Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 20

Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ đậu ở một góc bên ngoài phim trường, ánh tuyết phủ lên thân xe một lớp sương lạnh.

 Khu vực này rất ít người đến, lại ở trong góc tối của ánh đèn, vắng vẻ lạnh lẽo.

 — Đây là địa điểm mà cô đã nhắm sẵn từ khi mới bắt đầu quay phim.

 Cuộc gặp gỡ giống như đang đánh du kích.

 Tấm chắn được nâng lên, Thẩm Ký Niên một mình ngồi ở ghế sau xử lý công vụ.

 Chiếc xe yên tĩnh dừng tại chỗ một lúc lâu, bốn bề tĩnh lặng, cho đến khi đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ, ngay sau đó, có người nhanh chóng mở cửa lên xe.

 Minh Ương lao vào lòng anh, hấp thụ nguồn nhiệt ổn định trên người anh, khẽ thở ra một tiếng thỏa mãn.

 Thẩm Ký Niên một tay đặt máy tính bảng sang bên cạnh, một tay ấn cô vào lòng.

 Cô gần như dán cả người vào anh.

 Máy sưởi ngoan ngoãn sưởi ấm cho cô.

 Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn cô, chu đáo phục vụ một tiếng: “Hài lòng không?”

 Cô lại dụi dụi vào người anh, cảm thấy chỗ nào cũng thoải mái, khẽ gật đầu, cười nói: “Anh ở đây đợi bao lâu rồi?”

 Xe dừng ở đây, anh vừa rồi cũng không bị ảnh hưởng mà phê duyệt công vụ, Thẩm Ký Niên không để tâm: “Không lâu lắm.”

 Cô ngẩng đầu lên, hôn lên yết hầu của anh “Sao lại đến vào lúc này?”

 Nơi cô hôn, bất giác trượt lên trượt xuống.

 Thẩm Ký Niên nhắm mắt lại, che đi sắc tối trong đáy mắt “Không biết khi nào em kết thúc. Đợi ở đây thêm một tiếng nữa là phải xuất phát ra sân bay.”

 Minh Ương hơi sững sờ “Đi công tác ạ?”

 “Ừm” tay anh không mấy an phận, đi xuống dưới, đầu ngón tay v**t v* bên hông cô, từng chút một, rõ ràng cách một lớp quần áo dày như vậy, mà dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng “Chỉ gặp em một lát.”

 Bị thúc giục quá gấp, không cho anh quá nhiều thời gian.

 Khóe miệng Minh Ương khẽ động, đột nhiên cười nói: “Vậy nếu không gặp được… thì phải làm sao?”

 Anh nhếch môi, khí chất thản nhiên ung dung trên người trước sau không đổi “Vậy thì là do tôi và Minh tiểu thư, duyên phận không đủ.”

 Cái lạnh lúc vừa mới bước vào đã bị hơi nóng trên người anh làm tan chảy, nóng đến mức ngay cả đáy mắt cô cũng có chút nóng. Rõ ràng không có thời gian, còn phải lái xe lâu như vậy đến đây. Đã là đêm khuya, họ cũng không chắc có thể gặp được nhau.

 May là, duyên phận hôm nay vẫn đủ.

 Cô nuốt nước bọt, áp sát lên hôn lên cằm anh, rồi lại tìm lên, hôn lên môi anh.

 Trong không gian có hạn, dường như càng dễ thân mật hơn.

 Anh nắm lấy eo cô, hôn cô. Trong hơi thở ngày càng nóng bỏng của anh, nhiệt độ trên người cô cũng tăng lên rất nhanh.

 Bị kìm kẹp, nín lại một hơi thở khó nhịn.

 Hơi lùi ra, cô nhìn vào mắt anh, cố gắng tách lớp sương mờ trước mắt, để tầm nhìn rõ ràng hơn. Rất khẽ một tiếng cười: “Thẩm tiên sinh, các anh…”

 Anh cúi mắt nhìn cô, sắc mắt vẫn tối đi theo thói quen, cảm thấy tiếng gọi này quá xa cách.

 “Khi nào anh kết hôn?”

 Cô vẫn là đã nói ra.

 Lần trước nghe anh nói xong, dường như không có diễn biến gì tiếp theo.

 Chỉ một câu nói.

 Anh đột ngột tỉnh táo lại.

 Cảm xúc trong mắt Thẩm Ký Niên sững lại. Anh siết chặt vòng tay, một lúc lâu sau, chỉ nói: “Vẫn chưa vội.”

 Giọng anh mang theo vẻ khàn đặc của d*c v*ng.

 Lần trước nói chuyện xong, họ không hề nhắc lại chủ đề này nữa, đêm nay cô đề cập đến quá đột ngột.

 Lúc đó cô nói “không biết”, nhưng anh không biết, liệu có phải đợi đến khi thời gian được định ra, cô sẽ cho một câu trả lời “biết” hay không.

 Không vội sao?

 Ông cụ cho người đưa đến cho anh một tờ giấy viết đầy những “ngày lành tháng tốt” mà họ đã chọn, bảo anh chọn ngày đính hôn, thông báo cho bạn bè thân thích, nhưng anh lại ém nhẹm đi không nhắc tới. Những “ngày tốt” được tính từ đầu năm đến giữa năm, anh không chọn một ngày nào.

 Làn mi đen của Minh Ương khẽ động, lặng lẽ nhìn anh. Thực tế là do anh trì hoãn — trong lòng cô biết rõ.

 Anh chỉ có thể dừng lại một tiếng, thoáng chốc đã đến lúc, nhưng vòng tay quá ấm áp, cô đều không nỡ rời ra. Thẩm Ký Niên hôn lên trán cô, đè nén sự nóng bỏng của nụ hôn “Lần này thời gian không dài. Đợi em đóng máy xong, chắc là có thể trở về rồi.”

 Cô rất khẽ “ừm” một tiếng.

 Phía trước, trợ lý Lý cứng rắn gõ vào tấm chắn một lần nữa. Thời gian thật sự sắp không kịp.

 Minh Ương mở cửa xe, nhưng còn chưa kịp đẩy ra, đã bị anh nắm lấy cổ tay, kéo lại, dịu dàng in lên một nụ hôn, Thẩm Ký Niên thấp giọng dặn dò: “Về phòng sớm một chút.”

 “Vâng.” Cô xuống xe.

 Chiếc Bentley màu đen rời đi, nhưng Minh Ương vẫn chưa đi, hai tay đút vào túi, đứng tại chỗ nhìn theo.

 Chiếc áo khoác màu xanh lá nhạt của cô trở thành một mảng màu duy nhất trong đêm lạnh, dịu dàng đứng đó, tươi tắn, rạng rỡ.

 Ánh mắt của Thẩm Ký Niên dừng lại trên điểm đó một lúc lâu.

 Vừa quay xong, không ít người trong đoàn phim tụ tập cùng nhau ăn một bữa khuya. Ăn xong Mạt Mạt vẫn chưa đi, đợi đến khi thấy Minh Ương trở về mới chạy tới, muốn cùng cô về phòng.

 “Đúng rồi, chị ơi, hôm qua em với anh Châu đối chiếu lịch trình, công việc tiếp theo hình như đều dừng lại hết rồi ạ?” Mạt Mạt bị lạnh đến rụt cổ, nghiêng đầu nhìn cô.

 Ngoại trừ mấy hạng mục lớn đã định, trên lịch trình của cô không có thêm công việc mới nào nữa.

 Minh Ương xa xăm nhìn về phía trước, khóe môi cong lên, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

 Tối thứ sáu, Ôn Hành Chi một mình ở trong phòng của Ôn Hi.

 Anh ta đứng trước tủ, nhìn bức ảnh cô chụp lúc nhỏ ở cửa nhà được đặt ở trên. Lúc đó họ vẫn chưa ở đây, căn nhà nhỏ hơn.

 Ôn Thừa Chương tìm khắp nhà mới tìm thấy anh ở đây “Theo bố đến thư phòng một chuyến.”

 Ôn Hành Chi lại nhìn bức ảnh một cái, mới nhấc bước đi theo.

 Cả tuần làm việc này của anh ta đều ngâm mình trong đoàn phim, chỉ riêng họp hành Ôn Thừa Chương đã giúp anh ta mở mấy cuộc.

 Nói anh ta đến để ở cùng Ôn Toàn đi, nhưng anh ta còn ở lại thời gian lâu hơn cả cô ấy.

 Ôn Thừa Chương quan sát vẻ mặt của anh ta, nhưng anh ta lại rất thản nhiên, đứng trước bàn, một dáng vẻ vững như núi.

 Ôn Thừa Chương khẽ cười, ngồi xuống trước bàn trà, bắt đầu pha trà.

 Ôn Hành Chi không khách sáo với bố, kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống.

 Ôn Thừa Chương cười: “Có chuyện gì?”

 Ôn Hành Chi không nói. Cho dù bố không tìm anh ta, anh ta cũng phải đến tìm một chuyến.

 Hai ngày nay, anh ta vẫn luôn nghĩ về cùng một chuyện.

 “Hỏi bố một câu hỏi.” Anh ta nhìn nước sôi rót vào trong lá trà, nước trà sôi sùng sục, ánh mắt rất bình tĩnh.

 “Gì?”

 Trí nhớ của Ôn Hành Chi rất tốt, anh ta thuật lại đầy đủ một lần câu hỏi của Minh Ương ngày hôm đó.

 “Bố có từng nghĩ, Ôn Hi bây giờ sẽ như thế nào không?”

 Nụ cười thanh nhã ôn hòa luôn hiện hữu trên mặt Ôn Thừa Chương vào khoảnh khắc đó đã nhạt đi. Động tác chuẩn bị cầm ấm trà của ông dừng lại, một lúc lâu sau, nắm lấy đầu gối.

 “Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

 Ôn Hành Chi cụp mắt xuống, “Con chỉ muốn biết đáp án của bố sẽ là gì.”

 Mấy ngày nay anh ta cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại, có phải câu trả lời anh ta đưa ra ngày hôm đó là sai không. Bởi vì họ chỉ có một vài lần giao tiếp ít ỏi.

 Có lẽ câu trả lời của anh ta không đạt, có lẽ anh at đã trả lời sai.

 Cho nên hôm nay, anh ta chuyển sang đến đây để hỏi ý kiến bố.

 Ôn Thừa Chương khẽ nhíu mày. Đột nhiên bị con trai cả hỏi đến.

 Người đàn ông đã ngoài năm mươi, đối mặt với sóng to gió lớn đến đâu cũng chưa từng nhíu mày, vậy mà lúc này lại nhíu chặt mày.

 “Con bé như thế nào cũng được.” Ông suy nghĩ rất lâu, lại tự mình lật đổ mấy câu trả lời. Có rất nhiều kỳ vọng, nhưng lại cảm thấy, cô bé một mình ở bên ngoài, có thể sống sót đã là không dễ dàng. Cuối cùng, ông chỉ quy về một câu: “Chỉ cần có thể bình an trở về là được.”

 Ôn Thừa Chương như cảm nhận được điều gì, ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Ôn Hành Chi “Rốt cuộc con muốn nói gì?”

 Ôn Hành Chi nhìn bố, ánh mắt khẽ động. Người trước đây từng có những kỳ vọng và lời chúc tốt đẹp nhất cho tương lai của em gái, không biết từ lúc nào, đã hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất.

 Không cầu bất cứ điều gì, không mong bất cứ điều gì.

 Anh ta không nói nhiều, khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến câu hỏi này, nên hỏi bố thôi.”

 Ôn Hành Chi không nói nhiều, anh ta đợi xác định được kết quả rồi sẽ nói cho bố mẹ cùng một lúc, bây giờ dù sao cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ của riêng anh ta.

 Có thể là trực giác của anh ta chính xác, cũng có thể hoàn toàn là do anh ta nghĩ quá nhiều.

 Ôn Thừa Chương nhìn anh ta “Con vẫn chưa nói cho ta biết, con ở trong đoàn phim lâu như vậy, là để làm gì?”

 Ôn Hành Chi nhếch môi, uống một ngụm trà vừa pha, đặt tách trà rỗng trở lại bàn gỗ đỏ, đứng thẳng dậy đi ra ngoài: “Hôm nào có kết quả sẽ nói cho bố biết.”

 Anh ta còn phải tiếp tục đến khách sạn để rút cạn nước hồ nhân tạo đó.

 Ôn Thừa Chương nhìn tách trà đã cạn, tức đến bật cười, ông hình như lại bị lừa một phen.

 Sau khi Thẩm Ký Niên đi công tác, Minh Ương lập tức trở nên nhàm chán. Mỗi ngày ngoài việc quay phim, cũng không có việc gì khác để làm.

 Rõ ràng trước đây cũng là như vậy, trước đây không cảm thấy có gì, bây giờ lại có chút không quen.

 May là, mấy ngày cuối cùng, Khương Lai đã la lối om sòm đòi đến từ lâu cuối cùng cũng xách hành lý, vui vẻ xuất hiện trước mặt cô.

 Trong «Thiều Quang Đồng», đất diễn chủ yếu là của hai nữ chính, đất diễn của mấy nam diễn viên so ra không quan trọng bằng, cho nên thời gian Tôn Diễn ở lại đoàn phim cũng không thể dài bằng cô và Ôn Tuyền.

 Ngày cô ấy đến, Tôn Diễn vừa hay không có ở đó.

 Nụ cười trên mặt Khương Lai còn chưa kịp nở đã héo rũ, “oh no!!!”

 Điều này còn khiến cô ấy buồn hơn cả việc ăn mì gói mà không có nĩa!

 Chưa kịp buồn quá lâu, cô ấy rất nhanh đã dùng cả tay cả chân quấn lấy Minh Ương, xúi giục cô giúp hỏi xem khi nào anh ấy trở về.

 Minh Ương chỉ ở đây mấy ngày cuối cùng. Cô đi, Khương Lai chắc chắn cũng phải đi theo, thời gian còn lại không nhiều.

 Khương Lai vừa dỗ vừa nài, nằm bên cạnh nhìn Minh Ương gửi tin nhắn cho anh ta, hai mắt sáng lấp lánh.

 Nhưng đợi rồi đợi, lại đợi rồi đợi, mãi không thấy trả lời.

 Ngược lại là điện thoại của chính cô ấy vang lên trước, thông báo cô ấy ra ngoài nhận chuyển phát nhanh.

 Khương Lai lòng không cam tâm, một bước ba lần ngoảnh lại “Ương Ương, cậu canh tin nhắn của anh ấy giúp tớ nha, anh ấy trả lời thì cậu nói cho tớ biết.”

 Cô ấy tự mình kéo hành lý đến còn chưa đủ, còn gửi thêm một thùng đồ, đều đến cùng lúc với cô ấy.

 Tôn Diễn chắc là đang bận, Minh Ương đắp xong mặt nạ mới nhận được tin nhắn của anh ta: 【Chiều mai về.】

 Cũng không thể chỉ trả lời người ta một câu, Minh Ương chỉnh lại mặt nạ, cùng anh ta hàn huyên thêm vài câu.

 Còn chưa kịp nói cho Khương Lai, cô ấy đã vội vàng gọi điện thoại đến.

 “Anh ấy trả lời rồi.”

 Minh Ương sắp xếp lại thông tin vừa nhận được một cách chu đáo “Tôn Diễn chiều mai đến, anh ấy đi tham gia sự kiện rồi, chính là sự kiện ở Giang Thành đó. Từ sân bay đến, tối có thể gặp được anh ấy.”

 Lần này Khương Lai hiếm có khi kiên trì im lặng được một lúc lâu như vậy, cô cảm thấy Khương Lai chắc là biết sự kiện gì. Nhưng đợi cô nói xong, qua mấy giây, đầu dây bên kia vẫn không có tiếng động.

 Minh Ương soi gương, tò mò cười: “Hửm? Cậu không biết à? Chính là sự kiện quảng bá mà anh ấy mới nhận đó.”

 Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh, giọng nói từ tốn mà trầm ổn: “Em biết rõ ràng quá nhỉ?”

 Thời gian, địa điểm, sự kiện, nắm rõ toàn bộ.

 Minh Ương đột nhiên giật mình. Cô lấy điện thoại khỏi tai, liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến.

 Trước mắt vèo một cái.

Bình Luận (0)
Comment