Trên khung đối thoại của họ, vẫn còn dừng lại ở câu trả lời mà cô đã gửi cho anh.
[Mấy ngày nay có sắp xếp gì không?]
[Ở cùng người nhà.]
Minh Ương mím chặt môi.
Cô trả lời: [Đây là chuyện riêng của tôi.]
Không liên quan đến anh.
Bên kia tạm thời không trả lời, trở nên yên tĩnh, Minh Ương đặt điện thoại sang một bên.
Vốn tưởng rằng đến đây là kết thúc.
Cho đến mấy phút sau, điện thoại lại vang lên một tiếng.
—— [Xuống đây.]
Cô như có cảm giác, lập tức ra ban công nhìn một cái.
Ngoài cổng sân, quả nhiên có một chiếc xe màu đen đang đỗ, hòa làm một với màn đêm.
Cô không dám tưởng tượng, anh lại thật sự to gan đến vậy! Đây là nhà họ Ôn, anh đỗ xe ở đó, chỉ cần tối nay nhà họ Ôn có người ra vào là có thể phát hiện sự tồn tại của anh bất cứ lúc nào.
Minh Ương nín thở, rõ ràng người không nên xuất hiện là anh, nhưng người căng thẳng lại là cô.
Cô vội vàng chạy xuống lầu. Vừa từ trong nhà sáng sủa bước ra, màn đêm bên ngoài đã đặc quánh như một con thú hoang muốn nuốt chửng cả thế giới.
Thẩm Ký Niên dựa vào xe, một tay xoay xoay điện thoại, nghe thấy động tĩnh, anh nhướng mắt nhìn qua.
Vẫn chưa nghỉ ngơi, cô vẫn mặc chiếc váy ban ngày. Phong cách khác hẳn ngày thường, rất phù hợp với kiểu dịu dàng, hiền thục mà các bậc trưởng bối sẽ thích. Cũng rất rõ ràng, là đặc biệt chuẩn bị để gặp trưởng bối.
Sau khi trùng phùng, giữa cô và anh luôn xa cách. Cảnh tượng vừa chuyển, với Lâm Trác lại là cười nói vui vẻ.
Bóng người của người đàn ông dưới màn đêm vừa lạnh lùng vừa sâu thẳm, giọng nói cũng lạnh đến kinh người “Người nhà của tôi không thể gặp, của anh ta thì có thể sao?”
Cơn bão tố ẩn dưới biển sâu hôm nay đã hoàn toàn cuốn lên, lật đổ tất cả.
Làm gì có sóng yên biển lặng.
Chắc chắn là do nể nang cô là ngôi sao, và đó lại là nơi công cộng mà ép mình ngụy trang.
Gió thổi rối mái tóc dài tùy ý xõa trên vai cô, giống như khẽ lật một mảng sóng mực. Giữa cuộc đối đầu gay gắt, Minh Ương yên lặng vài giây, rồi mở miệng nói: “Thẩm Ký Niên, không phải anh là người duy nhất tôi có thể chọn.”
Hiện tại đặt trước mặt cô, không phải là một lựa chọn duy nhất, ngược lại, lựa chọn của cô quá nhiều.
—— Chỉ cần cô bằng lòng chọn.
Giọng nói dường như tan theo gió, nhưng thực tế lại nặng nề rơi vào lòng anh.
Anh khóa chặt ánh mắt của cô: “Vậy nên, em định chọn anh ta?”
Minh Ương không tỏ ý kiến, chỉ nói một câu: “Anh ấy phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi.”
Cô không nói chi tiết, nhưng cô biết anh nhất định nhớ.
Lúc chia tay anh hỏi cô, điều anh nghĩ chắc chắn là mình có phù hợp hay không, phải không? —— lại không ngờ có một ngày, cô lại dùng bộ tiêu chuẩn này để đo lường xem người khác có phù hợp với cô hay không.
Trong cổ họng anh gần như muốn trào ra một ngụm máu.
Rất tốt, quả thật rất tốt.
Minh Ương thực ra không phải muốn nói đến Lâm Trác, chỉ là lúc này, lời nói cứ thế tuôn ra.
Những tiêu chuẩn đó của cô, Lâm Trác quả thực có thể làm được, và không chỉ Lâm Trác có thể. Cô không cần quá nhiều tình cảm, nếu hai bên không có ý kiến, hôn nhân cũng có thể là một sự hợp tác.
Đêm lạnh giá, cô mặc một chiếc áo khoác gió. Giống hệt như cái ngày họ chia tay, cô mặc áo khoác gió đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn anh rời đi.
Họ càng đi càng xa, cho đến khi gần như song song.
Hơi thở của Thẩm Ký Niên lạnh như băng, anh hỏi một câu: “Em không kết hôn, là thật sự không muốn, hay là, chỉ là không muốn kết hôn với tôi?”
Minh Ương nhìn thẳng vào anh: “Điều đó quan trọng sao?”
“Thích anh ta đến vậy sao?!”
Áp lực trên người anh rất mạnh, nhưng cô không hề nhượng bộ.
Đôi mắt sáng ngời đối diện với anh, từng chữ từng chữ đưa ra câu trả lời: “Tôi và anh ấy chí đồng đạo hợp*, thu hút lẫn nhau, không được sao?”
Chí đồng đạo hợp: những người có cùng chí hướng, cùng lý tưởng, cùng con đường và quan điểm sống, từ đó dễ dàng thấu hiểu, hòa hợp và gắn bó với nhau.
Cô gái năm đó, quả thật đã lợi hại hơn rồi.
Có thể khơi dậy và lật tung toàn bộ ngọn lửa giận dữ trong lục phủ ngũ tạng của anh.
Dưới màn đêm, cuộc tranh cãi không có người thứ ba tham gia hay phá hoại này ngày càng gay gắt, khói súng vô hình đốt cháy lòng anh, hai người không ai lùi nửa bước.
Cô là do chính tay anh dẫn dắt, quá giống anh. Sau khi trưởng thành đến một tầm cao nhất định, quả thực là giống anh như tạc.
Hai người giống nhau như vậy một khi đã đối đầu, cục diện cũng có thể nói là không thể cứu vãn.
Mãi đến đêm khuya, cuộc cãi vã này vẫn không thể kết thúc, họ không vui mà tan.
Tài xế yên lặng lái xe, bất giác nín thở. Vừa rồi anh ta đã ở trên xe suốt, vô tình chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vã này.
Vào lúc này, căn bản không dám chọc vào Thẩm tiên sinh đang nổi giận.
Chiếc Bentley màu đen chạy về phía Thẩm gia.
Thẩm Ký Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thở nặng nề, một lúc lâu sau, anh giật phăng cà vạt, nắm trong tay. Đợi xe dừng lại, liền đi thẳng vào trong.
Nhưng đã khác với năm đó.
Khác với năm đó là, lần này bất kể tình hình thế nào, anh cũng không định buông tay.
…
Thành Oánh biết hôm nay anh sẽ về, vốn định đợi anh về để nói chuyện vài câu, nhưng không ngờ đợi mãi không thấy người. Đợi rồi lại đợi, đợi đến mức chính mình không chịu nổi phải đi ngủ trước.
Sáng sớm hôm sau, Thành Oánh vừa ăn sáng, vừa hỏi quản gia: “Tối qua mấy giờ nó về?”
Quản gia trả lời: “Sau không giờ rồi ạ.”
Thành Oánh có chút ngạc nhiên, không ngờ lại muộn đến vậy.
Hôm nay bà có việc, phải đến công ty một chuyến. Đợi đến chiều vội về, Thẩm Ký Niên đang ở cùng Thẩm Duy Ninh.
Anh đang bấm điện thoại, thấy em gái ồn ào, liền ngắt lời cô ssdy đang líu ríu bên cạnh mình: “Phó Văn Châu chịu để em về một mình à?”
Nhắc đến anh ta, Thẩm Duy Ninh bĩu môi “Là em không cho anh ấy theo. Anh ấy quản nhiều quá, em nói em muốn về nhà mẹ đẻ.”
Sự kiêu căng của tiểu thư được thể hiện không sót chút nào. Đặc biệt là sau khi kết hôn, ngọn lửa này không có ai dập tắt, Thẩm Ký Niên mơ hồ cảm thấy, dường như còn cháy mạnh hơn.
Thành Oánh bước vào, thấy anh vẫn còn ở nhà mới yên tâm.
Bây giờ muốn nói chuyện với anh ngày càng không dễ. Một là vì bên anh quả thực rất bận, hai là, có lẽ khúc mắc giữa họ vẫn còn tồn tại.
Thành Oánh vừa cởi áo khoác, đưa cho người giúp việc qua nhận, vừa đi thẳng đến nói với Thẩm Ký Niên: “Thẩm Ký Niên, ba mươi bốn tuổi rồi, còn không kết hôn, con định đến khi nào mới có con?”
Quản gia lặng lẽ gọi Thẩm Duy Ninh đi. Sợ hai mẹ con lại cãi nhau, cô ấy bây giờ đang mang thai, tốt nhất nên tránh đi, cũng tiện thể gọi cô ấy qua uống bát canh đặc biệt chuẩn bị cho cô ấy.
Cô ấy bây giờ đang mang thai, dù là nhà họ Phó hay nhà họ Thẩm, hai bên đều có thể chăm sóc cô ấy rất tốt.
Thẩm Duy Ninh không yên tâm lắm nhìn họ, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Cô ấy vừa đến cửa, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng nhàn nhạt: “Con sẽ không có con.”
Thẩm Duy Ninh dừng bước, đột nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh trai.
—— Anh ấy đang nói gì vậy?
Cô ấy bất giác nhìn sang mẹ, quả nhiên, vẻ kinh ngạc trên mặt Thành Oánh không kém gì cô ấy. Còn chưa kịp suy nghĩ rõ câu nói đó có ý gì, Thành Oánh đã đứng dậy, lòng chấn động mạnh, thất thanh chất vấn: “Con nói gì?!”
Thẩm Ký Niên lặp lại câu trả lời một lần nữa. Giọng nói quả quyết, không hề thay đổi.
Cô đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng hoa, có con đối với một nữ ngôi sao chắc chắn sẽ có sự hy sinh nhất định, anh rất rõ, cô không chuẩn bị, cũng sẽ không có.
Mà con của anh, sẽ phải liên quan đến cô. Cô không có, anh cũng sẽ không có.
Vẻ mặt anh rất trầm tĩnh, như thể đã sớm chuẩn bị xong.
Trước đây anh đã từng suy nghĩ khi nào sẽ nói cho họ biết, cho dù hôm nay Thành Oánh không hỏi, anh cũng tự mình định đề cập.
Dù sao, con của anh không chỉ liên quan đến anh, mà còn liên quan đến huyết mạch của cả nhà họ Thẩm. Chuyện lớn như vậy, anh chắc chắn phải nói cho họ biết sớm, để nhà họ Thẩm sớm có những dự định khác.
Cả phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.
Thẩm Duy Ninh vịn vào khung cửa, rất lâu không cử động. Cô ấy nhìn anh trai mình, sóng lòng kinh ngạc dâng lên trong mắt mãi không thể bình lặng.
Khi làn sóng kinh ngạc đó hơi lắng xuống, cô ấy bỗng nhiên linh tính chợt đến —— lần trước tại sao anh lại đề nghị rằng cô có thể sinh hai đứa.
Thì ra là như vậy.
Thì ra là như vậy.
Nguyên nhân mà cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới…
Thành Oánh nhìn anh chằm chằm, vì quá kinh ngạc và tức giận, tay bà vịn vào góc bàn cũng run lên “Thẩm Ký Niên, con định làm gì? Năm đó con đột nhiên đề nghị hủy hôn, không cần cuộc hôn sự đó, mẹ đã chiều theo con. Mẹ đã chiều theo con hai năm —— nhưng chẳng lẽ con định không cần bất kỳ cuộc hôn sự nào sao?!”
Bà nghiến chặt răng, không đợi anh trả lời, bà liền quả quyết nói: “Chuyện này không thể để con hồ đồ được! Con đừng có mơ!”
Giữa lúc khói lửa mịt mù, quản gia đành phải liều mình vào đưa Thẩm Duy Ninh đi, sợ cô ấy dao động cảm xúc quá lớn.
Sau khi uống xong canh, Thẩm Duy Ninh lấy điện thoại ra lướt một chút, muốn làm dịu đi sự kinh ngạc vừa rồi.
Lại không ngờ rằng, lúc này, mấy tin tức bóc phốt bất ngờ xuất hiện trên hot search, đột ngột leo lên top đầu——
#PaparazzibócphốtkimchủcủasaonữM#
#Dưalớnsậpnhà#
#SaonữM#
Vào một buổi chiều bình thường như vậy, một paparazzi đột nhiên đăng weibo nhá hàng phốt lớn.
Anh ta không tung ra ngay, mà trước tiên đăng một bài nhá hàng dẫn dắt, thu hút đủ sự chú ý.
Trong giới có một nữ ngôi sao tài nguyên tốt đến kinh ngạc, trên mạng luôn có tin đồn sau lưng cô có kim, nhưng mọi người cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao thực lực của đối phương bày ra đó, hơn nữa luôn không có bằng chứng.
—— Nhưng lần này, anh ta nói, bằng chứng, anh ta có.
Tự phụ đến mức, nói rằng dưa hôm nay có thể làm chấn động cả làng giải trí trong nước.
Buổi chiều, nắng ấm, gió xuân hiu hiu.
Bài weibo này trực tiếp làm nổ tung sự yên bình vốn có.
Khu bình luận đã nhanh chóng bùng nổ, căn bản không cần phải đoán nhiều, sự chỉ hướng của anh ta đã rất rõ ràng. Mấy điều kiện vừa hạn chế, ứng cử viên phù hợp không nhiều.
Bên Minh Ương ngay lập tức đã nhận được tin tức.
Hôm nay cô đến công ty một chuyến, xử lý một số hợp đồng và công việc, vừa mới trên đường về nhà. Sau khi nhận được tin tức, cô tìm một chỗ gần đó để dừng xe.
Điện thoại nắm trong lòng bàn tay, giống như một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược.
Tích tắc tích tắc.
Đối phương không trực tiếp nêu tên, nhưng lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, cô có một sự nhạy bén nhất định, có thể dự cảm được một số điều.
Nhưng cô vẫn không biết đối phương đã nắm trong tay bao nhiêu thông tin.
Sau khi Châu Mộ gửi tin nhắn cho cô xong, đã khẩn cấp liên lạc với bên kia, dò hỏi tin tức, ra giá để “thương lượng”. Chỉ cần giá cả phù hợp, bài weibo bóc phốt này có thể lặng lẽ biến mất, tùy tiện tìm một cái khác ra để đỡ đạn.
Một lúc lâu sau, wechat vang lên một tiếng.
Hàng mi đen của Minh Ương khẽ động, cô mở ra xem.
Châu Mộ:
[Đối phương từ chối thương lượng.]
[Anh ta không cần tiền.]
Cô đột ngột nắm chặt điện thoại.
Châu Mộ: [Minh Ương, chuẩn bị tâm lý đi, lần này chắc là nhắm vào em đó.]
Bên anh ta còn bận hơn, chỉ kịp gửi cho cô tin nhắn cuối cùng này, rồi lại tiếp tục lao vào bận rộn.
·
Cuộc tranh cãi giữa Thành Oánh và Thẩm Ký Niên vẫn chưa kết thúc, Thẩm Duy Ninh đột nhiên bước vào, cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Cô ấy đưa điện thoại cho Thẩm Ký Niên, nhìn anh, giọng nói hơi run: “Anh, anh xem hot search đi.”
Ánh mắt của Thẩm Ký Niên trước tiên lướt qua mặt cô ấy, sau đó mới cúi đầu nhìn màn hình. Anh biết, nếu không phải có chuyện gì đó, cô ấy sẽ không có phản ứng này.
#MinhƯơngpháthai#
#Bócphốtsaonữtừngpháthai#
#Kimchủcủasaonữđượctiếtlộ#
#MinhƯơng#
Cả bảng hot search hôm nay, toàn bộ bị đồ sát.