Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 76

Trong phòng trang điểm, mọi người tay vẫn đang cầm đồ bận rộn, không ai biết vì sao sắc mặt của Minh Ương đột nhiên lại thay đổi.

 Minh Ương cầm điện thoại, gọi đi một cuộc . Nhưng cho đến khi chuông kết thúc, bên kia vẫn không có ai bắt máy.

 Cô cau mày, mở wechat ra.

 Bận rộn cả buổi không để ý xem tin nhắn, cuộc đối thoại lần trước của họ vẫn dừng lại ở tối qua. Anh đang nghỉ ngơi ở khách sạn, hôm nay sẽ đến nơi trung chuyển, cũng chính là gần quốc gia đó.

 Một khi chiến loạn ở đó bùng nổ, với phạm vi khoảng cách đó, rất khó để thoát nạn.

 Sau khi xác nhận sự thật vừa phỏng đoán, lồng ngực gần như ngay lập tức bắt đầu hoảng hốt.

 Cô bỏ lại toàn bộ công việc trong tay, tiếp tục cố gắng liên lạc với anh.

 Rất nhanh, tin tức chiến loạn lan truyền khắp nơi, hai quốc gia rơi vào vòng chiến hỏa.

 Tình hình biến đổi dữ dội chỉ trong một đêm.

 Lại một lần nữa cuộc gọi tự động ngắt, hoàn toàn không liên lạc được.

 Bàn tay Minh Ương cầm điện thoại có chút run rẩy.

 Cho đến bây giờ, cô vẫn ở trong trạng thái khó có thể tin được.

 Thế giới này sẽ dần dần dạy cho con người ta biết rằng, hóa ra, sự xảy ra của rất nhiều chuyện sẽ không nói lý lẽ với bạn, càng không để bạn chuẩn bị trước bất cứ điều gì.

 Bên trợ lý Lý rất nhanh đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng tình hình đúng như cô dự liệu. Chiến loạn bùng nổ, liên lạc giữa Thẩm Ký Niên và những người bên cạnh hoàn toàn bị cắt đứt, bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi.

 Sống trong một đất nước hòa bình quá lâu, ngày thường chiến loạn dường như rất xa xôi. Cho đến khi nó đột nhiên bùng nổ ngay bên cạnh, mới khiến người ta giật mình nhận ra, hóa ra hai loại tình hình này đều cùng tồn tại trong một thế giới.

 Tất cả những cách có thể nghĩ ra đều bị chặn đứng.

 Phải mất một lúc rất lâu để bình tĩnh lại.

 Minh Ương ngước mắt nhìn lên bầu trời xa xăm.

 Chân trời rộng lớn ngay cả tầng mây cũng tĩnh lặng.

 Cô đột nhiên rất muốn gọi tên anh. Nhưng vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng mình khô khốc đến nhường nào, giống như một sa mạc đã lâu không có nguồn nước chảy qua.

 Cô cũng không biết cần phải đợi bao lâu mới có thể đợi được tin tức. Dù sao thì liên tiếp đợi hai ngày, cuộc chờ đợi này vẫn chưa được tuyên bố kết thúc.

 Thời gian càng dài, dưới quy tắc bất thành văn, dường như càng có nghĩa là tình hình có thể càng tồi tệ.

 Có lẽ nó không ảnh hưởng đến tình hình thực tế, có cảm giác như vậy chỉ là vì nó sẽ khiến trái tim người chờ đợi dần dần rơi xuống vực sâu không đáy.

 Một số tin tức cụ thể ở nơi xảy ra chiến sự không ngừng được truyền ra, cũng có một số đồng bào trong nước không thể tránh khỏi bị cuốn vào thảm họa này.

 Đợi sau khi khoảng thời gian ban đầu trôi qua, thảm cỏ xanh đầy sức sống phảng phất như bị hủy diệt trong nháy mắt, hóa thành tro bụi hoang tàn.

 Giao diện trò chuyện của cô và anh trên wechat vẫn dừng lại ở câu cuối cùng cô gửi cho anh:

 【Thấy tin nhắn, nhất định phải trả lời em.】

 Vẫn không có hồi âm.

 Liên lạc của anh vừa bị cắt đứt, Thẩm thị và Kinh Việt chắc chắn có rất nhiều việc sẽ bị ảnh hưởng. Mất liên lạc lâu như vậy, bên trong nước chắc chắn đã sớm nhận được tin tức, phải cử người tiếp quản công việc của anh, cũng phải cử người đi thăm dò tình hình ở vùng chiến sự.

 Anh vốn dĩ sau khi kết thúc buổi hội thảo ở Đức là sẽ về nước, từ Đức bay về nước, sẽ không đi qua tuyến đường chiến sự đó. Không biết vì sao lại đột nhiên đổi sang một quốc gia khác, còn vì thế mà rơi vào chiến loạn.

 Nhưng nhà họ Thẩm lại không có ai đến chất vấn cô.

 Hai bên bây giờ đều đang bận rộn thăm dò tin tức, không có tin tức, cũng không có cách nào gửi thông tin cho đối phương.

 Sau trung tuần tháng ba, thời gian ngày qua ngày tiến gần đến tháng tư.

 Sinh nhật tháng ba của cô đã qua từ lâu, đợi thêm một thời gian nữa, ngày sinh nhật của anh vào tháng tư sắp đến rồi.

 Kể từ ngày nhận được tin tức đó, Minh Ương đã mấy ngày không được nghỉ ngơi tử tế, cho đến đêm khuya này, mới mơ màng ngủ thiếp đi.

 Có lẽ là quá mệt mỏi, cô ngủ rất sâu.

 Khung cảnh đột ngột thay đổi, trước mắt hiện ra một vài mảnh vỡ hình ảnh của hai năm trước.

 Cô đang ở bệnh viện, vừa mới kiểm tra ra là có thai.

 Đó là một từ ngữ vốn rất xa vời với thế giới của cô.

 Hoang mang và luống cuống không kịp trở tay.

 Chưa kịp đưa ra quyết định gì, cô vẫn còn ở bệnh viện thì đã nhận được điện thoại của anh.

 Trong khoảnh khắc đó, cô đầu tiên là nghi ngờ có phải anh đã biết chuyện này hay không, nhưng nghĩ lại, anh cũng không thể thần thông quảng đại đến thế —— giây trước vừa kiểm tra ra, giây sau bên anh đã có thể nhận được thông tin.

 Vừa nói chuyện với anh, vừa nghe giọng nói của anh. Có một khoảnh khắc rất ngắn, cô muốn nói cho anh biết chuyện này không chỉ là chuyện của một mình cô.

 Nhưng đó cũng chỉ là một khoảnh khắc, cô rất nhanh đã lấy lại lý trí, che giấu bí mật này rất kỹ.

 Sau này, khi đi kiểm tra lại, bác sĩ nói với cô, đứa bé này không giữ được, cũng không thể sinh ra.

 Cuộc phẫu thuật rất ngắn, cũng rất nhanh.

 Cô cảm nhận rất rõ ràng sự ra đi của sinh mệnh đó.

 Cứ như vậy rời khỏi cuộc đời của cô.

 Lời từ biệt của một sinh mệnh có thể chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, nhưng sự ly biệt sẽ là một cơn thủy triều ẩm ướt kéo dài cả đời.

 Nó sẽ không làm bạn ướt sũng, nhưng sẽ mãi mãi có cảm giác ẩm ướt.

 Ngay cả trong mơ, cô vẫn lờ mờ nhớ được hiện thực, trong cơn mơ màng cảm nhận được, dường như lại sắp có thứ gì đó rời khỏi cuộc đời mình.

 Trong khoảng không tối tăm rộng lớn, cô nghĩ đến Thẩm Ký Niên.

 Anh nói, khi nào cô muốn gặp anh thì phải nói cho anh biết.

 Anh nói, anh nhất định phải ở trong tương lai của cô.

 Lần trước chia tay, cô cứ ngỡ sẽ sớm gặp lại, nên đã không từ biệt một cách đàng hoàng.

 …Con người luôn như vậy, luôn cho rằng sẽ còn một tương lai rất dài, đến nỗi chưa bao giờ cảm thấy hiện tại quý giá đến nhường nào.

 Cô không thể chấp nhận được, giữa cô và anh, cứ như vậy không bao giờ gặp lại.

 Minh Ương xác định một sự thật: Cô có thể chấp nhận anh sống tốt ở bất kỳ góc nào trên thế giới này, cho dù giữa họ không có giao điểm, nhưng không thể chấp nhận cái chết của anh.

 Trong cuộc đời cô, rất khó để chấp nhận thêm sự ra đi của người quan trọng đối với mình.

 Bài học về sự ly biệt, kiếp này cô sẽ không bao giờ học được.

 …

 Khi giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, vẫn là đêm khuya.

 Vạn vật tĩnh lặng, một cảm giác trống rỗng sâu sắc, đêm đen càng khắc họa sự cô đơn rõ nét hơn, trên mặt bất giác đã có vệt nước mắt chảy qua.

 Minh Ương bật đèn lên, đầu tiên là liếc nhìn điện thoại. Trên wechat vẫn không có hồi âm, trong điện thoại cũng không có bất kỳ cuộc gọi nào.

 Màn hình sáng lên, rồi lại tắt đi.

 Trong đêm tĩnh lặng, cô không ngủ lại được nữa, vén chăn ngồi dậy.

 Cô đi đến trước bàn, món quà sinh nhật mà trợ lý Lý mang đến vẫn đặt ở đó. Cô vốn dĩ muốn mở nó trước mặt anh, nhưng vào đêm khuya này, sự tò mò đột nhiên không thể kìm nén.

 Một chiếc hộp nhỏ, trông không thể chứa được quá nhiều thứ.

 Sau khi tháo lớp giấy gói bên ngoài, cuối cùng lộ ra chiếc đĩa CD đặt bên trong.

 Sau khi nhìn rõ nó, trong mắt Minh Ương có một thoáng mơ hồ. Trước đó đã có rất nhiều phỏng đoán, bao gồm cả sau khi nhìn thấy kích thước của hộp quà này, lại có thêm một loạt phỏng đoán mới, nhưng tất cả đều không đoán trúng.

 —— Đây là một món quà mà cô không ngờ tới.

 Thông tin trên đĩa CD cũng không nhiều.

 Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút.

 Bảo tàng Âm thanh trái tim.

 —— Nằm ở đảo Teshima, vùng biển nội địa Seto Nhật Bản.

 Ánh mắt cô khẽ động, đầu ngón tay chạm vào dòng mã số trên đĩa CD.

 Đây hẳn là một mã số độc nhất vô nhị.

 Đêm đen dài vô tận, trong khoảng thời gian có vẻ rất dư dả lại rất trống rỗng, cô bắt đầu giải mã câu trả lời bên trong chiếc đĩa CD này.

 Trong sự tĩnh lặng dường như cả thế giới đều đã chìm vào giấc ngủ, cô nghe thấy một cơn sóng thần trong tim.

 Tiếng tim đập dồn dập, lắng nghe âm thanh của sự rung động.

 Hàng mi của cô đột nhiên run rẩy.

 Trong mắt người khác, đây có thể chỉ là một tiếng tim đập rất bình thường, nhưng cô biết thứ anh muốn trao cho cô.

 Trong đoạn âm thanh mà anh đã thu lại này, nhịp tim của anh chỉ thuộc về riêng cô.

 Cô ngước hàng mi lên, vào lúc âm thanh đó tràn ngập màng nhĩ, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi.

 Anh đã viên mãn tất cả những gì cô muốn có được.

 Nguyện vọng của cô được nâng niu một cách cẩn thận, giống như ánh trăng dịu dàng rải khắp mặt biển.

 Bèo nước gặp nhau, kinh hồng một thoáng.*

(*) Bèo nước gặp nhau, kinh hồng một thoáng.*: Chỉ cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.

 Cô đã từng nghĩ mình sẽ không rung động vì bất kỳ ai.

 Dù có đi chăng nữa, người đó cũng sẽ không phải là anh.

 Chỉ cần sở hữu một lần là đủ rồi.

 Có những câu chuyện chỉ cần đủ sâu sắc, không nhất thiết phải viên mãn nhất.

 Cô không có nhiều chấp niệm đến vậy. Đời người ngắn ngủi, vốn dĩ chỉ là một cuộc hành trình. Một cuộc hành trình tốt đẹp, sao có thể vì nó kết thúc mà phủ nhận vẻ đẹp của nó chứ?

 Nhưng sau này.

 Không thể phủ nhận rằng, cô cũng có lúc biết rõ không thể làm mà vẫn làm, biết rõ không thể có được mà vẫn theo đuổi.

 Anh cũng vậy. Đã sớm biết nên kết thúc. Biết không thể cùng cô đi đến cuối cùng, lại muốn cùng cô đi thêm một đoạn đường.

 Nhưng sau này.

 Anh nói, anh sẽ cùng cô đi qua tất cả những năm tháng tăm tối.

 Những năm tháng sôi nổi và tăm tối của cô, tất cả quá khứ, tham vọng của cô, anh đều thấu hiểu.

 Cô là nữ chính duy nhất trong cuộc đời anh.

 Bài toán giữa họ, là định mệnh, đã sớm có lời giải.

 Âm thanh từ đĩa CD vẫn không ngừng lặp lại bên tai.

 Khát khao muốn gặp anh trong đêm đen này không ngừng phình to, phóng đại.

 Căng đến mức ép chặt lồng ngực.

 Nếu pháo hoa có thể khiến nguyện vọng thành sự thật.

 Nếu ông trời cho phép mọi tâm nguyện của cô đều thành hiện thực.

 Lần này cô muốn đặt cược tất cả may mắn của mình lên người anh.

 Cầu mong nguyện vọng của cô thành sự thật.

 Cô nguyện anh bình an trở về.

 …

 Ngày hôm sau, Mạt Mạt và những người khác cuối cùng cũng đã trao đổi xong với bên nhãn hàng lần này, có thể thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước.

 Chủ yếu là đợi sau khi liên lạc được với bên Thẩm Ký Niên, họ chắc chắn phải về nước một chuyến trước, không thể bay thẳng đến một quốc gia khác. Vì vậy Minh Ương muốn quay về trước, để đến lúc đó có thể gặp anh ngay lập tức.

 Hơn nữa, trạng thái hiện tại của cô cũng không tốt, không thể cố gắng quay phim, ở lại đây tiếp cũng là lãng phí thời gian.

 Nội dung công việc hoàn thành lần này đã bao gồm những gì họ đã thỏa thuận trước khi đến, phần còn lại chưa hoàn thành, sau này hai bên có thể thương lượng, quay bù ở trong nước hoặc đợi khi nào cô có thời gian thì bay về quay tiếp.

 Giám đốc của nhãn hàng đích thân tiễn họ ra sân bay.

 Tình trạng của Minh Ương hai ngày nay họ đều thấy rõ, lúc chia tay, cô ấy vẫn không nhịn được hỏi: “Xin hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”

 Minh Ương theo thói quen làm mới lại thông tin trên điện thoại. Lần trước tin đồn của họ trên weibo ồn ào như vậy, cho dù phòng làm việc của cô đã đích thân ra mặt thanh minh, đến bây giờ vẫn còn dấu vết.

 Cô vừa xuống xe, ánh mắt lướt qua mấy bài đăng trên weibo. Giờ phút này đối mặt với câu hỏi, cô cất điện thoại đi, im lặng một chút, giọng nói quả quyết trả lời: “Người tôi yêu đang gặp nguy hiểm.”

 Câu trả lời này của cô vừa thốt ra, Mạt Mạt và trợ lý Lý đang đứng bên cạnh đều nhìn về phía cô.

 Lúc này, tình hình chiến sự vẫn đang xấu đi từng ngày, mà bên anh vẫn chậm chạp chưa có tin tức gì truyền đến.

 Vị giám đốc kinh ngạc che miệng “OMG.”

 Cô ấy đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, thương tiếc nhìn người đẹp phương Đông này: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đừng quá lo lắng.”

 Minh Ương khẽ cong khóe môi, gật đầu cảm ơn.

 Nhân viên của nhãn hàng đích thân tiễn họ đi làm thủ tục lên máy bay.

 Lúc mang hành lý đi vào trong, trợ lý Lý vẫn chưa hoàn hồn.

 …Không phân biệt được hiện thực và giấc mơ.

 Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?

 Tại sao lại là anh ta nghe thấy mà không phải là Thẩm tổng nghe thấy? Anh ta quên mất, à, là không kịp ghi âm.

 Sau hơn mười tiếng bay, máy bay của họ đã hạ cánh xuống Bắc Thành.

 Bên kia vẫn không có tin tức gì truyền đến.

 Trợ lý Lý đã sắp xếp người đến đón, cùng lúc đó, còn có một người khác đến đón máy bay.

 Khi nhìn thấy Thẩm Duy Ninh đang ôm hoa, Minh Ương hơi sững sờ. Bước chân dừng lại một chút, vẫn đi về phía cô ấy.

 Trợ lý Lý do dự một chút, vốn định gọi cô lại, nhưng vẫn bị Thẩm Duy Ninh đi trước một bước.

 Cô ấy đưa hoa tới: “Mọi việc thuận lợi chứ?”

 Bó hoa này cô ấy đã cẩn thận lựa chọn, chỉ nhìn bề ngoài, cũng may là xứng với người.

 Minh Ương gật đầu.

 Đây là lần đầu tiên cô gặp người nhà họ Thẩm sau khi sự việc xảy ra.

 Nhưng khác với tình hình cô tưởng tượng, Thẩm Duy Ninh không hề có ác ý. Cô ấy mang theo Bối Quả và con của mình cùng đến đón, lên xe liền giới thiệu với cậu nhóc: “Đây là dì.”

 Hiện tại cô ấy vẫn chưa thích hợp để gọi là “chị dâu”, con của cô ấy cũng không thích hợp để gọi là “mợ”.

 Thẩm Duy Ninh rất biết chừng mực, sẽ không khiến cô cảm thấy khó chịu.

 Đây cũng là lần đầu tiên Minh Ương gặp đứa bé này sau khi nó chào đời. Nhưng ngày nó sinh ra, cô cũng đã đến bệnh viện.

 Thấy nó cười với mình, Minh Ương đưa tay chạm vào nắm tay nhỏ của nó, chào hỏi nó.

 Còn về Bối Quả, đã sớm ngoan ngoãn nhảy vào lòng cô.

 Một mèo một trẻ con, dang rộng vòng tay chào đón cô, xoa dịu mọi sự xa lạ của cô.

 Minh Ương có thể đoán được Thẩm Duy Ninh đến là vì chuyện của anh trai cô ấy, nhưng dường như cũng không đoán đúng hoàn toàn, những gì Thẩm Duy Ninh nói không hoàn toàn giống như cô tưởng tượng “Bên anh trai em vẫn chưa có tin tức, anh ấy đi mấy ngày rồi, em sợ chị quá lo lắng, hôm nay mới muốn đến thăm chị.”

 Cô ấy biết, sự lo lắng của Minh Ương không hề ít hơn người nhà của họ. Càng sẽ không vào lúc này, buông lời trách móc và làm khó cô.

 Chuyện của anh và cô, tuy chưa công khai, nhưng trong một số mạng lưới quan hệ của nhau, dường như đã sớm ngầm hiểu trong lòng.

 Ngầm hiểu đến mức, ngay cả phủ nhận cũng là giấu đầu hở đuôi.

 Minh Ương hơi cúi đầu cong môi, như thể nhận thua.

 Thẩm Duy Ninh đưa cô về nhà, trên đoạn đường không ngắn, cùng cô trò chuyện, nhắc đến một chuyện: “Chị ơi, lúc chị vừa về nước, có một ngày anh trai em đột nhiên nói với em một câu, bảo em có thể cân nhắc sinh hai đứa. Lúc đó em ngơ ngác luôn, vì anh ấy trông thế nào cũng không giống người sẽ thúc giục kết hôn và sinh con, nhưng bị em gặng hỏi nửa ngày, anh ấy cũng không hé răng một lời.”

 Em bé ngồi trên ghế trẻ em, nhưng trái tim nó đã sớm bay đến trong lòng Minh Ương. Muốn Minh Ương bế, nhưng đã bị mẹ nó ép buộc cấm đoán.

 Ánh mắt của Minh Ương rơi trên người đứa trẻ, yên lặng lắng nghe, đã đoán ra được nguyên nhân.

 Quả nhiên, Thẩm Duy Ninh nói tiếp: “Sau này em mới biết, là vì anh ấy và chị không định có con. Nhưng nhà họ Thẩm cần một người thừa kế, nhà chồng em cũng cần một người, bất kể là nam hay nữ, cũng phải cho ông bà hai bên một đứa cháu, nên lúc đó anh ấy mới nói với em như vậy.”

 Cô ấy dừng lại một chút, bổ sung: “Tất nhiên, em nói vậy không có ý gì khác. Em chỉ muốn nói cho chị biết, anh trai em đã rất sớm muốn đặt mình vào tương lai của chị rồi.”

 “Không phải là anh ấy không yêu chị, mà lúc ban đầu, có lẽ anh ấy chỉ là không biết cách yêu một người.”

 Đường rất dài, những lời họ có thể nói cũng rất nhiều.

 Câu nói này của cô ấy tái hiện trong đầu Minh Ương.

 “Bố mẹ, trưởng bối trong nhà sẽ dạy chúng ta rất nhiều điều, làm người, xử thế, kinh doanh, phân tích các loại quan hệ hình thức… nhưng duy chỉ có bài học yêu thương người nhà, lại cực kỳ thiếu thốn và nghèo nàn. Bố em mấy năm liền phụ trách một số công việc ở Đức, mẹ em cũng rất lợi hại, họ đều là vua ở cõi riêng của mình, duy chỉ có chưa từng quan tâm đến tình cảm và sở thích của chúng em. Họ cảm thấy, nhà họ Thẩm không cần những thứ này, chúng em chỉ cần phụ trách kết nối lợi ích, mở rộng bàn cờ sẵn có là được, còn về tình yêu, chưa bao giờ được họ đặt vào mắt.”

 Có lẽ sợ làm Minh Ương sợ hãi, Thẩm Duy Ninh vội vàng nói thêm một câu: “Nhưng từ sau khi em cãi nhau với họ năm đó, bố mẹ em đều đã suy ngẫm và sửa đổi. Bây giờ đã không còn nghiêm trọng như vậy nữa rồi.”

 Trên thế giới này dường như liên tục xuất hiện rất nhiều bằng chứng, nắm lấy tay cô, để cô chạm vào một Thẩm Ký Niên trong khoảng thời gian hai năm chia cách.

 Tay của con cô ấy nắm chặt lấy ngón trỏ của Minh Ương.

 Minh Ương cúi mắt xuống đối diện với nó “Duy Ninh, lúc em lần đầu tiên nói với chị về tuổi thai của em bé, chị cảm thấy rất kỳ diệu.”

 Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện cũ này với người khác ngoài anh “Chị thật sự đã từng có một đứa con, lúc mất đi cũng khoảng tháng tuổi tương tự.”

 Duy Ninh đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe cô đích thân nhắc đến, lồng ngực vẫn không nhịn được đau nhói.

 Là một người mẹ, không ai có thể đồng cảm hơn cô ấy vào lúc này.

 Minh Ương nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều.”

 Duy Ninh nhìn cô.

 Cô khẽ ngước mắt nhìn cô ấy, cong khóe môi: “Nhưng chị muốn nắm bắt tương lai.”

 Giữa họ, hẳn là vẫn còn một tương lai rất dài.

 Ông trời không thể đối xử tệ với cô như vậy, lại cho cô một lần “vốn dĩ nên là”.

 Hàng mi của Duy Ninh ướt rồi lại ướt, cô ấy lao tới ôm lấy Minh Ương, “Chắc chắn sẽ được mà. Thời gian còn dài lắm!”

 Tài xế dừng xe trước cửa nhà họ Ôn, Duy Ninh hào phóng để Bối Quả ở lại bầu bạn với cô.

 Bối Quả thích cô, cũng thích nó, dù ở nhà nào cũng vậy.

 Minh Ương v**t v* bộ lông của con mèo nhỏ.

 Tiểu Bối Quả.

 Tại sao anh vẫn chưa có tin tức?

 Lời cầu nguyện của cô dường như không có hiệu quả.

 …

 Sau khi về nhà, mẹ đã nấu cho cô canh an thần. Nhờ tác dụng của thuốc, Minh Ương mới có thể miễn cưỡng ngủ được.

 Lê Nguyệt cảm thấy cô cứ mãi nghĩ về chuyện đó cũng không tốt, bèn đưa cô đến một ngôi chùa rất nổi tiếng ở Bắc Thành.

 Vừa là để giải khuây, cũng là để giải tỏa.

 Sau khi vào chùa, Lê Nguyệt rất tinh ý để con gái tự đi dạo một mình, không làm phiền thế giới của cô.

 Minh Ương đi đến trước tượng Quan Âm lớn nhất trong chùa.

 Quan Âm từ bi, ánh mắt hiền từ khi cúi xuống nhìn nhân gian, không hiểu vì sao, lại khiến người ta đột nhiên tuôn trào nước mắt.

 Đè nén cảm xúc dâng trào, cô thành kính chắp tay, quỳ xuống lạy.

 Trong lòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

 Khiến cô có thể hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.

 Cô lật lại ký ức, vẫn bị cô lật ra được vài thứ.

 —— Cô nhớ ra, sau màn pháo hoa đó, sau khi mở lòng trở lại, cô dường như vẫn chưa nói với anh rằng, cô yêu anh.

 Cô vẫn chưa kiên định để anh biết được, câu trả lời của cô.

 Oán tắng hội*, ái biệt ly*, cầu bất đắc*.

 (*) Oán tắng hội*: Nỗi khổ khi phải gặp người mình ghét)

 (*) Ái biệt ly*: Nỗi khổ khi phải xa người mình yêu

 (*) Cầu bất đắc*: Nỗi khổ khi mong muốn mà không được.

 Trong thời đại mà tín ngưỡng dần phai mờ này, vẫn có người xây dựng lại đài sen.

 Phật Đà cúi người bái lạy, thành kính hướng về tấm thân phàm trần bảy thước.

 Vừa rời khỏi chùa, Lê Nguyệt định đưa con gái đi ăn chút gì đó, cũng chính lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.

 Phản ứng mà cô đã hình thành trong khoảng thời gian này, bất kể đang làm gì, cũng sẽ liếc nhìn nội dung tin nhắn trước tiên.

 Nhưng nhiều lần như vậy, mở ra với đầy hy vọng, rồi lại thất vọng quay về.

 Thế nhưng lần này.

 Cô lại không ngờ, cô cuối cùng đã thật sự đợi được thông tin mà cô đã chờ đợi bấy lâu.

 【Tín hiệu bị ngắt nhiều ngày.】

 【Vừa hạ cánh xuống Bắc Thành, đừng lo lắng, đợi anh đến.】

 Thẩm Ký Niên đã nhìn thấy câu nói đó của cô: 【Thấy tin nhắn, nhất định phải trả lời em.】

 Bất kể tình hình bên đó bây giờ ra sao, bất kể có bao nhiêu chuyện khẩn cấp hơn, anh đều báo cho cô một tiếng bình an trước.

 Minh Ương sững sờ, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, chân mi hơi ướt.

 Lê Nguyệt đứng bên cạnh nhìn con gái, trong lòng thoáng chốc hiểu ra, hẳn là đã có tin tốt truyền đến.

 Đầu ngón tay cô nhấn vào tin nhắn run rẩy: 【Anh đang ở đâu?】

 Thẩm Ký Niên trả lời: 【Về nhà họ Thẩm một chuyến đã. Nhiều nhất là một hai tiếng, đợi anh nhé?】

 Từng tin nhắn một do chính anh trả lời.

 Đều đang xác nhận sự tồn tại của anh.

 Nhận được tin tức xác thực, tất cả linh hồn thiếu vắng cũng vào khoảnh khắc đó trở về vị trí.

 Cô nắm chặt điện thoại. Không biết phải miêu tả tâm trạng lúc đó như thế nào.

 Là xót xa.

 Là tiếng thở dài.

 Thoát ra khỏi giao diện, ánh mắt Minh Ương lướt qua ngày hôm nay.

 Năm nay, cô cũng đã đợi được “lá thư” từ phương xa của mình.

 Cô đang cười, dù có cả nước mắt.

 …

 Xuân nhật trì trì, xuân cảnh hi hi*.

(*) Xuân nhật trì trì, xuân cảnh hi hi*: Ngày xuân chậm rãi trôi, cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ)

 Không phải Thẩm Ký Niên không muốn đến gặp cô ngay lập tức, chỉ là trên người quả thực có chút bụi bặm. Bôn ba một chặng đường, anh vốn định về nhà thay quần áo trước, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến ôm cô thật chặt.

 Chỉ là vẫn không được như ý nguyện.

 Đoàn xe của nhà họ Thẩm lần lượt dừng lại trước cửa nhà chính.

 Sau khi xuống xe, Thẩm Ký Niên vừa chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa nhà họ Thẩm, đột nhiên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

 Không chỉ có anh, mà còn có một vài người thân đang ở bên cạnh vào lúc này cũng đã chú ý đến tình hình, họ lần lượt quay đầu lại.

 Thẩm Ký Niên nhìn cô từ xa, nhịp tim còn nhận ra người trước cả anh, anh khẽ nhếch khóe môi.

 Minh Ương đến quả thực rất bốc đồng.

 So với những ngày chờ đợi dài vô tận, một hai tiếng thực sự quá ngắn, ngắn đến mức không đáng kể.

 Nhưng cô vẫn không đợi được.

 —— Nhưng trước khi đến, cô tuyệt đối không ngờ sẽ có nhiều người như vậy.

 Còn đều là người nhà họ Thẩm, người thân của anh.

 Bước chân của cô quả thực đã do dự một chút ở phía xa.

 Lúc ở đoàn phim, anh hỏi cô có muốn gặp người nhà anh không, cho dù chỉ là hai ba người thân nhất, cô đều đã từ chối.

 Thế nhưng bây giờ, người còn đông hơn.

 Nhiều ánh mắt như vậy, trực tiếp hàn chặt bước chân cô tại chỗ.

 Nhưng đến lúc này, cho dù có để anh ra tay, anh e rằng cũng không biết nên giấu cô đi hay là đưa cô ra ngoài.

 Tiến thoái đều không được.

 Cô không có dũng khí đối mặt trực tiếp với họ, phân tích ánh mắt của họ. Cộng thêm căng thẳng, cũng không thể cảm nhận được rằng, những ánh mắt đó đều là thiện ý, dịu dàng.

 Bao gồm cả Thành Oánh cũng ở trong đám người đó.

 Lúc này bà cũng đang rất ôn hòa nhìn người yêu của con trai mình.

 Tuy không nói ra, nhưng Minh Ương trong lòng rất rõ, sau khi quay lại với nhau, tình cảm của cô dành cho anh vẫn luôn có sự thu mình.

 Có giới hạn, kín đáo.

 Trước mặt người nhà, đoàn phim, công chúng, đều chưa từng bộc lộ tình cảm này ra.

 Trong sự im lặng đối mặt lúc này.

 Cô đột nhiên muốn.

 Cho anh thêm một chút kiên định.

 Thử buông thả, tình yêu mà cô có thể trao cho anh.

 Trong lòng trăm mối ngổn ngang suy nghĩ vạn dặm.

 Cuối cùng, cô vẫn nhanh chân bước về phía anh.

 Làm theo kế hoạch đã định, làm chuyện cô vốn dĩ rất muốn làm.

 Không còn e ngại bất cứ điều gì.

 Thẩm Ký Niên vào giây phút đó, đã rất kịp thời đỡ lấy cô, cánh tay siết chặt.

 Giọng nói lướt qua vành tai cô, có chút bất đắc dĩ mà khẽ thở dài: “Trên người anh rất bẩn. Sao không đợi anh một chút?”

 …Thực ra cũng không bẩn đến mức không thể chịu đựng được bằng mắt thường, ít nhất Minh Ương cảm thấy cái ôm lúc này còn quan trọng hơn thế.

 Cô cười rộ lên, rạng rỡ còn hơn cả ánh nắng xuân “Có một chuyện rất gấp em muốn nói cho anh biết.”

 Trong cái ôm, hai trái tim cũng áp sát vào nhau nhất.

 Cô cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, và sự tồn tại chân thật của anh.

 Thẩm Ký Niên thấp giọng: “Chuyện gì?”

 Cô khẽ nhón gót, để anh nghe được rõ ràng và chính xác hơn.

 “Em yêu anh.”

 Rất xin lỗi, dường như em đã nói quá muộn.

 Không chút phòng bị, trái tim trực tiếp bị một cơn sóng biển ập đến.

 Đột nhiên mất trọng lượng.

 Chiến hỏa loạn lạc, lần này cô đã đặt cược tất cả may mắn của mình lên người anh.

 Và lần này, ông trời đã không phụ lòng cô.

 Cô cuối cùng cũng có thể xác nhận một sự thật.

 —— Hóa ra, cô thật sự rất may mắn.

 “Chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau trong cơn gió của vô số mùa hạ.”

 —Chính văn hoàn—

Bình Luận (0)
Comment