Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 80

Minh Ương của tuổi hai mươi ba, chưa từng nghĩ tới ngày này.

 Người đang bị vây quanh ở phía trước dường như có cảm giác gì đó mà quay người lại, nhìn về phía xa, ánh mắt vừa hay giao nhau với cô.

 Minh Ương không né không tránh, khẽ hất cằm, nụ cười bên môi không đổi.

 Đó là sự đối mặt trực diện, cũng là cái nhìn ngang tài ngang sức.

 Những gợn sóng sâu thẳm trong đáy mắt Thẩm Ký Niên khẽ dao động.

 Bốn mắt nhìn nhau.

 Ánh mắt anh nhìn cô lúc này tràn đầy tính công kích.

 Lúc này, có lẽ là do anh cảm thấy khoảng cách giữa họ quá xa, cũng có thể là do hiện trường có quá nhiều người.

 Tóm lại là không thể được thỏa mãn.

 Đám người bên cạnh cũng không có ý định cho họ cơ hội này. Ngay cả việc họ nhìn nhau thêm vài giây cũng lập tức có người đưa tay ra ngăn cản, “Khó khăn lắm mới ra ngoài với bọn này một chuyến, hai người đừng có mà dính lấy nhau nữa. Người ở đó chứ có mất đâu, tôi nói này Thẩm tam, anh có dám tập trung vào tôi không?”

 Một đám người cười ồ lên.

 Kỷ Hàm Tinh cũng đưa tay ra che mắt Minh Ương. Cô cười rộ lên, đôi mắt đẹp như điểm thêm ánh sao, trước khi bị che khuất hoàn toàn, yết hầu Thẩm Ký Niên khẽ trượt, nén lại sự thôi thúc muốn hôn lên đôi mắt ấy.

 Anh vốn định để cô chọn bài hát, lời còn chưa kịp nói ra đã bị cắt ngang.

 Thẩm Ký Niên nhếch môi, dứt khoát mặc kệ họ.

 Thế giới thường ngày của họ dường như chính là rực rỡ như vậy. Nhưng cuộc vui tối nay vẫn có chút khác biệt so với trước đây——

 Xung quanh Minh Ương cũng có không ít người vây quanh, mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện phiếm.

 “Cô về Bắc Thành lúc nào thế?”

 “Lần này ở lại được bao lâu? Tuần sau có một buổi triển lãm, à tôi gửi cho cô nhé… đi không?”

 “A, nam chính đóng phim cùng cô đẹp trai thật đấy! Tôi mê anh ấy từ lần lộ ảnh hậu trường lần trước rồi! Hôm qua tôi còn chạy đến một buổi tiệc tối để tình cờ gặp người ta nữa đó!”

 Không lâu sau, bên kia cuối cùng cũng ép được người chọn xong bài hát, là một bài hát tiếng Quảng Đông. Đứng ở xa, Minh Ương vẫn có thể nghe thấy giọng anh thương lượng với họ: “Chọn bài này… vậy tôi song ca với cô ấy là được chứ gì?”

 Yêu cầu nhượng bộ hợp lý biết bao? Nhưng anh vẫn tiếp tục bị trấn áp: “Không được, tất nhiên là không được. Để hai người ở bên nhau, còn cho đám độc thân bọn tôi sống nữa không?”

 Thương lượng không có kết quả.

 Giọng nam trầm ấm phóng khoáng nhanh chóng vang lên trong phòng bao, hòa cùng tiếng trò chuyện của mọi người, tiếng ly rượu chạm nhau lanh canh.

 Trong không gian này, cả trong sáng lẫn trong tối đều là sự tồn tại của một người nào đó.

 Cái tên đó không còn là điều mà mọi người ngầm hiểu trong lòng nhưng không nhắc đến nữa.

 Hơn nữa, sau khi mối quan hệ của hai người nào đó tồn tại, sự mập mờ đang lặng lẽ nảy sinh trong không gian hữu hạn.

 Hai năm nay tửu lượng của Minh Ương đã tăng lên, cô uống với họ rất thoải mái và vui vẻ. Ban đầu ánh mắt còn không nhịn được mà chú ý đến người đang hát, tối nay anh không chỉ hát, mà còn hát tình ca tiếng Quảng Đông, giọng hát như mang theo một chiếc móc câu, móc lấy tai cô, nhưng rất nhanh cô đã bị vây quanh đến mức hoàn toàn không thể phân tâm được nữa.

 Góc cô ngồi cũng rất náo nhiệt, Kỷ Hàm Tinh kéo cô chụp ảnh chung xong lại nảy ra ý mới.

 Đợi Thẩm Ký Niên hát xong một bài, quay đầu nhìn lại, cánh tay của họ đã khoác vào nhau, xung quanh có mấy người đang hò hét vây xem: “Rượu giao bôi! oh—— cạn ly!”

 Nhìn lại ly rượu đó.

 Quả thực đã cạn rồi.

 Đến cơ hội ngăn cản cũng không cho.

 Anh khẽ nhướng mày, rất tốt.

 Chúc Qua và Lâu Dữ Sầm hai người, mỗi người bưng một ly rượu, đứng bên cạnh anh tiếp chuyện, mấy người bạn thân từ nhỏ của họ, bây giờ khi mỗi người đều bắt đầu nắm quyền, quả thực ngày càng bận rộn, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi tụ tập trò chuyện như tối nay.

 Ánh mắt dõi theo hướng mà người này đang nhìn, Lâu Dữ Sầm lên tiếng nói: “Hai người ồn ào dữ thật, lần trước tôi còn tưởng là chia tay thật rồi chứ.”

 Khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, họ cãi nhau rất kịch liệt, ồn ào cũng rất dữ dội. Nhìn khắp cả giới, cũng không thấy mấy ai có thể ồn ào hơn họ.

 Họ đứng ngoài quan sát, chỉ biết thở dài. Ngoài Minh Ương ra, trên đời này cũng không tìm ra được người thứ hai có thể trị được Thẩm Ký Niên thành ra thế này.

 Thẩm Ký Niên đứng với tư thế lười biếng, uống cạn ly whisky trong tay, rồi mới nhếch môi nói: “Không thể chia tay được.”

 Anh không thể buông tay này ra được.

 Dù có ồn ào đến mức nào, cũng không thể chia tay thật được.

 Chúc Qua nghiêng đầu nhìn anh, có chút trêu chọc: “Chậc, lúc đầu khi cô ấy tìm đến anh trước, anh cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay đâu nhỉ?”

 Thẩm Ký Niên thờ ơ liếc nhìn anh ta một cái cười nói: “Ai nói là cô ấy trước?”

 Chúc Qua ngẩn người một lúc, suýt nữa thì không phản ứng kịp ý trong câu nói của anh.

 Đến khi hiểu ra, thì bất cứ ai nghe được câu nói này đều không thể bình tĩnh được.

 Lâu Dữ Sầm suýt nữa không giữ được vẻ mặt, đứng thẳng người dậy, “Chết tiệt, anh…”

 Họ thân với anh, từ rất sớm đã biết đại khái hai người này bắt đầu như thế nào.

 Nào có thể ngờ được, sự khởi đầu mà ai cũng biết, thực ra chỉ là một cái cớ.

 Lâu Dữ Sầm nghiến răng, chỉ muốn đấm cho anh một phát.

 Quen biết nhiều năm, họ đương nhiên biết anh rất bình tĩnh. Lâu Dữ Sầm còn nhớ, năm anh chưa đầy hai mươi tuổi, ông nội anh để rèn luyện anh đã ném cho anh một cục diện rối rắm.

 Tại sao lại nói là cục diện rối rắm? Một vụ tranh chấp liên quan đến ba bốn gia tộc, tình hình không chỉ phức tạp đan xen, mà còn tốn công vô ích. Không có lợi lộc gì thì thôi, sơ sẩy một chút còn có thể rước lấy phiền phức.

 Lúc đó sau khi họ nghe nói, không khỏi phàn nàn, ông nội nhà họ Thẩm thật biết hành hạ người khác.

 Khi đó Thẩm Ký Niên vẫn đang bận rộn với việc học ở Anh, chỉ thỉnh thoảng mới trở về. Sau đó họ cũng không nghe nói gì nhiều về chuyện này nữa. Đến khi mọi người gần như sắp quên chuyện này đi, nửa năm sau gặp lại anh, anh mới nhẹ nhàng nhắc một câu đã giải quyết xong.

 — Mọi người kinh ngạc. Khi đó họ còn nhỏ tuổi, thậm chí có người đã quên mất chuyện này, nhưng người này rõ ràng cùng tuổi với họ, lại có thể kiên nhẫn gần nửa năm, đợi sau khi dọa cho đám người kia hết vẻ khinh suất ban đầu, mới gỡ rối từng chút một, phân chia rõ ràng lợi và hại, được và mất, giải quyết từng việc một.

 Chuyện này không thể vội, vội là loạn. Cũng không thể nhanh, là một mớ hỗn độn.

 Nhưng không chịu nổi sự kiên nhẫn của anh.

 Vì vậy từ lúc đó, họ đã biết Thẩm tam là người thật sự bình tĩnh.

 Mà bây giờ, nhiều năm sau, cảnh tượng có chút quen thuộc——

 Họ vẫn ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của anh!

 Đúng là lão hồ ly mà?

 Nghe ý này, hóa ra là đã để ý người ta từ sớm hơn rồi? Nhưng anh lại không ra tay, kiên nhẫn ẩn mình trong hang cọp, dụ dỗ, chờ đợi con mồi từ từ đến với mình.

 Nghĩ kỹ lại, Chúc Qua nổi hết cả da gà “Thẩm tam, tôi thật sự phục anh đấy. Phỏng vấn một chút, xin hỏi anh đã nhẫn nhịn như thế nào?”

 Lâu Dữ Sầm cũng hùa theo: “May mà không phải là đối thủ của anh, không thì tôi sao mà đánh lại anh? Thẩm tam, hứa với tôi, chúng ta làm anh em cả đời nhé?”

 Giữa những tiếng nói trêu chọc hoặc kinh ngạc, Thẩm Ký Niên cười một tiếng. Nhẫn nhịn như thế nào ư?

 Năm đó còn trẻ, chỉ là một lần gặp mặt thấy sắc nảy lòng tham, nên vẫn có thể chịu đựng, đầy kiên nhẫn để ẩn mình chờ đợi.

 Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.

 Tuổi càng lớn, lại càng không có sự kiên nhẫn đó. Bây giờ có lẽ thả câu ba ngày, chưa đợi cô cắn câu, anh đã tự mình tìm đến cửa rồi.

 Bên kia, rượu giao bôi vừa uống xong, Minh Ương cũng đang bị vây xung quanh.

 — Hết cách, tối nay tình cảm vừa công khai, hai người họ nhất định là trung tâm của chủ đề không thể thoát được.

 Có người giơ chai bia lên, giả làm micro phỏng vấn dí đến trước mặt cô: “Xin hỏi! Hai người ai là người động lòng trước?”

 Minh Ương không chút nghi ngờ, không nghĩ ngợi mà trả lời: “Là tôi.”

 Năm đó tuổi còn trẻ, có một người đàn ông như vậy ở trước mặt, động lòng vì anh là một chuyện rất dễ dàng.

 Khi họ gặp nhau, trên người anh đã có sự từng trải và trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành, mạnh mẽ đến mức dường như có thể bao bọc tất cả. Huống hồ anh còn cứu cô khỏi tình thế tuyệt vọng, không có những thói quen kỳ lạ và không tốt như trong lời đồn, đối với cô không nghiêm khắc, cũng coi như là tốt.

 Dù thế nào đi nữa, Minh Ương của tuổi hai mươi ba đã chân thành cảm kích anh.

 Cho dù sau này họ có lạc mất nhau, cô cũng sẽ không xóa đi sự tốt đẹp của anh khi đó.

 Họ đang nói chuyện thì Thẩm Ký Niên đột nhiên tham gia. Anh mạnh mẽ chen lấn đẩy Kỷ Hàm Tinh vốn đang ở bên cạnh cô ra, tự mình ngồi xuống, ôm lấy cô.

 — Từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng chạm được vào người.

 Anh thong thả sửa lại câu trả lời của cô: “Là anh động lòng trước.”

 Cả đám người đều sững sờ.

 Còn Lâu Dữ Sầm và những người biết nội tình sớm hơn, đã không nỡ nhìn mà quay mặt đi, rủ nhau đi đánh bài.

 Người đàn ông đã được toại nguyện không chịu nổi sự dò xét, khắp người đều viết đầy chữ đắc ý.

 Đừng nói người khác, ngay cả Minh Ương cũng sững sờ.

 — Anh ấy, từ lúc nào, lại động lòng trước cả cô?

 Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn cô, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy “Tôi để ý cô ấy trước, sau đó từng bước sắp đặt, cả trong sáng lẫn trong tối dẫn dắt cô ấy bước về phía tôi.”

 Anh từng chữ từng câu thành thật nói ra những chuyện đã qua mà ngay cả cô cũng không biết.

 “Trong sáng” là những gì cô biết, “trong tối” là những gì cô không biết. Giống như cách anh theo đuổi người khác, cô cũng không thể biết hết được anh đã làm bao nhiêu chuyện.

 Có một số bí mật chưa biết, đang chờ đợi được tiết lộ từ từ trong những năm tháng sau này.

 Anh nhìn vào mắt cô mà nói, khi anh nói những lời này, tim cô cũng đập nhanh cùng một nhịp.

 Gò má vốn đã ửng hồng như thoa một lớp phấn vì uống rượu, nhiệt độ bất giác tăng lên, giờ lại càng chín mọng.

 Bàn tay anh vừa nãy ôm vai cô thu lại một chút, đặt lên sau gáy cô mà xoa bóp.

 Giữa những người trưởng thành, những hành động tưởng chừng như vô tình, lại mang theo những ẩn ý không rõ ràng, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.

 Phòng bao vốn đã náo nhiệt, sau những lời nói không biết là thành thật hay tỏ tình của người này, tiếng ồn ào lại tăng lên một bậc.

 Đám người vốn không có ý định tha cho anh, anh lại còn tự mình dâng đến cửa.

 “A a a Thẩm tam!! Anh giấu kỹ thật đấy! Có ai động lòng mà đến cả đối phương cũng không biết không!”

 “Nói cụ thể đi chứ! Không thấy chị dâu của chúng tôi không biết à?”

 “Mau khai thật đi! Thời gian địa điểm nhân vật!!”

 Họ hò hét nói đùa, không kiêng nể gì, đổi cách xưng hô cũng thật nhanh. Mặc dù biết trong những dịp thế này đều là nói đùa, không cần phải coi là thật, nhưng trái tim Minh Ương vẫn không khỏi đập lỡ một nhịp.

 Rõ ràng là chuyện còn xa vời, không biết tại sao, vào khoảnh khắc này lại đột nhiên cho cô một cảm giác, như thể sắp xảy ra đến nơi.

 — Có lẽ là do sự công kích quá vội vàng của người đàn ông này, khiến cô sinh ra ảo giác.

 Ánh mắt cô lướt qua ánh mắt anh, cô giả vờ bình tĩnh như không có gì.

 Tối nay là buổi tụ tập riêng tư, Thẩm Ký Niên cũng rất thoải mái, tư thế lười biếng, không hề gò bó gì.

 Anh thật sự kể lại: “Vài tháng trước khi chính thức gặp mặt, đã gặp một lần trong một buổi tiệc tối được bên tổ chức mời đến ngồi.”

 Bên cạnh, Kỷ Hàm Tinh và những người khác nhanh chóng bắt lời: “Ồ, vậy là yêu từ cái nhìn đầu tiên!”

 “Mưu tính đã lâu!”

 “Ẩn mình sâu thật!”

 Thẩm Ký Niên lười biếng nói: “Luyện thành ngữ với tôi đấy à?”

 Anh không hề che giấu việc mình là người động lòng trước. Ngay cả khi trên chiến trường của một số người trưởng thành, ai động lòng trước cũng có nghĩa là người đó sẽ ở thế yếu hơn, anh cũng hoàn toàn không để tâm.

 Anh thẳng thắn và trực tiếp thừa nhận, giữa họ, là anh đã động lòng vì cô trước.

 Sau buổi tiệc tối đó, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi dường như cũng đã kết thúc, trông có vẻ sẽ không có bất kỳ diễn biến nào tiếp theo. Chỉ là một cái nhìn, qua đi rồi cũng sẽ qua, có lẽ sẽ không có ai đặc biệt để trong lòng.

 Vài tháng sau, trong một buổi tụ tập nào đó, anh tình cờ nghe ai đó nhắc đến chuyện cô bị đóng băng hoạt động. Giới giải trí mà, người đến người đi là chuyện bình thường, không có ai là không thể bị thay thế. Anh nghe qua rồi thôi, nhưng sau khi buổi tụ tập kết thúc, anh vẫn bảo trợ lý Lý đi sắp xếp một chút.

 Anh không tham gia nhiều vào giới giải trí, các ngành công nghiệp liên quan thuộc tập đoàn Thẩm thị cũng không phải do anh phụ trách. Đường không tìm đến được chỗ anh, anh sẽ giúp đặt một tấm biển chỉ đường, dẫn con đường đó đến.

 Những người có thể thành công trong xã hội này đều là người thông minh, bên cạnh anh lại càng không thiếu những người thông minh như vậy.

 Rất nhanh, một lời mời dự tiệc đã được đưa đến trước mặt anh, anh thản nhiên nhận lời mời.

 Khi đó cô vẫn chưa biết gì về tất cả những điều này, bữa tiệc đó cô tham gia với tâm trạng thấp thỏm, không hề biết rằng, đêm mưa đó, chiếc xe đó đã định sẵn sẽ dừng lại vì cô.

 Định sẵn sẽ xuyên qua màn mưa dày đặc, dừng lại ngay trước mặt cô.

 Câu “từng bước sắp đặt” của Thẩm Ký Niên, thật sự không phải là khiêm tốn, mà là sự thật.

 Nói xong, anh khẽ cụp mi, thuận thế nhìn người trong lòng. Dường như xuyên qua thời gian, nhìn thấy cô của năm đó.

 Mặc dù anh không nói chi tiết, những buổi tiệc tối cô tham gia cũng nhiều không đếm xuể, nhưng Minh Ương vẫn biết anh đang nói về buổi tiệc nào.

 Bởi vì buổi tiệc đó, không chỉ anh nhìn thấy cô, mà cô cũng đã chú ý đến sự tồn tại của anh.

 Xa vời mà cao quý.

 Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, mình của khi đó, cũng sẽ để lại dấu vết trong lòng anh.

 Thật là một sự trùng hợp.

 Mọi thứ thật vừa vặn.

 Minh Ương ngước mắt nhìn anh, cô không nói gì, nhưng anh vẫn vào khoảnh khắc đó, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

 Hành động của Thẩm Ký Niên dừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, trong lúc nhìn nhau, anh và cô đã xác nhận câu trả lời.

 Minh Ương mỉm cười cong môi.

 ——Hóa ra, lần gặp đầu tiên của họ, còn sớm hơn cả những gì họ tưởng tượng.

 Duyên phận đã lặng lẽ nảy sinh từ rất lâu trước đó.

 Trong tay cô đang cầm một ly rượu, vừa uống một ngụm, định đặt lại lên bàn thì giữa chừng đã bị Thẩm Ký Niên chặn lấy.

 Cô liếc nhìn anh một cái, còn anh thì bưng ly rượu qua, đặt lên môi ngay vị trí cô vừa uống. Nhìn thẳng vào mắt cô, uống cạn phần rượu còn lại trong ly.

 Ánh mắt cô khẽ động.

 Mỗi hành động của anh đều như một sự cám dỗ thầm lặng.

 Giống như đang tiếp nối buổi hẹn hò không thành công tối nay.

 Bên cạnh, Kỷ Hàm Tinh đã chứng kiến toàn bộ quá trình, chua ngoa nói: “Ôi chao, Tam ca, thiếu một ly rượu đến thế à? Đến mức phải cướp ly của Ương Ương nhà chúng em để uống.”

 Bầu không khí giữa họ đột nhiên bị phá vỡ.

 Thẩm Ký Niên đang nhìn cô ấy không vừa mắt, khẽ nhướng mày, “Chuyện của bọn anh, em có ý kiến gì?”

 Không phải chỉ là uống một ly rượu giao bôi thôi sao, còn tự cho mình là chính thất à?

 “Hừ.” Kỷ Hàm Tinh bĩu môi, có rất nhiều ý kiến, nhưng không dám có.

 Vừa nói chuyện, anh vừa nghịch ngón tay của cô.

 Bàn tay cô thon dài, vừa mới làm một bộ móng trong suốt, càng thêm xinh đẹp. Anh thờ ơ, x** n*n xương ngón tay cô.

 Đã lâu rồi không hôn cô.

 Tại sao còn phải nhẫn nhịn?

 Đêm còn dài, tối nay mới chỉ bắt đầu——

 Một đám người vừa chuẩn bị tụ tập đánh bài, đi về phía Lâu Dữ Sầm thì Thẩm Ký Niên lại không có ý định tiếp tục ở lại.

 Đêm đẹp ngắn ngủi.

 Anh dắt người đứng dậy.

 Hai người này muốn đi, xung quanh không một ai đồng ý. Nhưng Thẩm Ký Niên không hề lay động, “Còn có sắp xếp khác, đợi lần sau đi.”

 Anh cầm lấy áo khoác vest, và cả áo khoác ngoài của cô để ở một bên, dắt người phá vòng vây.

 Miệng thì luôn nói lần sau, dù sao tối nay cũng không định lãng phí toàn bộ thời gian ở đây.

 Một đám người ngăn cũng không ngăn được, đều vừa tức vừa buồn cười.

 Còn có thể có chuyện gì nữa chứ? Chẳng phải là chê họ phiền phức sao!

 Khó khăn lắm mới theo đuổi được người ta, người này bây giờ chắc chỉ muốn có thế giới hai người, đến giả vờ với họ cũng không thèm nữa.

 …

 Thở một hơi đi nhanh ra khỏi Đàn Viên, bước chân của Thẩm Ký Niên mới chậm lại.

 Rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt đó, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.

 Anh cúi mắt nhìn cô “Ở buổi tiệc tối đó, em cũng nhìn thấy anh à?”

 Khi đó hiện trường quả thực có rất nhiều người, anh không ngờ họ đều sẽ chú ý đến đối phương.

 Dù sao thì xác suất này thực sự quá nhỏ.

 Minh Ương được anh dắt tay, cong môi gật đầu.

 Gò má và d** tai của cô đều rất đỏ, bây giờ ra ngoài bị gió thổi, mới cảm thấy không còn nóng như vậy nữa.

 Trong màn đêm, chiếc Rolls-Royce màu đen đã sớm đợi ở một bên.

 — Vừa nãy họ tự lái xe đến, nhưng vì đã uống rượu ở đây, nên anh đã sắp xếp trước tài xế đến đón.

 Họ đi về phía xe, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói cũng nhuốm màu vui vẻ: “Lúc đó em có đẹp không? Thẩm tiên sinh có phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”

 Sự thành thật tối nay không khác gì một lời tỏ tình.

 Đi đến trước xe, anh dừng bước, lòng bàn tay đặt trên eo cô “Đẹp hay không không phải là định nghĩa duy nhất của sự rung động.”

 Cô kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.

 Một cách khó hiểu, cô nảy sinh một h*m m**n tìm hiểu rất mạnh mẽ.

 Anh hồi tưởng lại một chút “Chỉ nhớ, lúc đó cảm thấy, cô gái đó rất rạng rỡ.”

 Cô không biết, bản thân mình rạng rỡ đến nhường nào.

 Ở độ tuổi đẹp nhất, vào lúc phong thái tự tin nhất, ánh hào quang trên người đủ để khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.

 Cô vẫn luôn rất xuất sắc.

 Đám người đó có vu khống cô thế nào, cũng không thể xóa đi ánh hào quang của cô.

 Thẩm Ký Niên cúi đầu hôn lên môi cô “Quả thực đã để lại ấn tượng.”

 Anh nói thật, không thể hoàn toàn được coi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lần gặp đầu tiên đã có thể để lại một dấu ấn đậm nét như vậy, trong cuộc đời đã qua của anh, đã là một trải nghiệm chưa từng có.

 — Nếu lúc này có một tay paparazzi nào đủ can đảm theo sau, sẽ phát hiện ra, cảnh tượng dưới màn đêm lúc này, rõ ràng chính là hình ảnh mà đám người trên mạng đã khao khát từ lâu.

 Giống như đoạn video họ bị chụp được ở phim trường lúc đó, cô được anh ôm trong lòng, đang ngẩng đầu nhìn anh. Mà xương ngón tay của người đàn ông đặt trên eo cô rất rõ ràng, mỗi một động tác đều toát ra một sự chiếm hữu cực mạnh.

 Giữa họ, vẫn như năm nào.

 Năm tháng trôi qua, mọi thứ dường như đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như lại chẳng có gì thay đổi.

 Thẩm Ký Niên hỏi cô: “Lúc đó em có ấn tượng gì với anh?”

 Cô hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ cảm thấy Thẩm tiên sinh rất xa vời.”

 Lời này là thật. Dù sao thì bên cạnh anh vĩnh viễn đều có nhiều người vây quanh như vậy.

 Các vì sao vây quanh mặt trăng, mặt trăng chẳng phải là xa vời sao?

 Anh khẽ hạ giọng,“Vậy còn bây giờ?”

 Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn chằm chằm vào anh “Bây giờ, em đã bước đến đây rồi.”

 Anh đứng rất cao, rất xa, nhưng là cô đã bước đến.

 Cô sẽ không yêu cầu mặt trăng bên cạnh tự mình rơi xuống, mà cô sẽ tự mình đi lên, tự mình hái lấy.

 Thẩm Ký Niên không ngờ lại là câu trả lời này, ánh mắt anh tối sầm lại, cơn bão đã bị đè nén từ lâu tối nay, càng thêm dữ dội.

 Loáng thoáng nhớ lại, sự lạnh lùng vô tình của thời niên thiếu. Mà lúc đó chưa từng nghĩ tới, có một ngày, ngọn núi cứng nhắc đó cũng sẽ vì một người mà xôn xao đến vậy.

 Anh đè cô vào trong xe, hôn lên môi cô.

 Một nụ hôn đã bị đè nén từ rất lâu.

 Gần như đã nhẫn nhịn cả buổi tối. Suốt cả quá trình, không biết bao nhiêu lần muốn hôn cô, mà bây giờ cuối cùng cũng chạm được vào người.

 Thẩm Ký Niên từ trong lời nói của cô tìm ra một chút bất mãn “Sao còn gọi là Thẩm tiên sinh?”

 “Vậy gọi là gì?”

 Minh Ương dường như vô tình hỏi một câu. Chưa đợi anh suy nghĩ kỹ, cũng chưa đợi anh cùng cô thảo luận, cô đã thờ ơ nói: “A Niên?”

 Hành động của Thẩm Ký Niên dừng lại.

 Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám, giống như đám mây đen tích tụ đầy mưa bão.

 Lần đó cô đến nhà họ Thẩm, nghe thấy người nhà anh gọi anh như vậy. Khi đó đã lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, và vào lúc này, đột nhiên nảy ra ý muốn.

 Minh Ương chú ý đến ánh mắt của anh, nhưng vẫn cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, rõ ràng rành mạch, lặp lại một lần: “A Niên thì thế nào.”

 Bàn tay đang đặt trên eo cô như hận không thể bẻ gãy nó.

 Anh khàn giọng nói: “Gọi thêm một tiếng nữa?”

 Cơn bão đã ập đến trước mắt.

 Minh Ương cắn môi, chống lại áp lực, lại gọi một tiếng.

 Mà một giây tiếp theo.

 Cơn bão thật sự giáng xuống.

 Anh không chút do dự mà xâm chiếm, thậm chí không chờ thêm một mili giây nào.

 Từ cổ họng cô bất ngờ bật ra một tiếng nức nở.

 Vách ngăn trong xe đã được nâng lên, không gian ở hàng ghế sau chỉ có hai người họ.

 Họ thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng tần suất, nhiệt độ hơi thở của nhau.

 Mang theo một chút cảm giác dính nhớp.

 Rời khỏi môi cô một chút, Thẩm Ký Niên thấp giọng hỏi cô: “Có biết tại sao anh lại đặt bức ảnh đó làm hình nền không?”

 Hơi thở của cô dừng lại một nhịp, thuận theo câu hỏi mà hỏi: “Tại sao?”

 Anh từ từ cúi xuống, giọng nói cũng ghé vào bên tai cô: “Những ngày bị mắc kẹt, điện thoại không có tín hiệu, anh đều nhìn vào bức ảnh này.”

 Trái tim cô, theo từng chữ anh nói ra, mà đập nhanh hơn.

 Anh đã tiết lộ bí mật không ai biết trong những ngày tháng đó.

 Lúc này, hơi thở của anh bao trùm, gần trong gang tấc, tiếp tục gõ cửa trái tim:

 “Đoán xem, lúc đó anh đã nghĩ gì.”

 Sự tấn công của người đàn ông hoàn toàn không còn che giấu.

 Cô nhắm mắt lại.

 Môi lưỡi đã bị anh mạnh mẽ cạy mở.

 …… Hoàn toàn không thể nghĩ tới.

 Xe vẫn đang chạy, tạm thời chưa đến đích, thời gian trên đường dường như bị kéo dài vô tận, mỗi giây mỗi phút đều khó chịu.

 Qua lớp áo sơ mi, đầu ngón tay cô lún vào cơ bắp trên cánh tay anh, theo động tác của anh mà càng lún sâu hơn “Nếu anh trai em đến đón em, thì phải làm sao……”

 Anh không quan tâm. Anh hôn cô, hơi thở nóng rực “Đã nhẫn nhịn lâu như vậy, làm ơn làm phước đi.”

 Cô muốn cười, nhưng lại bị truy đuổi đến nơi.

 Xe chạy thẳng đến Bách Duyệt Uyển.

 Nơi này, sau khi họ chia tay, không ai dám bước vào nữa.

 Lúc chia tay, cho dù ngôi nhà này có đắt giá đến đâu, cô cũng không có ý định nhận. Mà sau khi cô rời đi, anh cũng đổi chỗ ở khác, mấy năm nay gần như không bước vào nữa.

 Tất cả những ký ức ở đây, đều như được niêm phong trong một chiếc hộp báu vật. Đối phương không ở bên cạnh, thì không có dũng khí để mở ra.

 Mà bây giờ, nơi ở này đã được mở lại.

 Không còn tồn tại bất kỳ sự e dè nào nữa.

 Trong căn nhà này, vào những khoảnh khắc đặc biệt nào đó trong quá khứ, Thẩm Ký Niên yêu thích nhất chính là cửa sổ sát đất đó.

 Vị trí địa lý ở đây rất tốt, có thể nhìn bao quát cả vạn ánh đèn hoa lệ của thành phố.

 Hòa quyện cùng làn da trắng nõn mỏng manh, cùng thu vào tầm mắt, đẹp không sao tả xiết.

 Vào lúc tình cảm dâng trào nhất, anh áp vào chóp mũi cô, trong nụ hôn bỏng cháy khẽ nói một câu:

 “Ngoài chuyện này ra.”

 “Anh cũng muốn cưới em.”

 — Trên bức ảnh đó, cô mặc áo cưới.

 Nhưng lại là một thân phận khác, mặc cho người khác.

 Ý nghĩ này, anh đã nghĩ đến vô số lần.

 Bình thường có lẽ có thể đè nén kiềm chế được, nhưng vào lúc này, thường không cần phải để ý quá nhiều.

 Giống như một cơn gió.

 Thổi một cái là qua.

 Đầu ngón tay hơi nóng lướt qua sống lưng, mang theo một cảm giác như có dòng điện chạy qua.

 Cô hai tay vòng qua cổ anh, nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của anh.

 Tiếng tim đập dán sát vào nhau.

 Vào khoảnh khắc này đập một cách rõ ràng và mạnh mẽ.

 Giọng nói được niêm phong trong chiếc đĩa CD đó, bây giờ đang ở bên tai cô, cô có thể tận tai nghe thấy.

 Tối hôm đó Minh Ương không về nhà, mặc dù đã báo trước, nhưng Ôn Hành Chi vẫn có ý kiến rất lớn.

 Thành kiến trong lòng người ta là một ngọn núi lớn.

 Ví dụ như thành kiến của anh ta đối với Thẩm Ký Niên.

 Khi còn chưa biết Minh Ương chính là em gái của mình, anh t a có thể chỉ làm một người ngoài cuộc. Nhưng sau khi biết rồi, hoàn toàn là hai tâm trạng khác nhau.

 Biết Minh Ương sắp phải đi công tác, Lê Nguyệt đang thu dọn hành lý cho cô.

 Bà vừa mua cho con gái không ít quần áo mùa xuân mới, hôm qua đi xem một buổi triển lãm thời trang về, lại sắm thêm mấy bộ. Lần này ra nước ngoài vừa hay có thể mang theo, chụp thêm nhiều ảnh một chút.

 Thấy con trai hôm nay không tăng ca, về sớm, cũng không đi nghỉ ngơi, cứ ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ gì, bà có chút buồn cười. Vừa dọn dẹp vừa nói: “Em gái con không phải đã nói, tối nay không về sao? Gần đây khó khăn lắm mới rảnh rỗi một chút, con cũng không ra ngoài chơi à?”

 Ôn Hành Chi cũng có vòng bạn bè của riêng mình, trước đây ra ngoài khá nhiều, nhưng từ khi Minh Ương trở về, trọng tâm của anh tâ đã nghiêng về phía em gái.

 Anh ta không ra ngoài, thì Minh Ương lại ra ngoài. Lê Nguyệt rõ ràng biết anh ta đang buồn bực chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ không biết.

 Ôn Hành Chi không để ý đến lời trêu chọc của mẹ, liếc nhìn thời gian, vẫn chưa đến giờ nghỉ ngơi. Anh ta nhắc lại một chuyện cũ: “Mẹ, mẹ có nhớ lúc nhỏ con bé đã hứa sẽ không lấy chồng không?”

 Lê Nguyệt dở khóc dở cười: “Đó là chuyện từ bao giờ rồi? Hơn nữa đó cũng không phải nó tự nói, là con và bố con dỗ nó nói đấy.”

 Về điểm này, e rằng chỉ có Ôn Thừa Chương mới có thể cùng anh ta đạt được sự đồng thuận.

 Con rể ở chỗ mẹ vợ thì lúc nào cũng tương đối dễ chịu hơn một chút.

 Lê Nguyệt mặc kệ anh ta “Hi Hi vui là được rồi.”

 Con gái lớn thế này rồi, bà không cứng nhắc như hai bố con họ.

 Cho dù người mà Hi Hi để mắt tới có điều kiện rất tệ, Lê Nguyệt cũng có thể bỏ tiền ra để mang về.

 Điều kiện thực sự rất thấp.

 Ôn Hành Chi không thể đồng tình mà cau mày.

 Anh ta suy nghĩ một lát, tìm ra một lỗi lầm: “Anh ta đã từng làm tổn thương nó.”

 “Đó là chuyện giữa chúng nó, chúng nó sẽ tự giải quyết tốt. Hi Hi vẫn còn yêu cậu ta——như vậy là đủ rồi.”

 Đời người một kiếp, ngắn ngủi vài chục năm, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ?

 Lê Nguyệt cầm một bộ trang sức lên ướm thử, suy nghĩ xem có hợp với chiếc váy này không.

 Ôn Hành Chi coi như đã hiểu ra. Đợi đến lúc Ôn Hi thật sự dẫn người kia về nhà, anh ta nhất định phải sắp xếp trước để Lê Nguyệt không có ở nhà. Nếu không, cánh cửa lớn của nhà họ Ôn quả thực là đang rộng mở chào đón người kia.

 Lê Nguyệt dọn dẹp được một nửa, phát hiện sao anh ta vẫn còn ở đây, liền thúc giục: “Con mau đi ngủ đi!”

 Hi Hi đã nói không về, chẳng lẽ anh ta còn định đợi người ta về hay sao?

 Ý kiến của Ôn Hành đều bị mẹ mạnh mẽ gạt đi.

 Tin tức họ tái hợp chỉ lan truyền trong một vòng tròn rất nhỏ của cả hai, vẫn chưa từng tuyên bố rầm rộ.

 Trước mặt công chúng, phía cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để công khai.

 Cô nghĩ, nếu muốn công khai, có lẽ cần một thời cơ thật thích hợp.

 Cũng cần sự kiên định không chút do dự của cô và anh.

 Hai ngày sau, họ cùng nhau đến sân bay.

 Lần này dự định một tuần, thời gian đã nói trước, sẽ không bị kéo dài thêm nữa.

 Trước khi lên máy bay, Thẩm Ký Niên nhận được một bản báo cáo công việc do trợ lý Lý gửi qua.

 ——Đó là tổng hợp tất cả công việc của trợ lý Lý từ lúc anh vừa mất liên lạc cho đến bây giờ.

 Thẩm Ký Niên lơ đãng mở ra, lướt xuống dưới.

 Khoảng thời gian đó vốn dĩ là anh cho nghỉ phép, nên cũng không có công việc gì, nội dung đều là những thứ không quan trọng.

 Đầu ngón tay anh lướt qua, xem đến phần trợ lý Lý ở nước ngoài bầu bạn cùng cô. Không ngờ rằng, sau khi nhìn thấy nội dung trên đó, ánh mắt anh đột nhiên khựng lại.

 Mấy ngày nay, trợ lý Lý theo Thẩm Ký Niên nên cũng được nhàn rỗi. Chỉ là vẫn canh cánh một chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên báo cáo lên trên như thế nào cho phải.

 Nếu không báo cáo, dựa vào kinh nghiệm và sự tinh ý khi làm trợ lý cho Thẩm Ký Niên bao nhiêu năm nay——tuyệt đối không được.

 Cho nên phải nghĩ ra một cách báo cáo thích hợp.

 Anh ta đã suy nghĩ mấy ngày, biết hôm nay họ chuẩn bị ra nước ngoài, một lần nữa đến quốc gia đó, trợ lý Lý liền tranh thủ lúc này, gửi bản báo cáo qua.

 Thẩm tổng mất liên lạc, anh ta được sắp xếp ở bên cạnh chăm sóc Minh tiểu thư, vậy nên báo cáo công việc của anh ta còn có thể là gì nữa?

 Anh ta tin rằng, Thẩm tổng nhất định sẽ muốn có bản báo cáo này.

 …

 Đến giờ lên máy bay, Minh Ương thấy Thẩm Ký Niên không biết đang xem gì, liền nhắc nhở: “Sắp lên máy bay rồi.”

 Anh cất điện thoại, ngước mắt nhìn qua.

 Không biết có phải cô nghĩ nhiều không, màu mắt của anh dường như có chút sâu thẳm.

 Cô hỏi: “Sao vậy?”

 Anh lại không nói nhiều, sắc mặt trở lại như thường, vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô.

 “Không có gì. Đợi chút, anh trả lời một tin nhắn.”

 Thẩm Ký Niên phê duyệt bản báo cáo công việc này của trợ lý Lý: 【Hai mươi ngày nghỉ có lương, tiền thưởng năm nay tăng gấp đôi.】

 Lần này cô cần làm việc một tuần, đợi sau khi cô làm xong việc, anh còn định đưa cô đi những nơi khác dạo chơi, không vội về nước. Khoảng thời gian này anh đều cho trợ lý nghỉ phép.

 Nhìn thấy hồi âm, trợ lý Lý liền biết được sức nặng và giá trị của bản báo cáo này. Vừa vui mừng, vừa thầm nghĩ, quả nhiên không thể không báo cáo.

 Chỉ tiếc là, lúc đó không kịp ghi âm.

 …

 Chuyến bay dài đằng đẵng, lần này vì có người bầu bạn, nên không còn cảm thấy dài như trước đây nữa.

 Minh Ương ngủ một giấc ngắn, lúc không ngủ thì trò chuyện phiếm với anh, thời gian thoáng chốc trôi qua rất nhanh.

 Trước đây là giám đốc của thương hiệu đến tiễn sân bay, lần này cô qua đây lần nữa, cũng là vị giám đốc đó đích thân đến đón.

 Thấy lần này Minh Ương không đi ra một mình, mắt cô ấy sáng lên, ánh mắt bất giác dừng lại trên người người đàn ông có ngoại hình cực kỳ ưu tú kia.

 Trước đây đều chỉ nghe qua lời kể, lần này cuối cùng cũng được tận mắt thấy người thật.

 Mà sự thật chứng minh, người đàn ông được Minh Ương để mắt tới, quả nhiên không tầm thường.

 Đợi họ đến gần, vị giám đốc mỉm cười đầy ẩn ý: “Ương Ương, vị này là?”

 Giữa họ, có một đáp án ngầm hiểu mà không cần nói ra.

 Minh Ương cười giới thiệu: “Bạn trai tôi.”

 Thẩm Ký Niên khẽ gật đầu: “Chào cô, tôi là Thẩm Ký Niên.”

 Nơi này không thích hợp để nói chuyện, sau khi họ chào hỏi đơn giản xong liền cùng nhau đi ra ngoài. Lần này, không khí hoàn toàn không giống lúc cô rời đi lần trước, có nói có cười, đặc biệt thoải mái.

 Sự việc lúc đó đã qua, mọi thứ đã trở nên tốt đẹp.

 Thẩm Ký Niên nắm tay cô, họ đi tụt lại phía sau hai bước, vị giám đốc kia đi trước để sắp xếp hành lý và xe cộ.

 Anh cúi đầu, thì thầm vào tai cô: “Người yêu của em. Có phải không.”

 Giống như có một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng gãi vào màng nhĩ của cô.

 Cảm giác ngứa ngáy lan đến tận đáy lòng.

 Minh Ương mỉm cười, cô biết ngay mà, trợ lý Lý chắc chắn sẽ báo cáo mọi thứ cho anh.

 Không có ai đang chú ý đến họ.

 Cô đột nhiên nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi anh.

 “Đúng vậy.”

 Màu mắt anh sẫm lại, muốn vươn tay ôm lấy eo cô. Nhưng cô lại giống như một con cá, linh hoạt lủi đi mất, đi theo nhân viên công tác lên xe.

 Trêu chọc xong liền chạy.

 Lòng bàn tay anh nắm vào khoảng không.

 Thẩm Ký Niên khẽ nheo mắt, bàn tay siết lại thành nắm đấm. Đứng yên tại chỗ hai giây, bất đắc dĩ thở ra một hơi.

 Sau đó mới lên xe sau cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

 …

 Công việc của một tuần diễn ra dồn dập, Minh Ương và họ vừa đến nơi, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, đã nhanh chóng bắt đầu công việc.

 Ban ngày làm việc xong, đến tối về khách sạn là lăn ra ngủ, cứ bận rộn liên tục như vậy.

 Họ cũng không có thời gian nói chuyện với nhau, thường chỉ vừa ở bên nhau một lúc, cô đã buồn ngủ đến mức thiếp đi. Thẩm Ký Niên sẽ ngừng nói, nhẹ nhàng hành động, bế cô về giường ngủ.

 Ngay cả cơ hội dỗ cô nói lại câu nói lần trước cũng không có.

 Thời gian một tuần khô khan và nhàm chán thoáng chốc trôi qua.

 Cuối cùng, kế hoạch công việc mà phía cô và thương hiệu đã định cũng hoàn thành đúng thời hạn. Thời gian tiếp theo hoàn toàn thuộc về họ.

 Minh Ương để các nhân viên đi cùng mình về nước trước, còn cô và anh thì chậm lại nhịp bước, bắt đầu cuộc hành trình của họ.

 Họ cũng không vội rời đi, trước đó cường độ công việc của cô cao, nghỉ ngơi một đêm ở thành phố này trước cũng không vội.

 Ngày hôm sau, Minh Ương cùng anh ra ngoài dạo phố.

 Họ dạo đến quán cà phê mà trước đây cô và Mạt Mạt từng đến, mắt cô sáng lên, đi gọi hai ly cà phê.

 Hôm nay nắng rất đẹp, đẹp giống như ngày hôm đó, ấm áp chiếu lên người họ, rọi lên hai bàn tay đang nắm chặt của họ.

 Sau khi gọi món xong, Minh Ương ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt sáng ngời: “Trước đây chính là lúc đứng ở nơi này, em đã rất nhớ anh.”

 Không có duyên cớ, cũng không có lý do.

 Chỉ là vừa hay vào một khoảnh khắc nào đó, được một tia nắng chiếu vào.

 Bỗng nhiên rất muốn gặp người đó.

 Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ, nếu lúc này anh có thể xuất hiện trước mặt cô thì tốt biết mấy.

 Mà anh thì như thể biết đọc suy nghĩ, lúc đó đã đang chuẩn bị qua đây.

 Những chuyện bất ngờ xảy ra sau đó không nhắc tới.

 Cách vài ngày sau quay lại chốn cũ, lần này, người cô muốn gặp đang ở ngay bên cạnh cô.

 Thẩm Ký Niên siết chặt tay cô.

 Lúc đó, anh vẫn khiến cô thất vọng, không xuất hiện như đã hẹn.

 Anh không quên, trong bản báo cáo của trợ lý Lý có nói, lúc cô nhìn thấy tin tức chiến loạn bùng nổ, đã rất lâu không dám tin, liên tục gọi điện thoại cho anh, nhưng lần nào cũng không được.

 Cũng từ lúc đó, cô đã dừng lại mọi sắp xếp công việc.

 Dù cho không thể làm được gì, chỉ có thể chờ đợi, trạng thái của cô cũng không thể tiếp tục công việc được nữa.

 Yết hầu khẽ chuyển động, xương cổ tay Thẩm Ký Niên dùng sức, kéo người vào lòng.

 Anh ôm lấy sau gáy cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, giọng nói hơi khàn:

 “Anh hứa với em, sau này mỗi lần em muốn gặp anh, em đều có thể gặp được.”

 Anh nhớ rõ trong ba năm đó cô chưa từng nghĩ đến việc muốn gặp anh, việc cô muốn gặp anh, tỏ ra hiếm có và quý giá biết bao. Khoảnh khắc hiếm hoi như vậy, anh muốn nâng đỡ mọi nguyện vọng của cô.

 Thẩm Ký Niên trước đây luôn cảm thấy mình lý trí và thờ ơ trong chuyện tình cảm. Ngay cả ở độ tuổi trẻ trung bồng bột nhất, cũng thiếu đi sự dồi dào và bốc đồng.

 Không ngờ rằng, có một ngày, anh lại nảy sinh sự lưu luyến và yêu thương như vậy đối với một người.

 Tất cả sự mềm lòng và dịu dàng của anh, đều chỉ dành riêng cho một người này.

 Cánh tay anh đang siết chặt.

 Minh Ương nhắm mắt lại, ôm đáp lại cái ôm của anh, trong lòng tựa như thủy triều đang dâng, con nước dâng lên, không ngừng cuộn trào.

 Trong đầu có một giọng nói vang lên.

 ——Như vậy là đủ rồi.

 Những lời cầu nguyện của cô ở thành phố này lúc đó, cũng không hơn điều này.

Kể từ lần cuối cô đăng weibo đã trôi qua một khoảng thời gian.

 Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bận đến mức cô thực sự không có thời gian online.

 Cách nhiều ngày, cuối cùng cô cũng ngoi lên.

 Đăng một tấm ảnh chụp vào buổi chiều ở một quốc gia khác có định vị.

 Không lộ mặt, trong ảnh chỉ có nắng và cà phê, không hiểu sao đã khiến người ta cảm thấy rất tươi đẹp.

 Bình luận của người hâm mộ ồ ạt kéo đến.

 Minh Ương trả lời trực tuyến vài bình luận.

 【Chị gái trông tâm trạng tốt quá!】

 ——Minh Ương:[Nắng]

 【Đây là ở xxx phải không! Ương Ương sẽ ở đó bao lâu?】

 ——Minh Ương:「Sắp đi rồi nè.」

 Cô nhìn thấy có một bình luận là: 【Ương Ương trông có vẻ đang ở trong một trạng thái rất hạnh phúc.】

 Ở trong một trạng thái rất hạnh phúc, ngay cả bức ảnh chia sẻ ra cũng ấm áp.

 Thẩm Ký Niên đang ở ngay bên cạnh cô, uống ly cà phê vừa mua. Nhưng không ai biết được cảnh tượng lúc này. Minh Ương suy nghĩ một lát, đúng là như vậy.

 Cô mỉm cười, nhấn thích cho bình luận này.

 Bên dưới weibo của cô bây giờ đã yên tĩnh hơn nhiều. Trước đây lúc cô và phía Ôn Tuyền xé nhau kịch liệt nhất, weibo của cô cũng không tránh khỏi bị vạ lây.

 Có một khoảng thời gian không đăng weibo, còn bị người hâm mộ của Ôn Tuyền đồn đoán là sợ rồi.——Thực ra không phải, cô chỉ đơn thuần là bận.

 Đương nhiên, tình hình của phía Ôn Tuyền cũng không khá hơn cô, sức chiến đấu của người hâm mộ của cô cũng không hề yếu chút nào.

 Nhưng bây giờ, gia thế của Ôn Tuyền về cơ bản đã lật xe. Một điểm đã bị lật, luôn khiến người ta cảm thấy những phương diện khác cũng rất nguy hiểm, không biết chừng con thuyền nào đó sẽ lật hoàn toàn. Ngọn lửa kiêu ngạo của bên đó lập tức bị dập tắt, ngay cả tiếng nói ở bên cô cũng biến mất.

 Nhưng mà——

 Bây giờ mới đến đâu chứ?

 Để đối phương chiếm thế thượng phong lâu như vậy, cô cảm thấy, lá cờ này thế nào cũng phải lật lại một lần mới được.

 Khi Ôn Tuyền xem cô là đối thủ, đã phanh phui tất cả các scandal của cô.

 Bây giờ nhà họ Ôn xem Ôn Tuyền là đối thủ, tự nhiên cũng sẽ không nương tay.

 Chẳng qua là chưa đợi được thời cơ mà thôi.

 Minh Ương ngược lại có chút mong chờ đến cảnh tượng lúc đó.

 Sau khi đăng weibo xong, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô lướt một lúc rồi mới thoát ra.

 Lúc này, họ đang trên đường đến địa điểm tiếp theo, sắp phải rời khỏi đất nước này.

 Địa điểm tiếp theo là do họ cùng nhau quyết định, là một ngọn núi tuyết.

 Cô rất ít khi nghỉ ngơi, Thẩm Ký Niên cũng rất ít khi sắp xếp thời gian đi du lịch riêng.

 Họ hiếm khi có một chuyến đi như vậy.

 Lần này cô không vội vàng quyết định công việc tiếp theo, bên anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, thời gian của cả hai đều đủ dư dả.

 Kỷ Hàm Tinh trò chuyện phiếm với cô, về việc này, cô ấy đã đưa ra quan điểm là: 【Hai người sao cứ như đi hưởng tuần trăng mật vậy!!】

 Cô ấy vẫn luôn đợi Minh Ương trở về, muốn kéo người đi xem show thời trang, đi mua sắm. Nhưng khổ nỗi Thẩm Ký Niên bây giờ chiếm hữu người ta quá chặt, đi xong một nơi, lại tiếp tục đi một nơi khác, cô ấy đợi mãi không được người, vô cùng bực bội.

 ——Trăng mật?

 Ánh mắt cô khẽ động.

 Bị nói như vậy. Hình như đúng là… có chút giống?

 Đầu ngón tay cô khẽ gõ lên mặt sau của điện thoại. Những thứ khác đều rất giống, chỉ thiếu một chút điều kiện tiên quyết mà thôi.

 Thẩm Ký Niên ở bên cạnh hỏi cô “Muốn ăn gì?”

 Minh Ương nghiêng đầu nhìn qua, vừa hay cất điện thoại đi. Trái tim vì một sắp xếp nào đó sắp tới, mà âm thầm phấn khích tăng tốc.

 …

 Điểm đến lần này là một chuyến bỏ trốn vào mùa xuân có dự tính trước.

 Thế giới này có rất nhiều nơi, cũng có rất nhiều địa điểm để lựa chọn, nhưng Thẩm Ký Niên đã đặc biệt chọn nơi này.

 Từ đêm giao thừa đó, khi anh tìm thấy cô đang một mình ở vách núi, anh đã rất muốn đưa cô đến một nơi mà cả thế giới đều yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng lòng của chính mình.

 Không ai biết, khi đó anh tìm thấy cô, nhìn thấy vệt nước mắt của cô, và nghe thấy câu nói của cô “vận may của tôi rất tệ, điều ước tôi ước cũng không nhất định sẽ thành sự thật”, trái tim đã tan nát đến mức nào.

 Anh biết, nhất định phải là sự hối tiếc cực kỳ sâu sắc, mới khiến cô lật đổ hoàn toàn một số định nghĩa vốn có.

 Thế giới của cô dường như đã sụp đổ một lần.

 Mà những sự thật đó, do anh cùng Ôn Hành và những người khác tìm ra, anh đương nhiên cũng biết tất cả những gì cô đã trải qua.

 Đọc hết quá khứ của cô, anh biết, dấu ấn hối tiếc sâu đậm như vậy, rất khó để buông bỏ, cũng rất khó để bước ra.

 Cho nên.

 Anh đã lên kế hoạch cho chuyến bỏ trốn mùa xuân này.

 Thoát khỏi thế giới đang giam cầm, bỏ lại tất cả thân phận, một mình thực hiện một chuyến đi như vậy.

 Anh muốn nhặt lại những mảnh vỡ của cô, cố gắng để, ghép chúng lại với nhau.

 …

 Bước chân của họ lần này rất chậm. Sau khi đến nơi, họ còn phải thích nghi với điều kiện trong vài ngày.

 Mãi đến chiều ngày thứ tư, mới thuận lợi lên được núi tuyết.

 Đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, phóng tầm mắt ra xa, một màu trắng xóa.

 Minh Ương bước lên bậc cuối cùng, tất cả cảnh sắc đều thu vào trong mắt.

 Cánh đồng tuyết rộng lớn bao la, dường như có thể hấp thụ tất cả tiếng vọng trên thế gian này.

 Cô đứng giữa nơi đó, nhỏ bé như một hạt cát giữa biển cả.

 Mặc dù đã có mường tượng trước, nhưng cảm giác khi thực sự đứng ở đây, vẫn không thể nào tưởng tượng ra được.

 Cô đứng tại chỗ, yên lặng một lúc.

 Chỉ là nhìn vào vùng đất trời này.

 Cô dường như có thể, ở đây trút bỏ tất cả những gì trong lòng.

 Bao nhiêu hối tiếc, đến đây cũng đều bị lôi ra hết.

 Núi tuyết tinh khiết sạch sẽ, có thể bao dung tất cả mọi thứ trên đời.

 Thẩm Ký Niên không làm phiền thế giới của cô. Từ khi lên đây, anh chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô, chỉ làm bạn đồng hành.

 Thân hình cô tĩnh lặng, cho đến khi cảm xúc trong đáy mắt sôi trào trong sự tĩnh lặng.

 Trời xanh thăm thẳm, cớ sao bạc đãi con…

 Cớ sao bạc đãi con.

 Khoảnh khắc đó, trái tim như được gột rửa, tiếng vọng trong lòng cũng ở đây nhận được sự hồi đáp lớn nhất.

 Lúc này cô dường như ở gần nó nhất, cũng có thể cùng nó, đối thoại trực tiếp.

 Muốn chất vấn quá khứ, muốn trút giận, muốn biết trước tương lai.

 Ánh mắt run rẩy theo cảm xúc sôi trào.

 Trước tiên cho cô một cuộc đời tốt đẹp, rồi lại hối hận thu hồi.

 Thao túng cuộc đời của ta, ngươi nhất định rất đắc ý phải không?

 Nhưng không ngờ, vẫn là, bị ta bước trở lại quỹ đạo ban đầu phải không?

 Cô từ Ninh Thành nơi bị bắt cóc, từng bước một trở về Bắc Thành. Từ một cô gái bình thường, từng bước một đi đến trước màn ảnh, đi đến trước mặt bố mẹ ruột.

 Con đường bị ép rẽ cong, đã bị cô cứng rắn bước trở lại con đường lớn thênh thang ban đầu.

 — Ngươi có phải đã nhận thua rồi không, cho nên mới bằng lòng, trả lại tất cả những thứ này cho ta?

 Đối mặt với trời đất rộng lớn, Minh Ương khẽ nhếch khóe môi.

 Giống như sự kiên cường của khoảnh khắc bẻ lại quỹ đạo.

 Nếu đã muốn trả.

 Nếu lần trước đã bằng lòng để điều ước của cô thành sự thật.

 Vậy thì quyền kiểm soát tất cả những điều này, đều đã trở về trong tay cô.

 Tất cả những năm tháng còn lại của cô, nhất định phải giống như kỳ vọng tốt đẹp nhất của bố dành cho cô khi cô ra đời.

 Gấm hoa lụa là, cơm áo không lo.

 Cô cũng nhất định, sẽ nắm chắc trong tay, thế giới này thuộc về cô.

 Cô nhắm mắt lại, nuốt xuống giọt nước mắt nóng hổi trong đáy mắt.

 Cùng nó giao đấu một trận.

 Họ dường như đã đập tay lập minh ước.

 Một lời đã định.

 Sau khi biết được sự thật về việc bị bắt cóc năm đó, đống đổ nát trong lòng cô, dường như đang được xây dựng lại.

 Trong khoảng thời gian này, dưới sự nỗ lực của mọi người.

 Vào lúc này, sau khi cô giao đấu với trời đất này.

 Thế giới to lớn, đang được phá đi xây lại.

 Không biết đã đứng yên bao lâu.

 Giữa núi tuyết bao la, những hối tiếc bị bỏ lại trong dòng chảy của thời gian, đến đây, mới có thể được an ủi.

 Minh Ương cúi đầu, cô nắm lấy bàn tay đang đặt trong túi của người bên cạnh.

 Đợi đến khi cô chủ động bắt chuyện với anh, anh mới chủ động vươn cành dây leo ra.

 “Đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

 Minh Ương khẽ gật đầu.

 “Lúc anh mất liên lạc, em đã đặt một ván cược.”

 Cô nhẹ giọng nói, cúi mi nhìn bàn tay anh “Nếu anh có thể bình an trở về, thì em sẽ tin rằng, em thực sự là người may mắn.”

 Cô lấy đó làm đức tin, một lần nữa, thử hỏi trời xanh.

 Ánh mắt Thẩm Ký Niên dừng lại trên mái tóc cô. Một lúc sau, khóe môi anh mới khẽ động, khàn giọng nói: “Vậy bây giờ, có phải đã tin rồi không?”

 Anh không ngờ rằng, cô sẽ dùng cách đó để kiểm chứng sự thật này.

 Sự bình an trở về của anh, đối với cô lại có sức nặng đến vậy.

 Minh Ương cong môi, gật đầu rất ngoan ngoãn “Tin rồi.”

 Cô ngước mắt lên, nhìn vào mắt anh, rất nghiêm túc nói với anh: “Thẩm Ký Niên, trong khoảng thời gian đó em đã nghĩ thông một chuyện: Em có thể chấp nhận chúng ta chia tay, đời này không gặp lại. Nhưng em không thể chấp nhận cái chết của anh.”

 Thẩm Ký Niên một lúc lâu không động đậy.

 Anh trầm mặc nhìn cô, xương hàm siết chặt, hơi thở chìm sâu vào lồng ngực.

 Có một khoảnh khắc, thực sự bị cô làm cho tức đến không nói nên lời.

 Cứ làm anh tức chết đi, Minh Ương.

 “Đối với anh mà nói, hai điều đó cũng không có gì khác biệt.”

 Anh tức đến mức không nhìn cô nữa, quay lại nhìn núi tuyết.

 Nhìn đến đau cả mắt cũng không nhìn cô.

 Cô khẽ cong môi, tiếp nhận bản lĩnh dễ dàng chọc giận anh của mình, cùng anh hướng về phía trước.

 Giọng nói dường như thực sự bị núi tuyết hấp thụ, tuy nhẹ, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai họ:

 “Bởi vì em không thể chấp nhận thêm một lần nữa, sự ra đi của người rất quan trọng trong cuộc đời mình.”

 Minh Ương khẽ kéo anh, ra hiệu cho anh nhìn mình.

 Vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, đôi mắt cô đặc biệt sáng ngời:

 “Thẩm Ký Niên, sau khi chúng ta xuống núi, tổ chức một hôn lễ, được không?”

 Anh còn chưa kịp tiêu hóa câu nói đầu tiên, đã bị câu nói thứ hai của cô làm cho kinh ngạc.

 Thẩm Ký Niên thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đã nghe nhầm không.

 Trong đầu trước tiên hiện ra câu nói chắc nịch của cô không biết từ lúc nào: “Em sẽ không kết hôn.”

 Rồi lại tua lại câu nói vừa rồi của cô: “Sau khi chúng ta xuống núi tổ chức một hôn lễ.”

 Hai câu nói rõ ràng được phát lại, xung đột va chạm trong đầu.

 Cuối cùng hóa thành sự kinh ngạc trong mắt anh.

 Thẩm Ký Niên hỏi: “Em có biết mình đang nói gì không?”

 Không kết hôn, là niềm tin cuộc sống không thay đổi mà cô từng kiên trì.

 Ngay cả khi chỉ là hôn lễ, không phải đăng ký kết hôn, cũng không có danh chính ngôn thuận, nhưng điều này không khác gì một sự lật đổ đối với niềm tin đó.

 Sau khi hỏi xong, hơi thở của anh dường như cũng dừng lại. Cùng nhau dừng lại, chờ đợi câu trả lời đã được cô xác nhận.

 Anh từ rất sớm đã tham dự các dịp lớn nhỏ khác nhau, sớm đã được rèn luyện, cho dù đối mặt với tình huống nào, cũng có thể giữ được một phần ung dung tự tại. Cũng đã rất lâu rồi không có tình huống nào đáng để anh phải căng thẳng.

 Duy chỉ có lúc này.

 Sau tuổi 30, đã lâu lắm rồi anh mới trải nghiệm lại cảm giác hồi hộp đến mức tim đập thình thịch gần như chưa từng có này.

 Tim đập vô cùng dữ dội.

 Anh nghĩ, nếu cô vào lúc này muốn nghe tiếng tim đập của anh, thì quả thực là quá dễ dàng.

 Minh Ương cười rộ lên, nụ cười phản chiếu trong đáy mắt anh, sinh động và rạng rỡ.

 “Em đương nhiên biết.”

 “Chúng ta ngay tại đây, tổ chức một hôn lễ.”

Bình Luận (0)
Comment