Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 74

Trong vòng tay đó quá nóng, cô ngủ không quen, vốn định rút ra nhưng lại bị anh ấn trở lại một cách không cho thương lượng.

 Minh Ương ngủ mơ mơ màng màng, nên cũng không động đậy nữa.

 Sáng hôm sau, Mạt Mạt đến tìm cô, vẫn gõ cửa như thường lệ.

 Bên trong dường như tĩnh lặng.

 Gõ thêm hai lần nữa, cô ấy gọi ở bên ngoài.

 Một lúc lâu sau.

 Cửa cuối cùng cũng được mở ra, Mạt Mạt không phòng bị mà quay người lại: “Chị…”

 Lời còn chưa nói ra đã nghẹn lại giữa chừng, cô ấy sững sờ, mắt hơi mở to, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông bước ra từ bên trong.

 Thẩm Ký Niên một tay cài khuy măng sét, nhìn về phía trợ lý của cô: “Cô ấy vẫn đang ngủ. Có chuyện gì không?”

 Cô ấy vẫn đang ngủ, cô ấy vẫn đang ngủ, nhưng tại sao anh lại từ trong đó bước ra?

 Mặt Mạt Mạt bỗng chốc đỏ bừng, muốn kiểm soát nhưng không thể. Cô ấy cố gắng hít một hơi thật sâu, nói lắp bắp: “Tôi hỏi xem trưa nay chị ấy muốn ăn gì…”

 Bây giờ có phải mình không nên xuất hiện ở đây không?

 “Mọi người cứ dùng bữa đi, bữa ăn của cô ấy tôi sẽ cho người sắp xếp.”

 “Ồ… vâng.” Mạt Mạt vuốt tóc, vốn còn có chuyện khác, nhưng đột nhiên cũng không nhớ ra nữa. Cô ấy không ở lại thêm, động tác xoay người rời đi rõ ràng có chút máy móc.

 …Trong lúc mình không biết, hình như đã có chuyện gì đó rất ghê gớm xảy ra.

 Thẩm Ký Niên ra ngoài làm việc một lúc, khi quay lại thì Minh Ương vừa mới tỉnh ngủ. Anh vừa đi tới, vừa nhận điện thoại từ gia đình.

 Đang là dịp cuối năm, là lúc anh bận rộn nhất. Điện thoại từ công ty, từ gia đình không ngừng reo.

 Thẩm Ký Niên đứng bên giường, mắt nhìn xuống, đưa tay chạm vào cô.

 Nhưng hình tượng của người này trong điện thoại vẫn vô cùng nghiêm túc.

 “Ừm, sau khi con về sẽ sắp xếp một cuộc gặp.”

 Nghe qua sẽ tưởng rằng lúc này anh đang ngồi nghiêm nghị trước bàn làm việc.

 Dường như đã nói xong chuyện, đầu dây bên kia bắt đầu nói chuyện riêng.

 Thành Oánh hỏi: “Con bé thích gì? Mẹ có nên chuẩn bị một phần quà năm mới không?”

 Thẩm Ký Niên cũng không có ý kiến gì hay, chỉ nói: “Mẹ cứ theo mắt nhìn của mình mà chuẩn bị thử xem.”

 Minh Ương hơi sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

 Anh dường như không hề che giấu sự tồn tại của cô với gia đình. Có thể nghe ra điều đó qua hai cuộc điện thoại tối qua và hôm nay.

 Thẩm Ký Niên nhướng mày, nhìn thẳng vào cô. Nói xong chuyện chính, anh liền cúp điện thoại, cúi xuống chặn môi cô hôn lấy, có vài phần chậm rãi khoan thai, giọng nói hòa lẫn trong hơi thở “Sao thế?”

 “Gia đình anh không có ý kiến gì sao?”

 “Về phương diện nào?”

 Ánh mắt Minh Ương khẽ động, nhớ lại lời Kỷ Hàm Tinh nói, mấy năm nay, anh vội vàng thâu tóm quyền lực, vội vàng đứng vững gót chân.

 Đến tầm cao và vị trí của họ, quyền lực cũng chính là tự do. Quyền lực càng lớn nghĩa là sự tự do có thể sở hữu càng nhiều.

 Anh vội vã như vậy, có lẽ chính là vì lý do này.

 Cô đã nghĩ qua rất nhiều vấn đề, cuối cùng câu hỏi thốt ra là: “Chuyện anh… không định có con.”

 Gia tộc như của họ, chắc chắn rất coi trọng con nối dõi. Dù sao thì trong nhà cũng có “ngai vàng” cần kế vị. Anh có thể chấp nhận, nhưng cô không tin bố mẹ anh cũng không có ý kiến.

 Đầu ngón tay Thẩm Ký Niên cọ nhẹ lên má cô, khóe môi tùy ý nhếch lên.

 Bắt đầu thảo luận về một số vấn đề, đương nhiên là vì những vấn đề này từ không liên quan đến mình, đã trở nên liên quan đến mình.

 “Đang cố gắng để họ chấp nhận.”

 Dù sao đây cũng là cuộc đời của chính anh.

 Những việc anh làm cho gia tộc đã đủ nhiều, nhưng cũng phải cho phép anh vì người mình muốn mà làm điều gì đó.

 Minh Ương nhìn vào mắt anh.

 Anh nhìn lại cô, nhỏ giọng nói: “Chuyện em không quan tâm, anh cũng sẽ không quan tâm.”

 Cô không để tâm đến chuyện con cái, nhịp bước cuộc đời của anh phải nhất quán với cô.

 Họ đều nói anh không yêu cô.

 Nhưng từ trước khi biết thân phận của cô, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc không kết hôn.

 Gia thế của cô đối với anh không hề có ảnh hưởng, đây cũng là mục tiêu mà anh đã nỗ lực trong mấy năm qua.

 Anh không thể để chuyện năm đó tái diễn. Nếu chưa chuẩn bị kỹ càng, anh cũng sẽ không trải đường cho cô quay về.

 Tim cô đập thịch một cái.

 Anh thực sự đã chuẩn bị tất cả mọi thứ.

 Trong phòng yên tĩnh như vậy, giọng nói trong điện thoại không có gì che giấu. Thẩm Ký Niên biết cô vừa nghe thấy, liền hỏi: “Có muốn gặp không?”

 “Thôi đi.” Cô không do dự. Dừng một chút, rồi giọng nói rất nhỏ: “Vẫn chưa đến mức đó.”

 Vậy bây giờ là đến mức nào?

 Mới chỉ nông cạn ở ngoài cửa?

 Thẩm Ký Niên nhướng mắt, nhìn vào mày mắt của cô, ánh mắt chỉ im lặng một giây.

 Rất nhanh đã chấp nhận.

 Khẽ “ừm” một tiếng.

 Người mà năm xưa mình bắt nạt, cuối cùng bây giờ mình cũng phải trả giá.

 …

 Ba ngày sau, kỳ nghỉ Tết kết thúc, đoàn phim đúng giờ khai máy.

 Thẩm Ký Niên ở cùng cô trong căn phòng không lớn lắm đó.

 Trong đoàn phim không mấy ai biết chuyện này, họ chỉ biết có một đại kim chủ đến, điều kiện từ trong ra ngoài của phim trường đều được cải thiện một lượt. Không nói đâu xa, chỉ riêng chi phí ăn uống thôi e là đã tăng gấp bốn, năm lần.

 Ban ngày cô đi đóng phim, còn anh thì làm việc ở trong phòng, cả hai không ảnh hưởng gì đến nhau.

 Đợi thêm một thời gian nữa, tuyết ở nơi đây sẽ bắt đầu tan đi, mùa đông rồi cũng sẽ qua, chào đón mùa xuân thuộc về núi rừng thâm sâu này.

 Ở nơi núi rừng thâm sâu này không có hoạt động giải trí gì, nếu tan làm sớm thì đèn cũng sẽ tắt rất sớm. Đèn trong phòng của cô dù sáng hay không, cũng đều không có gì là lạ cả.

 Hôm đó lúc cô quay về, đèn còn chưa được bật lên nên trong phòng tối om.

 Trong ánh sáng mờ ảo, nụ hôn đó nóng bỏng mà quen thuộc.

 Anh giữ cằm cô, ấn vào eo cô mà hôn sâu hơn.

 Ở nơi này có vẻ khác với ở thành phố, đó là một cảm giác cả thế giới dường như đều tĩnh lặng.

 Lần trước mới hai lần cô đã không chịu nổi, tối nay xem ra cũng rất dữ dội.

 Cơ thể họ còn quen thuộc với nhau hơn cả chính họ, hoàn toàn không cần quá trình làm quen lại.

 Khi h*m m**n dâng trào.

 Những động tác khác của Thẩm Ký Niên đột nhiên dừng lại, anh ấn cô vào vị trí trái tim mình.

 Âm thanh nhịp tim dồn dập, đập thình thịch.

 Kèm theo đó là cảm giác của những giọt mồ hôi nóng ẩm.

 Không ai trong hai người lên tiếng.

 Giữa lúc nhịp tim cũng đang đập nhanh hơn, cô cứ thế tự nhiên nhớ lại một khoảnh khắc tương tự ba năm trước, và câu hỏi cô đã hỏi anh.

 Giọng anh rất khàn, nhìn sắc mặt cô, hỏi: “Không tò mò nữa à?”

 Cô dừng một chút, lắc đầu.

 Đôi mắt Thẩm Ký Niên càng thêm tối lại, cúi xuống nhìn cô.

 Nhịp tim của anh khi rung động vì một người.

 Trong đêm tối sâu thẳm này, đột nhiên có người gõ cửa.

 Minh Ương quay đầu nhìn về phía cửa.

 Một lát sau, bên ngoài vang lên giọng của nam chính bộ phim này: “Cô Minh, có trong phòng không? Tôi muốn đến mời cô cùng khớp lời thoại cho ngày mai.”

 Lần hợp tác này của họ rất vui vẻ, việc khớp lời thoại cũng là một chuyện rất bình thường.

 —— Nếu có thời gian.

 Ở vùng núi này dường như cũng không có nơi nào để đi, nam chính trước khi đến còn tưởng cô ở trong phòng, không ngờ lại đúng lúc không có ở đó.

 Anh ta đợi ở bên ngoài.

 Họ hoàn toàn không biết trong phòng này còn có sự tồn tại của một người khác, chỉ nghĩ cô ở một mình.

 Thẩm Ký Niên x** n*n đốt ngón tay cô, cô quay đầu đi, anh liền kiềm chế hôn lên d** tai cô.

 Một lúc sau, người bên ngoài không nghe thấy tiếng động bên trong, không lâu sau liền rời đi.

 Sau khi người đi, trái tim treo lơ lửng của Minh Ương mới yên ổn hạ xuống.

 Thẩm Ký Niên cúi xuống hôn cô, khàn giọng nói nhỏ: “Khi nào em định cho anh một danh phận?”

 Anh cứ thế bị cô giấu ở đây. Không chỉ ở đây, mà còn cả thế giới.

 Ánh mắt của người đàn ông này như có thực thể.

 Vừa sâu vừa nặng.

 Cô ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt ửng đỏ đầy vẻ quyến rũ, đột nhiên nhón chân hôn lên yết hầu của anh.

 Đôi môi không vội rời đi, dừng lại ở đó, cảm nhận sự chuyển động dồn dập trên đó.

 Anh khẽ nheo mắt, tuy biết vấn đề này đã bị lảng đi, nhưng vẫn không nhịn được bị cô kéo vào vòng xoáy mê đắm.

 Minh Ương hỏi: “Sáng mai anh đi à?”

 Lần này anh có thể ở lại không lâu, không phải lần nào cũng có thể tùy hứng như lần trước, ở lại cả mấy tháng.

 “Ừm.”

 Giọng anh quá khàn, nhưng còn xa mới có thể gọi là thỏa mãn.

 “Lúc về Bắc Thành thì báo cho anh biết. Tặng em quà sinh nhật.”

 Về phía anh, sinh nhật của cô cũng được đổi thành ngày hai tháng ba.

 Anh tổ chức sinh nhật cho cô theo ngày sinh của Ôn Hi.

 “Nếu em không về thì sao?”

 Trông cô rất nổi loạn.

 Anh thuận theo ý cô một cách tự nhiên: “Vậy thì khi nào em muốn gặp thì báo cho anh.”

 Cô không nhịn được cười, cảm thấy hài lòng.

 Lần này cô đồng ý “Được.”

 “Sáng mai không gọi em dậy đâu, em cứ yên tâm ngủ. Nhưng nhớ phải trả lời tin nhắn của anh.”

 Cô tạm thời chưa trả lời.

 Cũng chỉ hai giây.

 Cho đến giây tiếp theo bị va chạm mạnh, cô khựng lại một chút, mới thốt ra được chữ “Được”.

 …

 Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì anh đã đi rồi, nhiệt độ trên giường bên cạnh đã lạnh.

 Trước khi ra ngoài, Minh Ương phát hiện mảnh giấy ghi chú trên bàn: [Chai nước hoa đó là mẫu thử, chai đầu tiên của「Tự Do」.]

 Chai 「Tự Do」 đầu tiên trên thế giới này.

 Xem xong, cô xé nhãn dán, cất nó đi.

 Nhóm khách kia vừa đi, việc quay phim ở vùng núi lại trở lại như thường lệ.

 Lần quay phim kéo dài mấy tháng này của cô tổng cộng chỉ ra khỏi đoàn phim chưa đến năm lần, thông tin về cô mà các fan nắm được chỉ có giảm chứ không tăng. Đến tháng hai, đã ít đến mức gần như bằng không.

 —— May thay, vào thời điểm cạn kiệt thông tin, bộ phim của cô cuối cùng cũng sắp quay xong.

 Từ giữa tháng hai, đã có fan lục đục ngồi chờ cô đóng máy rời đoàn.

 Từ giữa tháng hai ngóng trông đến cuối tháng hai.

 Một buổi chiều cuối tháng hai, chuyến bay của Minh Ương hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Thành.

 Xung quanh cô có quá nhiều fan, thanh thế rất lớn, chỉ cần bước ra ngoài là có thể bị nhấn chìm trong biển người ngay lập tức.

 Cùng lúc đó, phía bên kia cũng truyền đến tiếng huyên náo tương tự.

 Minh Ương còn tưởng có phải đã gặp đồng nghiệp trong ngành, hôm nay có phải cũng có ngôi sao khác có chuyến bay cùng thời điểm không.

 Mạt Mạt nhanh chóng hỏi thăm được tin tức, vội vàng chạy đến nói với cô: “Ương Ương, là Thẩm tiên sinh ở bên kia.”

 Các cô còn chưa đi ra, tiếng ồn ào bên ngoài giờ đã cao hơn trước mấy lần, âm thanh gần như lật tung nóc nhà.

 Không chỉ vì cô ở đây, anh ở đây, mà còn vì cả hai người họ cùng ở đây.

 Họ đã im lặng mấy tháng, nhưng không có nghĩa là sức nóng trên người họ đã kết thúc.

 Đừng nói là fan, đám paparazzi lúc này đã giơ sẵn máy ảnh, chỉ chờ cô ra.

 Lưng Minh Ương cứng đờ.

 —— Cô đã kết thúc quay phim sớm hơn kế hoạch vài ngày, rời đoàn trước.

 Không báo trước cho anh, nhưng cũng không ngờ hôm nay anh cũng ở đây.

 Cô vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ xuất hiện cùng anh trước công chúng.

 Mạt Mạt theo sát động tĩnh, nói với cô: “Bên Thẩm tiên sinh hình như sắp ra rồi…”

 Nghĩ cũng biết, lát nữa tiếng bấm máy của tất cả paparazzi sẽ không ngừng lại.

 Điện thoại Minh Ương reo một tiếng.

 Đúng là người cô đang nghĩ đến lúc này.

 Thẩm Ký Niên: [Hôm nay đến Bắc Thành à?]

 Hai năm trước, anh giữa biển người dường như tình cờ gặp lại người quen, nhưng tin nhắn hỏi thăm đó đã không thể gửi đi thành công.

 Hai năm sau, gửi đi thành công.

 Nhưng cô lại không kịp trả lời, biết anh đã phát hiện ra mình cũng ở đây, vội vàng gửi một câu: [Đừng nhìn em.]

 Thẩm Ký Niên: […]

 …

 Bây giờ họ vẫn chưa được coi là ở bên nhau, cô cũng không có ý định công khai tình cảm.

 —— Nghề nghiệp của cô khá đặc biệt, cộng thêm sự thận trọng đối với sự nghiệp hiện tại, nếu không phải là mối quan hệ đặc biệt chắc chắn, thì hoàn toàn không thể công khai với công chúng.

 Giống như câu cô đã nói với anh —— họ vẫn chưa đến mức đó.

 Đám đông bên ngoài đang tụ tập với tốc độ như vũ bão, đã đến mức ngay cả người qua đường cũng phải đến xem.

 Nhưng tuyệt đối không thể gọi là yên bình. Một nhóm nhỏ fan couple và một lượng lớn fan sự nghiệp rõ ràng chiếm ưu thế áp đảo, dù là trên mạng hay ngoài đời, đều không ưa đối phương cho lắm.

 Cùng lúc đó, có vài hot search đang nhanh chóng leo top ——

 #Minh Ương Sân bay#

 #Minh Ương, Thẩm Ký Niên#

 #Sân bay xx Bắc Thành#

 #Thế kỷ đồng khung# (ý nói khoảnh khắc hai người cùng xuất hiện trong một khung hình hiếm có như cả thế kỷ)

 Video do cư dân mạng quay tại hiện trường vẫn đang được tải lên theo thời gian thực, cả top hot search vô cùng náo nhiệt.

 Những người không ở sân bay lúc này chỉ có thể liên tục làm mới Weibo để theo dõi tiến độ.

 Sự náo nhiệt này cũng không kéo dài được bao lâu.

 Sau khi Minh Ương gửi tin nhắn cho anh, cô đã nhanh chóng rời khỏi sân bay trước khi đám đông tụ tập đến mức không thể kiểm soát.

 Trong suốt quá trình, không hề ngẩng đầu nhìn về phía bên kia một lần nào.

 Có cư dân mạng không cam tâm, đi xem khung hình quay phía Thẩm Ký Niên.

 Nhưng cũng tương tự, anh chỉ bước đi rời khỏi.

 Hai người, hiếm hoi cùng xuất hiện trước công chúng, nhưng suốt quá trình ngay cả một ánh mắt giao nhau cũng không có.

 Từ đầu đến cuối, chỉ biết trơ mắt nhìn họ lần lượt lên xe.

 Một đám người tức giận đập bàn phím ——

 [Khó khăn lắm mới hóng được họ xuất hiện cùng nhau! Chờ nửa tiếng, mà chỉ cho tôi xem cái này?!]

 [Tôi thiếu điều muốn lấy kính hiển vi ra soi rồi, kết quả thì sao? Đang giở trò quỷ gì vậy? Ngay cả một ánh mắt tiếp xúc dù chỉ một micro giây cũng không có sao?]

 [Tôi không quan tâm, chắc chắn họ đã nhìn nhau rồi, hoặc trong lòng chắc chắn rất muốn nhìn, chỉ là không bị chúng ta bắt được thôi]

 [Trời ơi, đất hỡi, khổ nhất là fan couple! Ăn chút đường có dễ dàng không? Tôi đã chờ hơn nửa năm rồi đó!! Mau nói cho tôi biết, hôm nay hai người họ đi cùng một chuyến bay! Ngồi hai ghế cạnh nhau!]

 [Thực sự không được nữa thì có ai bám theo được không, rồi nói cho tôi biết họ về cùng một nhà đi :)]

 Một nhóm người khác tức giận chửi lại: [Lịch trình bình thường tình cờ gặp nhau, ghép cái gì mà ghép, ghép cái đầu nhà ngươi ấy]

 [Cả sân bay Bắc Thành bao nhiêu người, mắt các người mù rồi chỉ thấy mỗi hai người họ à?]

 Một nhóm fan only của Minh Ương trực tiếp lôi ra một bảng lịch trình dài, mạnh mẽ áp đảo vô số tiếng nói gán ghép couple.

 Trong sự huyên náo cả trên mạng lẫn ngoài đời, chiếc xe của Minh Ương cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông và rời khỏi sân bay.

 Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, tất cả mọi người trên xe dường như mới sống lại.

 Mạt Mạt ôm tim, cảm nhận nhịp đập thình thịch trong lồng ngực.

 Theo Minh Ương lâu như vậy, cô ấy cũng là người đã từng trải, nhưng tình huống vừa rồi vẫn vượt xa tầm kiểm soát.

 Trước đây Minh Ương cũng từng bị gán ghép couple với người khác, ví dụ như Tôn Diễn, nhưng quy mô dường như không bằng lần này.

 Hơn nữa Thẩm tiên sinh chỉ là một người ngoài ngành.

 Hoàn toàn không biết tại sao có thể gán ghép nóng bỏng đến thế.

 Wechat của Minh Ương vẫn đang rung. Từ lúc ở sân bay đến giờ vẫn chưa dừng lại, nhưng đến bây giờ cô mới có thời gian rảnh để mở ra xem.

 Tin nhắn của Kỷ Hàm Tinh trực tiếp hiện lên trên cùng.

 [Gì! vậy!]

 [Hai người cùng về à?]

 [!!!]

 [Hai người làm lành rồi sao!!!]

 Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của cô ấy, Minh Ương không nhịn được cong môi.

 Gõ chữ trả lời: [Không phải cùng nhau, chỉ là tình cờ gặp thôi.]

 Nhưng vấn đề này rõ ràng không phải là trọng điểm.

 Trước khi Kỷ Hàm Tinh thất vọng thở dài, cô suy nghĩ cân nhắc một chút, rồi trả lời tiếp: [Bọn tớ, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.]

 Làm lành là hòa giải, quay lại trạng thái như trước. Nhưng bây giờ họ vẫn chưa.

 Khoảng cách ba năm vẫn còn đó.

 Lần trước anh nói để cô thử lại, cho đến khi không còn sợ nữa. Và bây giờ cô đang bắt đầu lại từ đầu.

 Tuy không phải là câu khẳng định, nhưng câu trả lời này trong mắt Kỷ Hàm Tinh có hiệu quả kích động không kém, giây tiếp theo, Minh Ương đã nhận được đầy màn hình [aaaaaaaa].

 Minh Ương bị cô ấy chọc cười, cũng cong mắt lên theo.

 [Aaa! Cuối cùng tớ! cũng chờ được đến ngày này!]

 [Thử thì thử! Chịu thử là tốt rồi! Không vội, cứ để anh ấy từ từ dỗ cậu!]

 [Tớ vui quá! Còn vui hơn cả việc tớ theo đuổi được cậu nữa!]

 Nói là thử, nhưng thử có nghĩa là có khả năng, Kỷ Hàm Tinh dường như đã thấy được ngày thử thành công.

 —— Giữa họ, mối vướng mắc kéo dài nhiều năm, trong lúc nhiều người đã mấy lần tưởng rằng chắc chắn sẽ kết thúc, Thẩm Ký Niên lại nói gì cũng không chịu buông tay, bám riết không rời. May thay, cuối cùng cũng sắp qua mùa đông lạnh giá.

 Mùa đông sắp tàn, sự giằng co này cũng đi đến hồi kết, giữa họ cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp.

 Minh Ương nhướng mày: [?]

 Kỷ Hàm Tinh nhanh chóng gõ chữ: [Bảo bối! Tớ nhớ cậu chết đi được!! muamua!!]

 Không gian trong xe vừa đóng kín, mùi nước hoa cũng rõ rệt hơn.

 Minh Ương khá thích xịt nước hoa, đổi một mùi hương giống như đổi một tâm trạng. Chỉ là lúc bình thường vùi đầu vào công việc ở đoàn phim sẽ ít xịt hơn. Hôm nay trước khi ra ngoài, cô đã xịt một ít chai nước hoa anh tặng cuối năm.

 Đó là một mùi hương rất trong trẻo nhẹ nhàng, tựa như mùi của cánh đồng hoang dã.

 Tự do, cánh đồng hoang dã.

 Lúc đầu, cô giải mã cái tên đó còn tưởng là anh chuẩn bị trả lại tự do cho cô.

 Sau này, dần dần mới lĩnh ngộ ra.

 Anh và sự tự do của cô không phải là không thể cùng tồn tại.

 Không nhất định phải đưa ra lựa chọn một trong hai.

 Bình thường cô cũng ít khi thử loại tông mùi này, lần này dùng thử xong, phát hiện cũng rất thích.

 Tâm trạng dường như cũng nhẹ nhàng theo.

Bình Luận (0)
Comment