kịp kinh ngạc và hoang mang, cô đã bị buộc phải khẩn cấp bắt đầu tự mình lo liệu việc học.

 Sau này, công việc sắp xếp dày đặc, cơ hội về nhà cũng ít đi.

 Lần này ở Ninh Thành mấy tháng, giữa chừng không phải là không có thời gian về, chỉ là đã quen ở bên ngoài, nên chưa từng có ý định này.

 Bên ngoài đèn đuốc huy hoàng rực rỡ, cô nhìn dòng xe cộ tấp nập phía trước, dường như mình cũng đang ở trong khung cảnh phồn hoa náo nhiệt này.

 Triệu Thụy Chi cũng chỉ có thể nói: “Vậy à… Ông bà ngoại cứ nhắc con mãi, lần sau có thời gian thì về ở mấy hôm nhé.”

 Có lẽ vì đã lâu không trò chuyện, cuộc đối thoại giữa hai mẹ con cũng có một khoảnh khắc im lặng và ngập ngừng.

 Triệu Thụy Chi do dự một chút, rồi hỏi về chuyện hôm nay: “Mẹ thấy mấy tin tức trên mạng… là sao vậy con? Những gì họ nói là thật hay giả? Gì mà ảnh đế…”

 “Là giả đó mẹ, giới truyền thông thích dùng những cái đó để giật gân thôi, mẹ còn không biết sao.” Minh Ương cười nói.

 Triệu Thụy Chi thở phào nhẹ nhõm “Vậy thì tốt. Mấy tin tức đó viết khó nghe quá, giới truyền thông bây giờ thật là…”

 Chuyển chủ đề, bà lại không nhịn được nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên xem xét chuyện kết hôn đi. Khi nào có thời gian thì về, có mấy người hàng xóm, họ hàng đang hỏi, muốn giới thiệu người cho con làm quen.”

 “Làm quen” trong miệng mẹ cô, dĩ nhiên không phải là làm quen bạn bè.

 Năm nay cô hai mươi sáu tuổi, ở thành phố lớn không tính là lớn tuổi, trong giới giải trí càng không, nhưng Triệu Thụy Chi đã bắt đầu nhắc đến chuyện này từ năm cô tốt nghiệp đại học.

 “Để sau đi mẹ, bây giờ công việc bận rộn.”

 Triệu Thụy Chi khuyên nhủ hết lời: “Vậy con cũng phải để tâm vào, công việc là công việc, lập gia đình là lập gia đình.”

 Minh Ương ậm ừ cho qua: “…Vâng.”

 Đèn đỏ kết thúc, con đường phía trước cuối cùng cũng thông thoáng, cô nhấn ga, không nói chuyện thêm nữa.

 Kết hôn, đối với cô vẫn là chuyện xa xôi không thấy bến bờ.

 …

 Quả nhiên vẫn đến muộn.

 Giờ này, Đàn Viên đã trở nên náo nhiệt.

 Cô quen đường quen lối đi vào bên trong, vạt áo bay lên theo từng bước chân.

 Nhân viên phục vụ nhanh chóng đón cô, vội vàng dẫn đường: “Minh tiểu thư, mời đi lối này.”

 Cô mặc một chiếc áo khoác dài, mái tóc dài xoăn mềm mại tự nhiên xõa trên vai. Rõ ràng đã đeo khẩu trang, nhưng nhân viên phục vụ vẫn rất tinh mắt, có thể thấy là đã cố ý ghi nhớ người.

 “Thẩm tiên sinh và mọi người đều đến rồi ạ.” Nhân viên phục vụ lanh lợi nhắc một câu, giúp cô đẩy cửa ra, mời cô vào trong.

 Mỗi một vị khách trong phòng này đều ở đẳng cấp thượng khách của ông chủ, cũng là nơi mà ông chủ của họ coi trọng nhất.

 “Cảm ơn.”

 Cửa vừa mở ra, Minh Ương gần như ngay lập tức nhìn thấy Thẩm Ký Niên.

 Nhiệt độ trong phòng cao hơn, cô tiện tay cởi áo khoác, để lộ chiếc váy dài màu đen chiết eo bên trong, rồi đi về phía anh.

 Tối nay là buổi tụ tập riêng của họ, đều là bạn bè thân thiết, bạn từ thuở nhỏ của anh. Ngoài việc tụ tập ra, cũng có chuyện cần bàn.

 Minh Ương ban đầu được anh đưa vào giới này, mấy năm trôi qua, cũng đều là người quen.

 Thẩm Ký Niên vốn đang nói chuyện với người khác, sau khi cô ngồi xuống bên cạnh, anh liền nghiêng người lấy ly rượu, rồi nhìn cô: “Ăn gì chưa?”

 Anh biết cô rời đi không sớm hơn anh bao lâu.

 “Ăn một bát mì rồi.”

 Dì giúp việc không biết hôm nay cô về, nên cũng không chuẩn bị bữa tối, sau khi dọn dẹp vệ sinh xong đã về từ rất sớm.

 “Em nấu à?”

 “Đương nhiên.” Minh Ương không biết anh đang nghi ngờ điều gì, liếc anh một cái, thuận miệng dỗ dành: “Mai nấu cho anh ăn.”

 Kỷ Hàm Tinh vừa gọi rượu xong quay lại, nghe thấy tiếng, liền lập tức sáp lại gần: “Tớ cũng muốn! Nấu cho tớ một bát nữa.”

 Thẩm Ký Niên lạnh lùng liếc cô ấy một cái.

 Không cần ai phiên dịch, Kỷ Hàm Tinh tự mình đã hiểu được ánh mắt của anh – [Ở đây có việc gì của cô à?]

 “…Làm gì chứ? Đồ keo kiệt. Có phải bắt anh nấu đâu.”

 Lâu Dữ Sầm đang bàn với anh về một dự án đầu tư. Anh ta lần này đi công tác hơn nửa tháng, tối nay cũng hiếm khi ra ngoài.

 Kỷ Hàm Tinh kéo Minh Ương đi đánh bài, nhân tiện thử loại rượu mới ra của quán này.

 Họ bàn chuyện làm ăn của họ, bên này đánh bài bên này.

 Minh Ương đầu ngón tay cầm bài, rất nhanh đã tập trung.

 Nhưng cũng vô dụng.

 Không lâu sau, thua liền hai ván.

 Ván thứ ba, vừa nhìn bài, lần này bài cũng không tốt.

 Minh Ương nghiêm túc tiếp tục đánh.

 Một lúc sau, Thẩm Ký Niên dứt ra khỏi cuộc nói chuyện, ngẩng mắt nhìn về phía đó.

 Chỉ nghe động tĩnh cũng có thể biết, cô chắc hẳn đã thua không ít.

 Lâu Dữ Sầm day day ấn đường “Ôi, cậu không biết đâu, dự án này đè nặng lên tôi, mấy hôm nay đều không ngủ được. Ông già nhà tôi đã ra lệnh rồi, năm nay chỉ giao cho tôi dự án này thôi, nếu không làm tốt thì Tết cũng không cần về nhà.”

 Thẩm Ký Niên uống cạn rượu trong ly “Không về chẳng phải vừa hay sao?”

 Tết năm ngoái, Lâu Dữ Sầm bị cả nhà từ trên xuống dưới giục cưới, đã than vãn cả vạn lần trong nhóm chat.

 Lâu Dữ Sầm vắt chân lên “Vậy không được, vẫn phải về chứ.”

 Thẩm Ký Niên đứng dậy, đi qua xem thử.

 Người cùng đánh bài đá nhẹ Kỷ Hàm Tinh đang thắng đến mức kiêu ngạo: “Cậu tiết chế lại chút, Thẩm Tam cũng nhìn không nổi nữa rồi, kìa, đến bảo vệ người của mình rồi kìa.”

 Kỷ Hàm Tinh phòng bị nói: “Tam ca à, anh không được giúp đâu đấy.”

 Thẩm Ký Niên lười biếng đáp một tiếng, đi đến sau lưng cô xem bài của cô.

 Chậc.

 Cũng không biết hôm nay vận may thế nào, tay bài của cô thật sự không tốt lắm.

 Anh vừa uống rượu, vừa quả thực không lên tiếng. Nhìn cô không thể không xé đi đôi duy nhất, nhưng sau khi đánh ra, thế bài trong tay lại rơi vào bế tắc.

 Minh Ương cũng không nghĩ sẽ để anh giúp, vẫn đang tự mình cố gắng. Vừa hay anh đến, cô thong thả ngả người ra sau, dựa vào người anh.

 Mùi hương trên người anh thoang thoảng quanh chóp mũi, có chút vị thanh lạnh của gỗ tuyết tùng.

 Quả nhiên, lại thua một ván.

 Đống phỉnh bên tay cô bị đẩy đi như một ngọn núi nhỏ.

 Suy nghĩ nghiêm túc, lại liên tục thua, trông có vài phần đáng thương.

 Kỹ năng đánh bài của cô vẫn tính là còn non, ban đầu cũng là anh dạy cô, nhưng cô không có nhiều thời gian chơi, không thể so với họ thường xuyên phải đi xã giao và gặp gỡ bạn bè.

 “Ha ha ha ha ha, Ương Ương, cậu cũng không cần khách sáo thế đâu. Chẳng phải tớ chỉ mới tia trúng một cái túi thôi sao? Cậu đã chuẩn bị tặng tớ cả hai cái rồi.”

 Kỷ Hàm Tinh thắng quá ngông cuồng, cười đến không thấy mắt đâu.

 Thẩm Ký Niên nhìn thấy, tạm thời không nói gì.

 Không biết từ lúc nào, Minh Ương đã uống hết rượu trong ly, anh lên tiếng: “Em đi gọi rượu đi, anh đánh thay em.”

 Cô vừa hay động não mệt rồi, thở phào một hơi, nhường chỗ cho anh.

 Kỷ Hàm Tinh còn đang xoa bài, nụ cười đột nhiên cứng đờ: “Hửm?”

 Bên kia, Thẩm Ký Niên đã ung dung ngồi vào chỗ.

 Chúc Qua che mặt: “Tớ đã bảo cậu cười nhỏ tiếng thôi rồi mà!!” Bắt nạt người của anh ấy mà còn bắt nạt một cách kiêu ngạo như vậy! Bị trừng trị rồi nhé!

 Anh thờ ơ cúi mắt, tiếp tục động tác của cô ấy, giúp cô ấy chia bài.

 Kỷ Hàm Tinh phản đối vô hiệu, chỉ có thể tự an ủi mình. Không sao, biết đâu vị trí đó hôm nay vận may đều không tốt.

 Minh Ương tiện tay khép cửa lại, đi dạo một vòng trong câu lạc bộ.

 Nơi này tính riêng tư rất tốt, không gian cũng thanh nhã, không giống một số nơi chỉ chăm chăm phô trương sự xa hoa, phong cách này rất hợp với sở thích của Thẩm Ký Niên.

 Cô không để ai đi, mà tự mình đến quầy bar gọi rượu. Gọi xong, cô ngồi lại đây chờ.

 Giờ này, trong câu lạc bộ là lúc náo nhiệt nhất, ánh đèn dịu nhẹ.

 Xung quanh quầy bar rất đông người, Minh Ương cúi đầu bấm điện thoại, sau lưng loáng thoáng có vài giọng nói lọt vào tai.

 “Lệnh điều động của chú hai nhà họ Thẩm xuống rồi nhỉ?”

 “Xuống rồi… Gần đây e là không được yên bình.”

 Ban đầu cô cũng không để ý, cho đến khi nghe thấy “nhà họ Thẩm”, cô từ từ phản ứng lại, ở nơi này có thể nhắc đến, còn có thể là nhà họ Thẩm nào nữa?

 Cô khẽ ngước mắt, nhưng không quay đầu lại.

 Và mấy người đang nói chuyện cũng không để ý đến sự tồn tại của cô.

 “Cậu nói xem, vào thời điểm mấu chốt này, nhà họ Thẩm có chọn liên thủ với gia tộc khác không?”

 “Liên thủ… Cậu nói có thể là liên thủ kiểu gì?”

 “Trong nhà họ Thẩm đến tuổi kết hôn… chỉ còn lại Thẩm Tam thôi nhỉ? Còn có Thẩm Duy Ninh nữa?”

 “Cứ chờ xem sao, ai mà biết được.”

 Rượu của cô đã làm xong.

 Trước khi nhân viên phục vụ lên tiếng, Minh Ương đã đưa tay lấy đi, nói lời cảm ơn.

 Trở lại phòng riêng, trước khi vào trong, bước chân cô khựng lại.

 Những lời vừa nghe được nhảy múa trong đầu.

 Nhớ rất rõ.

 Một lúc sau.

 Cô đẩy cửa ra, khi đứng ở cửa, cô nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí của mình lúc nãy.

 Anh đã cởi áo vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, toát lên vẻ thanh lịch, lạnh lùng và cao quý không thể tả.

 Giống hệt như anh của ban ngày hôm nay, như vầng trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời vào một đêm nào đó.

 Trong phòng ồn ào.

 Thẩm Ký Niên ung dung bình thản, người bên cạnh như gặp phải đại địch đã từ cô biến thành Kỷ Hàm Tinh.

 “Này này này, anh chậm một chút, em còn chưa nhìn rõ đã thua rồi!!”

 “Cái túi của em, chiếc xe của em, em thấy chúng nó đều đang rời xa em huhuhu, em còn chưa đặt hàng mà!!”

 Thẩm Ký Niên quả nhiên tốt bụng làm động tác chậm lại – để Kỷ Hàm Tinh nhìn rõ mình đã thua như thế nào.

 Sau đó, đánh ra toàn bộ bài trên tay.

 “…”

 Minh Ương đánh không tốt, nhưng anh thì không.

 Chúc Qua lại đá nhẹ Kỷ Hàm Tinh một cái: “Đã bảo cậu bắt nạt người ta thì phải tiết chế lại rồi, giờ thì hay rồi nhé? Bị người ta đến tính sổ rồi kìa.”

 Người này đâu phải đến để đánh bài, rõ ràng là đến để chống lưng.

 Lúc nãy đứng bên cạnh xem không nói gì, nhưng trong lòng đều ghi nhớ hết. Làm sao có thể để người khác bắt nạt dù chỉ một chút?

 Thẩm Ký Niên nhướng mày, không phản bác.

 Kỷ Hàm Tinh: “…”

 Đủ rồi, thật sự đủ rồi!

 Đã đâm dao vào rồi, còn phải ngoáy lên ngoáy xuống, trái phải đủ cả. Giết người tru tâm* mà.

(*) Giết người tru tâm*: Hành động không chỉ gây tổn thương thể xác mà còn đả kích tinh thần.

 Cô ấy ngả người ra sau, ném cả đống bài trong tay, từ bỏ chống cự. Mấy ván vừa rồi, bị Thẩm Ký Niên hành hạ đến mức hoàn toàn không còn chút khí thế nào.

 Phỉnh cũng thua hết, họ không định đánh tiếp nữa.

 Minh Ương bưng rượu quay lại, Kỷ Hàm Tinh yếu ớt lấy một ly, vừa định mách tội –

 Ngón tay thon dài của Thẩm Ký Niên gõ gõ vào đống phỉnh thắng được bên cạnh, đối diện với ánh mắt của Minh Ương:

 “Anh đi mua mì với em.”

 Kỷ Hàm Tinh: “…”

Bình Luận (0)
Comment