Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 48

Trưa hôm sau, xe của Tôn Diễn đã đỗ bên ngoài phim trường.

 Lịch trình bên phía anh ta cuối cùng cũng kết thúc, anh ta chính thức vào đoàn phim ngay vào ngày cảnh quay bắt đầu.

 Không chỉ đến một mình, anh ta còn mang theo cả một xe đầy trà chiều đến để thăm hỏi và động viên mọi người.

 Nơi này vị trí hẻo lánh, đôi khi gọi đồ ăn ngoài cũng không dễ, một xe đồ này của anh ta ngay lập tức đã dấy lên một phen hoan hô. Có người thấy có động tĩnh liền chạy ra xem, sau khi la lên một tiếng, trong đoàn phim liền trở nên náo nhiệt.

 Đang là giờ nghỉ trưa, cảnh quay buổi chiều chưa bắt đầu, mọi người ùa lên, giúp nhau phân phát đồ.

 Bên phía Minh Ương cũng thấy có động tĩnh. Nhưng cô có cảnh quay vào buổi chiều, đang bận trang điểm làm tóc, không rảnh để ra ngoài đón.

 Bên phía Tôn Diễn cũng nhanh chóng bắt đầu bận rộn.

 Cảnh quay đầu tiên buổi chiều chính là của anh ta và cô.

 Một đám người trong đoàn phim chỉ có thể tự mình náo nhiệt.

 Thẩm Ký Niên vừa đến phim trường, đã nghe thấy tiếng nói.

 “CP của Tôn Diễn và Minh Ương hot biết bao nhiêu! Bên ngoài một đám đông ‘chèo thuyền’ không được, không ngờ ở chỗ chúng ta lại được tác hợp.”

 “Tôi thấy trên mạng đồn có vẻ rất thật, mọi người nói xem liệu họ có phải là thật không?”

 “Đừng nói nữa, bây giờ tôi chỉ muốn xem cảnh họ quay buổi chiều thôi.”

 “Chậc chậc chậc, đến lúc phát sóng, cặp đôi này chắc chắn lại bùng nổ một lần nữa.”

 “Năm đó họ quay bộ đầu tiên đã hot rồi, mấy năm nay mỗi lần hợp tác là hot một lần. Quen là được, quen là được.”

 Phó đạo diễn đang nói chuyện với anh, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy góc nghiêng của anh. Dù chỉ là góc nghiêng, cảm giác vẫn ưu việt không nói nên lời. Một nhân vật như vậy, ngồi giữa bọn họ, luôn có một cảm giác hạ cố ghé thăm.

 Phó đạo diễn hơi khựng lại một chút, mới tiếp tục nói tiếp, kể về chuyện đầu tư vòng tiếp theo.

 Thẩm Ký Niên dường như vừa hoàn hồn, đợi ông nói xong, khẽ gật đầu.

 “Lúc khác trợ lý của tôi sẽ liên lạc với ông.”

 Số tiền đầu tư ban đầu là đủ, nhưng không chịu nổi việc đạo diễn Chung cứ trau chuốt chi tiết, trau chuốt mãi, vung tay một cái, lại quyết định dùng một loạt vật liệu cao quý hơn, giá trị cũng đắt đỏ tương đương để làm các món trang sức cho giai đoạn sau.

 Chi phí cứ vùn vụt tăng lên, trong lòng phó đạo diễn như đang rỉ máu, chỉ có thể xin đầu tư lần hai.

 —— May mà, vị này ra tay rất hào phóng, đúng là kim chủ baba của đạo diễn Chung.

 Nghe vậy, biểu cảm trên mặt phó đạo diễn có chút cứng lại. Mặc dù vẫn cười xòa, nhưng không nhịn được mà nghĩ, công việc hình như cũng là bên trợ lý của anh theo dõi, không biết rốt cuộc tại sao anh cứ phải ở đây.

 Điều kiện ở đây cũng không tốt lắm đâu!

 Đợi đến khi trang điểm xong, cảnh quay buổi chiều cuối cùng cũng bắt đầu.

 Tạo hình trang điểm của Minh Ương hôm nay lộng lẫy và phức tạp, làm rất lâu. Trước khi quay, cô là người cuối cùng xuất hiện ở phim trường.

 Lúc cô đến, Tôn Diễn vốn đang nói chuyện với một diễn viên khác, khóe mắt liếc thấy một bóng hình rực rỡ, liền nghiêng đầu nhìn qua, sững sờ trong giây lát.

 Công chúa Trường Ninh vẫn còn được phụ hoàng mẫu hậu cưng chiều, trên dưới khắp người không một chỗ nào không tinh xảo, ngay cả viên hồng ngọc trên trán cũng là một viên đá quý hiếm thấy trong cung. Vẻ rực rỡ của cô trong thời kỳ này, định sẵn sẽ làm kinh diễm vạn người.

 Thấy anh ta nhìn qua, Minh Ương vẫy vẫy tay với anh ta.

 Thẩm Ký Niên đứng ngoài quan sát cảnh này, vẫn phong độ lịch thiệp.

 Người không biết chuyện, hoàn toàn không nhìn ra được anh và bất kỳ ai có mối liên hệ gì.

 Cảnh quay hôm nay, cả nam chính và nam phụ đều có mặt.

 Tiểu công chúa sau khi quen biết nam chính trong kỳ thi Hương, cách một tháng sau, họ lại gặp nhau tại hiện trường thi Đình.

 Trong quá trình tiếp xúc, anh ta cũng bị tài hoa của cô làm cho khâm phục. Nào ngờ, trên điện Kim Loan, anh ta đỗ Thám hoa, còn cô lại tiếc nuối rớt bảng.

 Anh ta dõi theo cô, trong mắt chỉ toàn là bóng hình của cô.

 Còn vị công tử thế gia, cũng chính là nam phụ, thì trong lòng biết rõ mà nhìn tất cả những điều này.

 Trường Ninh nữ cải nam trang, một mạch trà trộn lên đến điện Kim Loan. Bất kể tài hoa của cô ra sao, năng lực thế nào, vị ngồi trên ngai vàng kia sẽ không để cô đỗ đạt.

 Sau kỳ thi Đình, nam chính vốn tưởng rằng họ sẽ không gặp lại nữa, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Mãi cho đến hôm nay, Trường Ninh trong trang phục công chúa đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.

 Tựa như một khung cảnh mùa xuân rực rỡ nhất, đột ngột xuất hiện.

 Cô là tiểu công chúa, nhưng lại không chỉ là một cô gái lớn lên trong thâm cung.

 Trên điện Kim Loan, cô cũng đã từng nhìn thấy vinh quang kiêu hãnh thuộc về mình.

 Nếu không phải bị phụ hoàng nhận ra, sau đó không thể để cô vào triều làm quan, nói không chừng cô cũng có thể đỗ Trạng nguyên.

 Thẩm Ký Niên đứng bên cạnh xem quay phim. Anh nhìn Trường Ninh trong phim, nhưng lại như đang qua Trường Ninh mà nhìn Minh Ương.

 Cô là chủ nhân của thế giới của mình, cô cũng có niềm kiêu hãnh thuộc về mình.

 Thiên tài không muốn cúi đầu chìm vào bụi trần.

 Trường Ninh là vậy, Minh Ương cũng thế.

 Trường Ninh bước ra từ trong kiệu, mặc dù mặc một bộ cung phục lộng lẫy, đầu đội trang sức quý giá hoa lệ, trên mặt cũng mang nụ cười, nhưng ẩn giấu sâu thẳm nhất lại là sự tiếc nuối và cô đơn.

 Sau khi gặp mặt vừa về đến cung, cô liền chạm mặt nam phụ.

 Hôm nay có không ít cảnh diễn tay đôi giữa Minh Ương và Tôn Diễn.

 Trong đó có một cảnh, là Trường Ninh mỉm cười với anh ta.

 —— Công chúa cao môn, công tử thế gia.

 Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.

 Không lạ gì khi người trong đoàn phim lại nói như vậy. Đến lúc phát sóng, quả thực không biết sẽ có bao nhiêu người “chèo thuyền” cặp đôi này.

 Fan hâm mộ cặp đôi mới, cộng thêm những người cũ trước đây, đủ để dấy lên một làn sóng lớn.

 Nhưng Thẩm Ký Niên vẫn bình tĩnh.

 Bao gồm cả những tin đồn tình cảm về cặp đôi lan truyền trên mạng trước đây, anh đã xem qua, nhưng anh không để tâm.

 Đây là trong phim, có pha trộn một chút diễn xuất của cô. Nhưng khi ở ngoài đời, cô nhìn Tôn Diễn với ánh mắt trong trẻo và sáng ngời, anh biết cô không hề rung động.

 Hơn nữa, năm đó Tôn Diễn vốn định giúp cô, nhưng can thiệp được một nửa, giữa đường lại rút lui.

 Vậy thì cũng đồng nghĩa với việc buông tay.

 Thẩm Ký Niên chẳng bận tâm đến.

 Gió lớn gào thét, thổi tung tà váy xinh đẹp của tiểu công chúa.

 Ngọc bội leng keng, dáng vẻ cực kỳ yêu kiều.

 Thẩm Ký Niên nhìn cô, ánh mắt dõi theo bóng hình cô.

 Nhìn mãi.

 Bỗng nhiên, ánh mắt lại khựng lại.

 Gió thổi qua đồng cỏ, tựa như con sóng nhỏ vừa dấy lên trong mắt anh lúc này.

 Vào khoảnh khắc đó, anh rất đột ngột nhận ra một vấn đề.

 Vừa hay kết thúc cảnh quay, Minh Ương quay người lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của anh lúc này, cô có chút nghi hoặc mà hơi nghiêng đầu, như đang muốn hỏi.

 —— Anh dường như, đã phạm phải sai lầm giống hệt như Tôn Diễn năm xưa.

 Anh nhắm mắt lại, cố gắng che giấu tất cả.

 Nhưng đầu ngón tay lại mân mê, lực càng lúc càng mạnh.

 Anh nghĩ đến, câu nói “Tôi không thử” của cô.

 Cô đang bước về phía trước, sẽ có những cơ hội mới, cuộc sống mới, không nhất định sẽ còn muốn những mối ràng buộc trước đây, để theo đuổi duyên phận đã qua.

 Anh dường như đã nghĩ vấn đề quá đơn giản.

 —— Nhiều vấn đề như vậy, không thể trực tiếp tua lại từ đầu.

 Làm lại từ đầu, không dễ dàng như vậy.

 Lúc tan làm, trong đoàn phim một mảnh bận rộn, Minh Ương tuy cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

 Lúc đoàn phim tụ tập ăn tối, Thẩm Ký Niên hiếm khi lại không xuất hiện.

 Hai ngày nay bóng dáng của anh thường xuyên xuất hiện ở các nơi trong đoàn phim, đến mức đột nhiên không xuất hiện, Minh Ương còn thấy kỳ lạ.

 Nhưng cô hy vọng, tốt nhất là anh đã từ bỏ sự cố chấp này đi.

 ·

 Không biết có phải vì cứ luôn suy nghĩ về cùng một vấn đề, cũng luôn đi sâu vào đó hay không——

 Tối hôm đó, Thẩm Ký Niên ngủ rất nông, đứt quãng mơ thấy mấy giấc mơ.

 Có một vài giấc mơ không nhớ rõ lắm, nhưng duy chỉ có một giấc mơ, lại khắc sâu.

 Anh biết, giữa họ ngay từ đầu địa vị đã không bình đẳng.

 Cô có việc cầu xin anh, dựa dẫm vào anh, và tài nguyên của họ cũng không tương xứng.

 Trong giấc mơ này, cô đặc biệt từ Ninh Thành đến Bắc Thành, đưa cho anh một tấm thiệp mời.

 Tấm thiệp mời màu đỏ chữ vàng được cô đặt trên bàn, cô khẽ cười: “Thẩm tiên sinh, tôi sắp kết hôn rồi.”

 Anh nhận được tin quá bất ngờ, nỗi đau trong mắt cũng hiện lên gấp gáp.

 Thẩm Ký Niên nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng giọng nói ra vẫn bình tĩnh:

 “Em muốn gả cho ai?”

 “Là một người bình thường.” Cô khẽ trả lời, ánh mắt nhìn anh mềm mại như mây, nói lời từ biệt “Tôi sắp đi sống một cuộc sống bình lặng và đơn giản rồi.”

 Cơn đau trong lòng anh ập đến không hề báo trước.

 Dường như có chỗ nào đó không đúng. Anh mơ hồ cảm thấy, trong lời nói của cô có lỗ hổng.

 Cuối cùng, anh như vớ được cọng rơm, may mắn nhắc đến: “Nhưng em từng nói với tôi, tiêu chuẩn chọn bạn đời của em là, đối phương phải rất lợi hại.”

 Nếu là một người bình thường, thì làm sao có thể rất lợi hại?

 Minh Ương cười lắc đầu: “Tôi đã ba mươi tuổi rồi, người nhà cũng rất lo lắng, tôi cảm thấy như vậy là rất tốt.”

 Cô không tìm một người có địa vị cao hơn mình nữa, cô tìm xuống phía dưới, để bản thân được thoải mái hơn.

 Không đúng. Luôn có chỗ nào đó không đúng.

 —— Nhưng anh không thể tìm ra được manh mối nào nữa.

 Lồng ngực trống rỗng đến rõ ràng, anh như thể đã đánh mất thứ mà bản thân không bao giờ có thể nắm lại được nữa.

 Minh Ương đẩy tấm thiệp mời về phía anh, mỉm cười. Sau khi gửi đến nơi, cô không ở lại lâu mà chào tạm biệt anh.

 Giống như việc không cân nhắc đến Tôn Diễn, cô cũng không còn cân nhắc đến anh nữa. Thời gian đẩy họ cùng tiến về phía trước.

 Bóng hình cô cuối cùng cũng biến mất trên một con đường. Và sau đó, anh không bao giờ tìm được người nữa.

 Cô trở về quê hương, lấy chồng sinh con. Họ đều có cuộc sống của riêng mình.

 Cuộc gặp gỡ ở Bắc Thành khi xưa, tựa như một giấc mộng phù hoa.

 Mộng tỉnh, sương tan.

 Người chẳng quay về.

 ·

 Ngày hôm sau.

 Minh Ương xin đạo diễn Chung nghỉ một ngày, về sớm để chuẩn bị tham dự yến tiệc tối.

 Cô còn chưa về đến nhà, Lê Nguyệt đã chuẩn bị sẵn lễ phục dạ hội cho cô mặc tối nay. Giữa trưa, cửa hàng đặt may theo yêu cầu cũng đã giao trang sức đến tận cửa, thời gian vừa khéo.

 Ôn Tuyền tối nay cũng sẽ tham gia yến tiệc, lúc cô ta đến, vừa hay gặp người của cửa hàng đặt may rời đi. Cô ta dĩ nhiên nhận ra họ làm gì, chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi vào trong.

 Chỉ riêng Lê Nguyệt, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng số trang sức đặt làm riêng cho Ôn Hi trong những năm qua đã có tới hơn hai mươi bộ, giá trị không biết là bao nhiêu. Chưa kể đến những món đồ trang sức mua được ở các buổi đấu giá và thỉnh thoảng mua thêm vào.

 Những thứ đó sau này có lẽ đều sẽ để cho Ôn Hi kế thừa.

 Năm cô ta mười tuổi từng để mắt đến một chiếc vương miện nhỏ đính kim cương vàng trong số đó, đó chỉ là một món trong bộ trang sức kia, cô ta nũng nịu mè nheo rất lâu nhưng cũng vô dụng.

 Bước lên bậc thang, đầu ngón tay đang xách váy của Ôn Tuyền hơi siết lại.

 Cô ta nhớ lại tiếng khóc lóc với bà nội lúc nhỏ “cháu không muốn có chị”. Cùng với sự trở về của Ôn Hi. Sự ghen tị và ngưỡng vọng thời thơ ấu dường như cũng theo đó quay về, lại biến thành tâm ma không thể xua đi của cô ta.

 Nhưng bà nội cũng đã nói rồi. Hai năm nay, thỉnh thoảng khi cô ta không kiềm chế được mà phàn nàn một hai câu, bà nội cũng chỉ im lặng một lúc rồi dỗ dành cô ta rằng: “Con ngoan, con lớn cả rồi, đừng nhõng nhẽo nữa.”

 Tuy là như vậy, cô ta đã hai mươi chín tuổi, sớm đã nên trưởng thành rồi, nhưng đôi khi vẫn không nhịn được.

 Đặc biệt là sau khi lớn lên, trở thành người trưởng thành, sẽ phải đối mặt với thực tế nhiều hơn. Huống hồ cô ta còn đang ở trong giới giải trí, nơi coi trọng danh lợi nhất, khó tránh khỏi việc cũng sẽ càng xem trọng tiền bạc và địa vị hơn.

 Những món trang sức như vậy, tối nay cô ta cũng có thể đeo, nhưng là mượn của phía thương hiệu. Có quá nhiều yến tiệc, dạ hội phải tham dự, nếu muốn sở hữu tất cả các món trang sức đã đeo thì độ khó quá lớn, cô ta không có đủ tài lực đó.

 Lúc cô ta đến, Lê Nguyệt đang sắp xếp một vài món phụ kiện nhỏ của Minh Ương.

 Thấy trong nhà chỉ có một mình bà, Ôn Tuyền cười nói: “Sao chỉ có mình bác ở nhà ạ?” Cô ta biết giao tình giữa nhà họ Ôn và nhà họ Nghê, biết rằng tối nay họ chắc chắn đều sẽ đi. Rất nhiều năm trước đây, họ thường đưa cô ta cùng tham dự các sự kiện, lâu dần, cô ta đã sớm quen với cuộc sống như vậy.

 Một chiếc tủ mà Lê Nguyệt đặt làm riêng vừa được giao đến, bà đã chờ hơn nửa năm gia công, đặc biệt mua về để đựng kẹp tóc cho con gái. Chủ yếu là vì thiết kế rất tinh xảo, không gian chứa đồ cũng rất nhiều, lại hợp với phong cách phòng của cô.

 Lê Nguyệt cất hai chiếc kẹp tóc pha lê vào, đóng cửa tủ lại “Bác cả của cháu còn một cuộc họp chưa xong, chắc sắp về rồi. Còn Hành Chi… không biết đi đâu mất rồi.”

 Ôn Tuyền đứng bên cạnh nhìn bà bận rộn, đoán rằng: “Chắc là đến đoàn phim đón chị rồi ạ.”

 “Không phải đâu, Hi Hi không thích nó đến.” Lê Nguyệt thuận miệng nói “Chắc là đi làm việc khác rồi.”

 Minh Ương không giống Ôn Tuyền, cô không thích người nhà đến đoàn phim, không muốn làm mọi chuyện trở nên đặc biệt, cũng không muốn thu hút quá nhiều ánh mắt. Lê Nguyệt có chút tiếc nuối, tuy rất nhớ cô nhưng cũng chỉ có thể tranh thủ lúc cô rảnh để gọi video một lát. Nếu có lúc cô bận rộn, có thể hai ba ngày liền không gặp được.

 Lê Nguyệt không đến chỗ Ôn Tuyền nữa, vì vậy nên mới đột nhiên nhàn rỗi như vậy.

 Ôn Tuyền chỉ lắng nghe. Trước đây nếu không phải Lê Nguyệt luôn ở chỗ cô ta, Ôn Hành Chi có lẽ sẽ không đến. Nhưng đến lượt Ôn Hi, lại biến thành anh ta muốn đến nhưng Ôn Hi không cho.

 Trong lúc nói chuyện, xe của Minh Ương cuối cùng cũng đã dừng trong sân.

 Lê Nguyệt đích thân vào bếp làm đồ ăn cho cô. Không biết có phải bị con trai ảnh hưởng không, bây giờ bà cũng thích nấu các món canh hầm cho con gái. Ôn Tuyền đi cùng Minh Ương vào trong.

 Nhìn bóng lưng Lê Nguyệt đi về phía nhà bếp, Ôn Tuyền đột nhiên mở môi: “Họ chắc vẫn chưa biết chuyện… sức khỏe của chị năm đó đâu nhỉ?”

 Năm đó cô ta cũng đã đến Mỹ thăm Minh Ương vài lần. Có một lần là quay quảng cáo ở gần đó nên tiện đường ghé qua, vì không báo trước nên mới vô tình phát hiện ra chuyện này.

 Minh Ương liếc nhìn cô ta, dường như không ngờ cô ta lại đột nhiên lật lại một trang đã sớm lật qua, đơn giản trả lời: “Không biết.”

 Không lâu sau, Ôn Thừa Chương và Ôn Hành Chi lần lượt trở về.

 Minh Ương đã trang điểm gần xong, chỉ còn trang sức chưa đeo. Bên cạnh đặt mấy bộ, chuyên viên tạo hình còn chưa kịp chọn.

 Ôn Hành Chi ngồi bên cạnh chờ. Nhìn một lúc, anh ta đột nhiên đưa qua một sợi dây chuyền màu xanh lam.

 Minh Ương không chút đề phòng mà nhận lấy.

 Ôn Hành Chi tiếp tục đưa, cô tiếp tục nhận.

 Đến lúc Ôn Thừa Chương thay xong vest bước ra, chuyên viên tạo hình vừa đeo dây chuyền cho cô xong. Sợi dây chuyền lấy đá sapphire xanh làm đá chính, vài viên kim cương làm nền, uốn lượn quấn quanh chiếc cổ thon dài trắng ngần, tựa như một vùng biển xanh thẳm.

 Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, thái dương của Ôn Thừa Chương đột nhiên giật một cái, còn Ôn Hành Chi lại thảnh thơi, tư thế ngồi thoải mái, thấy bố mình vào cũng không vội không vàng mà nhướng mày. Nhân lúc vẫn còn thời gian, Ôn Thừa Chương bước qua, chỉ vào bộ trang sức phỉ thúy màu xanh lục, nói với chuyên viên tạo hình: “Đổi bộ này.”

 Ôn Hành Chi đưa tay ngăn lại, trực tiếp đóng nắp hộp bộ trang sức phỉ thúy kia lại: “Không cần, cứ bộ này đi.”

 Chuyên viên tạo hình: “…” Hay là hai người đánh một trận trước đi.

 Màu sắc lễ phục hôm nay của Minh Ương khá dễ phối, kết hợp với mấy bộ này đều được, nhưng cô vẫn chưa biết tại sao họ lại tranh cãi.

 Cô soi gương, cũng không nhìn ra có vấn đề gì “Đẹp mà.”

 Ôn Hành Chi nói với giọng điệu lười biếng: “Thật sao? Anh cũng thấy vậy.”

 Cà vạt anh ta thắt hôm nay cũng là màu này. Còn cà vạt của Ôn Thừa Chương thì màu xanh rêu.

 Hai bố con rõ ràng không ai nói thẳng ra, nhưng lại tranh giành một cách ngầm hiểu với nhau.

 Ôn Thừa Chương liếc mắt nhìn Ôn Hành Chi. Mà đối phương vẫn không có ý định nhượng bộ. Giống hệt như năm đó tranh với ông xem em gái sẽ ngồi trong lòng ai để xem phim hoạt hình. Cũng may lúc đó tên tiểu tử này còn nhỏ, nếu không e là mỗi ngày đến cả việc ai bế cô cũng phải tranh giành một trận.

 Lê Nguyệt bên kia đã trang điểm xong xuôi, vốn định qua đón con gái, lại không ngờ tiến độ bên này của cô bị kẹt lại. Bà liếc qua tình hình, trực tiếp ra lệnh cho chuyên viên tạo hình: “Cứ đeo bộ này.” Bà dùng ánh mắt sắc như dao cạo liếc đôi bố con này, ánh mắt chứa đầy cảnh cáo, “Hai người cứ thử tranh giành nữa xem?”

 Ôn Thừa Chương: “…”

 Bà vừa chỉ ra, chuyên viên tạo hình cuối cùng cũng hiểu ra họ đang tranh giành cái gì. Nén cười, tay chân nhanh nhẹn đeo cả bộ trang sức này lên người Minh Ương.

 Minh Ương phối hợp chỉnh sửa, từ trong gương nhìn thấy Ôn Hành Chi và Ôn Thừa Chương đang nhìn nhau, ánh mắt dừng lại một chút. Cô nghiêm túc nghi ngờ, nếu quay về thời thơ ấu, rất có thể hai người này sẽ cùng đứng trước mặt cô hỏi: “Thích bố hay thích anh?” Có lẽ, còn phải tranh cãi một trận xem “bố” nói trước hay “anh” nói trước.

 Ôn Tuyền đi theo sau lưng Lê Nguyệt, nhìn vào bên trong một cái.

 Tuy là đang “tranh giành”, nhưng cả nhà lại tạo ra một bầu không khí mà người ngoài không thể xen vào.

 Cô ta khẽ mím môi, nhưng lại sợ làm hỏng lớp son môi, chỉ mím nhẹ rồi thả ra. Nhưng, cô ta rất nhanh đã khôi phục lại như thường, giả vờ không nhận ra.

 Kể từ khi Lê Nguyệt nói với cô ta rằng sau này không thể đến đoàn phim cùng cô ta nữa, cô ta đã từ chối mấy bộ phim, đến tận bây giờ vẫn chưa vào đoàn phim nào. Nhưng cô ta không thể từ chối mãi được, công ty cũng sẽ không cho phép, từ đầu năm nay, cô ta đã có phần phải nghiến răng từ chối.

 Hoàn cảnh gia đình trước đây đặt ở đó, cô ta như bị đặt lên một cái giá, chỉ có thể tiến chứ không thể lùi.

 Hôm nay cô ta cũng đặc biệt đến đây, muốn cùng họ tham dự.

 Nhưng trong giới, thứ lan truyền nhanh nhất chính là tin tức.

 Cô ta vừa mới đến sảnh tiệc, đã nghe thấy có người đang bàn tán về mình.

 “Nghe nói Ôn Hi về rồi đấy, sao mãi không thấy cô ấy đâu nhỉ?” “Nhà họ Ôn giấu kỹ chứ sao. Họ với nhà họ Nghê quan hệ tốt như vậy, không biết tối nay có đưa đến không.” “Tìm thấy lúc nào thế? Thật hay giả vậy?”

 “Tất nhiên là thật.” Một giọng nữ có phần cao ngạo quả quyết nói, rồi lại khẽ cười khẩy “Cô không thấy Ôn Tuyền chẳng mấy khi xuất hiện nữa à? Tiểu thư nhà người ta đường đường chính chính vừa về một cái, cô ta đến mặt mũi cũng không dám ló ra nữa —— đó chẳng phải là thật thì là gì.”

 “Không thể nào? Dù gì cũng đã nuôi nhiều năm như vậy…”

 Giọng nữ ban nãy trực tiếp phản bác: “Không thể cái gì mà không thể. Con ruột với con nuôi tùy tiện, đãi ngộ có thể giống nhau được sao?”

 Ôn Tuyền vốn định đi qua, bước chân cứ thế bị ép dừng lại. Cô ta siết chặt lòng bàn tay, móng tay giả mới làm hôm qua bấm sâu vào da thịt.

 Bên kia, Minh Ương được bố mẹ dẫn đi, đang nói chuyện phiếm với người nhà họ Nghê.

 Bà Nghê cúi người khoa tay múa chân: “Năm đó tiểu Ôn Hi mới chỉ cao đến đây của ta. Chớp mắt một cái, không ngờ đã lớn thế này rồi.”

 Ông Nghê nhìn cô khoác tay bố mình, cũng cười: “Lúc đó đã luôn bám dính lấy bố rồi, đúng vậy, đáng lẽ phải như bây giờ mới phải.”

 Chỉ là những năm qua, mọi thứ đều đã sai lầm.

 Minh Ương khẽ cong môi, vốn định mỉm cười, nhưng đáy mắt lại dâng lên một luồng hơi nóng.

 Trước đây, cô rất ít khi gần gũi với bố. Trong mắt tất cả những người quen biết, quan hệ của họ không mấy thân thiết. Cùng với việc cô lớn lên độc lập, họ thậm chí ngay cả giao tiếp cũng trở nên rất ít, ít đến mức có thể tính bằng năm.

 Có lẽ là vì con gái lớn nên tránh bố, cũng có lẽ vì một vài lý do nào khác. Cô từng cho rằng, quan hệ bố con trời sinh đã vậy, đã định sẵn là xa lạ.

 Cô cũng từng cho rằng, mình chưa từng bám dính lấy bố, chưa từng có bất kỳ sự quyến luyến nào đối với vai trò người bố.

 Thời gian có thể thay đổi tất cả. Đợi đến rất lâu sau này, tất cả những ký ức thuộc về Ứng Quốc Sinh trong lòng cô, sẽ từ từ, có lẽ sẽ bị bóng hình của Ôn Thừa Chương thay thế từng chút một.

 …

 Thẩm Ký Niên đến khá muộn, vừa kịp đến trước khi yến tiệc bắt đầu.

 Ngồi ở vị trí của anh, hàng ngày có vô số các loại giấy tờ xin chỉ thị và phê duyệt. Lần này anh đã không lộ diện nhiều ngày liên tiếp, hầu hết công việc đều giao phó xuống dưới, một số việc không giao được thì đưa cho Thẩm Duy Ninh. Anh có ý muốn rèn luyện cô ây, không ít cuộc họp hội đồng quản trị cũng giao cho cô ấy chủ trì. Nhưng dù vậy, công văn vẫn chồng chất lên từng chồng, chờ đợi sự chỉ thị của anh.

 Tối nay vừa lộ diện, người vây quanh cũng không ít. Người này nối tiếp người kia, hoặc là xã giao hoặc là hàn huyên, đều không định để anh được rảnh rỗi.

 Lúc ánh mắt lơ đãng liếc thấy một bóng người, Thẩm Ký Niên còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng khi nhìn kỹ lại, người bên cạnh Ôn Hành Chi đúng là Minh Ương.

 Cô đã xin nghỉ ở đoàn phim, hôm nay cả ngày đều không gặp được cô.

 Ánh mắt của anh dừng ở đó một lúc. Rất nhanh, lại bị những người vây quanh che khuất hoàn toàn.

 Vừa đối phó, anh vừa suy tư trong lòng.

 Anh lại không biết, cô và Ôn Hành Chi có quan hệ gì.

 Nếu nói đến điểm chung duy nhất, cũng phải ngược dòng về lúc quay phim “Thiều Quang Đồng”, Ôn Hành Chi vì Ôn Tuyền ở trong đoàn phim nên cũng thường xuyên đến thăm.

 Nhưng quan hệ dường như cũng không nên đến mức thân thiết như vậy?

 Chưa đợi anh suy nghĩ, người đến bắt chuyện thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, dường như biết chút gì đó, rất biết ý mà bắt chuyện: “Vị bên cạnh tổng giám đốc Ôn chính là thiên kim của nhà họ Ôn đấy, tình cảm anh em họ tốt thật.”

Bình Luận (0)
Comment