Sự dứt khoát của anh khiến Mạnh Thiếu Linh hơi sững sờ.
Có thể thấy được sự thân thiết và quen thuộc giữa họ, anh lại có thể tự tin về Minh Ương như vậy.
Mạnh Thiếu Linh khẽ mím môi.
Vậy nên, bất kể là ngày đó nhận được tin nhắn kia, hay là tận mắt nhìn thấy họ cùng nhau tham dự sự kiện, cô ấy đều có thể không hề bị dao động như vậy sao?
Nhưng Mạnh Thiếu Linh không tin. Nếu có tình cảm, làm sao có thể trơ mắt nhìn anh ở bên người khác, đứng nhìn anh và người khác bàn chuyện cưới hỏi?
Bố của cô ta nổi tiếng phong lưu, bao năm nay cô ta ở bên cạnh mẹ, không biết đã xử lý bao nhiêu người phụ nữ muốn leo lên vị trí chính thất, cũng đã thấy quá nhiều chuyện như vậy. Cô ta không tin có người nào có thể rộng lượng đến thế.
Mạnh Thiếu Linh khẽ cong môi: “Anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ không để tâm đến vậy sao?”
Thẩm Ký Niên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: “Sự chú ý cô đặt trên người cô ấy có phải là quá nhiều rồi không?”
Anh đứng trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, càng làm nổi bật thân hình thanh tú và cao ráo của anh, chỉ là có chút không phân biệt được vui buồn.
Nơi họ đứng là một không gian bán mở, hôm nay gió vẫn rất lớn, nhiệt độ không cao, Mạnh Thiếu Linh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Anh vẫn chưa biết chuyện cô ta lén đi tìm Minh Ương, cũng không biết tin nhắn mà cô ta đã gửi.
Cô ta khẽ bấm vào đầu ngón tay, nhận ra mình đã biểu lộ quá rõ ràng, hơi cúi đầu, giọng điệu cố gắng tỏ ra thoải mái: “Xin lỗi, tôi chỉ là hơi tò mò về cô ấy thôi.”
Thẩm Ký Niên không tỏ ý kiến. Anh không có ý định nói chuyện nhiều với cô ta về Minh Ương.
Đợi đến lúc lộ diện gần đủ, tài xế lái xe tới, anh liền cất bước chuẩn bị rời đi.
Mạnh Thiếu Linh khẽ cắn môi, bực bội vì sai lầm vừa rồi của mình. Trước khi anh lên xe, cô ta nhớ ra điều gì đó, bước theo hai bước, hỏi: “Ký Niên, tiệc mừng thọ của ông nội tôi tháng sau, anh và Duy Ninh đều sẽ đến chứ?”
Cô ta và Thẩm Duy Ninh bằng tuổi, từ nhỏ đã học cùng khối, còn từng học cùng lớp vài lần. Tiếc là cả hai đều không ưa gì nhau, bao nhiêu năm nay cũng không ít lần đấu đá.
Nhưng ai mà ngờ được chứ? Cuối cùng họ lại sắp trở thành người một nhà.
Thẩm Ký Niên ngước mắt lên, vẻ mặt có vài phần hờ hững. Giọng anh cũng nhạt đi: “Đương nhiên rồi.”
Vào thời điểm quan trọng này, có quá nhiều người đang để mắt đến mối quan hệ qua lại giữa hai nhà. Một khi có bất kỳ biến cố nào, rất dễ khiến người ta bắt đầu bàn tán liệu hôn sự của hai nhà có thay đổi hay không.
Mạnh Thiếu Linh mỉm cười, phong thái ung dung: “Đến lúc đó đợi mọi người đến.”
Thẩm Ký Niên cúi người ngồi vào xe, động tác không hề dừng lại nửa giây.
Hôm nay trợ lý Lý không đi cùng anh, mà đưa người đến Bách Duyệt Uyển để thu dọn hành lý của anh. Đây là một việc rất đơn giản, cũng không có vấn đề gì cần phải xin chỉ thị.
Nhưng Thẩm Ký Niên vẫn nhận được tin nhắn của anh ta.
Trợ lý Lý: [Thẩm tổng, Minh tiểu thư hình như đã dọn đi rồi ạ.]
Anh ta chụp ảnh tình hình bên trong căn nhà một cách tỉ mỉ không thiếu chi tiết nào rồi gửi qua.
Trên ảnh là những món đồ được Minh Ương sắp xếp vô cùng gọn gàng và để lại toàn bộ.
Còn phòng ngủ chính, hành lý và đồ dùng cá nhân của cô đã trống không.
Thẩm Ký Niên bảo anh ta hôm nay đến dọn đồ, đồng thời làm thủ tục sang tên cho Minh Ương. Nhưng cuối cùng, cô đã đi trước một bước, không lấy bất cứ thứ gì, bao gồm cả căn nhà này.
Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn tin nhắn, ngón tay dài nhấn mở bức ảnh.
Tất cả trang sức anh tặng cô, cô không mang đi một món nào.
Kể cả món quà Tết năm nay.
Trợ lý Lý gửi tin nhắn đi, không rõ Thẩm tổng có phải vì bận quá không thấy hay không, dù sao cũng đã đợi một lúc lâu.
Thẩm Ký Niên: [Cứ để đó đi.]
Trợ lý Lý suy nghĩ một lát, cẩn thận chu đáo hỏi: [Vậy có cần khóa cửa lại không ạ? Hay là vẫn để dì giúp việc đến dọn dẹp định kỳ như trước?]
Thẩm Ký Niên: [Dọn dẹp định kỳ.]
Anh tắt điện thoại. Tay chống lên thái dương, cúi mi mắt xuống, che đi vẻ sâu thẳm trong đáy mắt.
Câu hỏi hôm nay của Mạnh Thiếu Linh thực sự có chút thừa thãi.
Cô dù bị mẹ ép cưới, bị thúc giục đi xem mắt, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng anh ra làm lá chắn. Cô luôn đặt vị trí của mình rất đúng đắn, trong lòng rất rõ ràng, họ không phải là bạn trai bạn gái.
Ngay cả khi kết thúc hợp đồng, cô cũng không lấy bất cứ thứ gì. Những thứ có trong hợp đồng, và không có trong hợp đồng, cô phân định rất rạch ròi.
Cô có thứ mà cô muốn, mục tiêu luôn rõ ràng.
Cho dù bên cạnh có một con đường có thể đưa cô thẳng l*n đ*nh cao, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi như thế nào. Bởi vì điều đó không liên quan đến ước mơ và theo đuổi của cô.
Xe chạy vào khu biệt thự nơi nhà họ Ôn ở.
Minh Ương mở điện thoại, vô thức lướt xem, tùy ý duyệt qua.
Cô cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại đồng ý với Ôn Thừa Chương. Rõ ràng trước đó chưa từng nghĩ sẽ đi, nhưng nói chuyện với ông ấy một hồi, đầu óc nóng lên liền gật đầu.
Khoảng cách ngày càng gần, sự căng thẳng của cô theo đó mà tăng lên.
Nếu không phải chiếc xe là của Ôn Thừa Chương, và vô lăng cũng do ông ấy cầm lái, cô thật sự rất muốn quay đầu xe.
Ôn Thừa Chương ngồi ở vị trí này, tự nhiên là người giỏi quan sát sắc mặt, chỉ là xem ông có muốn hay không mà thôi. Và lúc này, sự chú ý của ông đều đặt trên người cô, đương nhiên cảm nhận được, càng gần nhà, lời nói của cô càng ít đi.
Ông không vạch trần, mà chỉ lặng lẽ trò chuyện với cô.
Hai mươi mấy năm không gặp, hai mươi mấy năm ông không tham gia vào cuộc sống của cô, có rất nhiều chuyện có thể nói.
Khi sắp về đến nhà, xe đi qua một căn biệt thự bên cạnh nhà họ, Ôn Thừa Chương chỉ vào nó.
Minh Ương vô thức nhìn theo, tưởng rằng đó là nhà họ Ôn, nhưng lại cảm thấy nghi hoặc, vì đèn của căn nhà đó đều tắt, dường như không có ai ở nhà.
Và rồi cô nghe thấy Ôn Thừa Chương cười nói: “Căn này là ta mua cho con.”
Câu nói này vang lên bất ngờ.
Minh Ương lại nhìn nó, vẫn chưa hiểu câu nói này có ý gì.
“Nhà của chúng ta là căn bên cạnh.” Ôn Thừa Chương chỉ cho cô xem, đèn của căn nhà đó thì sáng trưng, người trong nhà đều đã thức, đang đợi họ về nhà. Ông giới thiệu với cô: “Căn này ta mua cùng lúc mấy năm trước. Lúc đó ta nghĩ sau này nếu con lấy chồng, có thể ở bên đó, gần nhà, về nhà cũng tiện.”
Tuy nhiên, cô vẫn còn xa mới đến tuổi lấy chồng, Ôn Thừa Chương nói tiếp: “Còn bây giờ, nếu con cảm thấy ở nhà không quen, thì có thể ở bên đó. Đến lúc đó ta sẽ cử mấy dì giúp việc qua chăm sóc con.”
Ông đương nhiên muốn con gái ở cùng mình, nhưng ông biết sự không quen của cô, cũng biết giới trẻ bây giờ đều thích ở riêng.
Minh Ương ngỡ ngàng, khẽ chớp nhẹ hàng mi. Hoàn toàn không ngờ tới ý nghĩa trong câu nói của ông.
Điều này đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của cô.
Ứng Quốc Sinh và Triệu Thụy Chi chưa bao giờ nghĩ đến việc mua nhà cho cô, còn cô phải tự mình vất vả bươn chải rất lâu, cuối cùng mới có thể tự mình làm được.
Và bây giờ——
Căn nhà trước mắt này ở Bắc Thành có giá trị quá cao, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nó là tài sản của mình.
Giống như đang đi trên đường một cách rất mơ hồ, một căn nhà đột nhiên rơi xuống tên của mình.
Ôn Thừa Chương biết cô vẫn đang ở bên ngoài, liền muốn cô cân nhắc việc chuyển đến đây ở. Tuy nhiên vẫn còn nhiều chuyện phải nói với cô, cũng không vội nói hết trong một lần.
Xe chạy qua căn nhà đó, rất nhanh đã vào đến nhà họ Ôn.
Dòng suy nghĩ vừa bị cắt ngang, Minh Ương nhìn về phía trước, sự căng thẳng và bối rối trào dâng, cô lại bắt đầu cân nhắc khả năng quay đầu rời đi.
Ôn Thừa Chương có lẽ đã nhìn ra suy nghĩ của cô, ông đỗ xe xong, cười với cô: “Về đến nhà rồi. Xuống xe đi con, mẹ và anh trai đều đang ở nhà đợi con.”
Ngày đó, ông đưa hai miếng ngọc bội cho Lê Nguyệt, ngay giây phút bà nhận ra, bà gần như suy sụp ngay lập tức.
Bà đã hai mươi mấy năm không được nhìn thấy miếng ngọc bội còn lại.
Bà nắm chặt hai miếng ngọc bội suốt cả một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên khi tỉnh lại là nắm chặt chúng trong lòng bàn tay, xác nhận sự tồn tại của chúng.
Động tác của Minh Ương hơi khựng lại, cô tháo dây an toàn.
Sợ cô cảm thấy đột ngột, Ôn Thừa Chương đã đặc biệt dặn dò, không để người nhà ra đón. Mọi thứ cứ tự nhiên như bình thường là được.
Ông cùng con gái bước vào nhà, trò chuyện với cô: “Con thích ăn món của vùng nào? Có khẩu vị yêu thích nào không?”
Ông đã nhiều năm không vào bếp, nhưng ngày mai rất muốn tự tay xuống bếp nấu cho cô một bữa cơm.
Khi họ bước vào cửa nhà, Lê Nguyệt gần như theo phản xạ mà đứng dậy.
Cách biệt nhiều năm, cuối cùng bà lại được nhìn thấy cảnh hai cha con cùng nhau về nhà.
Giống như một buổi tối bình thường ngày xưa, chồng đưa con gái ra ngoài mua bánh kem, hoặc đi chơi nhà bạn về, con gái đi bên cạnh ông, cùng nhau bước vào nhà.
Ôn Tuyền bị bà làm cho giật mình, Ôn Hành Chi cũng hơi sững sờ, nhưng không cần hỏi cũng biết nguyên nhân. Anh đứng dậy, nắm lấy vai mẹ mình, ra hiệu cho bà đừng quá kích động, cũng quay người nhìn ra cửa.
Anh đã bảo Minh Ương về nhà, cả uyển chuyển lẫn trực tiếp đều có, nhưng sau khi về nước bên cô vẫn luôn im ắng, không hề có chút ý định nào. Không ngờ, hôm nay bố anh đi một chuyến, lại có thể đưa người về thẳng nhà.
Cũng lúc này, Ôn Thừa Chương khẽ nhướng mày, vừa hay nhìn qua một cái, ánh mắt đó, dường như là đang ra hiệu cho anh.
Ôn Hành Chi khựng lại.
Lúc này không ai để ý đến Ôn Tuyền. Cô ấta véo nhẹ lòng bàn tay, điều chỉnh lại cảm xúc, vội vàng cũng đứng dậy theo.
Ngày đó cô ta và Lê Nguyệt còn ở đoàn phim, cô ta đang chuẩn bị cho cảnh quay đóng máy cuối cùng, Ôn Thừa Chương đột nhiên đến, báo cho biết chính là chuyện này.
Cô ta đến bây giờ vẫn không thể quên được sự kinh ngạc và vạn điều nghi vấn ập đến trong khoảnh khắc đó.
—— Không phải Minh Ương nói cô ấy không phải sao?
Những suy đoán trước đó không phải đều đã kết thúc rồi sao? Họ rõ ràng còn chưa đi làm xét nghiệm…
Minh Ương sao có thể là Ôn Hi được chứ?
Cô ta không thể hiểu được kết quả này từ đâu mà ra, không thể kết nối toàn bộ sự việc lại với nhau.
Mãi cho đến khi bác cả lấy miếng ngọc bội ra, mãi cho đến khi Lê Nguyệt có phản ứng——
Sau khi cô ta tham dự tiệc đóng máy trở về, mấy ngày nay sự thay đổi trong nhà có thể thấy bằng mắt thường.
Tâm tư của họ rõ ràng đều đặt vào cùng một việc, không còn sức lực nào để quản cô ta nữa.
Trước đây Lê Nguyệt đã hứa với cô ta, khoảng thời gian này sẽ đưa cô ta đi gặp một vị đạo diễn nổi tiếng trong giới. Vị đó có chút giao tình với nhà họ Ôn, mấy năm trước đều ở nước ngoài, năm nay vừa về nước, vừa hay có thể đưa cô ta đến thăm hỏi một chút.
Ôn Tuyền đã sớm quen với việc theo họ đi quen biết người khác. Đặc biệt là những dịp lễ tết, tham dự cùng một sự kiện, cũng có thể kết giao được một vài mối quan hệ trong giới.
Tiền bạc có giá, mối quan hệ mới là vô giá.
Nhưng từ khi tìm được Ôn Hi, Lê Nguyệt đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu, càng không có thời gian và sức lực để đưa cô ta đi tham dự, chỉ lo đi chuẩn bị đủ thứ cho Ôn Hi.
Lúc này, cô ta đương nhiên cũng không thể nhắc lại.
Cách nhiều ngày gặp lại Minh Ương, mọi thứ đã hoàn toàn khác so với lần gặp trước.
Nhìn cô đứng bên cạnh Ôn Thừa Chương, Ôn Tuyền không nói nên lời tâm trạng của mình lúc này.
Cô ta cong môi, lên tiếng gọi trước: “Chị.”
Họ dường như vẫn còn đang trong vở kịch “Thiều Quang Đồng”.
Chỉ là lần này lại là sự thật.
Ánh mắt Lê Nguyệt nhìn mình quá nặng nề, Minh Ương gần như không đỡ nổi. Đến quá đột ngột, cô nên đổi cách xưng hô, nhưng đổi cách xưng hô cũng rất khó. May là lúc này Ôn Tuyền đã lên tiếng, Minh Ương nói với người bạn rõ ràng đã quen biết mấy tháng này: “Cứ gọi tôi là Minh Ương đi.”
Ôn Tuyền cười nói: “Như vậy sao được? Bác cả khó khăn lắm mới tìm được chị về.”
Minh Ương lắc đầu: “Không sao đâu, cứ như trước đây là được.”
Ôn Tuyền cười cười.
Như trước đây sao?
Không thể nào.
Nếu như trước đây cô ta đến nhà họ Ôn, thì cô ta sẽ ở phòng dành cho khách. Nhưng bây giờ cô về, ở trong căn phòng mà Ôn Thừa Chương đã sớm chuẩn bị cho con gái, vị trí tốt hơn phòng của cô ta, diện tích cũng lớn hơn.
Căn phòng đó để ở đó, Ôn Tuyền không vào ở được, cũng lười nghĩ. Nhưng Ôn Tuyền chưa bao giờ nghĩ Ôn Hi sẽ trở về.
Họ tìm thì cứ tìm, nhưng nếu có thể tìm được thì đã tìm thấy từ lâu rồi, đã qua bao nhiêu năm như vậy, làm sao có thể tìm được người nữa?
Ôn Thừa Chương giới thiệu chính thức với cô: “Ôn Tuyền là con gái của em trai ta, nhỏ hơn con mấy tháng, là em gái.”
Bố mẹ của Ôn Tuyền gặp tai nạn xe hơi khi cô ta còn chưa biết nhận mặt người, cả hai đều qua đời. Cô ta trước tiên ở với bà nội, sau khi Ôn Hi bị thất lạc, thì được bà nội đưa đến nhà họ.
Minh Ương tùy ý gật đầu. Cô không có hứng thú với việc làm chị của người khác, mọi thứ vẫn như trước đây, họ xem Ôn Tuyền là con gái là chuyện của họ.
Lê Nguyệt nắm lấy tay cô, chỉ vừa nắm một cái, hốc mắt đã hơi đỏ.
Minh Ương không quen lắm, nhưng cũng không rụt tay lại, mặc cho bà nắm.
Bàn tay của bà vừa nhìn đã biết là bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng, hoàn toàn không giống với tay của Triệu Thụy Chi.
… cũng ấm hơn tay của mình rất nhiều.
Thời gian đã không còn sớm, Ôn Thừa Chương đưa cô đến phòng của mình để nghỉ ngơi. Đúng như ông nói tối nay, chỉ là đưa cô về nghỉ ngơi.
Ôn Hành Chi lặng lẽ đi theo bên cạnh. Đến cửa, anh chỉ vào căn phòng bên cạnh, nói với cô: “Anh ở đó, có chuyện gì cứ gọi anh.”
Minh Ương gật đầu, không ngờ phòng của họ lại gần nhau như vậy, nhưng cô cũng sẽ không có chuyện gì cần phải gọi anh.
Khi đẩy cửa ra, cô có hơi sững sờ trong giây lát. Có lẽ là không ngờ căn phòng này lại phong phú đến vậy. Ôn Hành Chi và Ôn Thừa Chương đều đã nói “sớm đã chuẩn bị xong”, nhưng bất kể là hoa trong mấy chiếc bình, hay tấm thảm có hoa văn lộng lẫy màu sắc rực rỡ, những món đồ trang trí lấp đầy mọi khoảng trống… vân vân, tất cả đều chu toàn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Ôn Thừa Chương nói: “Vẫn luôn trang trí, thỉnh thoảng sẽ mua đồ mới vào, nếu không còn chỗ để, thì lại mang một vài thứ cũ ra.”
Vì vậy, căn phòng này mới có nhiều đồ như vậy. Đủ loại đồ vật mà con gái thích, đều được đặt trên tủ, trên bàn.
Minh Ương tiện tay cầm lấy một chiếc blind box trên bàn.
“Có một vài thứ có lẽ con không thích, hôm nào chúng ta lại cùng nhau đi mua.” Ôn Thừa Chương nhìn cô, ôn tồn nói.
Ông đã nói đến “lần sau”.
Minh Ương hơi khựng lại, do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.
Ôn Thừa Chương cười một tiếng.
Họ không làm phiền cô quá nhiều, cô cũng đã mệt, để cô đi tắm rửa nghỉ ngơi trước.
Sau khi họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình cô, Minh Ương lại nhìn quanh khắp căn phòng một lần nữa.
Mặc dù chỉ có một mình, nhưng hoàn toàn không có cảm giác trống trải —— căn phòng này được lấp đầy quá mức.
Có thể dùng “phong phú”, “tràn đầy”, “sung túc” để hình dung nó.
Cô thu lại ánh mắt, tìm đồ tắm rửa, đi tắm trước.
Chuẩn bị trước khi ngủ là một công trình lớn, nhưng như Ôn Thừa Chương đã nói, ở đây có đủ mọi thứ. Bất kể cô cần gì, đều có thể tìm thấy từ bên trong, những thứ được chuẩn bị ở đây còn nhiều hơn những gì cô cần.
Một căn phòng thậm chí còn hơn cả một căn nhà bình thường, ở đây có thể giải quyết mọi việc, hoàn toàn không cần đi ra ngoài. Thong thả làm xong mọi việc, Minh Ương vừa chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại nhớ ra điều gì, vẫn chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến. Nào ngờ, cô vừa mở cửa đã gặp Lê Nguyệt đang đợi ở bên ngoài.
Cửa vừa mở, Lê Nguyệt cũng hơi sững sờ.
Bà chỉ muốn đến đây, cũng không biết Minh Ương có ra ngoài không. Nếu không ra, bà tự mình ở đủ rồi cũng sẽ về ngủ, nào ngờ lại có thể đợi được Minh Ương mở cửa.
Lê Nguyệt quan tâm hỏi: “Có không quen không con? Ngủ được không?”
Minh Ương quanh năm suốt tháng đi khắp nơi, thường xuyên ở khách sạn ngoại tỉnh, nên không bị lạ giường. Cô lắc đầu, rồi hỏi: “Sao mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”
“Mẹ có chút không ngủ được, trong đầu cứ luôn nhảy nhót bảo mẹ rằng: con đã về rồi.” Lê Nguyệt bất đắc dĩ cười. Thực ra không chỉ hôm nay, bà đã liên tục nhiều ngày ở trong tình trạng hưng phấn cao độ này. Bà lấy ra một thứ từ trong túi, đưa cho Minh Ương xem “Bình thường con có đeo nó không?”
—— Là miếng ngọc bội đó.
Khi nó ở trong tay Minh Ương, chỉ là một miếng ngọc bội trơ trọi, còn Lê Nguyệt đã xâu lại cho nó một sợi dây rất đẹp, dùng một vài viên ngọc thạch làm điểm nhấn, giống như được thiết kế riêng vậy.
Minh Ương nhìn nó “Không có ạ, nó vẫn luôn được cất trong ngăn kéo.”
Cô chỉ biết nó là của mình, nhưng chưa bao giờ mang theo bên người, “Sau khi tốt nghiệp mẹ con…”
Nói đến đây, cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục, “Đã mang đi khai quang, rồi bỏ vào một chiếc túi nhỏ, bảo con mang theo bên mình, làm bùa hộ mệnh.”
Nghe thấy cách xưng hô đó, sắc mặt Lê Nguyệt cũng có chút cứng lại. Nhưng rất nhanh đã hồi phục như thường, dịu dàng nói: “Trước đây nó cũng được xâu thành dây chuyền, con vẫn luôn đeo trên cổ, đẹp lắm. Anh trai thì không thích đeo đồ, nói chỉ có em gái nhỏ mới thích. Mẹ đã nhờ người xâu lại một sợi, sau này nếu thích thì có thể đeo.”
Bà đưa cho Minh Ương, trao lại miếng ngọc bội này về tay chủ nhân của nó.
Minh Ương do dự một chút, rồi nhận lấy từ tay bà.
Khi ném nó xuống hồ, hay khi trả lại nó cho Ôn Hành Chi, cô đều chưa từng nghĩ sẽ lấy lại nó. Duy chỉ có lúc này, lại dấy lên một cảm giác nặng nề chưa từng có.
Giọng cô rất nhỏ: “Con xin lỗi.”
Lê Nguyệt sững sờ “Sao vậy con?”
“Con không nên ném nó đi.” Phía sau nó, là nỗi nhớ và hy vọng chưa từng đứt đoạn suốt hai mươi ba năm của một người mẹ.
Chỉ là——
Cô khẽ cuộn ngón tay: “Con chỉ là chưa từng nghĩ rằng, sẽ có người yêu thương con đến vậy.”
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhận ra manh mối, điều cô nghĩ đến chỉ là né tránh.
Giống như con ốc sên ló râu ra, nhưng lại bị sự hạnh phúc của họ làm cho rụt lại. Đây là một con ốc sên nhát gan, và rồi nó không bao giờ có đủ can đảm để chìa râu ra lần nữa.
Đôi môi Lê Nguyệt không kìm được mà khẽ run rẩy. Bà lắc đầu, bà chưa bao giờ cần lời xin lỗi của con gái.
Động tác mở cửa của Ôn Hành Chi dừng lại giữa chừng, anh không đi ra làm phiền, nhưng anh có thể nghe thấy lời họ nói.
Lê Nguyệt chủ động nói: “Để mẹ đeo giúp con nhé?”
Minh Ương không từ chối, cúi đầu, vén tóc mình lên, để bà tiện đeo.
“Buổi sáng ngày con bị lạc, mẹ vừa thay cho con một chiếc váy mới, còn chỉnh lại miếng ngọc bội của con.”
Giống hệt như bây giờ.
Lê Nguyệt đặt nó ngay ngắn, mặt chính hướng lên trên.
Nước mắt từ từ làm mờ đi tầm nhìn. Khác với ngày hôm đó, hôm nay bà không thể cười một cách thoải mái như vậy được nữa.
Lê Nguyệt không thể kiềm chế được nữa, bà ôm con gái vào lòng.
“Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ bế con đi mà, con thích mẹ bế.”
“Con không muốn cái lòng đỏ trứng nhỏ này đâu, con muốn váy hoa cơ~ Váy hoa đẹp hơn, nó còn cử động được nữa kìa.”
“Vậy hôm nay con không về nhà, mẹ có nhớ con không ạ?”
“Con muốn mua quẩy xoắn nhỏ, bánh kem nhỏ, bánh quy nhỏ… còn muốn anh trai mang xe hơi lớn về nữa!”
“Mẹ ơi, mẹ không bế con thêm một chút nữa ạ? Con mệt quá đi, tại sao bố không về nhà ạ…”
“Không phải con lười đâu ạ, con chỉ thích mẹ thôi.”
…
Những lời nói ngây thơ của trẻ con trong ký ức dường như quay về bên tai vào khoảnh khắc này.
Bà cuối cùng cũng lại được ôm con gái vào lòng.
Lê Nguyệt nhắm mắt lại, cánh tay không kiểm soát được mà siết chặt, đã không đếm xuể hôm nay là lần thứ mấy bà rơi nước mắt “Là mẹ đã sai. Mẹ không nên nổi nóng với con ngày hôm đó, là mẹ quá căng thẳng, miếng ngọc bội đó căn bản không hề bị rơi, mẹ đã dọa con sợ.”
Lê Nguyệt gần đây vẫn luôn nghĩ, có phải ngày đó đã mắng con, dọa con sợ, khiến con nghĩ rằng mẹ rất hung dữ.
Bà vội vàng giải thích: “Trước đây mẹ chưa bao giờ mắng con cả.”
Minh Ương đã sớm quên chuyện lúc nhỏ.
Hôm nay là ngày họ trùng phùng sau bao xa cách.
Nhưng dù nhiều năm không gặp, khoảng cách dường như cũng không quá xa.
Minh Ương khẽ nói: “Con không bị dọa sợ đâu ạ.”
Lê Nguyệt khóc quá dữ dội, cô do dự, nắm lại tay Lê Nguyệt, vốn định an ủi, nhưng dường như không có hiệu quả.
Khoảng cách vô hình được kéo lại gần.
Lê Nguyệt chủ động đề nghị: “Chúng ta có thể gặp bố mẹ hiện tại của con được không?”
Họ đã muốn gặp từ lâu, nhưng vì chưa được cô cho phép, nên vẫn chưa tự ý đến.
Lê Nguyệt không nói được cảm xúc của mình đối với họ là gì. Dù sao đi nữa, mua bán trẻ em đều có tội, rất có thể họ đã mua con của bà từ tay bọn buôn người. Nhưng đối với Minh Ương mà nói, họ lại là bố mẹ của cô, vì vậy lúc này, Lê Nguyệt không thể nói được gì.
Không ai biết tình hình năm đó.
Nhưng bà muốn nhận lại con của mình.
Lê Nguyệt có lẽ không biết, lúc này bà đang nắm tay Minh Ương chặt đến mức nào. Một người có lẽ thường ngày trên thương trường, dù đối mặt với hợp đồng lớn đến đâu cũng không đổi sắc mặt, nhưng lúc này sự căng thẳng lại bộc lộ ra hết.
Minh Ương vẫn chưa nói với Triệu Thụy Chi và những người khác về chuyện này, chủ yếu là không biết bắt đầu từ đâu.
Cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm chặt của mình, im lặng một lát, cô gật đầu.
Họ có rất nhiều khoảnh khắc khiến cô không thể từ chối.
Ví dụ như lúc này.
Trái tim đang treo lơ lửng của Lê Nguyệt cuối cùng cũng được đặt xuống.
Bà và chồng đã muốn gặp đôi vợ chồng đó từ rất lâu rồi, lần này cuối cùng cũng có thể thực hiện.
Thời gian đã rất muộn, nên để con bé đi nghỉ ngơi, nhưng bà lại không nỡ. Chồng bà nói con bé chỉ ở một đêm, nhưng một đêm trôi qua quá nhanh, vài tiếng nữa trời sẽ sáng.
Lê Nguyệt lưu luyến hỏi: “Bảo bối, con về nhà ở với mẹ được không? Nếu có công việc thì mẹ sẽ đi cùng con.”
Bà như muốn dính chặt lấy người con gái. Rõ ràng vừa mới làm quen, nhưng đã vội vàng muốn giữ cô ấy lại.
Minh Ương khẽ mím môi, do dự nói: “Chắc là không được ạ.”
Cô còn một chuyện chưa nói với họ.
Lê Nguyệt sững sờ, không khỏi cắn môi. Nhưng đúng là bà đã quá vội vàng.
Bà vừa định đổi lời nói gì đó, Minh Ương đã khẽ nói trước: “Con đã nộp đơn vào một trường đại học ở nước ngoài.”
“Con sẽ phải rời khỏi đây một thời gian.”