Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 39

Những người khác chỉ vừa không để mắt đến trong giây lát, bầu không khí giữa hai người đã xấu đi ngay lập tức.

 Chúc Qua mắt lanh tay lẹ chạy đến kéo Thẩm Ký Niên đang đứng dậy lại, tay kia giữ chặt Phó Văn Châu, cười hòa giải “Đừng giận mà, đều là anh em cả, đều là anh em cả.”

 Kỷ Hàm Tinh đi theo sau, liếc anh ta một cái.

 Không biết vừa nãy là ai khăng khăng nói bọn họ sẽ không đánh nhau nhỉ? Lật xe nhanh thật đấy.

 Người ngoài không biết họ cãi nhau vì chuyện gì, Lâu Dữ Sầm vẫn đang khuyên Phó Văn Châu: “Có gì từ từ nói, hai người sắp thành người một nhà rồi…”

 Phó Văn Châu khá là vô tội, anh ta đã từ từ nói chuyện rồi, anh ta nói chuyện ngon ngọt đến mức gọi là anh rồi.

 Thẩm Ký Niên thì chau mày, liếc về phía Lâu Dữ Sầm: “Ai là người một nhà với cậu ta?”

 Lâu Dữ Sầm: “…”

 Thẩm Ký Niên không có sở thích nghe người khác gọi mình bằng anh, chỉ ở lại nửa buổi tiệc liền dẫn đầu rời đi.

 “Tam ca——”

 Kỷ Hàm Tinh bước chân thoăn thoắt đi theo, hai tay đút trong túi, đôi mắt sáng như sao.

 Từ sau khi hôn ước được hủy bỏ ngày đó, cô ấy đã luôn tìm anh, nhưng anh quá bận, căn bản không thể có thời gian dành cho cô ấy, hôm nay khó khăn lắm mới tóm được cơ hội.

 Thẩm Ký Niên liếc nhìn cô ấy, đi chậm lại.

 “Vậy bây giờ hôn sự đã hủy bỏ, anh có định đi tìm Minh Ương không?”

 Cô ấy hỏi rất đơn giản, nếu họ chia tay vì cuộc hôn nhân đó, vậy bây giờ hôn sự đã hủy bỏ, liệu họ có thể quay lại với nhau không?

 Thẩm Ký Niên nghe vậy, không trả lời.

 Kỷ Hàm Tinh kéo kéo vạt áo anh.

 Anh dừng bước, cụp mắt xuống, “Hàm Tinh.”

 Thẩm Ký Niên rất ít khi gọi cô ấy một cách nghiêm túc như vậy.

 “Bây giờ cô ấy có những việc cần làm hơn.”

 “Và anh, cũng có những khó khăn tạm thời không thể thoát khỏi.”

 Kỷ Hàm Tinh hơi sững sờ.

 Cô ấy nghĩ đến cơn sóng gió ngập trời nổi lên trong nhà mình vào tối hôm đó. Ngay cả nhà cô ấy cũng như vậy, huống chi là nhà họ Thẩm.

 Anh dám đưa ra quyết định đó, thì sau đó phải đưa ra một lời giải thích.

 Mạng lưới quan hệ của một gia tộc lớn đan xen phức tạp, chuyện này không đơn giản như vậy.

 Hốc mắt Kỷ Hàm Tinh đỏ hoe. Mở miệng hồi lâu, những lời muốn nói ra lại nuốt vào, cuối cùng chỉ nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh có yêu cô ấy không?”

 Minh Ương chia tay rất dứt khoát.

 Thẩm Ký Niên không trả lời nữa. Chỉ đưa tay lên vỗ vai cô ấu “Về đi.”

 Anh cất bước rời đi.

 Kỷ Hàm Tinh đứng tại chỗ một lúc lâu, lén lút gửi tin nhắn cho Minh Ương: [Nhớ cậu quá.]

 Vẫn là làm bạn thân tốt nhất, những lời như vậy có thể nói thoải mái, không cần phải có bất kỳ e dè nào.

 Nhìn Ôn Hành Chi mở tin nhắn của Ôn Thừa Chương ra, chuẩn bị trả lời, Minh Ương liền nắm lấy cổ tay anh ta.

 Ý ngăn cản rất rõ ràng.

 Ôn Hành Chi thu lại vẻ sắc lạnh trong đáy mắt, cuối cùng vẫn chỉ nói với bố mình, rằng mình sẽ ở lại bên này thêm một tuần.

 Một tuần.

 Không phải một ngày, cũng không phải hai ba ngày.

 Nhìn nội dung anh ta trả lời, hàng mi của Minh Ương khẽ run lên.

 Trả lời tin nhắn xong, Ôn Hành Chi cất điện thoại vào túi, cúi mắt nhìn cô: “Giữa hai người không có khả năng, vậy tại sao tình huống đó lại xảy ra?!”

 Anh ta đang rất cố gắng kiềm chế, nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa đầy sự tức giận.

 Ôn Hành Chi nghiến chặt răng, đường xương hàm cũng căng cứng “Tại sao lại mang thai? Anh ta không dùng biện pháp phòng tránh sao?!”

 Đây là lần đầu tiên anh ta thẳng thắn nói chuyện với cô về mối quan hệ của cô và Thẩm Ký Niên.

 Minh Ương mím chặt môi, khó có thể mở lời: “Không phải, chỉ là một tai nạn…”

 Suy cho cùng thì cô cũng có trách nhiệm, là cô không chịu mua thêm bao cao su, khăng khăng chỉ dùng hộp cuối cùng đó, tai nạn có lẽ đã xảy ra ở chiếc cuối cùng bị rách.

 Cô không biết nên giải thích thế nào, cúi gằm đầu “Cũng có vấn đề từ phía em.”

 “Em đúng là hồ đồ!”

 Ôn Hành Chi nhíu chặt mày, lửa giận khó nén. Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, còn là một nữ minh tinh, dù thế nào cũng không nên phạm phải sai lầm như vậy!

 Minh Ương bị mắng đến mức đầu càng cúi thấp hơn, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh ta. Cô tin rằng, nếu không phải mình thật sự là Ôn Hi, lại còn được cộng thêm điểm thương cảm vì đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, thì lúc này cô đã không thể không ăn đòn.

 Ôn Hành Chi lấy điện thoại ra định đi tìm Thẩm Ký Niên, cô vội vàng hai tay ôm lấy cánh tay anh ta, ngăn cản: “Em không muốn nói cho anh ấy biết…”

 “Chỉ là một tai nạn, có vấn đề thì giải quyết vấn đề là được rồi.”

 Cô rất ít có kinh nghiệm giải thích với người khác như thế này, trước đây bất kể gặp phải chuyện gì, đều là tự mình đối mặt, tự mình quyết định.

 Giống như đứa trẻ nổi loạn bên ngoài đột nhiên bị bắt về nhà, ngoan ngoãn đứng trước mặt người nhà.

 Một đại nữ chủ bình thường ở bên ngoài có lợi hại độc lập đến đâu, lúc này làm sai chuyện, trước mặt anh trai vẫn ngoan ngoãn như không.

 Giọng Ôn Hành Chi lạnh đến sắp đóng băng: “Giải quyết vấn đề? Em định giải quyết thế nào?”

 Thực ra anh ta đã biết câu trả lời. Nếu hôm nay anh ta không đến, cô đã dám để cô bé trợ lý kia đi cùng mình làm xong ca phẫu thuật đó.

 Anh ta hỏi cô: “Nếu anh ta biết thì sao?”

 Minh Ương siết chặt tay, dứt khoát nói: “Anh ấy sẽ không biết đâu.”

 Nắm đấm siết chặt, Ôn Hành Chi hít một hơi thật sâu, bị cô làm cho tức đến lồng ngực không ngừng phập phồng. Cả đời anh ta chưa từng nổi giận lớn như vậy, sự trầm tĩnh và lạnh lùng thường ngày trên người biến mất không dấu vết.

 Nhưng tức giận thì tức giận, vấn đề cần giải quyết vẫn phải giải quyết. Anh ta nhíu mày, một lúc lâu sau, lại mở miệng nói: “Em cũng có thể chọn sinh nó ra, ghi tên dưới danh nghĩa của anh…”

 Minh Ương ngỡ ngàng nhìn anh ta, hốc mắt cay cay.

 Đôi môi cô mím chặt đến không còn chút máu, vài giây sau, vẫn cố chấp lắc đầu, khó khăn nói: “Không sinh được…”

 Ôn Hành Chi không nói một lời.

 Cô kéo cánh tay anh ta, đầu ngón tay dùng sức, khẩn cầu: “Anh, anh có thể, đi cùng em làm xong ca phẫu thuật này không?”

 Tiếng “anh” đó của cô, đủ để dập tắt mọi ngọn lửa giận đang bùng cháy của anh ta. Trước mặt cô, anh ta dường như không có chút biện pháp nào. Đánh cũng không đánh được, mắng cũng không nỡ. Cô chỉ cần nói một câu ngon ngọt, anh ta liền có thể móc ra tất cả mọi thứ cho cô.

 Ôn Hành Chi cúi mắt nhìn xuống bụng dưới của cô, hồi lâu không nói.

 Anh ta rất ít khi có những khoảnh khắc không thể dùng lời nói để diễn tả được tâm trạng.

 Đêm khuya, Thượng Uyển.

 Sau khi kết thúc cuộc họp cuối cùng, Thẩm Ký Niên đến rất muộn mới nghỉ ngơi, nhưng ngủ rất nông, nửa mơ nửa tỉnh.

 Khi một hình ảnh nào đó lướt qua trong mơ, anh đột ngột ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp.

 Tay anh chống lên thái dương, nhưng khi cố gắng nhớ lại giấc mơ vừa rồi, trong ký ức chỉ còn lại một khoảng trống.

 Tim đập loạn xạ mấy chục giây, cơ thể anh dường như cũng không cảm nhận được nhiệt độ.

 Nhìn đồng hồ, anh mới chỉ ngủ được hai tiếng, giờ này vẫn còn là đêm khuya.

 Mặt trời chưa mọc, nhưng trăng vẫn còn sáng.

 Thẩm Ký Niên nhắm mắt lại, điều hòa lại hơi thở.

 Từ ngày sinh nhật ông Mạnh, anh đã bắt đầu có chút bất an, cho đến bây giờ, rõ ràng những chuyện lớn đó đều đã được giải quyết từng việc một, tình hình dần ổn định, nhưng tâm vẫn chưa định.

 Thậm chí tối nay tình hình còn nghiêm trọng hơn.

 Tất cả mọi người xung quanh dường như đều rất tốt, không nên cho anh cảm giác như vậy.

 Chỉ có những người ở rất xa, anh mới không biết được tình hình.

 Vừa rồi anh đã mơ thấy gì?

 … Trong mơ dường như có cô?

 Anh ngồi yên rất lâu, không ngủ lại được nữa, cảm giác đó cũng không hề tan đi.

 Mấy ngày nay anh đều làm việc với cường độ cao, nghỉ ngơi ngắn ngủi hai tiếng đối với cơ thể chắc chắn là không đủ, nhưng Thẩm Ký Niên vẫn vén chăn lên, đứng dậy bật một ngọn đèn.

 Điện thoại vừa hay có một tin nhắn đến, anh mở ra xem, ánh mắt khựng lại.

 Không ngờ tới, là do Thành Oánh gửi.

 「Xin lỗi, không biết con có bật chế độ không làm phiền không, hy vọng không đánh thức con ngủ.」

 Thành Oánh gửi một tin nhắn trước, như thể đang thử xem có làm phiền anh không, đợi một lúc sau, mới tiếp tục gửi tiếp.

 「Bốn giờ sáng rồi, mẹ không ngủ được, vẫn luôn nghĩ về con, nên nhắn tin cho con, nói vài lời.」

 「Thực ra không chỉ hôm nay, mấy năm nay mẹ đều không ngủ ngon giấc, vẫn luôn suy nghĩ về những lời Duy Ninh nói hôm đó.」

 「Hôm đó hỏi con, có phải thật sự thích cô gái đó không, nhưng mẹ có lẽ thật sự quá “giả tạo”, không xem trọng việc con thích hay không thích, vậy thì tại sao lại phải hỏi con câu hỏi đó. Mẹ đang nghĩ, nếu con trả lời mẹ là “thích”, vậy mẹ có thay đổi một vài quyết định không? Lúc đó có lẽ thật sự sẽ không, mẹ thật sự là một người mẹ rất thất bại.」

 「Trước đây con dường như vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều, mấy năm nay càng ngày càng ít thấy con về nhà, cũng càng ngày càng ít thấy con cười. Nhưng đó không phải là điều mẹ mong muốn.」

 Cuối cùng, Thành Oánh chỉ gửi một câu:

 「A Niên, mẹ sẽ không can thiệp vào sở thích của con nữa.」

 Anh ở bên ngoài, khi ở bên người khác dường như vui vẻ hơn. Nhưng người làm mẹ như bà, lại tự lừa mình dối người suốt bấy lâu.

 Ngay cả lý lẽ mà Ninh Ninh cũng hiểu, bà không có lý do gì để không hiểu.

 Bà cũng không thể lúc nào cũng đặt gánh nặng trách nhiệm và xiềng xích của gia tộc lên một mình anh.

 Thẩm Ký Niên đọc xong từng tin nhắn bà gửi đến, sau đó, im lặng tắt điện thoại, đáy mắt không gợn sóng.

 Anh chưa bao giờ nói ra, nhưng tất cả bọn họ đều thay anh khẳng định một đáp án nào đó.

 Thẩm Duy Ninh, Mạnh Thiếu Linh, Kỷ Hàm Tinh, Thành Oánh…

 Anh đứng dậy đi vào phòng làm việc.

 Đêm khuya tĩnh lặng, xung quanh không một tiếng động.

 Và chỉ có trong đêm khuya như vậy, tiếng lòng mới càng rõ ràng hơn.

 Rèm cửa phòng làm việc đều được mở ra, ánh trăng bên ngoài gần như lấn át cả ánh đèn trong phòng.

 Vài ngày nữa là ba mươi tháng tư, sinh nhật của cô.

 Năm đầu tiên quen nhau, sinh nhật cô vẫn là do trợ lý Lý nhắc anh. Lúc đó anh đang đi công tác ở Pháp, cho người gửi quà đến cho cô, còn mình thì tranh thủ gọi điện thoại cho cô. Khi nhận được điện thoại của anh, cô dường như rất bất ngờ, tiếng đầu tiên là: “Thẩm tiên sinh?!”

 Năm thứ hai, anh cùng cô ăn tối bên ngoài, bao trọn cả một tầng nhà hàng, không cần lo bị chụp lén.

 Năm thứ ba, cô đang quay phim ở Lộ Thành, bên anh cũng không thể đi được, vẫn là cho người gửi đồ qua, sau đó gọi video với cô một lúc. Khác với năm đầu tiên là, lần đó anh đã tự mình nhớ ngày, quà cũng do anh tự tay chọn.

 Nói là để tâm, dường như cũng có. Nhưng nếu thực sự nói ra, anh thực ra cũng không để tâm nhiều đến những chuyện đó.

 Cẩn thận nghĩ lại, anh đối với cô, dường như cũng không được coi là tốt cho lắm.

 Rất nhiều thứ anh cho cô, đối với anh đều rất đơn giản, cũng rất dễ dàng.

 Nhưng cô chưa bao giờ đòi hỏi anh điều gì.

 Cô một lòng nhập tâm vào công việc, thứ thực sự cần chỉ là những thứ liên quan đến công việc. Những thứ khác, dù có hay không, cô đều không quá để tâm.

 Nếu có, cô sẽ rất vui, nếu không có, cô cũng không đi đòi.

 Giống như lúc rời đi, cô không mang theo bất cứ thứ gì.

 Trong giới có rất nhiều ví dụ bị người bên ngoài đeo bám đòi danh phận, hoặc đòi cái này cái kia, bên anh lại có vẻ là một trường hợp đặc biệt. Cô hiểu chuyện như vậy, vốn dĩ anh nên vui mừng, nhưng cuối cùng chính anh lại là người muốn cô nảy sinh thêm nhiều tham vọng hơn.

 Thẩm Ký Niên mở một ngăn kéo bên cạnh, lấy ra giấy viết thư hoàn toàn mới từ bên trong.

 Ở thời đại này, anh đã rất lâu không viết thư tay.

 Nhưng cầm bút lên, lại khó mà hạ bút.

 Đắn đo rất lâu, mãi không hạ bút xuống được.

 Anh chưa từng viết thư cho cô, ngoài việc học và công việc, cũng chưa từng viết cho ai.

 Nhưng đây dường như là phương thức liên lạc hợp lý nhất và không vượt quá giới hạn trong tình trạng hiện tại của họ.

 Đầu bút chạm vào trang giấy, loang ra vết mực, anh bắt đầu thử viết mở đầu.

 Anh không biết, sự tự do mà anh đang cho cô có được tính là tự do hay không.

 Cũng không biết, liệu cô có đang làm những việc mình muốn làm hay không.

 Đêm dài này, thời gian trôi thật chậm, dài vô tận.

 Không phải là không có gì để nói, ngược lại, là có quá nhiều điều muốn viết.

 Viết được nửa trang giấy, đầu bút của anh khựng lại, xé đi viết lại.

 Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

 Xấp giấy viết thư, mỗi tờ có kiểu dáng không giống nhau. Sau khi xé đi một tờ rồi lại một tờ, góc dưới của tờ tiếp theo có màu đỏ nhạt.

 Cuối cùng, anh chau mày rất lâu, xóa đi tất cả những lời trong bụng, chỉ hạ xuống bốn chữ.

 Cất giấy vào phong bì xong, Thẩm Ký Niên gửi tin nhắn cho Kỷ Hàm Tinh, xin địa chỉ của cô. Anh biết họ có liên lạc riêng với nhau.

 Cùng lúc tin nhắn được gửi đi, bên tai cũng vang lên câu hỏi của Kỷ Hàm Tinh.

 —— Tương đương với việc thừa nhận.

 Kỷ Hàm Tinh vừa mới ngủ, mơ màng nhìn tin nhắn, không nghĩ nhiều liền gửi cho anh.

 Gửi xong lại vùi đầu ngủ tiếp, nhưng một phút sau, cô ấy đột nhiên tỉnh táo mở mắt, lại với lấy điện thoại: [Hả hả hả? Anh không biết địa chỉ của cô ấy sao?]

 Anh đã không còn cho người theo dõi bên cô nữa. Trước đây họ ở bên nhau, anh cho người để ý bên cô, nhưng bây giờ đã chia tay, làm vậy nữa thì không thích hợp, cũng quá đường đột.

 Thẩm Ký Niên trả lời ngắn gọn: [Không thích hợp.]

 Anh viết địa chỉ vừa có được lên phong bì, nét bút mạnh mẽ.

 Kỷ Hàm Tinh phấn khích ngồi dậy từ trên giường: [Vậy anh cần địa chỉ làm gì? Anh định đi tìm cô ấy sao??]

 Thẩm Ký Niên: [Gửi một lá thư.]

 Kỷ Hàm Tinh: […]

 Cái quái gì vậy? Thư?

 Anh từ khi nào lại trở nên thuần khiết như vậy? Thuần khiết đến mức cô ấy không dám tin anh là Thẩm Ký Niên.

 Uổng công mong đợi.

 Kỷ đại tiểu thư vứt điện thoại sang một bên, ngả đầu ngủ tiếp.

 Đặt lá thư đã chuẩn bị xong lên bàn, Thẩm Ký Niên đứng dậy về phòng. Đợi đến khi trời sáng, nó sẽ được gửi đi.

 Dần viết về những chuyện kể từ lúc chia xa

 Tình này đậm sâu, giấy hồng cũng thành vô sắc*.

(*) Tình này sâu đậm, giấy hồng cũng thành vô sắc*: Ý thơ cổ, chỉ tình cảm sâu đậm đến mức ngôn từ trên giấy cũng không thể diễn tả hết

Thời gian sau khi phẫu thuật có chút khó khăn.

 Ôn Hành Chi mặc dù vẫn chưa hết giận, nhưng vẫn ở bên cạnh cô suốt cả đêm. Khi cô đau bụng, anh ta mím chặt môi, vừa giúp cô xoa bụng, vừa nói chuyện với cô, chuyển dời sự chú ý của cô.

 Đừng nói là anh ta vốn đã không đồng ý Thẩm Ký Niên ở bên em gái, nếu bây giờ Thẩm Ký Niên có thể xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta có lẽ sẽ không chút do dự mà vung nắm đấm.

 Minh Ương kể cho anh ta nghe về tuổi thơ của mình.

 Ký ức đã rất xa xôi, cô nhớ lại chuyện ở nhà họ Ứng “Lúc đó bố em cũng thường xuyên bế em.”

 Động tác của Ôn Hành Chi hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô “Em nhớ nhầm rồi.”

 Minh Ương tò mò nhìn anh: “Nhầm cái gì ạ?”

 “Người bế em trong ký ức của em không phải là Ứng Quốc Sinh, mà là Ôn Thừa Chương.”

 Cô sững sờ.

 Ôn Hành Chi đứng dậy, đi rót cho cô một ly nước “Bố từ trước đến nay thương nhất chính là em. Lúc em còn nhỏ, ông chỉ cần ở nhà, em đều bám trên người ông để ông bế.”

 Lúc đó anh ta còn nhỏ, sức không lớn, cô lại được cho ăn hơi mập, anh ta một hơi không bế được lâu. Lúc đó còn đang nói, đợi mấy năm nữa anh ta sẽ đến giành công việc này với bố.

 Minh Ương ôm ly nước trong tay.

 Cô hoàn toàn không ngờ tới, đoạn ký ức mơ hồ đó hóa ra lại là sai lầm.

 Hóa ra… không phải là Ứng Quốc Sinh.

 Ôn Hành Chi nói: “Lần trước em không nói cho họ biết, nếu họ biết, không biết sẽ buồn bao lâu.”

 Minh Ương không nói gì, cúi mắt nhìn nước trong ly.

 Nhưng không nói cho họ biết, ngoài việc sợ họ buồn ra, cũng có lý do là vì thật sự không quen thuộc với họ.

 Ôn Hành Chi kéo chăn lên một chút, giúp cô đắp kỹ hơn, thăm dò mở lời: “Lúc em không ở đây, sự quan tâm mà bố mẹ dành cho Ôn Tuyền là quá nhiều.”

 Minh Ương gật đầu theo “Đúng vậy, câu đầu tiên bà ấy nói với em là…” Ký ức của cô quay trở lại ngày cùng Ôn Tuyền quay phim quảng cáo, Lê Nguyệt từ bên ngoài gõ cửa bước vào, nụ cười dịu dàng hòa nhã, khẽ nói: “Ta là mẹ của Ôn Tuyền.”

 Ôn Hành Chi nhìn cô, biết rằng những lời anh tanói với Ôn Thừa Chương ngày đó quả nhiên không sai.

 Tiểu Ôn Hi sao có thể không để tâm được chứ?

 “Là lỗi của mẹ.” Anh kể cho cô nghe những chuyện đã qua,”Năm đó khi em vừa bị bà nội làm lạc mất, bố vẫn luôn bận rộn tìm kiếm, sau mấy tháng liên tục không có kết quả, mẹ bị đả kích rất lớn, tâm trạng cũng rất không tốt. Năm thứ hai, bà nội liền đưa Ôn Tuyền đến nhà, để con bé thay thế em, an ủi họ một chút.”

 Minh Ương hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc: “Em mất tích, tại sao lại để Ôn Tuyền thay thế?”

 Ôn Hành Chi nhếch môi. Cô nói giống hệt như anh ta nghĩ, chứng tỏ anh ta không đọc sai suy nghĩ của em gái.

 “Đó là họ không đúng.” Anh ôn tồn nói “Họ sẽ sửa. Sau này nếu có thời gian, có thể thử tiếp xúc nhiều hơn với bố mẹ, họ cầu còn không được.”

 Anh ta như cầm con dao phẫu thuật, từng chút từng chút gỡ rối nút thắt trong lòng cô. Dù cho nút thắt đó rất phức tạp, cũng không thể chống lại được kỹ thuật cao siêu của anh ta.

 Họ rủ rỉ trò chuyện. Hiếm khi có thể ở riêng với nhau lâu như vậy, lâu đến mức như thể có thể để họ nói hết tất cả những lời chưa nói, nhưng nên nói của bao nhiêu năm qua.

 Minh Ương nghe anh ta nói rất nhiều chuyện xa xôi, về tuổi thơ mà chính mình đã sớm quên lãng.

 Cô đã xem rất nhiều ảnh lúc nhỏ của mình trong phòng ở nhà Bắc Thành, cộng thêm miêu tả của anh ta, tất cả những điều đó trong đầu dường như hiện lên thành hình ảnh.

 Cô có thể tưởng tượng ra, cô bé năm đó đáng yêu đến mức nào, đáng yêu đến mức nào.

 Cô vừa nghe, tay vừa khẽ đặt lên bụng dưới.

 Không kìm được mà nghĩ đến… thứ vừa mới mất đi…

 Nó rất ngoan, ngoan ngoãn ở đó cho đến khi mẹ tự mình phát hiện ra, không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào, cũng không mang đến cho cô bất kỳ sự khó chịu nào.

 Nhưng cô còn không biết nó có phải là một bé gái cùng giới tính với mình hay không.

 Không biết ông trời đối xử với cô tốt hay xấu, thực ra căn bản không cần cô phải lựa chọn.

 Hôm nay cô mới biết, phôi thai vốn dĩ đã không khỏe mạnh.

 Ca phẫu thuật này định sẵn là phải làm.

 Minh Ương có lẽ đã mệt lả, nói chuyện với anh trai một hồi liền ngủ thiếp đi, còn chưa nghe xong câu chuyện cầu hôn năm hai mươi tuổi của anh ta.

 Ôn Hành Chi nghiêng mắt, thấy cô đã ngủ, liền ngừng nói.

 Anh ta giúp cô sửa lại chăn, động tác rất nhẹ, nhẹ đến mức như sợ đắp chăn cũng sẽ làm cô đau.

 Hôm nay anh ta giận thì giận, nhưng sự đau lòng cũng khó che giấu. Cô còn nhỏ như vậy, anh ta chưa bao giờ muốn để cô phải trải qua nhiều chuyện như thế. Nhưng anh ta không có cách nào, anh ta tìm thấy cô quá muộn.

 Khi cô làm phẫu thuật, anh ta cầm những báo cáo kiểm tra đó, xem đi xem lại.

 Khi đắp chăn, anh ta nhìn thấy bàn tay cô đặt trên bụng dưới, cũng nhìn thấy vệt nước mắt còn đọng trên đuôi mắt cô.

 Ôn Hành Chi im lặng vài giây, mới tiếp tục động tác.

 Sau lần này, cả đời cô, phải là con đường bằng phẳng.

Bình Luận (0)
Comment