Có một vài chuyện không thể trì hoãn, cứ kéo dài mãi có thể sẽ đánh mất quyền lựa chọn.
Bên phía Minh Ương đã mở một cuộc họp ngắn, rất nhanh đã đưa ra quyết định, chính là chọn bộ phim song nữ chủ này.
Không do dự nữa.
Thử thách lớn hơn, sự không chắc chắn nhiều hơn, đầu tư vào chưa chắc đã có hồi đáp, không giống như bộ phim kia dù thế nào cũng có một mức thành tích đảm bảo.
Nhưng cô càng muốn thử sức hơn.
Bộ phim còn lại cũng chỉ đành từ bỏ.
Tuy rằng đáng tiếc, nhưng không biết có phải vì đã có đường lui hay không, mà cô cũng có được sự dứt khoát để từ bỏ một cách quyết đoán.
Có lẽ lần sau sẽ không gặp được nữa.
Nhưng bỏ lỡ thì cứ bỏ lỡ thôi.
Châu Mộ dựa vào bàn làm việc, đưa ly cà phê đã gọi cho cô. Anh ta không có ý kiến gì: “Vậy cứ quyết định thế đi.”
Anh ta cúi đầu bấm điện thoại, trao đổi về chuyện này, vừa nói: “Vụ bóc phốt hôm qua, tám phần là người đứng sau cũng nhắm vào kịch bản này.”
Có cạnh tranh thì sẽ có chém giết. Bề ngoài thì hào nhoáng lộng lẫy, sau lưng khó tránh khỏi có vài thủ đoạn không thể để người khác biết.
Là ai thì trong lòng họ đều đã đoán được.
Nhưng đối phương hoàn toàn không đoán được chính chủ trong tin đồn, cũng không thể nào đoán ra được chính chủ. Mà những tin tức khác này, tất nhiên sẽ chỉ bị nghiền nát cho biến mất.
Blogger bóc phốt hôm qua, ban đầu còn xem thường những bình luận bảo anh ta đừng xóa bài, nào có ngờ được, chỉ vài tiếng sau, màn vả mặt đã đến nhanh như chớp.
—— Anh ta đã chủ động xóa bài đăng trên Weibo.
Trông cực kỳ giống dáng vẻ chột dạ sau khi bị truy cứu vì tung tin đồn. Cũng không biết là bị truy cứu đến mức độ nào mà có thể biến mất một cách gọn gàng như vậy.
Xuất hiện đột ngột, biến mất cũng dứt khoát.
Bây giờ trên mạng sớm đã sạch bóng không còn dấu vết.
Đầu bên kia đã trả lời tin nhắn, Châu Mộ đứng thẳng người dậy: “Đi thôi. Đi bàn chuyện hợp đồng. Ôn Tuyền và mọi người vẫn chưa đi đâu.”
Minh Ương bưng ly cà phê lên, theo anh ta ra ngoài. Cô ngửi mùi cà phê, thoải mái đến cong cả mắt.
Ánh nắng buổi chiều rải đầy hành lang công ty, khiến cô cũng có vài phần lười biếng.
Cô chia sẻ kết quả lựa chọn của mình cho Thẩm Ký Niên. Bên anh chắc là không bận, trả lời rất nhanh.
[Trước khi kết thúc thì báo trước cho anh, anh qua đón em.]
Hôm nay anh về nhà chính của nhà họ Thẩm, lát nữa tiện đường qua đón cô về.
Minh Ương vui vẻ đồng ý, không quên nói cho anh một điểm đỗ xe khá khuất. Nơi đó không có ai đi qua, anh cứ ở trong xe đợi cô là được.
Thẩm Ký Niên nhìn những cách ẩn náu mà cô gửi tới, khẽ nheo mắt: [Tác chiến ngầm à?]
Vừa hay đi đến cửa phòng làm việc của ông chủ. Minh Ương dỗ dành: [Ngoan nào, moa moa.]
Lúc gõ cửa đi vào, người bên trong vừa lúc ngẩng đầu nhìn qua. Cô và Ôn Tuyền vừa hay chạm mắt nhau.
Cô nhận bộ phim này, cũng có nghĩa là sắp tới họ sẽ hợp tác cùng nhau, sau này tiếp xúc sẽ chỉ càng nhiều hơn. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng ở đoàn phim thôi cũng đã phải sống cùng nhau mấy tháng trời.
Ôn Tuyền nhếch khóe môi cười, lịch sự gật đầu.
Minh Ương cũng cười nhạt.
Cô và Châu Mộ cùng nhau đi vào, tìm một vị trí ngồi xuống, cùng nhau bàn bạc công việc.
Minh Ương vừa uống cà phê trong tay, vừa nghe họ nói chuyện.
Giữa chừng, khi tình hình về cơ bản đã được xác định, cô ký một bản hợp đồng. Lúc ký tên, cô dùng tên thật của mình. Ngòi bút của cô hơi khựng lại, rồi mới lướt đi trơn tru trên giấy.
Đã quá lâu không ký hợp đồng, đến cái tên này cũng có chút xa lạ.
Tên thật là do bố cô đặt. Trong ấn tượng, ông không đặc biệt thích cô.
Lúc vào ngành, cô tự đặt cho mình cái tên hiện tại. Sau này trong cuộc sống về cơ bản không còn ai nhắc đến tên thật nữa.
Đậy nắp bút lại, cô đưa hợp đồng cho Châu Mộ, anh ta tiếp tục kiểm tra và ký tên.
Bên phía Ôn Tuyền cũng đang thực hiện quy trình tương tự.
Hai người họ ngồi khá gần nhau, ông chủ ở không xa, vừa hay nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cười nói: “Biết tại sao bộ phim này tôi lại ưng ý nhất là hai cô ấy đến đóng không?”
Từ lúc biết một người là Ôn Tuyền nhận vai, người kia là Minh Ương cũng đồng ý nhận, nụ cười trên mặt ông ta chưa từng tắt. Đúng là rất vừa ý.
Người xung quanh nhìn ông ta một cái, rồi lại nhìn hai người họ “Tại sao ạ?”
Ông chủ chỉ vào họ: “Mọi người có cảm thấy hai người họ trông hơi giống nhau không? Ngũ quan… chính là có một chút hao hao.”
Điểm này ông nêu ra quá đột ngột, cả nhóm người đều chưa từng nghĩ đến.
Châu Mộ dứt mình ra khỏi công việc, cũng nhìn theo.
Anh ta thì không thấy vậy.
Nhưng thôi ông chủ thấy sao thì thấy vậy.
Minh Ương cũng không để tâm, chỉ cười cười. Trước khi chuẩn bị rời đi, cô bị Ôn Tuyền gọi lại: “Minh Ương, chúng ta kết bạn đi?”
Họ không thân đến mức ngay cả bạn bè cũng chưa từng kết bạn.
“Được.” Minh Ương lấy mã QR Wechat của mình ra, kết bạn với cô ấy.
Ngoài đời cô ấy dễ gần hơn trong tưởng tượng.
Sau đó, hai bên lần lượt cáo từ rời đi.
Ôn Tuyền gửi tin nhắn cho Ôn Hành Chi: [Anh ơi, anh đi chưa? Bên em xong rồi, nếu chưa đi thì chúng ta về cùng nhau nhé.]
…
Màn đêm buông xuống, Thẩm Ký Niên đã ở nhà chính họ Thẩm cả một buổi chiều.
Tin tức mà người ngoài biết chỉ là một phần.
Thực tế, không chỉ chú hai của anh có lệnh điều chuyển, rời khỏi vị trí cũ, mà hai người cậu bên nhà mẹ anh cũng đều đối mặt với sự biến động.
Điều này không nghi ngờ gì đang tác động đến tình hình của toàn bộ nhà họ Thẩm trên dưới.
Không còn yên bình như trước nữa.
Dây thần kinh của tất cả mọi người đều bị kéo lên, căng ra.
Trên tấm bảng trắng trước mặt anh là mạng lưới quan hệ chằng chịt của mấy gia tộc, những thông tin này sớm đã nằm lòng, vẽ ra cũng chỉ để tiện phân tích.
Bên dưới mạng lưới quan hệ, mẹ anh viết ra mấy họ, tất cả đều là gia tộc lớn ở Bắc Thành, cũng là những gia đình thường có qua lại với nhà họ.
Trong đó, chữ “Mạnh” được khoanh tròn bằng bút đỏ.
Bố Thẩm mẹ Thẩm không làm phiền anh nữa, để lại không gian cho anh ở một mình.
Anh đứng lặng trước chiếc bàn đối diện, nhìn tấm bảng trắng đó rất lâu. Ánh mắt sâu thẳm, rất khó để đọc được cảm xúc bên trong.
Đợi đến khi trời bên ngoài tối sầm, ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất biến mất không còn dấu vết, anh mới tiện tay cầm lấy áo khoác ra ngoài.
Mẹ Thẩm vội vã bước ra, gọi theo sau anh: “Tối nay không ở lại nhà à?”
Giọng anh rất nhạt: “Không ạ, còn có việc.”
Trước khi sống cùng Minh Ương, phần lớn thời gian anh đều ở nhà. Căn nhà đó lúc ấy chỉ là muốn cho cô một nơi ở, sau này, bất giác, anh cũng ở bên đó thường xuyên hơn.
…
Công việc vừa bàn đã mất hơn nửa ngày, đợi đến khi bên phía Minh Ương kết thúc toàn bộ, Thẩm Ký Niên đã đợi ở dưới lầu.
Cô quen đường quen lối tìm đến chỗ vắng vẻ mà mình đã nói với anh. Vì “cuộc chiến ngầm*” này, ở rất nhiều nơi từng làm việc, đâu là nơi vắng vẻ nhất cô nắm rõ trong lòng bàn tay.
(*) Cuộc chiến ngầm*: Cuộc chiến ngầm ở đây ý chỉ một số việc, thông tin về bản thân không được để lộ ra ngoài nhất là trong giới giải trí.
Bên này cũng vậy, càng đi về phía đích, người càng ít. Đến khi sắp tới nơi, đã hoang vắng đến mức không một bóng người.
Cô đang nhắn tin wechat với anh, nói mình sắp tới nơi, lại không để ý, bên cạnh một cây cột dài trong bóng tối, có người đang dựa ở đó hút một điếu thuốc.
Động tác châm thuốc của Ôn Hành Chi dừng lại. Anh ta nhấc mí mắt, liền nhìn thấy một người khá quen mặt vừa gặp hôm nay.
Anh ta nhìn theo hướng đó.
Đều là người Bắc Thành, chỉ cần suy nghĩ một chút, anh ta rất dễ dàng nhận ra chủ nhân của chiếc xe đó.
Yên lặng nhìn Minh Ương mở cửa xe, lên chiếc xe đó.
Một sự thật lắng xuống trong đầu.
Thì ra người đứng sau cô, là Thẩm Ký Niên.
Chiếc Maybach màu đen không dừng lại quá lâu, nhanh chóng rời đi. Ôn Hành Chi thờ ơ cụp mắt xuống, điếu thuốc vừa rồi mới châm được một nửa, lúc này mới tiếp tục châm lửa.
Chiếc xe lướt qua những ánh đèn rực rỡ trong thành phố.
Nhắc đến Ôn Tuyền, Minh Ương tiện tay bấm vào wechat, sửa lại ghi chú cho cô ấy. Vừa rồi trước mặt người ta, chỉ kịp kết bạn, chưa kịp sửa tên.
Một thời gian nữa sẽ cùng vào đoàn phim, sự giao tiếp của họ sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn, bây giờ tìm hiểu thêm về đối phương cũng là điều tốt.
Ảnh đại diện của Ôn Tuyền là cô ấy đang ôm một con chó Samoyed rất lớn trên bãi cỏ, giống như hương vị của ánh nắng chiếu trên người.
“Ủa,” Minh Ương nhớ ra đối phương là người nhà họ Ôn, quay đầu hỏi anh: “Anh có quen cô ấy không?”
Hôm nay anh không đưa tài xế theo, tự mình lái xe, trong xe chỉ có hai người họ, cảm giác không giống như mọi khi.
Thẩm Ký Niên không nhớ rõ lắm.
Minh Ương nhắc anh: “Em gái của Ôn Hành Chi .”
Là Châu Mộ nói cho cô biết.
Thẩm Ký Niên sửa lại: “Em gái của Ôn Hành Chi đã mất tích từ nhiều năm trước, vẫn chưa tìm thấy.”
Chuyện đã quá lâu rồi, cũng đã hai mươi mấy năm, nên nếu không phải người trong giới này, đa số đều không biết chuyện đó.
Anh nghĩ một lát “Em nói chắc là em họ của cậu ta.”
Quả nhiên, vẫn là người cùng một giới biết nhiều chuyện hơn, Minh Ương gật đầu lia lịa: “Vậy chính là cô ấy.”
Nhưng dù là em gái ruột hay em họ, cũng không có gì khác biệt.
Vừa hay đi ngang qua một quán ăn nhà làm mà cô thường đến, mắt Minh Ương sáng lên: “Dừng ở đó một chút. Em đã nói chuyện với chị chủ rồi, nhờ chị ấy giữ lại cho em hai phần điểm tâm.”
Cô thích nhất đồ của quán này, lần này ở bên ngoài quá lâu, đã một thời gian rất dài không được ăn.
Thẩm Ký Niên nghe lời dừng xe qua đó, để cô đi lấy.
Minh Ương hành động nhanh như chớp, tháo dây an toàn liền xuống xe, đi nhanh về nhanh.
Anh ở trong xe đợi cô.
Nhìn bóng lưng của cô, mơ hồ trùng khớp với một bóng hình nào đó trong ký ức.
Khi đó cô cũng vội vã y như vậy, đến nỗi không hề phát hiện ra ngày hôm đó anh cũng có mặt ở hiện trường. Sau này, còn tưởng rằng bữa tiệc đó mới là lần đầu tiên họ gặp mặt.
Tiếng tin nhắn wechat liên tiếp vang lên, Thẩm Ký Niên liếc nhìn, nhưng không phải điện thoại của mình. Anh vốn không để tâm, cho đến khi trong không gian yên tĩnh, tin nhắn wechat vẫn không ngừng đổ về.
Lúc này anh mới cầm lên xem.
Không ngờ, vừa bấm vào, đã thấy mười mấy tấm ảnh —— ảnh của những người đàn ông cùng tuổi.
Dáng vẻ đoan chính, trông đều không xấu.
Thẩm Ký Niên khẽ nhướng mày.
Minh Ương trở về rất nhanh, cô còn chưa kịp cất đồ, anh đã đưa điện thoại qua: “Em có tin nhắn.”
Cô ngẩn người, vừa nhận lấy vừa hỏi: “Ai gửi vậy?”
Anh biết mật khẩu màn hình khóa của cô.
Thẩm Ký Niên trả lời ngắn gọn: “Mẹ em.”
Lời còn chưa dứt, Minh Ương đã nhìn rõ —— trong màn hình là ảnh của người khác phái. Cô liếc nhanh anh một cái, rồi mới trả lời Triệu Thụy Chi.
Cô cũng không biết sao mẹ mình lại hành động nhanh đến thế, chỉ trong chớp mắt đã lôi ra cho cô nhiều người như vậy.
Triệu Thụy Chi:
[Mấy người này đều là mẹ và dì con đã sàng lọc qua một lượt rồi đó, con xem có ai vừa mắt không.]
[Tết về gặp mặt một lần, coi như kết giao bạn bè! Con xem con bao nhiêu tuổi rồi, đừng có không để tâm, biết chưa?]
[Không có thời gian cũng không sao, có mấy người ở ngay Bắc Thành, một thời gian nữa mẹ qua tìm con, mẹ dắt con đi gặp.]
Cảm giác bị áp bức tràn ngập màn hình, chỉ hận không thể lập tức đè cô đi xem mắt.
Lòng Minh Ương trĩu nặng.
Cô mân mê cạnh điện thoại, mân mê hai cái, rồi lặng lẽ tắt màn hình.
Biết rằng chắc chắn anh đã thấy hết rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, liền nghe thấy một giọng nói hơi nhạt từ bên cạnh truyền đến:
“Vội kết hôn thế à?”