Lúc đầu là do thời điểm không đúng.
Nhưng ngày lại ngày, năm lại năm, không ai biết khi nào mới là thời điểm thích hợp.
Thế giới này rất lớn, lớn đến mức nếu không cố tình gặp mặt, thì thật sự sẽ không gặp lại nữa.
Sau khi Minh Ương trở về Bắc Thành, tất cả thời gian đều được sắp xếp kín mít, từng công việc nối tiếp nhau lấp đầy bảng lịch trình.
Mãi đến hơn nửa tháng sau, “Thiều Quang Đồng” chính thức lên sóng, giai đoạn quảng bá tạm thời kết thúc, buổi chụp hình sản phẩm mới mùa tiếp theo lại sắp bắt đầu, bên Phồn Duyệt cuối cùng cũng hẹn gặp được cô.
Bởi vì những buổi chụp hình trước đây đều ở bên ngoài, nên lần này là sau hai năm, Minh Ương mới lại đến Kinh Việt.
Thăm lại chốn xưa.
Kinh Việt vẫn là Kinh Việt, nhưng bên trong đã thay đổi rất nhiều, nhân sự cũng có biến động.
Cũng giống như mọi thứ đã sớm khác xa năm đó.
Thẩm Duy Ninh đặc biệt mang theo mấy loại nước hoa sắp ra mắt của “Thập Duyệt” đến.
Sau khi nói chuyện xong về trang sức mùa mới của Phồn Duyệt, cô đưa một chai nước hoa trong đó cho Minh Ương.
“Minh Ương, chị ngửi thử xem.”
Thẩm Duy Ninh mặc một bộ đồ màu trắng kem, tuy là trang phục công sở, nhưng một vài chi tiết trang trí trên người lại phá vỡ sự nghiêm túc vốn có, để lộ ra manh mối về tính cách thật của cô ấy.
Lúc Minh Ương thử nước hoa, ánh mắt cô ấy dừng lại trên người đối phương một cách vừa phải.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Minh Ương gặp cô ấy, nhưng cô ấy thì không phải là lần đầu tiên.
Chỉ là, hai năm không gặp, Thẩm Duy Ninh có chút khó có thể đem cô của hiện tại đặt vào cảnh tượng năm đó… cảnh cô bị Thẩm Ký Niên ấn vào lòng.
Thẩm Duy Ninh không để lộ cảm xúc mà đè nén những hình ảnh lộn xộn trong đầu, tự nhủ không được để lộ manh mối. Nụ cười trên mặt vô cùng đoan trang, cô khẽ nghiêng người về phía Minh Ương: “Thế nào?”
Minh Ương đã ngửi hai loại.
Điều kỳ lạ là, mùi hương được chọn cho mấy loại nước hoa này dường như đều có thể chạm đúng sở thích của cô. Cho nên khi cô thưởng thức, bất giác cảm thấy rất thoải mái.
“Đều rất thơm.” Cô chọn một câu trả lời không tồi.
Thẩm Duy Ninh đưa hai loại còn lại qua “Chị có thể xịt một chút thử xem.”
Minh Ương định đưa cho cô ấy một chai để cùng thử, nhưng cô ấy lại cười xua tay “Em không dùng được nữa, em có thai rồi.”
Nghe vậy, trong mắt Minh Ương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ nãy đến giờ, cô hoàn toàn không nhìn ra.
—— Ít nhất là từ đôi giày cao gót bảy centimet đó hoàn toàn không phát hiện ra manh mối nào.
Thẩm Duy Ninh có chút ngại ngùng mím môi, bất giác muốn nói thêm với cô “Gần bảy tuần rồi đó.”
Minh Ương hơi sững người.
Ánh mắt cô di chuyển xuống phần bụng dưới của Thẩm Duy Ninh, nơi đó một mảnh phẳng lì.
Bảy tuần tuổi, vẫn chưa lộ bụng.
Động tác cầm nước hoa trên tay cô dừng lại. Vài giây sau, ánh mắt cô mới lại cúi xuống, “Thời gian trôi nhanh thật.”
“Đúng vậy, em cũng không ngờ nhanh như vậy. Em vừa mới tiếp quản Thập Duyệt, còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.”
Vốn dĩ chỉ đang chuẩn bị mang thai, đâu ngờ chưa chuẩn bị được bao lâu, có thai là có thai luôn. Thẩm Duy Ninh vô cùng thành khẩn nhìn cô, “Minh Ương, em muốn mời chị cân nhắc một chút, có muốn nhận lời làm người đại diện của Thập Duyệt không? Nó chỉ mới bắt đầu, nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất tốt.”
Kể từ khi lần lượt quay xong các tác phẩm của các đạo diễn như Tùng Quang, sự chú ý đặt lên người cô ngày càng nhiều, giá trị thương mại tăng vọt, không ít người đang đặt cược rằng mấy bộ phim chưa chiếu của cô sẽ đại bạo. Bây giờ trong tay cô hoàn toàn không thiếu lời mời đại diện. Huống hồ là một thương hiệu mới như thế này, để cô cân nhắc nhận lời thật sự không chắc sẽ thành công.
Thẩm Duy Ninh lặng lẽ cầm ly nước lên uống một ngụm. Từ nhỏ đến lớn, những bài toán anh trai giao cho cô ấy chưa có bài nào là đơn giản.
Họ ngồi lại cùng nhau trò chuyện suốt cả một buổi sáng.
Một giờ chiều, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước cửa Kinh Việt.
Thẩm Ký Niên xuống xe, đi thẳng về văn phòng.
Trợ lý Lý đã chờ đợi từ lâu, đi theo sau anh, báo cáo lịch trình hôm nay.
Ở cửa thang máy, họ gặp Thẩm Duy Ninh chuẩn bị xuống lầu.
Cô ấy hơi tròn mắt, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Vừa hay, chỉ chênh nhau hai mươi phút.
Thẩm Ký Niên thuận tiện gọi cô ấy đi: “Thẩm Duy Ninh, lên đây với anh.”
Thẩm Duy Ninh theo anh đến văn phòng, đã bắt đầu báo cáo một số công việc với hiệu suất rất nhanh.
Rất nhanh đã nhắc đến Thập Duyệt.
Cô ấy có chút đắc ý nói: “Minh Ương đã đồng ý cân nhắc, mấy ngày nữa đội ngũ của chị ấy sẽ bắt đầu kết nối với chúng ta về các tình huống liên quan.”
Đợi hợp đồng được ký, đến lúc đó Thập Duyệt sẽ cho ra mắt mấy sản phẩm chưa công khai, là sản phẩm chủ chốt sau khi Minh Ương trở thành người đại diện.
Mấy sản phẩm đó không phải do Thẩm Duy Ninh phụ trách thúc đẩy. Ánh mắt cô ấy liếc về phía người nào đó. Ngay cả cô ấy cũng không biết cụ thể là mùi hương gì.
Thẩm Ký Niên không đổi sắc mặt gật đầu, lật xem mấy tập tài liệu trên bàn, đưa cho cô ấy.
Nói xong việc, chuẩn bị rời đi, nhưng đến cuối cùng Thẩm Duy Ninh vẫn không nhịn được —— đi đến cửa rồi lại quay lại, với vẻ hóng chuyện mà nói với anh một việc: “Anh biết không, anh trai, Minh Ương vừa mới đi đó.”
“Em vừa mới tiễn chị ấy ra ngoài, lại quay về lấy cái túi.”
“Chỉ chênh nhau có hai mươi phút thôi.”
Để anh biết khoảng cách nhỏ đến mức nào, ngón trỏ và ngón cái của cô véo lại tạo thành một khoảng trống nhỏ.
Cứ thế vừa vặn bỏ lỡ.
Đầu mày Thẩm Ký Niên khẽ nhướng. Lại không để tâm, chỉ nói một câu: “Bộ phim trước đây anh bảo em làm nhà sản xuất, bên anh sẽ theo dõi, em không cần quản nữa.”
Nụ cười hóng chuyện của Thẩm Duy Ninh cứng đờ trên mặt “Tại sao! Em khó khăn lắm mới đợi được đến lúc sắp quay!” Hơn nữa còn ở ngay Bắc Thành, cô ấy đã chuẩn bị đi chơi rồi!
Thẩm Ký Niên trực tiếp dùng quyền lực trấn áp, anh còn tỏ ra không vui: “Thẩm Duy Ninh, em có thể an dưỡng thai cho tốt được không?”
Trở về Bắc Thành chưa đầy hai tháng, bộ phim tiếp theo đã được đưa vào lịch trình.
Lần này không cần phải đi đâu xa, địa điểm quay phim ở ngay Bắc Thành.
Bộ phim này họ đã bàn bạc từ năm ngoái, bây giờ các quy trình đã dần hoàn tất, cũng cuối cùng có thể bắt đầu quay.
Đây là một bộ phim cổ trang đại nữ chủ, nữ chính là công chúa của một triều đại, vì xếp thứ tự nhỏ nhất, lại là con gái của chính cung, trên có mấy người anh chị, nên từ nhỏ đã được cưng chiều, phong hiệu là “Trường Ninh”.
Vốn dĩ mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cho đến khi sơn hà đột biến, trong một đêm, vị công chúa nhỏ được cưng chiều nhất bỗng chốc trở thành công chúa vong quốc.
—— Toàn bộ bộ phim chính là cả một quá trình trưởng thành của vị công chúa nhỏ này. Cô từ “Trường Ninh công chúa” sau này đã đi một mạch đến “Trường Ninh tướng quân”.
Cả quá trình trưởng thành quá đỗi hùng vĩ và sâu sắc, lột bỏ đi sự ngây thơ lãng mạn vốn có trong xương cốt của vị công chúa nhỏ.
Kịch bản này lúc đó được kẹp chung với các kịch bản khác gửi đến, sau khi xem xong, Minh Ương đã chọn ngay nó. Từ lúc chuẩn bị năm ngoái đến năm nay, chính thức khai máy.
Diễn viên chính thực sự chỉ có một mình cô, diễn viên nam có cảnh diễn tay đôi với cô thì có ba người. Họ có thể là nam chính, cũng có thể là vai khách mời.
Thiết lập táo bạo, đồng thời cũng rất hấp dẫn.
Một trong các nam chính còn là người quen cũ Tôn Diễn, phân cảnh của anh ta xếp ở vị trí thứ hai, vì lịch trình không sắp xếp được, nên phải hoãn lại một tháng mới đến.
Lễ khai máy rất thuận lợi, hôm đó mặt trời còn hiếm có mà ló mặt ra, việc quay phim thuận lợi tiến hành.
Thời gian một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Đoàn phim ngoài quay phim ra thì vẫn là quay phim, có vẻ hơi nhạt nhẽo vô vị. Mãi đến sáng sớm hôm nay, mới có tin tức truyền đến, nhà sản xuất lớn nhất của bộ phim này sẽ đến thăm đoàn.
Không cần phải nói, tin tức này quả thực đã dấy lên chút sóng gió.
Nhưng thời gian cụ thể không có, nên quay thì vẫn phải quay. Minh Ương không mấy để tâm, sau khi trang điểm tạo hình xong, cô vung vẩy dải tua rua dài trên vũ khí trong tay.
Mãi đến chập tối, cảnh quay cuối cùng của hôm nay kết thúc.
Ánh hoàng hôn bao trùm lên cô và con ngựa cô đang cưỡi, bóng bị kéo dài ra thật dài.
Sau khi đạo diễn hô kết thúc, Minh Ương lật người xuống ngựa. Trang sức trên người theo động tác của cô phát ra tiếng kêu leng keng, rất êm tai.
Như có cảm giác, cô khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài phim trường.
Ánh hoàng hôn vàng rực, cách một khoảng xa, cô đối diện với một đôi mắt phượng quen thuộc.
Một ánh mắt tựa đã ngàn năm.
Cô hơi sững lại, thoát ra khỏi vai diễn.
Đứng giữa đám đông, anh mặc một chiếc áo khoác đen, nghiêm nghị, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía này.
Có biết bao nhiêu người ở đây, không một ai biết họ có bất kỳ quan hệ nào. Vào khoảnh khắc này, Minh Ương bỗng cảm thấy có chút may mắn, mấy năm họ ở bên nhau, chưa bao giờ công khai.
Cô bình tĩnh thoát vai, dắt ngựa giao cho nhân viên đến nhận, rồi đi về phía đó.
Hôm nay gió ngoài trời lớn, gió lớn thổi tung tà váy màu đỏ tươi của cô.
Phó đạo diễn đứng ra giới thiệu: “Ương Ương, đây là Thẩm tổng của tập đoàn Kinh Việt.”
“Đây là Minh Ương, Thẩm tổng chắc hẳn đã biết.”
Minh Ương gật đầu, chào hỏi một cách bình thường: “Chào Thẩm tổng.”
Thẩm Ký Niên khẽ gật đầu.
Anh ở địa vị cao đã lâu, khí chất cao quý trên người khó có thể che giấu. Cho dù có người không biết Kinh Việt, cũng không dám xem thường.
Một cảnh quay kết thúc, các diễn viên khác cũng lần lượt đến. Giữa họ là những lời chào hỏi xã giao bình thường và đơn giản.
Không ai biết họ có quan hệ, Minh Ương cũng không định sẽ có quan hệ gì với anh.
·
Lúc từ phòng hóa trang ra, trời đã khuya.
Đạo diễn và họ tối nay đã sắp xếp một bữa tiệc để mời Thẩm Ký Niên, người đã đi không ít, nên khu vực gần đây trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Về đêm gió vẫn rất lớn, gào thét cuốn qua.
Minh Ương vừa mới thay lại đồ của mình, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai. Cô vừa mới cầm điện thoại lên, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về một hướng nào đó.
Đầu ngón tay người đó có một đốm đỏ rực, soi sáng một khoảng nhỏ trong đêm.
Người mà lúc này đáng lẽ phải được đám đông vây quanh, không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi vắng lặng không một bóng người này.
Cô dừng bước.
Trong một lúc, dường như không biết nên nói gì.
Thẩm Ký Niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đó phản chiếu sắc đêm.
Giọng anh dường như bị gió thổi tan.
“Tôi không kết hôn với cô ta. Lời chúc đó có thể thu hồi lại.”
Năm đó, trước khi máy bay của cô cất cánh, cô đã đích thân chúc anh tân hôn vui vẻ.
Minh Ương khẽ rũ mắt, ánh trăng trong trẻo mờ ảo chiếu lên gò má trắng ngần của cô.
Cuộc giao đấu giữa những người trưởng thành không cần phải quanh co lòng vòng.
Có lẽ đã nhìn thấu ý đồ của anh, cô nhếch môi, thẳng thắn nói: “Nhưng tôi không muốn kết hôn.”
Họ có kết hôn hay không, không liên quan đến cô.
Cô từ đầu đến cuối, đều không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Trước đây không muốn, bây giờ cũng không muốn.
Nếu… có ý đó, thì tốt nhất không cần phải nghĩ nữa.
Cách nói chuyện của cô quả thực không cao tay.
Nói quá thẳng, rất dễ làm cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, khiến đối phương khó có thể tiếp tục.
Đây không phải là một cách làm của người có EQ cao.
Hàm dưới của Thẩm Ký Niên hơi căng lại.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, dáng người anh càng tỏ rõ sự lạnh lùng hơn.
Không giống như sự không quen biết ban ngày, anh mở miệng gọi cô: “Minh Ương.”
Chưa đợi anh nói gì.
Minh Ương khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thẩm tiên sinh.”
“Một người yêu cũ đạt chuẩn nên là ——”
Cô nhìn anh:
“Dẫu cho có gặp lại, thì e rằng cũng chẳng nhận ra *.”
(*) Dẫu cho có gặp lại, thì e rằng cũng chẳng nhận ra *: Đây là một câu thơ nổi tiếng trong bài “Giang thành tử” của Tô Thức, ý nói dù có gặp lại nhau cũng nên xem như người không quen biết.