Không gian phòng khách sạn có hạn, cô bất giác bị ép đến trước cửa sổ sát đất.
Nơi sống lưng tựa vào lạnh buốt, nhưng chút hơi lạnh đó đã bị hơi nóng cuồn cuộn trong cơ thể át đi.
Anh đan lấy ngón tay cô, đưa vào trong, khi vào đến nơi sâu nhất, lực nắm lấy mười ngón tay cô cũng chặt tương tự. Trong động tác v**t v* xương ngón tay cô, dường như ẩn giấu một chút khó chịu không thể hoàn toàn thỏa mãn.
Lúc máy bay của Minh Ương hạ cánh hôm nay vẫn là ban ngày.
Bây giờ, trăng sáng đã lên cao ngoài cửa sổ, vô số tòa nhà đèn đuốc rực rỡ, những đốm sáng chiếu lên người cô và anh lúc này.
Cơn nóng bức đồng thời xâm chiếm cả anh và cô.
Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, hôn vừa mạnh vừa sâu.
Bầu trời đêm xanh thẳm, điểm xuyết mấy vì sao, ánh sao nhảy múa, thắp sáng trên bầu trời thành phố này, là cảnh đêm hiếm thấy ngày thường.
Khi đêm sâu nhất, ánh sao sáng nhất.
Anh ngẩng mắt lướt qua một cái, nén đi ý nghĩ diễm lệ sâu trong đáy mắt, dẫn cô xoay người lại.
Từ lúc nãy đến bây giờ, cô khó khăn lắm mới có được một chút cơ hội để thở. Còn chưa kịp tỉnh táo lại, cũng không biết anh định làm gì.
Anh hiếm có khi yên tĩnh trong giây lát.
Cho đến khi cô đối diện với bầu trời sao sáng rực đêm nay, đối diện với những ánh đèn phồn hoa bất tận ngoài cửa sổ.
— Minh Ương chịu một cú sốc thị giác ngắn ngủi.
Cô chớp mắt, cảm nhận khoảnh khắc này.
Thẩm Ký Niên đứng sau lưng cô, hai người không ai nói gì. Nụ hôn của anh lặng lẽ chìm vào hõm cổ cô.
Sống lưng cô phơi bày trong tầm mắt của anh, trong đôi mắt cúi xuống của anh phản chiếu hình ảnh xương cánh bướm mảnh mai, là sống lưng trắng như ngọc không tì vết. Vết mực trong đôi mắt phượng, so với bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cũng không hề thua kém.
…
Đến sau này cô hoàn toàn không đếm được đã bao nhiêu lần.
Cho đến khi liếc mắt qua, nhìn thấy anh lấy ra chiếc cuối cùng bên trong. Thẩm Ký Niên ngẩng mắt, bắt gặp ánh nhìn của cô, hơi thở của cô khẽ ngừng lại.
Cô chỉ mang theo một hộp.
Anh thật sự không chút khách sáo, không chừa lại một chiếc nào.
Anh nhanh chóng quay lại, nụ hôn cũng mang theo hơi nóng, khàn giọng nói: “Lần cuối.”
Đầu ngón tay cô khẽ động, cào nhẹ vào lòng bàn tay anh.
… Nếu như theo ý cô mà nói, lần thứ hai đã nên kết thúc rồi.
Tiếc là cô không có quyền quyết định.
— Cô giống như một người đang nướng trên giường bị lôi dậy một cách cưỡng ép.
Anh lại nuốt trọn nụ hôn của cô.
Khi chiếc cuối cùng bất ngờ bị rách, động tác của cả hai người đều dừng lại.
Trong phòng lặng đi một giây.
Sự cố đến quá bất ngờ không kịp đề phòng.
Chiếc hộp đó đã trống không.
Thẩm Ký Niên hít một hơi thật sâu kìm nén, hỏi ý: “Anh cho người mang đến nhé?”
Cô nắm chặt tay anh, lắc đầu, rồi lại lắc đầu.
Anh khẽ nheo đôi mắt phượng, cắn môi cô: “Em có phải là nắm chắc được anh rồi không?”
Cô không thừa nhận, lý luận đanh thép: “… Em đã mang rất nhiều rồi.”
Thẩm Ký Niên hừ cười một tiếng, ý tứ không rõ ràng, không biết có phải là mang theo vẻ chế nhạo hay không.
Anh nhượng bộ một bước, không còn cố chấp nữa, chỉ nắm chặt tay cô, v**t v* hai cái đầy ẩn ý.
…
Minh Ương “làm việc” cả một đêm, mệt đến mức không kén giường cũng chẳng kén chăn, chìm sâu vào giấc ngủ trong chăn ấm.
Cô chỉ có thể ở lại tổng cộng hai ngày, có cảm giác hận không thể dành hết thời gian còn lại để ngủ trên giường.
Ngày hôm sau, Thẩm Ký Niên liếc nhìn người hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, cụp mắt xuống, chỉ bật ngọn đèn ở phía anh, xử lý công vụ trên giường.
Nửa ngày, liên tiếp hủy bỏ hai cuộc họp hội đồng quản trị.
Còn một cuộc không hủy được, anh nhắn tin cho Thẩm Duy Ninh, bảo cô ấy đi thay.
Thẩm Duy Ninh đột nhiên nhận được tin nhắn, mặt đầy vẻ khó hiểu: 【Sao lại đột ngột thế ạ?】
Thẩm Ký Niên không đổi sắc mặt trả lời: 【Không đột ngột. Em sớm phải nên rèn luyện rồi, quy cách cuộc họp này rất phù hợp.】
Quyết định của anh trai cô rất ít khi có lúc sai lầm, Thẩm Duy Ninh đối với anh có một sự đi theo và tin tưởng mù quáng. Nghĩ ngợi một chút, hình như đúng là lý lẽ này.
Thẩm Duy Ninh cảm động nói: 【Cảm ơn anh! Lát nữa kết thúc em sẽ gửi cho anh bản tổng kết cuộc họp của em!】
Thẩm Ký Niên: 【Ừm.】
Sau khi hủy bỏ tất cả công việc cần phải tham dự trong tay, anh liền yên tĩnh ở trong phòng này cùng cô một lúc.
Ánh đèn trong phòng vừa đủ chiếu sáng, cô ngủ giấc của cô, anh phê duyệt công văn của anh.
Từng giờ từng giờ trôi qua rất nhanh.
Minh Ương hoàn toàn ngủ không đủ giấc. Rõ ràng đã ngủ được tám tiếng, nhưng cô vẫn buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Sau khi ngủ đủ mười hai tiếng, cô mới nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, quen thuộc dựa vào người bên cạnh.
Cơn buồn ngủ xua thế nào cũng không đi.
Thẩm Ký Niên một tay ôm lấy cô, một tay gõ bàn phím, trả lời tin nhắn.
Sau khi ngủ thêm một lúc nữa, Minh Ương cuối cùng mới có thể mở mắt, thuận theo ánh nhìn của anh hướng về màn hình của anh.
Toàn là tiếng Anh.
Trong đó xen lẫn rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, đọc lên khô khan vô vị. Anh vẫn còn ở trên giường, mà vẫn có thể không chút buồn ngủ, ý chí của người này thật sự lợi hại.
Thấy cô cuối cùng cũng tỉnh, anh hỏi một trong số ít những câu hỏi từ tối qua đến giờ: “Còn khát không?”
Anh vừa nói, cô phát hiện cổ họng quả thực rất khô, nhắm mắt gật gật đầu.
“Uống thêm một ly nữa.” Anh đưa cho cô một chai nước, một bên ra lệnh cho người mang bữa ăn đã chuẩn bị sẵn lên.
Minh Ương vừa uống nước, vừa mở điện thoại xem giờ. Cô đã ngủ một giấc quá lâu, mấy tiếng nữa là phải chuẩn bị ra sân bay.
Vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, hình như… chỉ để ngủ một giấc này thôi sao?
Cô oán niệm sâu sắc.
Nhưng tâm trạng của anh lại rất tốt.
Thẩm Ký Niên giả vờ không nhìn thấy tất cả sự tố cáo và khiển trách trong mắt cô, dịu dàng hôn lên khóe môi cô “Dậy ăn chút gì đi? Lát nữa anh đưa em ra sân bay.”
Minh Ương đột nhiên nhớ ra một chuyện, khó hiểu hỏi: “Anh không cần đi làm sao?”
Từ hôm qua đến giờ…
Cô tính toán một chút, anh đã trốn việc một ngày rồi?
Thẩm Ký Niên cười một tiếng, lơ đãng nói: “Anh nghĩ, không có công việc nào, đáng để anh bỏ lỡ một ngày như thế này.”
Người này ngay cả giọng điệu cũng có thể nghe ra tối qua anh chắc chắn không làm chuyện gì tốt đẹp.
Anh không giống như đi công tác, cô cũng không giống như đến thăm phim trường. Họ giống như hai người lén lút trốn đến thành phố này để có một cuộc hẹn hò bí mật.
Tối qua mất kiểm soát đến cực điểm, chìm đắm trong đó, không ai nghĩ đến bất kỳ chuyện gì bên ngoài.
Ánh mắt Minh Ương lướt qua vết hằn trên cổ anh, không quá tự nhiên liếc đi chỗ khác, như thể cô không phải là người khởi xướng.
Xe đẩy thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Thẩm Ký Niên đặc biệt gọi một số món Tây mà cô thích ăn. Tối qua đã vắt kiệt thể lực của cô, bữa ăn này chủ yếu là để lấp đầy bụng cô.
Minh Ương sau khi rửa mặt xong, ngồi xuống bên cạnh anh, ăn một chút cháo trắng được nấu mềm nhừ trước.
Trong bàn ăn này có không ít hải sản, cô ăn phần của cô, anh chậm rãi cầm dao nĩa, rất nhẹ nhàng dễ dàng bóc ra một con tôm hoàn chỉnh, đặt vào bát của cô.
Cô liếc mắt nhìn một cái, người đàn ông này ngay cả khi bóc tôm gỡ cua, vẫn không mất đi vẻ tao nhã, động tác tràn đầy vẻ cao quý.
Thẩm Ký Niên làm hai ba lần đã đặt một muỗng nhỏ thịt cua vào đĩa của cô.
Động tác cử chỉ của anh đẹp đến quá đáng.
Minh Ương chưa bao giờ được hưởng thụ sự phục vụ chu đáo và tinh tế như vậy của anh, cô nhìn không chớp mắt.
Thẩm Ký Niên như không phát hiện ra ánh mắt cô đang ngẩn ngơ nhìn mình, mặc cho cô nhìn.
Cho đến khi làm xong tất cả “công việc”, anh mới tốt bụng và lịch lãm nhắc nhở một câu: “Minh tiểu thư, không ăn nữa là nguội đấy.”
Minh Ương đột nhiên hoàn hồn.
Nhìn đĩa của mình chất thành một ngọn núi nhỏ, toàn bộ là thức ăn đã được xử lý xong, cô cong khóe môi.
Tâm trạng như mùa xuân tháng ba, rạng rỡ lạ thường.
Cô đột nhiên hoàn toàn thấu hiểu và đồng tình với câu nói lúc nãy của anh: không có công việc nào, đáng để anh bỏ lỡ một ngày như thế này.
— Cô cảm thấy đúng là như vậy.
…
Trợ lý của Ôn Thừa Chương sau khi giao tất cả tài liệu điều tra được về Minh Ương cho Ôn Thừa Chương, chỉ ở lại thư phòng của ông hơn nửa tiếng đã rời khỏi nhà họ Ôn, tiếp tục đi làm việc.
Nhưng Ôn Thừa Chương sau khi vào thư phòng, cả một đêm không hề ra ngoài.
Trợ lý điều tra rất chi tiết, từ lúc cô còn nhỏ cho đến bây giờ, tất cả thông tin có thể tra được đều được liệt kê trong tập tài liệu này.
Ôn Thừa Chương không cần phải làm xét nghiệm quan hệ huyết thống gì nữa, đối chiếu một chút thông tin, đại thể đã có thể xác định sự thật tồn tại.
Ông lật từng trang một, nhìn thấy một năm đại học nào đó cô suýt nữa vì vấn đề học phí mà phải bỏ học, nhìn thấy mấy năm trước cô đã bán gấp căn nhà duy nhất với giá thấp hơn thị trường, nhìn thấy tất cả tài liệu và quá khứ từ khi cô vào nghề đến nay… trên mặt vẫn tạm coi là bình tĩnh, nhưng đôi mắt đó u ám như mưa gió, đầu ngón tay vô thức siết chặt đã làm nhàu cả giấy.
Tivi trong thư phòng chiếu suốt một đêm tất cả các tác phẩm cô đã tham gia. Từ bộ phim đầu tiên cô vào nghề, chiếu theo thứ tự cho đến bây giờ.
Lúc ban đầu, linh khí trên người cô che cũng không che được. Một đứa trẻ như vậy, cho dù ở trong giới này vẫn có thể tạo dựng được một khoảng trời riêng của mình.
Nhưng mấy năm gần đây, những chuyện cô đã trải qua, đều có thể nhìn thấy từ trong mắt cô. Một đứa trẻ còn trẻ tuổi, nhưng ánh mắt của cô đã là sự chín chắn và từng trải.
Thời gian không nhiều, ông tham lam muốn xem hết một lượt, nên mỗi bộ chỉ xem một chút. Đến sáng, ông đã cơ bản xem xong.
Màn hình không ngừng thay đổi, nhưng ông vẫn ngồi yên trên sofa, rất lâu không động đậy.
Trong thư phòng của Ôn Thừa Chương có một chiếc két sắt, bên trong chứa những thứ không liên quan đến công việc, đều là bảo hiểm, bất động sản, cửa hàng và các tài sản khác mà ông mua cho con gái.
Ôn Hi sinh vào đầu xuân, mùa xuân vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở. Từ khi cô bé sinh ra Ôn Thừa Chương đã nghĩ, cả cuộc đời cô con gái nhỏ quý giá nhất này của ông, phải cơm ăn áo mặc không lo, phải sống trong gấm hoa rực rỡ, ông sẽ sắp đặt tốt cả cuộc đời cho cô bé.
Sau này ông quả thực đã làm như vậy, tính toán tương lai cho cô bé, mưu tính vẹn toàn cho cô bé, tài sản sắm sửa cho cô bé ngày càng nhiều. Là một người bố, ông có đủ tự tin và bản lĩnh để nâng đỡ cả cuộc đời cho cô bé.
Ngay cả đối với con trai ông cũng chưa từng khổ tâm như vậy, con trai phải chịu sự rèn luyện luôn phải nhiều hơn một chút, có thể tự mình dựa vào bản thân.
Nhưng bao năm hao tâm tổn trí, lại không thể ngờ được, sau này cô bé lại gập ghềnh trắc trở hai mươi năm, lưu lạc bên ngoài, một mình đơn độc.
Ôn Thừa Chương một đêm không ngủ.
Ông không thể chấp nhận việc cuộc đời con gái bị thay đổi, cuộc đời bình yên không lo lắng trở nên đầy gập ghềnh và trắc trở.
Trong lồng ngực như có một nỗi bất bình khó nguôi, trước sau vẫn không xua đi được.
Thử hỏi, điều này bảo ông làm sao có thể thoát ra được?
Cho đến sáng sớm Ôn Hành Chi đến gõ cửa, mới phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng này.
Ôn Thừa Chương thu lại ánh mắt, lúc này mới lên tiếng: “Vào đi.”
Mở cửa vào, Ôn Hành Chi liếc nhìn chồng tài liệu bị bày ra trên bàn làm việc, rõ ràng là trong dự liệu, nhưng trong lòng vẫn chùng xuống.
Tất cả những gì có thể biết và không thể biết.
Bố chắc đã biết cả rồi.
Trên tivi vẫn đang chiếu một bộ phim năm ngoái của cô.
Cô từ trên ngựa ngã xuống nặng nề, cát sỏi bay tung, bụi đất mù mịt. Khi chuyển sang cảnh tiếp theo lộ ra vết thương, không biết mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Ôn Hành Chi không dám tưởng tượng tâm trạng của Ôn Thừa Chương lúc này.
Anh ta im lặng một lúc, cố gắng khuyên nhủ: “Bố có muốn dùng chút bữa sáng, nghỉ ngơi một lát trước không ạ? Tình hình bây giờ… không cần vội vàng nhất thời.”
Bình thường Ôn Thừa Chương không phải là người khó nói chuyện, nhưng cũng có lúc ngoại lệ. Ví dụ như hôm qua khi anh ta đưa tay muốn ngăn tập tài liệu này, ánh mắt của Ôn Thừa Chương chính là sự uy nghiêm không cho phép bàn cãi.
Anh ta chưa bao giờ cảm thấy bố thật sự không biết nóng giận.
Năm đó khi bà nội không cẩn thận làm lạc mất em gái, tuy anh at tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ lúc đó bố đã nổi giận lớn đến mức nào.
Huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát trong thành phố để tìm, sau khi bận rộn một thời gian dài trở về, cơn giận vẫn không hề nguôi ngoai chút nào.
“Hôm nay sau khi họp xong hai cuộc họp của công ty rồi con hãy đến Paris.” Ôn Thừa Chương ra lệnh.
Hai cuộc họp đó vốn dĩ ông không thể vắng mặt, nhưng với trạng thái hiện tại của ông, hoàn toàn không thể làm việc bình thường.
Ôn Hành Chi mím môi, đáp một tiếng.
Anh ta muốn liếc nhìn tập tài liệu trên bàn, dù sao anh ta vẫn chưa biết trên đó cụ thể đã viết những gì.
Có lẽ là do đau đầu, Ôn Thừa Chương chống thái dương, ánh mắt vẫn đặt trên tivi. Cũng không ngăn cản anh ta, mặc cho anh ta đọc.
Trong phòng yên tĩnh, rất lâu sau mới vang lên một tiếng nói trầm khàn của người bố đã ngồi yên cả một đêm: “Là ta có lỗi với con bé.”