Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 22

Sau lần chia tay này, có lẽ họ sẽ rất lâu không gặp lại nhau nữa.

 Giống như trước khi quay cảnh phim này vậy, bao nhiêu năm qua đều không có bất kỳ mối liên hệ nào, cũng không quen biết nhau.

 Đây chỉ là một cuộc chia ly rất bình thường, không hiểu vì sao lại khiến Lê Nguyệt cảm thấy có chút nặng nề không buông bỏ được.

 Hôm nay bà ấy có chút kỳ lạ, hiếm khi không đáp lại lời của Minh Minh Ương. Nhưng ngay lúc sắp lướt qua nhau, bà ấy đột nhiên đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay của Minh Ương.

 Lê Nguyệt đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra một yêu cầu vô cùng đường đột với người đồng nghiệp của cháu gái, một người có địa vị không thể xem thường trong giới và không thể tùy tiện đắc tội hay đối đãi: “Dì có thể nhờ cháu một việc được không?”

 Minh Ương khẽ nghiêng đầu, đợi bà ấy nói tiếp.

 “Dì nói đi ạ?”

 Cô không biết bà Ôn có chuyện gì cần mình giúp đỡ?

 Bàn tay còn lại của Lê Nguyệt nắm chặt rồi lại buông ra, sau vài lần do dự, cuối cùng vẫn khó khăn mở lời:

 “Cháu… có thể… làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với dì không?”

 Minh Ương chau mày, ngỡ ngàng nhìn bà ấy. Không hiểu sao bà ấy lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.

 Một khi đã mở lời, những câu nói sau đó trở nên kiên định hơn. Lê Nguyệt nhìn thẳng vào cô, giọng nói ngoài sự khẩn cầu ra thì phần nhiều là nỗi bất lực của người không tìm thấy lối ra: “Ta thật sự đã tìm con bé rất nhiều năm rồi.”

 Mấy năm đầu tiên, chuyện tiểu thư nhà họ Ôn bị thất lạc không phải là bí mật, đủ loại người mang theo tin tức, hoặc bế theo đứa trẻ tìm đến cửa nhiều không kể xiết, chỉ mấy năm gần đây mới ít đi. Bao nhiêu năm nay, Lê Nguyệt không biết đã làm bao nhiêu lần xét nghiệm quan hệ huyết thống.

 Nhưng rất hiếm khi bà lại chủ động và mãnh liệt như thế này.

 “Cho dù kết quả không phải, ta có thể nhận cháu làm con gái nuôi được không?” Lê Nguyệt rất khẽ nói, hốc mắt bất giác đỏ lên, nhưng ba vẫn giữ vẻ tao nhã “Ta thật sự rất thích cháu.”

 Bà biết, mỗi một câu bà nói hôm nay đều rất đường đột.

 Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, có lẽ bà sẽ không bao giờ tìm lại được Ôn Hi của mình nữa.

 Đầu ngón tay bà đang níu lấy Minh Ương vô thức siết ngày một chặt hơn.

 Mạt Mạt ôm túi xách của Minh Ương, vẫn ở trong phòng hóa trang, không biết có nên ra ngoài hay không.

 Ôn Tuyền theo sau đến để tẩy trang, nhưng lại dừng bước ở bên ngoài. Cô ấy nhìn bóng lưng của Lê Nguyệt, không dám tin vào sự cố chấp đột nhiên trỗi dậy này, lại có chút lo lắng đầy ẩn ý. Ánh mắt của Ôn Tuyền từ từ chuyển sang khuôn mặt của Minh Ương, mang theo vẻ dò xét và nghi ngờ.

 Minh Ương khẽ mím môi. Dây cót điều khiển cơ thể dường như đã ngừng hoạt động, các khớp xương như bị gỉ sét và cứng lại, không biết phải hành động ra sao.

 Người bình thường dường như rất khó để từ chối một người mẹ như vậy. Bất kể đối phương giàu có đến đâu, thân phận cao quý thế nào, cũng chỉ là một người đáng thương.

 Hồi lâu, cô lặng lẽ cụp mi mắt xuống: “Xin lỗi, dì Ôn, nhưng có lẽ là dì đã nghĩ nhiều rồi.”

 “Lúc nhỏ cháu chưa từng đến Bắc Thành, gia đình cháu cũng chưa bao giờ nói với cháu rằng cháu không phải con ruột.” Cô an ủi Lê Nguyệt một cách rất khéo léo “Mọi chuyện có lẽ chỉ là do dì suy nghĩ nhiều thôi ạ.”

 Lê Nguyệt đã rơi nước mắt nóng hổi trong giọng nói của cô.

 Minh Ương tránh ánh mắt của bà ấy. Không nói ra, nhưng cô cũng từng dấy lên suy đoán tương tự. Chỉ là suy đoán đó, chưa kịp chứng thực đã bị chính mình dập tắt tia lửa.

 Khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lê Nguyệt, đó là một mùi hương dịu dàng thanh nhã, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Cũng là mùi hương không bao giờ xuất hiện trên người Triệu Thụy Chi.

 Cô ngay cả gia đình của Thẩm Ký Niên còn không vào được, thì làm sao có thể hòa nhập vào một gia đình có cùng đẳng cấp như vậy.

 Ôn Hành Chi cùng bố mình vội vã đi tới. Anh ta một tay đút trong túi quần, mân mê vật lành lạnh bên trong, ánh mắt như đuốc, nhìn thẳng vào người ở bên trong.

 Thấy họ đã nói chuyện xong, Ôn Tuyền khẽ thở phào một hơi, đúng lúc bước vào, cô ấy đưa tay ôm lấy vai Lê Nguyệt “Mẹ, chúng ta đừng làm phiền người ta nữa.”

 Tiếng của cô ấy vừa dứt, lại đột ngột bị cắt ngang——

 “Ôn Tuyền.”

 Ôn Hành Chi vẫn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen thẳng thớm, vẻ mặt nghiêm nghị, bước vào từ bên ngoài. Vì lúc nãy họ đến sau, ở phía sau cô ấy, nên cô ấy không biết họ cũng đã đến.

 Sống lưng Ôn Tuyền cứng đờ, cô ấy nhìn về phía Ôn Hành Chi, giọng nói sững sờ: “Anh…”

 “Anh đã từng nói với em chưa, nên gọi là bác gái thì cứ gọi là bác gái?” Ôn Hành Chi lạnh lùng nói.

 Trước đây anh đã nói riêng với cô ấy, cũng đã giữ thể diện cho cô ấy rồi, lần này không còn chút khách sáo nào nữa.

 Trong phòng hóa trang không chỉ có người nhà của họ.

 Anh ta lạnh lùng đến mức vô tình.

 Ôn Tuyền hít một hơi nhẹ, sắc mặt gần như tái đi ngay lập tức. Nhưng cô ấy không dám phản bác nửa lời, chỉ cúi đầu đáp: “Vâng… là do em nhất thời quên mất.”

 Giống như có cả trăm bàn tay đang xé rách mặt cô ấy, trước mặt người ngoài, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy khó xử đến thế.

 Cô ấy thậm chí khó mà nhớ lại được, trong phòng hóa trang này rốt cuộc có những ai.

 Minh Ương có chút bất ngờ đứng bên cạnh xem kịch. Nhưng lén nhìn Ôn Hành Chi một cái, quả không trách Ôn Tuyền lại sợ hãi, khí chất của anh ta quá sắc bén, thật sự rất đáng sợ.

 Ôn Tuyền cắn chặt môi trong, cô ấy không dám nhìn người khác, biết rằng trạng thái của Lê Nguyệt hiện tại rất tệ, liền lấy cớ đưa bà ấy về phòng trước.

 Minh Ương cũng chuẩn bị rời đi, cô về phòng thu dọn hành lý, hôm nay sẽ phải đi rồi.

 Khi đi ngang qua Ôn Hành Chi, cô khẽ gật đầu chào một tiếng.

 Đối phương khẽ nghiêng đầu nhìn qua, lại chặn bước chân của cô: “Cô biết sự thật không?”

 Anh ta vừa ở bên ngoài, đã chứng kiến cuộc đối thoại của họ.

 Minh Ương bị hỏi đột ngột, không kịp phản ứng: “Cái gì ạ?”

 Ôn Hành Chi đưa tay ra, miếng ngọc bội trong túi được đặt trong lòng bàn tay anh ta. Ngọc trắng không tì vết, rồng phượng cùng bay.

 Nhìn lướt qua, Minh Ương còn tưởng đây là miếng ngọc của anh ta, khó hiểu hỏi lại một tiếng: “Có chuyện gì vậy ạ?”

 Anh ta hờ hững nhướng mắt: “Đây là thứ được tìm thấy ở hồ bên ngoài kia hai mươi phút trước.”

 Lần này, cuối cùng đến lượt Minh Ương không thể tin nổi mà nhìn anh ta. Vào khoảnh khắc đó, lồng ngực chấn động, toàn thân như bị đóng băng.

 “Hôm đó thấy cô ném đi, nhưng không chắc cô ném thứ gì. Sau khi bảo họ rút cạn nước, mới tìm thấy nó.”

 Khóe miệng Minh Ương hơi cứng lại, vốn định nói chúng không giống nhau, nhưng giây tiếp theo, Ôn Hành Chi đã chỉ ra chính xác điểm khác biệt giữa hai miếng ngọc bội: “Họa tiết phượng hoàng được điêu khắc trên miếng này rõ nét hơn miếng của tôi, mặt sau có một miếng phỉ thúy màu vàng nhỏ. Đây chính là miếng ngọc của Ôn Hi.”

 Thứ mà Lê Nguyệt đã giữ bên mình suốt hai mươi ba năm.

 Cuối cùng có một ngày, nó thật sự đã trở thành manh mối.

 Minh Ương mặc rất ấm, nhưng làn da lại như đang run rẩy, máu trong người cũng đang cuộn trào.

 Ôn Hành Chi ngước mắt nhìn cô: “Cô chính là Ôn Hi.”

 Họ vốn dĩ có lẽ là những người có quan hệ huyết thống gần gũi nhất trên thế giới này, nhưng vào lúc này, lại đứng đối diện nhau mà không hề quen biết.

 “…Tôi không biết.”

 Minh Ương nắm chặt tay, từ từ tìm lại sức lực để khống chế bản thân. Cô nói một cách rất xa cách “Cuộc sống của tôi không được tốt cho lắm, còn mọi người đã sống rất tốt.”

 Bọn họ cách nhau gần như vậy, nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một vực sâu thăm thẳm.

 Trước khi đối phương kịp mở lời, cô khựng lại một chút, giải thích rõ: “Không phải vì oán hận, chỉ là tôi không cần thiết phải làm phiền thêm nữa.”

 Cô từng chứng kiến cuộc sống hiện tại của họ, cô đã là người trưởng thành, bản thân cô có khả năng phân biệt, cũng có quyền lựa chọn.

 Ôn Hành Chi chìm vào im lặng. Những lời cô nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta, đến mức giờ phút này anh ta hoàn toàn không nói nên lời.

 Anh ta nhìn thẳng vào cô, chau mày, cuối cùng cũng khẳng định một sự thật —— bất kể là lời đề nghị không có bằng chứng của Lê Nguyệt, hay là sự xác nhận có bằng chứng của anh ta, bản thân cô vốn đã không có nhiều ước muốn.

 Minh Ương vội vàng liếc anh ta một cái, rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Cô không nhận miếng ngọc bội đó, cứ như vậy trả lại cho anh ta.

 Khi đi đến cửa, cô bất ngờ chạm mặt Ôn Thừa Chương vẫn luôn đứng ở đó, bước chân cô khựng lại.

 Minh Ương không ngẩng đầu lên, vội vã đi vòng qua đối phương rồi rời đi.

 Mạt Mạt không có lá gan lớn như cô, từ lúc nãy nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Ôn Hành Chi đã sợ đến không dám ngẩng đầu, vội vàng đi ngay phía sau cô rời đi.

 Mạt Mạt bây giờ hoàn toàn hỗn loạn rồi, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Vốn chỉ là suy đoán của bà Ôn, nhưng sao sau đó bằng chứng cũng xuất hiện rồi…

 Sau khi họ rời đi, một lúc lâu sau, nơi đó mới có động tĩnh.

 Ôn Hành Chi nhìn về phía người bố ngoài cửa, anh ta biết Ôn Thừa ChMinh Ương đã chứng kiến toàn bộ quá trình.

 “Xin lỗi bố” anh khẽ nhếch môi “Lần trước con quên hỏi bố, nếu như em ấy không muốn trở về thì phải làm sao.”

 …

 Hành lý hôm qua đã thu dọn gần xong, sau khi về phòng, Minh Ương sắp xếp nốt phần còn lại.

 Lát nữa tài xế sẽ đến đón họ về Bách Duyệt Uyển.

 Thật ra cô cũng không có quá nhiều nơi để đi.

 Mấy năm đầu mới vào nghề, con đường của cô rất thuận lợi, sau khi kiếm được một ít tiền cũng không dám tiêu xài hoang phí, tất cả đều để dành, đến khi đủ tiền liền đem đi trả trước cho một căn nhà.

 Cô đã tự tay mình tạo dựng nên một mái nhà.

 Vị trí của căn nhà đó không tốt lắm, so với Bách Duyệt Uyển chắc chắn là hẻo lánh. Cũng không lớn, bảy tám mươi mét vuông, chỉ đủ cho một mình cô ở. Nhưng bản thân cô lại rất thích.

 Nhưng sau này vẫn phải bán nó đi trong tình thế bất đắc dĩ nhất.

 Minh Ương thu dọn vài món đồ nhỏ vào chiếc vali cuối cùng, Mạt Mạt ngồi sát bên cạnh cô, lơ đãng một hồi lâu, đến bây giờ mới dám yếu ớt mở lời: “Chị… chị nói xem, những gì họ nói có phải là thật không?”

 Động tác của Minh Ương hơi khựng lại.

 Cô cụp mắt xuống, kéo khóa vali lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Chị cũng không biết.”

 Chưa làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, mọi thứ đều không thể tính là thật.

 Chỉ là…

 Khả năng cao là vậy rồi.

 Bây giờ cô chỉ muốn một điều —— muốn che giấu đi quá khứ của mình.

 Họ sẽ không dễ bị lừa như nhà họ Ứng, không phải cô nói gì họ cũng tin nấy. Cô biết, tất cả thông tin của cô họ đều có thể tra ra được.

 Thế nhưng, những quá khứ tăm tối, không muốn cho ai biết đó, cô không muốn bị họ nhìn thấy.

 Căn phòng này hôm nay phải trả, Khương Lai đã đi trước họ một lúc, sau đó không đầy hai tiếng, Minh Ương cũng đã thu dọn xong, mang theo toàn bộ hành lý trả phòng rời đi.

 Cuộc sống của cô thật ra đã bị xáo trộn bởi sự cố bất ngờ ngày hôm nay.

 Mãi cho đến khi lên xe, cô cúi mắt xuống, mới phát hiện ra món quà Thẩm Ký Niên gửi tới vẫn luôn được mình ôm trong lòng, nhưng vẫn chưa mở ra.

 Minh Ương khẽ thở phào một hơi.

 Mạt Mạt ở bên cạnh lướt máy tính bảng, xem các lịch trình, nói với cô: “Chị, vậy chúng ta về nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bay đến Paris sớm hơn một ngày.”

 Minh Ương khẽ “ừ” một tiếng, bận rộn đến tận bây giờ, cuối cùng mới có thời gian để mở món quà mừng đóng máy của mình.

 Mạt Mạt ghi lại lịch trình xong, cũng lén lút ló đầu qua xem.

 Cô ấy không bao giờ đoán được chị mình sẽ nhận được món quà gì, ví dụ như bó hoa đột nhiên xuất hiện ở phim trường hôm nay, suýt chút nữa đã làm cô ấy rớt cằm vì há hốc.

 Minh Ương tháo dải ruy băng, mở chiếc hộp vuông nhỏ.

 Bên trong là bộ trang sức phiên bản đặt riêng trong bộ sưu tập mới nhất của Phồn Duyệt.

 Lần trước khi cô gặp anh ở Phồn Duyệt, mẫu cô chụp chính là mẫu này. Chỉ có điều, phiên bản được bán ra được đính kim cương trắng, còn bộ trên tay cô bây giờ là phiên bản đặt riêng đặc biệt, đính kim cương hồng hiếm có.

 Cho dù người khác cũng muốn đặt làm riêng, chỉ cần nhìn viên kim cương chủ trên dây chuyền, cũng có thể biết nó quý giá đến mức nào.

 Đây là một bộ trang sức cao cấp mà ngay cả người đại diện như cô cũng không có được.

 Đầu ngón tay của Minh Ương vô thức chạm vào nó, không kìm được mà cong môi cười.

 Lúc đó cô còn thầm nghĩ trong lòng, người này bề ngoài tỏ ra nghiêm túc đứng đắn, có lẽ ngay cả trang sức cô đeo là gì anh cũng không nhìn rõ. Nào ngờ —— anh dù chỉ liếc nhẹ một cái, cũng đã nhìn rất rõ. Không chỉ nhìn rõ, mà còn để tâm.

 Mạt Mạt kinh ngạc thốt lên một tiếng, muốn “wow”, nhưng lại cảm thấy như vậy thì quá là chưa từng trải, quá làm mất mặt chị mình, nên đã cố gắng nhịn lại.

 Minh Ương bị cô ấy chọc cười “Em muốn nói gì?”

 Mạt Mạt không nhịn nữa, cảm thán: “Kim cương to quá!”

 Cái này phải bằng bao nhiêu năm lương của cô ấy chứ?!

 Minh Ương bật cười thành tiếng.

 Cô cụp mắt, ánh sáng lấp lánh ấy cứ thế phản chiếu trong đáy mắt, cũng rực rỡ như nụ cười trên môi cô.

 Minh Ương đột nhiên nảy ra một ý nghĩ rất bốc đồng, vừa nghĩ vừa thăm dò nói: “Hay là… chị bay thẳng đến New York nhé?”

 Cô không muốn quay về một Bách Duyệt Uyển không có anh.

Bình Luận (0)
Comment