Lời nói của ông rất khéo léo, chỉ có gia đình bốn người của họ.
Như thể mang theo cảm giác thuộc về, từng chút một dẫn dắt cô về phía mình.
Minh Ương nắm chặt tay. Cô thiếu một chút dũng khí để đối mặt với họ.
Ban đầu lúc mới được họ tìm thấy, cô đã không muốn để họ biết quá nhiều về quá khứ. Nhưng bây giờ tất cả đều đã bị phơi bày dưới ánh mặt trời, ngay cả cơ hội để bịt tai trộm chuông cũng không có.
Tại sao lại không dám gặp họ?
Sợ bị họ biết, cô con gái nhỏ ngoan ngoãn và trong trẻo ngày xưa, sau khi lớn lên hóa ra lại có những trải nghiệm không tốt như vậy, phá hủy đi hình ảnh tốt đẹp của Ôn Hi trong lòng họ; cũng có lẽ, là sợ nhìn thấy sự thất vọng và chán ghét trong mắt họ.
Cô không có sự tự tin để được yêu thương vô điều kiện.
Cho nên, cũng không thể hoàn toàn vững tin rằng, tình yêu đó sẽ không vì bất kỳ điều kiện nào thay đổi mà biến chuyển.
Hơn nữa — sau khi đã trải nghiệm sự yêu thích của họ, liền không dám đi nhìn thấy nữa, khi sự yêu thích đó chuyển hóa thành chán ghét sẽ như thế nào.
Minh Ương cụp hàng mi xuống, nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất. Giọt mưa mới rơi xuống mặt nước, tia nước lập tức bắn lên.
Cô một mình lăn lộn bên ngoài, trải qua bao nhiêu chuyện, có thể nói là phong phú, nhưng lại không nuôi dưỡng bản thân được tốt.
Thậm chí là ngược lại.
Giống như ngày mưa này, bị nước mưa làm ướt, bị nước bẩn trên mặt đất bắn vào.
… Toàn thân lấm lem bùn đất.
Sau một hồi đấu tranh, cô mới đi về phía cánh cửa đã sớm mở ra cho mình.
… Thôi vậy.
Cô vốn dĩ chỉ có một mình.
Một thân một mình, không còn gì để mất.
Cô không biết, cô ở bên đó do dự thêm một giây, trái tim của Ôn Thừa Chương lại treo thêm một giây. Mãi đến khi cô ngồi vào trong xe, trái tim của ông mới cuối cùng được đặt xuống.
Ông khẽ thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa xe lại, đi vòng qua ghế lái để lái xe.
Minh Ương cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ cảm thấy xin lỗi. Đặc biệt là khi nghe ông nói, họ vẫn luôn đợi mình.
Sau khi do dự một chút, cô vẫn mở lời: “Con xin lỗi.”
Nhưng câu xin lỗi này lại bắt nguồn từ đâu?
Ôn Thừa Chương nhíu mày, giọng nói hơi trầm: “Là chúng ta không đủ tư cách.”
Là họ đã không thể đưa cô về bên cạnh, dạy dỗ và nuôi nấng cô, không thể vào lúc cô cần sự giúp đỡ nhất mà kịp thời che chở cô dưới đôi cánh của mình.
Là họ đã để cô trôi dạt không nơi nương tựa.
Sự thiếu hụt của hai mươi mấy năm, không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà lấp đầy hoàn toàn.
Ôn Thừa Chương đã sớm thu dọn lại cảm xúc, nhưng vẫn vào khoảnh khắc này, nắm chặt vô lăng, đè nén xuống dòng cảm xúc đang dâng trào. Ông không có ý trách mắng cô, ngược lại còn an ủi sự bất an trong lòng cô: “Hi Hi, sinh mệnh của con thuộc về chính con, con không cần phải thỏa mãn kỳ vọng của bố, và của bất kỳ ai.”
Không cần lo lắng bị họ thất vọng, cũng không cần lo lắng họ sẽ rời đi.
Giọng ông chắc nịch nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi đứng sau lưng con, chống đỡ và đồng hành.”
Ông biết, cô là một đứa trẻ có độ nhạy cảm cao. Ông có thể không để ý đến cô, để cô tự mình bình tĩnh, cô sẽ tự dỗ dành mình, nhưng giữa họ cũng chắc chắn sẽ trở nên xa cách.
Điều cô cần là một sự lựa chọn kiên định hơn, dùng tình yêu nồng nhiệt hơn để bao bọc.
Hồi nhỏ cô không như vậy, một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương mãnh liệt, cô mãi mãi có một sự tự tin vững chắc vào tình yêu của người nhà. Rất dễ thỏa mãn, cũng rất dễ vui vẻ, trong sinh mệnh non nớt của cô, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Nhưng, không biết những năm này đã được nuôi dạy thế nào, cùng với sự trưởng thành, tính cách của cô từng chút một đã thay đổi. Không còn có niềm tin vững chắc vào tình yêu của họ nữa, hoang mang mà độc lập.
Xa cách hai mươi mấy năm, cô đã trở nên không còn cần họ nữa.
Gặp chuyện không còn tìm bố mẹ, ngược lại, là né tránh và sợ hãi bị họ biết.
Cho nên, làm sao có thể nói năm tháng này không có dấu vết?
Rõ ràng là đầy những vết sẹo.
Ánh mắt của Ôn Thừa Chương rất sâu. Ông nhìn về phía trước, thấp giọng nói: “Con không cần phải xin lỗi bố. Là chúng ta… không đủ tư cách.”
Người ngang bướng sẽ thích trốn tránh, họ càng cần được dẫn dắt.
Cần có người đi trước dẫn đường, từ từ đưa cô đến bên cạnh mình.
Và Ôn Thừa Chương cho rằng, mình có đủ sự kiên nhẫn này.
Những ngón tay của Minh Ương vô thức cuộn lại, ánh mắt từ từ trở nên tĩnh lặng.
Những nếp nhăn trong lòng dường như đã được vuốt phẳng.
Tình yêu của họ dành cho cô rộng lớn hơn, bao dung hơn, chứ không phải chật hẹp, hạn chế.
Điều này không nghi ngờ gì có thể khiến cô yên tâm mà dang rộng đôi cánh, chải chuốt bộ lông vũ.
Cô khẽ cong môi, cảm thấy tính tình của bố thật sự rất tốt. Thuận miệng hỏi: “Anh trai hôm nay không đến công ty ạ?”
Ôn Thừa Chương nhìn con đường phía trước, khẽ cười nói: “Hôm qua nó bị bố đánh rồi.”
Hôm qua ông đương nhiên đã nghĩ thông suốt rồi, lúc đó Ôn Hành Chi vốn định về nước, tại sao lại tạm thời quyết định ở lại nước ngoài thêm một thời gian. Cũng biết Ôn Hành Chi đã sớm biết những chuyện này, chỉ là giấu giếm không báo.
— Sao có thể không đánh?
“…”
Cái miệng đang mở của Minh Ương đột nhiên ngậm lại, lặng lẽ ôm điện thoại vào lòng.
Sau khi cô đi, Thẩm Ký Niên trở về nhà họ Thẩm.
Thẩm Duy Ninh đang ở trên bãi cỏ nhỏ chơi với mèo, bụng cô ấy đã lộ rõ, bây giờ đi lại cũng không tránh khỏi cẩn thận.
Tay Thẩm Ký Niên đút trong túi áo khoác, bước chân chậm lại, dừng lại cách cô ấy vài bước.
Tám tuần, gần bằng với tháng thai của Duy Ninh lúc Minh Ương vừa mới trở về. Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã lớn như vậy rồi.
Ánh mắt anh có chút ngẩn ngơ dừng lại trên bụng của Duy Ninh, đôi mắt sâu mà trầm.
Không kìm được mà sẽ nghĩ, nếu đứa trẻ đó có thể được sinh ra, tuổi sẽ gần bằng con của em gái, vậy bọn trẻ có phải là có thể cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên không.
Con mèo đó phát hiện ra anh trước tiên, chạy lại cọ vào ống quần anh, rất nhanh đã dính lông của nó lên chiếc quần tây đen sạch sẽ gọn gàng.
Thẩm Duy Ninh theo đó quay đầu lại, vừa nhìn thấy anh trở về, lập tức hỏi: “Anh, sao rồi ạ?”
Cô ấy từ hôm qua đã nhắn tin cho anh, nhưng mãi không nhận được hồi âm, không ai biết tình hình bên anh thế nào.
Phó Văn Châu đã sớm đến đón cô ấy, căn bản sẽ không để cãi nhau qua đêm, dù chỉ là một chút bất hòa nhỏ, nhưng cô ấy không yên tâm, nhất quyết ở lại đây đợi anh trai trở về.
… Mà đâu chỉ có mình cô ấy? Sáng sớm dậy đã phát hiện, mẹ cũng một đêm không ngủ. Chuyện trên hot search hôm qua đã làm họ kinh ngạc đến ăn ngủ không yên.
Thẩm Ký Niên không trả lời, nhưng thực ra đáp án đã sớm rõ ràng.
Lồng ngực Thẩm Duy Ninh thắt lại “Anh…”
“Duy Ninh.”
Thẩm Ký Niên mở lời “Anh muốn xin em một thứ.”
Cô ấy hơi sững sờ.
Từ trước đến nay đều là anh chăm sóc cô ấy, đều là anh cho cô ấy mọi thứ, trong ấn tượng, anh chưa từng xin cô ấy cái gì. Hơn nữa, vẻ mặt và giọng điệu của anh đều rất kỳ lạ, khiến cô ấy ngay cả giọng nói cũng bất giác nhỏ đi: “Anh nói đi.”
Thẩm Ký Niên cụp mắt: “Món quà mà cô ấy tặng cho con của em.”
Ánh mắt Thẩm Duy Ninh dừng lại. Nằm ngoài dự đoán, nhưng nghĩ lại, lại là trong dự liệu. Cô không nói hai lời: “Vâng, anh đợi em ở đây một lát.”
May là, có rất nhiều đồ chuẩn bị cho thai kỳ cô ấy đều để ở nhà họ Thẩm, món quà đó cũng vậy.
Cô ấy vừa đi, con mèo đó lại không đi theo, mà tiếp tục vui vẻ cọ vào anh. Thẩm Ký Niên liếc nhìn nó vài cái.
Sau đó.
Gã này trong mắt nó mãi mãi là kẻ ở trên cao, cuối cùng cũng hạ cố ngồi xổm xuống, bế nó lên.
Nó lười biếng nép vào lòng anh, “meo” một tiếng.
Thành Oánh đứng ở cửa chính phòng khách, vịn vào khung cửa, từ xa nhìn về phía này, không đến.
Bà nhận ra, anh không cho phép họ can thiệp nữa.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là.
Họ dường như đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện.
Thẩm Duy Ninh rất nhanh trở lại, đưa chiếc túi trong tay cho anh “Em đã mở ra rồi, lại gói lại y như cũ rồi ạ.”
“Ừm.”
Anh trở về phòng của mình, mở thứ trong túi ra.
— Là một bộ quần áo nhỏ màu vàng sữa, đáng yêu và mềm mại như một chiếc bánh bao sữa nhỏ.
Thẩm Ký Niên cúi mắt, đầu ngón tay khẽ v**t v* trên chất liệu vải, quần áo trẻ sơ sinh, chất liệu vải mềm mại như những đám mây mềm nhất.
Cô đã tự tay lựa chọn, tặng cho con của Thẩm Duy Ninh.
Không ai nghĩ nhiều, lúc đó chỉ cho là chuyện bình thường.
Hơi thở trong lồng ngực có chút sâu xa. Ánh mắt anh từ từ trở nên dịu dàng, cất giấu món quà này.
·
Đến tối, độ nóng của các sự kiện liên quan đã dần dần được dọn dẹp, hot search cũng đã bị gỡ gần hết.
Điều này trông như đằng sau đương nhiên là có bàn tay con người.
Nhưng đối phương đã sớm nói thẳng — có thắc mắc gì, cứ đến Kinh Việt tìm anh.
Một đám người không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nhưng những người phụ nữ cả đời mạnh mẽ luôn có những thủ đoạn khác, họ rất nhanh đã chuyển ánh mắt sang Thập Duyệt.
Hai ngày nay, nhân cơn gió đông lần này, doanh số bán hàng của Thập Duyệt trong quý này đã lặng lẽ tăng vọt một đoạn lớn ở những góc không ai để ý.
Lần này không ai nhắc đến nó, nhưng lại đều ngầm hiểu nhớ rằng nó tồn tại vì điều gì.
·
Nhà họ Ôn.
Ôn Hành Chi vẫn đang xem tài liệu mà cấp dưới giao lên.
Chuyện lần này phanh phui ra khá đột ngột, nhưng tên paparazzi đó quả thực đã theo cô rất lâu. Bất kể sau này chuyện này có bị đè xuống hay không, cũng sẽ trở thành điểm sáng trong cả sự nghiệp của anh ta.
Ôn Hành Chi xoay cây bút máy trong tay, sắc mặt thờ ơ.
Đúng là một người rất chuyên nghiệp.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh ta vừa tắt máy tính bảng vừa mở miệng: “Vào đi.”
“Anh?” Minh Ương bưng một hộp bánh kem nhỏ, liếc nhìn người anh ta, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa đi vào.
Cô thực ra không nói với họ mình thích ăn bánh kem của tiệm nào, ngày thường cũng rất ít ăn đồ ngọt. Nhưng họ chính là biết câu trả lời, hai ngày nay cô tâm trạng không tốt, liền dùng đồ ngọt để dỗ cô vui. Lúc cô trở về, chiếc bánh kem này trên thân đang thắt một chiếc nơ bướm vừa to vừa lộng lẫy đợi cô.
Lê Nguyệt không nói gì, chỉ đẩy cô đi tắm nước nóng, sau đó liền để cô đến tìm anh trai chơi.
Ôn Hành Chi nhướng mày “Anh không ăn những thứ này. Em tự ăn đi.”
“Ồ.” Cô tiện tay đặt lên bàn anh ta, tiếp tục tò mò đánh giá. Nhưng anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, trên người không nhìn ra được điều gì bất thường.
Minh Ương đành phải hỏi thẳng: “Bố đánh anh có đau không ạ?”
Ôn Hành Chi xoay bút trong tay, ngồi rất thẳng, không dựa vào lưng ghế, giọng nói lười biếng: “Nghĩ gì thế? Đau đến đâu được. Đừng nghe ông ấy dọa em.”
Giọng điệu của anh ta quá không để tâm, Minh Ương lúc này mới yên tâm.
Ôn Hành Chi đưa tay xoa đầu cô “Nếu lỗi phạm phải nghiêm trọng hơn, có phải là sẽ không bao giờ dám quay về nữa không?”
Nhìn thấy trên mặt cô hiện lên chút chột dạ, anh ta khẽ thở dài một tiếng gần như không thể nhận ra: “Có anh trai ở đây, em sợ gì chứ?”
Minh Ương chần chừ một chút, thành thật nói: “Cũng không phải. Em vốn định gửi cho anh một tin nhắn, hỏi anh có thể giúp em gánh tội không.”
Ôn Hành Chi: “?”
Động tác dưới tay anh ta mạnh hơn, làm rối tung mái tóc cô vừa mới chải chuốt.
Minh Ương không nén được cười.
Phòng của anh ta trông rất dễ ở, cô cũng không làm phiền công việc của anh ta, chỉ tự mình ôm điện thoại chơi ở bên cạnh, tiện thể ăn hết cả một miếng bánh kem nhỏ. Chơi đến lúc buồn ngủ, mới trở về phòng của mình.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Ôn Hành Chi đã bật sáng điện thoại, lướt qua một tin nhắn mà cấp dưới vừa gửi đến. Đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, đứng dậy ra khỏi cửa.
Đúng lúc nửa đêm, các câu lạc bộ đêm ở Bắc Thành là lúc náo nhiệt nhất.
Xe của Ôn Hành Chi dừng lại trước cửa một câu lạc bộ khá nổi tiếng, đi thẳng xuống xe, ném chìa khóa qua không trung cho nhân viên đỗ xe đến đón.
Trong cơn bão dư luận tiếp tục lên men hôm qua, không thiếu những kẻ xuống sân đục nước béo cò. Ba lời hai câu, trên sự thật vốn đã có ba phần đen tối lại bôi vẽ lung tung một chút, là có thể làm cho cục diện trở nên hỗn loạn bẩn thỉu.
Trong xã hội có nhịp độ nhanh này, có rất nhiều người bị quy chụp bởi một lời nói. Nhìn thấy tin tức đó một lần, sẽ khắc sâu vào lòng, quay đầu lại lúc trò chuyện trong nhóm nhỏ bạn bè, liền sẽ tiếc nuối mà nói một câu: 【Thật không nhìn ra cô ta lại là người như vậy.】
Trong những tin tức bay đầy trời, Ôn Hành Chi đã chú ý đến một người trong số đó.
Anh ta không chỉ nói, mà còn tìm không ít truyền thông để chia sẻ những lời lẽ của mình.
「Cô ta có thể leo lên đến ngày hôm nay, phanh phui ra là một chuyện, ai biết sau lưng còn có bao nhiêu người?」
「Trông đã ra cái vẻ con đ**m ngàn người cưỡi, lũ ngốc các người còn thật sự tin cô ta trong sáng lắm à」
「Người trong ngành nói một câu, vị Thẩm tổng này không phải là có phúc sao? Cảm giác ngủ với cô ta quả thực không tồi」
「Hai năm nay vừa chia tay với vị này, quay đầu đã giành được bao nhiêu tác phẩm lớn, ai biết có phải là đã ngủ hết một lượt từ đạo diễn đến nhà sản xuất không?」
Mà người nói ra những lời này, lúc này trong miệng cũng đang nói.
Có thể thấy đã uống không ít rượu, đã ngà ngà say, lưỡi cũng đã líu lại: “Một lần phá thai đã làm các người kinh ngạc như vậy? Tra xem hồ sơ đi, hai mươi tuổi đã ra ngoài, ai biết cô ta đã phá bao nhiêu lần? Sau này còn có thể sinh được không cũng không biết… A!”
Giọng nói đang đắc ý vênh váo đột nhiên bị cắt ngang.
Một cú đấm mang theo gió quyền ập đến khiến cả người anh ta mất thăng bằng, ngã xuống sofa bên cạnh.
Cơ thể của anh ta bị kéo theo, không cẩn thận làm đổ nửa bàn chai rượu. Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, mảnh vỡ chai rượu bắn tung tóe.
Những người khác cùng bàn đều biến sắc, lần lượt đứng dậy né tránh.
“Chết tiệt**!” Người đó chửi bậy trong miệng, nhổ một ngụm máu sang bên cạnh, hung hăng nhìn về phía người đến, cố gắng nhìn rõ xem ai lại không biết sống chết như vậy.
Nhưng lại cảm thấy xa lạ, giữa họ dường như không có giao thiệp gì, anh ta nheo mắt lại.
Anh ta vẫn chưa chen chân vào được vòng tròn đó, không quen biết người đến, nhưng người cùng bàn với anh ta có người có mắt nhìn, đã nhanh chóng nhận ra người, bắt đầu vẫy tay với những người khác, ra hiệu đều đừng có nhiều chuyện.
— Vị này của nhà họ Ôn đã đích thân ra tay, ai lại không biết điều dám cản?
Một đám đông người hoặc trước hoặc sau đều lùi ra ngoài vài bước.
“Mày là thằng ** nào?! Có biết ông đây là ai không?!” Văn Trường Phong hung hăng trừng mắt nhìn người đến.
Sàn nhảy bên cạnh đang nhảy rất náo nhiệt, nhưng dưới ánh đèn chớp nhoáng, bóng dáng đối phương được phác họa ra vẻ lười biếng mà phóng khoáng.
Ôn Hành Chi lạnh lùng nhướng mắt.
Lời nhắc nhở của anh ta đến thật thừa thãi. Dám ra tay với anh ta — đương nhiên là không coi anh ta ra gì.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Không bao lâu, tin tức bên này xôn xao đã lan truyền khắp câu lạc bộ.
Thẩm Ký Niên vừa mới đến, anh liếc nhìn tình hình trong sân, khẽ nghiêng đầu, ra lệnh cho ông chủ của câu lạc bộ này. Chỉ hai chữ:
“Dọn sân.”
Ông chủ sững sờ một chút, sống lưng lập tức cứng đờ, lập tức hiểu ra ý, truyền lệnh xuống dưới.
Một bên ra tay, một bên dọn sân. Trời ơi, người đó rốt cuộc là ai? Rốt cuộc đã chọc phải thần tiên phương nào?
Câu lạc bộ đừng nói là ra mặt đòi lại công bằng, e là còn phải theo đó bịt tai trộm chuông, che giấu thị phi.
Ôn Hành Chi xắn tay áo lên, trên mặt không có một tia biểu cảm nào, chỉ là một cú đấm nối tiếp một cú đấm giáng xuống người Văn Trường Phong. Thứ dưới nắm đấm của anh ta dường như không phải là một người, mà là một vũng nước thải.
Hơi thở quanh người anh ta lạnh lẽo “Nói xem, mày đã muốn làm gì với cô ấy?”
Anh ta rõ ràng bảo người ta nói, nhưng nắm đấm của anh ta lại không cho.
Văn Trường Phong cứ tưởng đây cũng là một tình nhân cũ nào đó của Minh Ương, vội lau khóe miệng, cố gắng làm cho Ôn Hành Chi tỉnh ngộ: “Mày đừng bị cái mặt đó của nó lừa! Nó chính là một con đ**m thối!”
Ôn Hành Chi nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh như đang nhìn một người chết. Anh ta lại tung thêm một cú đấm nữa, hơi thở trong lồng ngực cuộn trào, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.”
Nói là bảo người ta tiếp tục, nhưng đối phương một câu, anh ta lại theo đó một cú đấm.
Người xung quanh không biết đã tản đi sạch sẽ từ lúc nào.
Ôn Hành Chi đánh cho thỏa thích. Đem tất cả những gì mà tên cặn bã này sáu năm trước đã gây ra cho Minh Ương, còn có mối thù ngày hôm nay, một hơi trả lại hết.
Nghe nói sáu năm trước Văn Trường Phong không biết bị ai xử lý, đã từng biến mất khỏi Bắc Thành một thời gian. Có lẽ cùng với việc Minh Ương và Thẩm Ký Niên chia tay, tin đồn xấu của Minh Ương lại bị phanh phui, Văn Trường Phong tưởng không còn bị hạn chế, lại một lần nữa xuất hiện ở Bắc Thành, uy phong lẫm liệt.
Ôn Hành Chi nhận lấy chiếc khăn nóng mà phục vụ đưa lên, không nhanh không chậm lau tay, hung hăng nói: “Mày có thể thử xem, cái miệng này của mày còn có thể mở ra bôi nhọ cô ấy nửa câu bẩn thỉu không.”
Anh ta liếc nhìn người nửa tàn phế đó, sau đó, như có cảm giác mà nhìn về phía không xa.
Lúc nãy vừa bước vào tai đã nghe những lời quá mức không thể chịu nổi, cảm xúc của anh ta dâng lên quá nhanh, không kịp xem xét tình hình. Nhưng lúc đánh nhau, phát hiện xung quanh một mảnh yên tĩnh, lúc đó anh ta đã có dự cảm.
Lúc này nhìn thấy Thẩm Ký Niên, cũng không thấy kỳ lạ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt. Ngay cả ý định chào hỏi cũng không có, liền trực tiếp rời khỏi đây, chỉ giao cho trợ lý đến dọn dẹp tàn cuộc.
…
…
Sau chuyện này, Bắc Thành nhiều thêm một người, ít đi một người, căn bản không ai để ý.
Minh Ương đương nhiên không biết những tình hình đó.
Cô mấy ngày nay vừa bận rộn xử lý tin đồn xấu, vừa cũng có quan tâm đến tình hình bên ông ngoại của Lâm Trác.
Nhưng tình hình có vẻ không tốt, anh ta lại xin nghỉ thêm hai ngày với đoàn phim.
Đây cũng là hai ngày cuối cùng mà đạo diễn có thể cho anh ta. Đoàn phim lớn như vậy, mỗi ngày trì hoãn đều là kinh phí đang bị đốt cháy, mấy ngày nay đạo diễn có thể quay những cảnh khác trước, cũng có thể mài giũa lại mấy cảnh trước đó không hài lòng lắm, nhưng không thể trì hoãn vô thời hạn.
Minh Ương hễ có thời gian cũng sẽ đến bệnh viện thăm hỏi.
Giao tình riêng của họ không biết tự lúc nào ngày càng nhiều.
Chiều hôm nay, cô vẫn đến bệnh viện như thường lệ. Sau khi xuống lầu, trước tiên gửi một tin nhắn cho Lâm Trác.
Anh ta ra ngoài mua đồ, vừa hay trở về đón cô cùng lên.
Không để cô đợi hai phút, Lâm Trác vội vã chạy đến, đưa ly cà phê trên tay cho cô.
Minh Ương đưa tay nhận lấy, quan tâm hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
Cậu ấy nhíu mày, “Vẫn không có chuyển biến tốt, chờ xem tình hình phẫu thuật hôm nay.”
Người già có tuổi, những tình hình này chắc chắn sẽ đến, chỉ là cốt nhục tình thâm khó mà chấp nhận được thôi.
Cô gật đầu, cùng anh ta lên lầu.
Hôm nay bên ngoài phòng bệnh dường như đặc biệt đông người, nhưng trong bệnh viện đông người cũng là bình thường.
Minh Ương vốn không để ý, cho đến khi cô xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ký Niên ở phía trước.
Bước chân cô dừng lại, nhất thời không phản ứng kịp tình hình.
Phía trước nhất, mấy vị bác sĩ đang trao đổi tình hình bệnh trạng. Người đứng ở phía trước nhất trông tuổi tác rất lớn, đã bạc trắng đầu, là một vị mà Lâm Trác chưa từng gặp.
Người nhà của anh ta đến nói với anh ta tình hình, giọng nói rõ ràng nhuốm vẻ vui mừng: “Vị giáo sư Trần này là do Thẩm tiên sinh mời đến, đang cùng bác sĩ trao đổi bệnh tình của ông lão. Nếu có thể, ca phẫu thuật buổi chiều viện trưởng muốn mời ông Trần đích thân mổ chính, như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều.”
Lâm Trác vừa ngẩng mắt lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Thẩm Ký Niên.
Người nhà họ Lâm vẫn còn nói bên cạnh: “Thẩm tiên sinh là bạn của con, Tiểu Trác, hôm nào nhớ cảm ơn người ta đàng hoàng nhé.”
Lúc này, Thẩm Ký Niên cũng đi về phía họ.
Người nhà họ Lâm vội vàng cảm ơn anh. Vị giáo sư Trần này đã sớm nghỉ hưu, nghe nói rất lâu rồi không ra tay nữa. Hôm nay có thể xuất hiện ở đây, chỉ cần nhìn phản ứng của viện trưởng là có thể biết được khó có được đến mức nào.
Minh Ương ở ngay bên cạnh, đã nghe thấy tất cả.
Sắc mặt Thẩm Ký Niên không đổi, lịch sự tao nhã trò chuyện với người nhà họ Lâm, từ bề ngoài không nhìn ra được chút gì khác thường.
Bên này đang bận rộn chuẩn bị phẫu thuật, Minh Ương cũng không ở lại lâu, đơn giản thăm hỏi xong liền cáo từ rời đi.
Lâm Trác vốn định tiễn cô, nhưng cô không cho “Anh mau về lo việc đi.” Lát nữa phải phẫu thuật, hôm nay chắc chắn có nhiều việc phải bận.
Anh ta cũng không khách sáo với cô nữa “Vậy hai ngày nữa gặp lại ở đoàn phim.”
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt của anh ta cũng lướt qua người Thẩm Ký Niên.
Nhưng đối phương đối với việc họ cảm ơn hay không hoàn toàn không để tâm. Chỉ là cô vừa mới đi khỏi, chân sau liền đã đi theo.
Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri.*
(*) Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri.* : Ý của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết – ý nói ý đồ quá rõ ràng, ai cũng thấy.
Lâm Trác đứng tại chỗ, nhìn họ vào thang máy.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người họ, Minh Ương mới hỏi thẳng: “Thẩm tiên sinh, anh làm gì vậy?”
Anh và nhà họ Lâm trước nay không có giao thiệp, với Lâm Trác càng không thể nói là bạn bè gì.
Bạn bè?
Mấy ngày trước người này còn đang như nước với lửa với người ta.
“Giáo sư Trần là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này ở trong nước.”
“Sau đó?”
“Giáo sư Trần chăm sóc tốt bệnh tình của ông ngoại anh ta, em cũng không cần phải đến thăm bệnh nữa.”