Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 89

Đêm đã về khuya, vạn vật tĩnh lặng.

 Sao dời mộng về—

 “Sao lại gầy đi rồi? Có phải ở trường không chịu ăn uống đàng hoàng không?” Ứng Quốc Sinh nhận lấy cặp sách từ tay con gái, cùng cô đi ra ngoài.

 Minh Ương thuận miệng lẩm bẩm: “Đâu có, con còn mập lên nửa cân đấy chứ. Bố à, đó là do bố nhìn con qua lăng kính màu hồng thôi.”

 Triệu Thụy Chi đợi sẵn trước xe, gọi họ mau qua.

 Minh Ương vừa ngồi vào xe, vừa nghe bố lải nhải.

 “Tiền sinh hoạt có đủ tiêu không?”

 “Đủ mà, bố không phải còn gửi tiền tiết kiệm cho con sao? Con còn để dành được một khoản nhỏ đấy, hì hì.”

 …

 Ôn Thừa Chương ngủ không ngon lắm, mày bất giác nhíu lại, ông mơ một giấc mơ rất dài.

 Ông mơ thấy con gái vẫn còn học đại học, nhưng trong mơ, bố mẹ nuôi của cô đối xử với cô rất tốt.

 Thời gian trong mơ trôi đi rất dài, nhưng ngoài đời thực chỉ là một thoáng chốc.

 Ứng Quốc Sinh nói: “Cái video con gửi cho bố, món gì ấy nhỉ, về bảo mẹ con thử làm xem.”

 Trong xe, đôi mắt Minh Ương sáng rỡ nhìn về phía mẹ.

 Triệu Thụy Chi không thèm đáp: “Mẹ không làm đâu, nhìn đã thấy phiền phức rồi. Bảo bố con làm ấy.”

 Ứng Quốc Sinh đành phải tự mình xung phong: “Được, vậy để về rồi bố nghiên cứu, làm cho hai mẹ con một bữa!”

 Mối quan hệ thân thiết giữa họ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

 Giống như những gia đình bình thường khác, cô là cô con gái được bố mẹ yêu thương. Năm đó, cô cũng không bị cắt học phí và tiền sinh hoạt, việc học hành tiến triển rất thuận lợi.

 Ôn Thừa Chương và Lê Nguyệt tìm đến rất đột ngột, trước đó, vợ chồng Ứng Quốc Sinh giấu rất kỹ, Minh Ương không hề biết mình không phải con ruột của họ.

 Sự thật đột ngột bị phơi bày, bố mẹ nuôi kinh ngạc, cô cũng không kịp phản ứng.

 Vợ chồng Ôn Thừa Chương nhìn cô, nhiều năm không gặp, có lẽ ánh mắt quá nóng bỏng, khoảnh khắc đối mặt, cô bất giác lảng đi.

 Cô không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhìn cặp bố mẹ ruột hoàn toàn xa lạ này, cô cũng hoàn toàn bối rối.

 Khóe miệng Ôn Thừa Chương có chút cay đắng. Gặp lại lần nữa, Hi Hi của ông đã không còn nhận ra ông, đối mặt với sự khao khát và nhớ nhung của ông, không còn là cái ôm đáp lại, mà là sự lùi bước và xa lạ.

 Cô không còn nhớ họ, cũng không còn bất kỳ sự quyến luyến nào với họ.

 Tiếp đó, ông và Ứng Quốc Sinh nói chuyện riêng, muốn nhận lại con gái, và hứa sẽ cho họ một khoản tiền không nhỏ, xem như là chi phí họ đã nuôi nấng con gái bao năm qua.

 Nhưng Ứng Quốc Sinh đã từ chối. Gia đình đủ ăn đủ mặc, họ không nhất thiết cần đến khoản tiền này. Hơn nữa, họ không trộm không cướp, đứa trẻ là tự tìm đến bên họ, họ đã dốc lòng nuôi nấng bao nhiêu năm, dựa vào đâu mà nói trả là phải trả?

 Nhưng đó lại là bố mẹ ruột của đứa trẻ.

 Việc bỏ rơi năm đó không phải do họ mong muốn, đó cũng là đứa con họ yêu như châu báu, bao năm qua chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm.

 Sự việc rơi vào thế khó xử.

 Lúc quyết định cuối cùng là hỏi ý kiến của đứa trẻ, tuy chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy điều kiện gia đình ruột rất tốt — ít nhất, Minh Ương nhận ra rất nhiều trang sức hàng hiệu, trong thị trấn nhỏ của cô gần như không có ai ở độ tuổi này đeo, nhưng trên người Lê Nguyệt lại toàn là đồ đeo hàng ngày. Còn có những chiếc túi xách mà các bạn nữ trong ký túc xá thường bàn tán, cô nghe nhiều cũng biết một ít, nhưng chiếc túi Lê Nguyệt xách, vẫn vượt ngoài phạm vi nhận thức của cô, trông càng hiếm có khó tìm.

 Nhưng Minh Ương vẫn lựa chọn từ chối.

 Cô lớn lên trong gia đình ban đầu này, vợ chồng Ứng Quốc Sinh đối xử với cô rất tốt, cô không tìm thấy lý do gì để mình muốn rời đi.

 Đối mặt với giọt nước mắt của bố mẹ ruột, cô chỉ có thể trốn tránh.

 Cuộc nói chuyện lần này không đi đến đâu.

 Chỉ duy nhất lúc rời đi, Ôn Thừa Chương đã khẩn khoản, thêm được wechat của con gái.

 Ngoài ra không còn gì nữa.

 Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với họ.

 Hai mươi năm trước đó, cô chỉ là đứa trẻ của một gia đình, cuộc sống an ổn bình yên… cô sống rất tốt.

 Sau này, Ôn Thừa Chương và vợ đã cùng đến trường tìm cô vài lần, bản thân ông cũng có đi thăm cô một mình.

 Có lúc sẽ cùng cô ăn một bữa cơm, có lúc ông chỉ đứng nhìn từ xa, không làm phiền.

 Họ muốn tiếp cận cô, nhưng lại không có danh phận.

 Chớp mắt đã đến năm cô tốt nghiệp đại học.

 Cô từ nhỏ đến lớn đã tốt nghiệp bao nhiêu lần, họ lại chỉ có cơ hội tham gia lần này, quý giá và hiếm có.

 Ông đích thân chuẩn bị quà tốt nghiệp cho con gái, vợ và con trai cũng vậy. Hôm đó, họ cùng nhau đến, nhưng con gái tốt nghiệp, vợ chồng Ứng Quốc Sinh đến còn sớm hơn, đang cùng cô chụp ảnh chung.

 Ôn Thừa Chương đợi một lúc.

 Đợi bên kia chụp xong, Minh Ương phát hiện ra sự tồn tại của họ, sững người một lúc rồi đi về phía họ.

 Ông giả vờ như không có chuyện gì mà cười với con, tặng quà cho cô. Nhưng Minh Ương không nhận, trong lòng ôm một bó hoa mà vợ chồng Ứng Quốc Sinh mua cho, cô dịu dàng nói: “Bố Ôn, mẹ Ôn, con tốt nghiệp rồi, sắp cùng bố mẹ con về Ninh Thành rồi ạ.”

 Người nhà không nỡ để cô đi xa, sau khi tốt nghiệp, cô phải trở về Ninh Thành.

 Ôn Thừa Chương nhìn cô, đã có dự cảm về những lời cô sắp nói, trái tim như bị dao cứa mạnh, máu tươi b*n r*.

 Quả nhiên—

 Cô nói tiếp: 「Sau này chúng ta không gặp nhau nữa, tạm biệt hai người trước ạ.」

 Trong lòng ông đau nhói, chỉ nghe thấy giọng mình khàn đi: 「Bọn ta sẽ đến thăm con…」

 Nhưng cô lắc đầu.

 Cuộc sống của cô rất tốt, rất bình yên, không muốn bị làm phiền nữa.

 Đối mặt với bố mẹ ruột của mình, cô lễ phép nói: 「Bố Ôn, mẹ Ôn, hai người về sớm đi ạ… Tạm biệt.」

 Sau khi do dự một chút, cô đã cho họ một cái ôm rất nhẹ. Có người trong lớp gọi cô, cô không thể ở lại lâu, rất nhanh đã quay lại giữa đám đông.

 Ông nhìn cô đi xa.

 Vợ ông ở bên cạnh khóc không thành tiếng.

 Trái tim đau nhói từng cơn.

 …

 Sau này, ông thật sự đã đến Ninh Thành vài lần.

 Cô vừa tốt nghiệp, nền tảng trong xã hội còn yếu. Ông mua cho cô một căn nhà, muốn tặng cho cô, nhưng cô không nhận.

 Vô công bất thụ lộc, cô và họ cũng không thân thiết, sao có thể nhận tài sản quý giá như vậy của người ta?

 Ban đầu, họ vẫn còn liên lạc trên wechat.

 Chủ yếu là Ôn Thừa Chương sẽ nhắn cho cô, cô cũng sẽ trả lời. Cách xưng hô với ông vừa lễ phép vừa xa cách, luôn là một tiếng: “Bố Ôn”.

 Nhưng khoảng cách sẽ ảnh hưởng rất nhiều, chủ đề giữa họ thực sự quá ít, không cẩn thận là lại rơi vào im lặng.

 …

 Gió nổi mây bay, mấy mùa đông hạ.

 Căn phòng của cô trong nhà vẫn luôn trống vắng.

 Cô vẫn không về nhà.

 Thương trường chìm nổi mấy chục năm, Ôn Thừa Chương đã làm nên rất nhiều chuyện, trong các cuộc cạnh tranh, cũng thắng không ít lần.

 Lần này gặp phải chỉ là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn ở một thị trấn nhỏ.

 Nhưng ông không giành lại được.

 Trong đầu liên tục lướt qua lời tạm biệt của con và họ.

 Sau đó, là mấy năm tháng thoáng chốc trôi qua.

 Trái tim đau nhói trong một giây, khiến Ôn Thừa Chương cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

 Hơi thở của ông có chút gấp gáp, cơn bi thương đó quá mạnh mẽ, bóp nghẹt khiến ông nhất thời khó mà bình tĩnh lại được.

 Trong mơ ngoài mộng, nhất thời khó phân biệt.

 Dù đã thoát ra khỏi giấc mơ, ông vẫn không kiểm soát được mà suy nghĩ — mình phải làm thế nào? Làm sao để xoay chuyển tình thế này?

 Tay nắm chặt thành quyền.

 Rất lâu sau, vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi đau mất mát đó.

 Không biết đã qua bao lâu.

 Ông mới nhìn về phía cửa sổ.

 Lúc này, bình minh vừa rạng.

 …

 Nhớ lời dặn của Thẩm Ký Niên, Minh Ương vốn đã định dậy sớm, nhưng không ngờ chuông báo thức còn chưa reo, cô đã tự mình tỉnh giấc.

 Giờ này còn sớm một cách quá đáng, trong nhà một mảnh yên tĩnh.

 Cô xuống lầu, định tìm chút gì đó ăn, lại không ngờ, sẽ thấy Ôn Thừa Chương còn tỉnh sớm hơn cả cô, đã ngồi sẵn dưới lầu.

 Bước chân vốn đã nhẹ của Minh Ương dừng lại, cô nhìn bóng lưng của bố, không biết lúc này ông đang nghĩ gì, trông đặc biệt cô đơn, lạnh lẽo đến mức khiến người ta đau lòng.

 Nghĩ đến việc từ lúc ông đồng ý cho con rể đến nhà thì không được vui, Minh Ương cụp mi mắt.

 Thẩm Ký Niên hôm nay đến nhà, dù không hỏi, cũng có thể đoán chắc chắn không thoát khỏi nguyên nhân này.

 Mới giờ này, bố đã không ngủ được rồi.

 Cô khẽ mím môi, bước xuống cầu thang, đi về phía bố. Ông đang ngồi trước bàn, cô từ phía sau ôm lấy ông.

 “Bố…”

 Ôn Thừa Chương nắm lấy bàn tay trên vai mình, nhắm mắt lại, đột ngột hoàn hồn. Suy nghĩ một chút về thời gian hiện tại, ông ôn tồn nói: “Sao không ngủ thêm một lát?”

 “Con vừa tỉnh thôi ạ.” Minh Ương nhẹ giọng đáp, “Bố ngồi đây bao lâu rồi? Còn sớm thế này, sao không đi ngủ?”

 Ôn Thừa Chương im lặng một lát. Bình thường sau khi tỉnh dậy ông không nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng lần này lại nhớ như in.

 Sau khi tỉnh mộng ông không ngủ lại được nữa, biết thời gian còn quá sớm, cũng còn lâu mới đến giờ nhà có khách, ông bèn muốn ngồi yên một mình ở đây một lúc, chỉ là không ngờ lại bị con gái bắt gặp.

 …Thực ra giấc mơ đó có rất nhiều sơ hở, ví dụ như lúc đó cô còn chưa tên là Minh Ương. Nhưng nó vẫn chân thực đến mức khiến ông đau lòng, mãi không thể thoát ra được.

 Bị con gái hỏi, Ôn Thừa Chương không đề cập đến nội dung giấc mơ đó, chỉ khẽ giọng nói: “Bố cho con quá ít.”

 Trong bao nhiêu năm trưởng thành của cô, ông vẫn chưa thể cho cô bất cứ thứ gì. Ngược lại bây giờ, đến lúc cô không còn thiếu thốn, ông dù có cho gì cũng vô dụng, chẳng qua chỉ là gấm thêm hoa mà thôi.

 Yêu thương là luôn cảm thấy thiếu sót.

 Ông chưa bao giờ cảm thấy mình cho cô đủ nhiều. Ngược lại, ông luôn cảm thấy mình chẳng cho cô được gì cả.

 Kiếp này làm bố con một phen, duyên phận lại quá nông quá nhẹ.

 Minh Ương khẽ sững người, không hiểu tại sao ông lại đột nhiên nói câu này, nhưng lại bất giác nghĩ đến chuyện tối qua ông bảo cô phải quẹt thẻ của ông.

 Cô dường như không quen tiêu tiền của người khác mà không có gánh nặng, luôn muốn tính toán rõ ràng chi tiêu, người ta cho một đồng, khi có cơ hội cô cũng phải trả lại.

 Bố mẹ cô dạy dỗ chính là như vậy, từ khi cô bắt đầu kiếm tiền, vợ chồng Ứng Quốc Sinh đã tính toán rất rõ ràng với cô. Lúc đầu năng lực có hạn, cô phải tự lực cánh sinh. Sau này năng lực lớn mạnh rồi, thì phải bắt đầu báo đáp gia đình. Đối với bố mẹ còn như vậy, đối với người khác tự nhiên cũng tương tự.

 — Chỉ là không biết ban đầu Ôn Thừa Chương đã cho vợ chồng Triệu Thụy Chi bao nhiêu tiền, giúp cô một lần kết thúc bên đó, để cô không cần phải báo đáp nữa, cũng sẽ không bị tìm đến và dính líu nữa.

 Chỉ có trường hợp của Thẩm Ký Niên là đặc biệt, ngay từ đầu đã phá lệ, sau này cũng thành thói quen.

 Cô vốn cũng không cảm thấy có gì. Đặc biệt là bây giờ kinh tế của cô xem như tự do, tiền cần tiêu thì tiêu, điều này không có gì đáng trách. Cô sẽ không vì thế mà túng thiếu, cũng không cần vì nó mà phiền não.

 Cho đến bây giờ có người nói với cô, tất cả những điều này thực ra cũng không cần phải hiển nhiên như vậy.

 Trong một thế giới mà người trưởng thành bị trói buộc bởi những khuôn khổ, cô thực ra vẫn có thể thoát ra khỏi đó, lui về một góc an nhàn thư thái.

 Minh Ương khẽ cụp mi, không nhịn được mà nghĩ, có phải vì cô từ chối, nên bố mới buồn như vậy không?

 Khóe môi cô mấp máy, nhưng vẫn tạm thời nén lại không đề cập, chỉ nghiêng đầu, dựa vào tấm lưng rộng lớn vững chãi của ông, mỉm cười nói: “Nhưng con cũng không dùng đến nhiều. Bố cho con vừa đủ rồi ạ.”

 Môi trường và vòng tròn công việc của cô xô bồ ồn ào. Sau khi làm việc xong trở về, nơi đây trong trẻo và bao dung, có thể cho cô được một khoảnh khắc yên tĩnh và nghỉ ngơi.

 Đó chính là những gì họ đã cho cô.

 Hơn nữa, cô cảm nhận được những gì mình sở hữu, cũng cảm nhận được tình yêu của họ dành cho cô. Trong một vũng lầy tình yêu sâu đậm, không ai lại đi thấy vũng lầy quá nông.

 Ôn Thừa Chương không ngờ cô sẽ nói như vậy. Chút thiếu sót đó, dường như được lấp đầy, trở thành niềm an ủi to lớn.

 Thêm vào đó, tư thế thân mật của cô đã cho ông sự an ủi rất lớn, dường như đang thực sự lật đổ giấc mơ vừa rồi.

 Ông hiền hòa cười cười. Hôm nay Thẩm Ký Niên sắp đến nhà, ông chỉ dặn dò: “Sau khi kết hôn đừng xa bố quá.”

 “Vâng ạ.” Cô vui vẻ đồng ý.

 Vốn dĩ đã định ở ngay bên cạnh, gần như vậy, có xa đi đâu được chứ.

 Hai bố con đều dậy sớm, cũng không định ngủ lại giấc nữa. Rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn ngồi đây nói chuyện.

 Hôm nay tâm trạng ông không vui lắm, nhưng cô có thể ở bên bầu bạn. Từng chút một, rồi sẽ nguôi ngoai.

 Quả nhiên, đợi đến khi mọi người trong nhà đều dậy, tâm trạng của Ôn Thừa Chương đã khôi phục như thường, ít nhất là người khác không nhìn ra điều gì khác lạ.

 Lê Nguyệt sáng sớm thức dậy đã không thấy ông, xuống lầu phát hiện ông dậy sớm như vậy, cũng không có gì lạ.

 Con rể sắp đến nhà, ông ngủ không ngon cũng không phải một hai lần. Hôm nay là ngày chính thức, ông mất ngủ là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

 Không sao, triệu chứng này đợi đến sau này là có thể bắt đầu thuyên giảm.

 Sự dằn vặt sắp kết thúc.

 Lê Nguyệt vừa búi tóc lên, vừa hỏi con gái: “Hôm nay muốn ăn gì? Mẹ tự tay làm cho con.”

 — Sự thật chứng minh, không phải ai cũng vì chuyện này mà trong lòng bao phủ mây đen.

 Ôn Hành Chi vốn còn muốn điều mẹ đi, để bà đỡ dễ nói chuyện. Ngày thường dễ nói chuyện không sao, nhưng trước mặt Thẩm Ký Niên thì không được.

 Nhưng Lê Nguyệt đâu có dễ bị lừa như vậy? Anh ta vừa mới mở lời, đã bị từ chối thẳng thừng.

 Hôm nay bà đương nhiên phải ở nhà.

 Dù có một ngàn một vạn lý do cũng vô dụng.

 Ôn Hành Chi bị nghẹn lời, đành phải đối mặt với hiện thực.

 Bây giờ vẫn còn sớm, những người giúp việc trong nhà lần lượt bắt đầu bận rộn.

 Họ hẹn là bữa tối — dù sao cũng không cần để người ta đến từ sáng sớm, dù người ta có ngồi được, cũng không có nhiều chuyện để nói như vậy.

 Lê Nguyệt đích thân quyết định thực đơn bữa tối, trong đó có một món là món tủ của bà, bà chuẩn bị tự mình trổ tài.

 Đến lúc chiều, Thẩm Ký Niên sớm đã đến nhà.

 Minh Ương ra đón anh, một ngày không gặp, vừa mới gặp mặt tay đã nắm lấy nhau.

 Nhưng anh vẫn kiềm chế những hành vi muốn tiến thêm một bước khác. Dù không có ai, cũng phải e dè bất kỳ khả năng nào bị phát hiện.

 Cẩn thận lại dè dặt.

 Thẩm tam thiếu gia chắc hiếm khi có lúc phải e dè như thế này.

 Thẩm Ký Niên véo véo đầu ngón tay cô, khẽ nói chuyện với cô.

 Biết hôm nay anh đến nhà họ Ôn, Thành Oánh cứ như chuẩn bị cho một trận chiến lớn, lôi danh sách quà anh đã chuẩn bị ra, tỉ mỉ sắp xếp lại một lần nữa.

 Chuyện hôn sự này của anh gập ghềnh, khó khăn lắm mới đến được bây giờ, bà thật sự sợ xảy ra thêm bất kỳ sai sót nào.

 Trước đây không có nhà họ Ôn, Minh Ương chỉ là Minh Ương, mọi chuyện đều rất tốt.

 Bây giờ có nhà họ Ôn, Minh Ương không chỉ là Minh Ương, mà còn là Ôn Hi, mọi chuyện chính là gấm thêm hoa.

 Có được sự trợ giúp của nhà họ Ôn, giống như có thêm cánh, Thành Oánh không còn bất kỳ điều gì không hài lòng.

 Vừa bước lên bậc thềm, Minh Ương vừa nói với anh: “Bố em sáng nay năm giờ đã không ngủ được mà tỉnh rồi.”

 Thẩm Ký Niên: “…”

 Tình hình có chút nghiêm trọng.

 Nhưng may là, sau khi gặp anh, Ôn Thừa Chương lại không cố ý làm khó, chỉ tiếp đãi bình thường.

 Giống như đối đãi với bất kỳ một tiểu bối nào.

 Không xa, nhưng cũng không gần.

 E là hôm nay đổi lại là Chúc Qua, Lâu Dữ Sầm đứng đây, cũng đều như nhau — còn lâu mới đến mức đối đãi như con rể.

 Thẩm Ký Niên giữ được bình tĩnh, không mừng không lo mà đối đáp với ông.

 Ôn Thừa Chương đang pha trà, từng công đoạn một, ông rất kiên nhẫn. Thuận miệng hỏi: “Bố cậu đặt trọng tâm ở bên Đức, cũng được mấy năm rồi nhỉ?”

 “Vâng, hai năm nay chuẩn bị thu dọn về nước rồi ạ.”

 Thẩm Ký Niên nhận lấy tách trà ông đưa qua, đầu ngón tay khẽ xoa trên tách trà.

 Cuộc đối thoại thường ngày nhất cũng không dám lơ là.

 Ôn Thừa Chương gật đầu, giây tiếp theo liền ngước mắt nhìn qua: “Vậy còn cậu? Có kế hoạch mở rộng ra nước ngoài không?”

 “Tạm thời không có.” Anh không vì muốn lấy lòng bố vợ mà nói cho hay “Kế hoạch hiện tại của nhà họ Thẩm chỉ ở trong nước đã rất đủ. Một số nghiệp vụ ở nước ngoài có người chuyên trách sẽ lo, mấy năm gần đây cháu sẽ không có ý định này.”

 Thẩm Ký Niên uống một ngụm trà, biết đối phương muốn nói gì, cũng đưa ra câu trả lời như ý “Nếu đến lúc đó có nhu cầu này, cháu sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng, cố gắng cân bằng tốt.”

 Anh và bố anh không giống nhau.

 Lúc Thẩm Trọng Hoằng tiếp quản công việc bên Đức, con cái đều đã lớn, ông cũng rất có thể buông bỏ gia đình. Thành Oánh cũng sẽ thường xuyên qua đó, như vậy đã đủ.

 Nhưng Thẩm Ký Niên thì khác, không thể buông bỏ dù chỉ một chút.

 Dù Minh Ương sẽ thường xuyên qua thăm anh cũng không được, một tháng dù có một hai tuần, cũng hoàn toàn không thể thỏa mãn được khao khát của anh, e là phải giữ người ở bên cạnh mới xem như hài lòng.

 Nhưng điều này rất không thực tế, nên có lẽ sẽ không có kế hoạch này.

 Ôn Thừa Chương gật đầu, xem như là thành khẩn.

 Ông giả vờ vô ý nói: “Công việc của hai đứa thực ra không hợp nhau lắm, đều rất bận, khó tránh khỏi không thể quán xuyến gia đình.”

 Người nói chưa chắc vô tình, người nghe cũng phải nhất định hữu ý.

 Thẩm Ký Niên cười cười: “Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức điều phối sắp xếp, gia đình là phải vun vén. Bận rộn đến mấy cũng chỉ là công việc, không thể quan trọng bằng người nhà.”

 Cuộc đối thoại qua lại, Ôn Thừa Chương đã gật đầu mấy lần, nhưng tách trà trong tay Thẩm Ký Niên cho đến khi hơi nóng dần tan đi, cũng không có dịp uống được hai ngụm.

 Hoàn hồn lại mới phát hiện, lưng cũng đã thẳng đến mức có chút cứng đờ.

 Minh Ương không quên lời dặn tối qua của anh, có ý muốn xen vào giúp đỡ, nhưng không tìm được cơ hội, đành phải ở bên làm một người xem náo nhiệt.

 Không thể nào ngồi cùng anh trước mặt bố, nên lúc này cô và Ôn Hành Chi ngồi ở phía bên kia.

 Phòng khách rất lớn, lớn đến mức mấy người họ ở đây cũng có thể không làm phiền nhau. Bố nói chuyện với anh, cô cũng khẽ nói với Ôn Hành Chi một câu.

 Hai anh em trò chuyện.

 Ôn Hành Chi hoàn toàn không giống dáng vẻ mấy năm trước khi ở cùng Ôn Tuyền, dù ngồi cùng nhau cũng không có gì để nói, anh tuy đang bấm điện thoại, nhưng cũng có câu được câu chăng mà trả lời Ôn Hi.

 Anh nhớ lại những năm cô ăn Tết ở nhà.

 Có lẽ sau khi gả đi sẽ phải đến nhà người khác.

 Bây giờ mới chỉ là giữa năm, nhưng anh cảm thấy năm nay chắc không kịp, sang năm cũng chưa chắc.

 Ngước mắt lên, Ôn Hành Chi nói: “Năm nay vẫn ăn Tết ở nhà chứ?”

 Minh Ương không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi câu này, cô nhất thời chưa kịp nghĩ sâu, chỉ bất giác gật đầu theo: “Anh nhớ đắp người tuyết cho em đấy.”

 Ôn Hành Chi nhếch khóe môi “Ừm.”

 Hai anh em đang trò chuyện vui vẻ, vô tình, Minh Ương đối diện với ánh mắt của người đối diện.

 Có chút u uất.

 Cô đột ngột khựng lại.

 Dù chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi, Thẩm Ký Niên đã như thường lệ tiếp tục trò chuyện với bố cô, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô phiên dịch và giải mã.

 — Đã nói là giúp đỡ, mà em lại trò chuyện vui vẻ thế cơ à?

 Cô chột dạ sờ sờ mũi.

 Không tiếp tục trò chuyện nữa, mà lắng nghe cuộc đối thoại của họ, rồi thuận tiện tiến lên xin một tách trà.

 Ôn Thừa Chương pha trà xong, rót cho cô vào chiếc cốc cô hay dùng ở nhà. Cuộc đối thoại tạm thời gián đoạn, ông nói: “Vừa rồi ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, uống nhiều một chút, cho đỡ nóng.”

 “Vâng vâng.”

 Cô hai tay nhận lấy, nước trà nóng bỏng, cô nhấp từng ngụm nhỏ.

 May thay, cuộc đối thoại khiến người ta lo lắng căng thẳng này cuối cùng cũng bị bữa tối cắt ngang.

 Lê Nguyệt đích thân sắp xếp bữa tiệc gia đình, bà gọi mọi người: “Ăn cơm thôi, đừng nói chuyện nữa.”

 Bà cười với Thẩm Ký Niên nói: “Đến thử xem có hợp khẩu vị không.”

 So với cửa ải khó qua của bố vợ, cửa ải của mẹ vợ này quả thực thuận lợi đến mức khiến người ta hở dài cảm khái.

 Không cần phải thử, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị.

 Không hợp cũng sẽ thành hợp.

 Bữa tiệc gia đình được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, bày đầy một bàn thức ăn.

 Nhưng ăn cơm lại không chỉ là ăn cơm.

 — Ngày thường ăn một bữa cơm cũng chỉ mất nửa tiếng, bữa cơm hôm nay lại không biết sẽ kéo dài bao lâu.

 Tuy có rất nhiều món, nhưng trọng điểm của Ôn Hành Chi không phải ở đó, anh ta không đổi sắc mặt mà rót đầy rượu cho cả mình và Thẩm Ký Niên.

 Vừa ăn cơm, vừa uống rượu, vừa trò chuyện.

 Tối nay nhà họ Ôn đặc biệt náo nhiệt, tiếng nói không ngừng nghỉ.

 Minh Ương ban đầu tò mò về loại rượu đó, nếm thử một ly. Đợi cô uống xong, Ôn Hành Chi nghiêng đầu hỏi: “Còn muốn nữa không?”

 Cô đặt ly rượu rỗng xuống, lắc đầu: “Không cần nữa ạ.”

 …Thôi cứ để dành cho anh ấy chuốc Thẩm Ký Niên đi.

 May là tửu lượng của anh tốt.

 So với cô thì tốt hơn không chỉ một chút. Còn nhớ năm đó cùng anh đi tụ tập, thường là cô bị hạ gục trước, cũng chỉ có cô bị hạ gục, hiếm khi thấy anh say.

 Nhưng mà, tối nay thì, có lẽ là khó nói.

 Có những lúc, uống một trận, còn dễ nói chuyện hơn bất cứ việc gì, không ít thương vụ quả thực cũng được đàm phán thành công trên bàn rượu.

 Tối nay Ôn Hành Chi đã quyết tâm tấn công, Thẩm Ký Niên lại cũng ai đến cũng không từ chối.

 Rượu qua ba tuần.

 Họ vẫn chưa có ý định kết thúc.

 Ôn Thừa Chương nhìn đồng hồ, ông ra hiệu cho vợ và con gái có thể đi nghỉ trước “Bọn ta nói chuyện thêm một lát.”

 …Mới chín giờ.

 Tuy muộn, nhưng cũng không phải đặc biệt muộn. Xã hội hiện đại, có mấy ai chín giờ đã chuẩn bị nghỉ ngơi?

 Đây rõ ràng là muốn đuổi người đi.

 Lê Nguyệt lườm ông một cái, ra hiệu ông kiềm chế một chút, đừng làm khó người ta quá. Ông khẽ gật đầu, tỏ ý mình biết chừng mực.

 Hôm nay như thế này, ông cũng không xem là làm khó, chẳng qua là hỏi một vài tình hình.

 Trước khi đi, Minh Ương không yên tâm mà nhìn Thẩm Ký Niên.

 Hắn dáng vẻ thản nhiên, cười nhìn về phía cô một cái.

 Vô cùng khiến người ta an lòng.

 Cô lúc này mới yên tâm cùng mẹ rời đi.

 Tuy đang uống rượu, nhưng Thẩm Ký Niên vẫn giữ chừng mực, không để mình thật sự say.

 Đợi đến khi chỗ rượu Ôn Hành Chi chuẩn bị đều uống hết, cửa ải của anh vợ này mới xem như qua được gần hết.

 Trước đây họ không có giao tình sâu đậm, đây quả là lần đầu tiên trong đời cùng nhau uống nhiều rượu như vậy.

 Nhưng đó là trước đây không thân.

 Sau này sẽ có nhiều cảnh tượng như thế này.

 Cụng ly cuối cùng, anh khoác vai Ôn Hành Chi, những lời khác không quan trọng, mấu chốt là anh đã đổi cách xưng hô: “Anh.”

 — Rượu cũng đã uống, tiếp cũng đã tiếp xong, tiếng này cuối cùng cũng gọi được rồi chứ?

 Người mà trước đây bị Phó Văn Châu vội vàng nhận anh, lại hận không thể rời đi ngay tại chỗ, không ngờ mình cũng có ngày hôm nay.

 Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, đây đều là một vòng lặp khép kín.

 Ôn Hành Chi nghiến răng.

 Nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn uống cạn ly rượu trong tay.

 Biết làm sao bây giờ.

 Em gái đã nhận định người ta rồi.

 Dù không phải người này, cũng sẽ có người khác, nói không chừng còn không bằng người này.

 …Thôi vậy.

 Trước đây nghĩ không xa như vậy, quên mất đời này còn có thêm một người đến gọi mình là anh.

 Lúc trước khi Lê Nguyệt mang thai Ôn Hi, đã hỏi anh ta mấy lần, muốn em trai hay em gái.

 Ôn Thừa Chương và Lê Nguyệt muốn có con gái, đã muốn từ lâu rồi, chỉ là đứa đầu không sinh được.

 Anh ta có lẽ cũng di truyền ý nghĩ tương tự, anh ta cũng muốn có một cô em gái.

 Bạn bè của anh ta đều muốn em trai, nói là có thể cùng chơi, con trai với nhau chơi vui hơn. Nhưng anh ta thì khác, anh ta đâu cần em trai gì đến chơi cùng, anh ta chỉ muốn một cô em gái.

 Cả nhà ba người kết quả nhất trí, toàn phiếu thông qua.

 — Nhưng chuyện này dù có nhất trí đến mấy cũng vô dụng, lại chẳng ảnh hưởng đến kết quả.

 May là sau đó đứa bé oe oe chào đời quả thật là một cô bé.

 Lúc sinh ra anh ta được bố cùng đưa đến bệnh viện, cô bé ngoan ngoãn mềm mại, khác hẳn với những cậu bé khác sinh cùng trong bệnh viện. Tiếng khóc của chúng vang trời, nhưng cô bé ngay cả khóc lên cũng rất ngoan rất đáng yêu.

 Cả nhà ba người được như ý nguyện.

 Lê Nguyệt cười trêu anh ta: “Nè, sinh cho con một cô em gái rồi nhé. Sau này mẹ không sinh nữa đâu, dù con có hối hận muốn em trai cũng vô dụng đó.”

 Anh ta hiếu kỳ thò đầu nhìn em gái nhỏ trong khăn quấn. Cô bé dường như không vui lắm, bĩu môi muốn khóc, khiến anh ta không khỏi phải nhẹ nhàng động tác và giọng nói. Ngước lên nhìn mẹ, kiên định nói: “Con sẽ không hối hận đâu.”

 Không cần em trai, chỉ cần em này là được.

 Lê Nguyệt được đằng chân lân đằng đầu mà hỏi: “Vậy sau này giao cho con trông được không?”

 Anh ta ta vừa hay nắm được nắm tay nhỏ của em bé. Bàn tay nhỏ mềm oặt không chút sức lực, khiến trái tim anh ta tan chảy thành một vũng.

 Anh ta nhìn em gái, gật đầu, đồng ý không chút do dự: “Được ạ.”

 Để anh ta trông, đưa em đi học, đưa em đến công viên giải trí.

 — Nhưng sau này sự thật chứng minh mẹ nói không giữ lời, họ căn bản sẽ không để anh ta tự mình trông em.

 Đó cũng chỉ là lời dỗ trẻ con mà thôi.

 Anh muốn trông, thậm chí còn phải giành.

 Giành với bố, giành với mẹ, giành với người này người kia, giành đến mức anh ta rất không vui.

 Rồi sau đó—

 Không có sau đó nữa.

 Cô tự mình lớn lên.

 Vừa học được cách gọi anh trai chưa được hai năm sau nhiều năm không gọi nữa.

 Đợi đến bây giờ, lại kéo thêm một người về, cùng gọi anh ta là anh.

 …Nếu nói đây là một sự đền bù, Ôn Hành Chi thật sự một chút cũng không muốn.

 Ôn Hành Chi tự nhận tửu lượng không kém, nhưng tối nay vì để chuốc người ta, người chuốc rượu lại tự say. Thấy bố chắc là còn có chuyện muốn nói riêng với anh, Ôn Hành Chi cũng không ở lại lâu nữa, tự mình về phòng.

 Phòng của anh ta và Ôn Hi sát nhau, ngay bên cạnh, lúc về đều sẽ đi qua.

 Lúc này cách lúc cô về đã được một hai tiếng rồi, thấy bên trong vẫn sáng đèn, anh ta gõ cửa: “Chưa ngủ à?”

 “Ngủ ngay đây ạ, đợi em đắp xong mặt nạ.”

 Anh ta không phải là thúc giục, chỉ là thuận miệng nói chuyện.

 Còn không biết dưới lầu định nói chuyện đến bao giờ nữa, thấy cô không phải cố ý đang đợi, Ôn Hành Chi đáp một tiếng, rồi về phòng.

 Nhưng lúc này trong phòng ăn, lại không còn náo nhiệt như vậy nữa.

 Chỉ còn lại Ôn Thừa Chương và Thẩm Ký Niên hai người.

 Sau khi Ôn Hành Chi đi, Ôn Thừa Chương lại không lập tức thay đổi thái độ, vẫn như thường lệ ăn thức ăn, nói chuyện phiếm.

 Nhưng hôm nay đã nói rất nhiều, hoặc là chuyện công việc, hoặc là người nhà anh, chỉ là không mấy khi động đến chuyện hôn sự.

 Thẩm Ký Niên nhếch môi, cả một buổi tối, cánh cửa này vẫn chưa xem như hoàn toàn mở ra.

 “Hôm nay ăn thế nào?” Ôn Thừa Chương thuận miệng hỏi.

 Chàng trai trẻ này hôm nay quả thực cẩn thận chu toàn, đĩa thức ăn do Lê Nguyệt tự tay làm là đĩa đầu tiên hết sạch trên bàn.

 Dỗ mẹ vợ dỗ một cách không hay không biết, lại còn dỗ rất đúng chỗ, rất vừa lòng.

 Thẩm Ký Niên gật đầu, dừng lại một chút rồi nói: “Cảm ơn bố mẹ đã khoản đãi.”

 Anh đổi cách xưng hô cũng nhanh thật.

 Lúc này vẫn là riêng tư, dù Ôn Thừa Chương không cho phép, họ tự mình trao đổi là được, vô cùng tiện lợi.

 Động tác của Ôn Thừa Chương khựng lại, cười một cách đầy ẩn ý.

 Thực ra đã cả buổi tối rồi, sớm đã ăn đủ uống đủ, tiệc này vẫn chưa tan, chẳng qua là vì chuyện vẫn chưa kết thúc. Mà đối phương hiển nhiên cũng rất rõ, kiên nhẫn tiếp đãi, cả một buổi tối, chỉ vì khoảnh khắc này.

 Tiếng này đã gọi ra rồi, ông cũng dứt khoát không tiếp tục nữa, đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn chàng trai trẻ này.

 Thẩm Ký Niên không né không tránh, thái độ vẫn mang theo sự khiêm cung vừa phải.

 Khiến người ta muốn nổi giận cũng không có lý do.

 Anh đã làm rất đúng mực rồi.

 Im lặng rồi lại im lặng.

 Ôn Thừa Chương khẽ cụp mắt, lúc này mới mở lời: “Ta chưa từng có ý định để Hi Hi liên hôn.”

 Giữa các gia tộc, giữa các gia đình quyền quý, rất thịnh hành phong trào cường cường liên thủ, ông lại chưa từng có ý định này.

 Ôn thị sau này có thể lớn mạnh đến mức nào, hoặc, có thể kéo dài bao nhiêu năm, ông đều có thể xếp sau con gái mình. Dù quan trọng đến đâu, cũng không bằng cô quan trọng.

 Thứ mà rất nhiều người trong vòng tròn này không thể vứt bỏ được, thứ mà rất nhiều người vì nó mà dốc hết tâm sức, ông có thể nỡ, cũng vứt bỏ được.

 Mà những chuyện này, dù không cần ông nói, Thẩm Ký Niên cũng rõ.

 “Năm đó…” Ôn Thừa Chương nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn đi, “Nỗi đau mất con, đau đến thấu xương, đến nay khó quên.”

 Mấy chữ này dường như mang theo gai, đến mức ngay cả mở lời cũng khó khăn như vậy.

 Từ lúc rạng sáng hôm nay bừng tỉnh, đến giờ vẫn chưa ngủ, ông lại không hề buồn ngủ.

 Vợ nói đúng, trước khi con rể đến nhà ba ngày ông ngủ không ngon, sau ba ngày ông vẫn ngủ không ngon.

 Ôn Thừa Chương cũng xem như chấp nhận rồi.

 Ông đột nhiên bộc bạch, Thẩm Ký Niên im lặng lắng nghe. Hôm nay nói đông nói tây cả một buổi, Ôn Thừa Chương luôn khách sáo, nhưng anh biết, chỉ có lúc này, mới xem như là anh thật sự phải bắt đầu đối mặt.

 Tình hình nhà họ Ôn anh rất rõ. Trước đây chỉ là nghe nói, sau này cố ý đi tìm hiểu sâu hơn, vì vậy, anh biết rõ, mỗi một chữ Ôn Thừa Chương nói ra đều không nhẹ.

 Thời gian quá dài, năm tháng đằng đẵng, đủ để vết thương thối rữa mục nát, cứ thế mà hoại tử không thể chữa lành.

 Lại làm sao có thể quên được.

 Ôn Thừa Chương ngước mắt nhìn anh, từng chữ trịnh trọng: “Con bé là hòn ngọc quý trên tay ta, ta vốn chỉ định để nó ở lại trong nhà, trân trọng đối đãi.”

 Thẩm Ký Niên nghe tiếng đàn biết ý người “Bố yên tâm, bất kể cô ấy có kết hôn hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự tồn tại của sự thật này.”

 Anh quả quyết: “Vãn bối, nhất định sẽ trân trọng đối đãi với cô ấy.”

 Ôn Thừa Chương gật đầu, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

 Tối nay quả thực đã uống quá nhiều, chỉ còn lại nửa chai rượu bên cạnh tay ông.

 Ông lấy qua, rót cho mình và anh mỗi người một ly, sau đó nâng ly rượu, nghiêng về phía đối phương.

 “Ta muốn con bé mấy mươi năm còn lại, thuận lợi bình an không lo nghĩ.”

 Ba mươi năm trước, trong lòng ông tâm niệm.

 Muốn con gái cả đời này gấm hoa rực rỡ, cơm áo không lo.

 Chớp mắt đã bỏ lỡ nhiều năm, bây giờ giọng ông quả quyết, muốn con gái mấy mươi năm còn lại, thuận lợi bình an không lo nghĩ.

 Nếu đối phương không làm được, thì đừng đến trêu chọc con gái ông.

 Nếu đã trêu chọc, vậy cũng phải trả lại con gái cho ông, ông sẽ tự mình đối đãi.

 — Đồng ý, thì nhận ly rượu này của ông. Không đồng ý được, thì đừng nhận.

 Nhưng chàng trai trẻ đang ngồi đối diện với ông lúc này, đối mặt với yêu cầu của ông, cũng không hề lùi bước.

 Thẩm Ký Niên cũng nâng ly rượu của mình lên, cụng vào ly rượu trong tay Ôn Thừa Chương, cùng với giọng nói của anh vang lên: “Con đảm bảo.”

 Quân tử một lời.

 Đây là lời thề được lập ra riêng tư giữa hai người đàn ông.

 Ôn Thừa Chương nhìn vào mắt anh, sau đó thu lại ánh mắt, uống cạn ly rượu.

 Thẩm Ký Niên không nói, cũng chưa từng biểu lộ, thậm chí ngay cả chính anh cũng là vừa mới phát hiện ra—

 Trái tim này của anh đã treo lơ lửng hơn nửa ngày nay.

 Mỗi một bước đi hôm nay, mỗi một câu trả lời, đều khá là lo lắng thấp thỏm.

 Cho đến lúc này, nhìn bố vợ uống cạn ly rượu đó, nó mới cuối cùng có thể hạ xuống.

 Anh cụp mắt, cũng uống cạn ly rượu của mình.

 Đều là người thông minh, tuy đối phương không nói thẳng, nhưng ly rượu này có ý nghĩa gì, hai người họ đều lòng dạ biết rõ.

 Uống cả một buổi tối, không biết đã uống bao nhiêu ly, nhưng những ly trước đó đều không tính, chỉ có ly này đại diện cho—

 Cửa ải này, xem như đã qua.

 Thực sự không dễ dàng.

 Ôn Thừa Chương chỉ để lại cho anh một vật, đẩy về phía anh, sau đó liền đứng dậy: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

 Thẩm Ký Niên cùng đứng dậy, tiễn ông đi trước.

 Sau đó, cúi mắt nhìn thứ đặt trên bàn, anh cười.

 Trong đôi mắt phượng đó, ý cười xa xăm mà sâu đậm.

 …

 Giờ này, nhà họ Ôn đã sớm khôi phục lại một mảnh yên tĩnh, chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp bàn ăn.

 Mọi người lòng dạ biết rõ, sau bữa cơm này, nhà họ Ôn sắp có thêm một vị chủ nhân nữa rồi.

 Sau này vị này có đến nữa, có lẽ sẽ không còn là thân phận khách nữa.

 Chủ nhà có chuyện vui, họ tự nhiên cũng vui theo.

 Rất nhanh, họ liền thấy cậu chủ tương lai… ồ không, cũng có thể đã là cậu chủ, thu dọn đồ đạc rồi được quản gia dẫn lên lầu.

 Biết hôm nay chắc chắn kết thúc rất muộn, lại còn uống nhiều rượu như vậy, Lê Nguyệt đã sớm chuẩn bị phòng cho anh, ngay gần phòng Minh Ương, chỉ cách hai cánh cửa.

 Phòng trong cùng nhất là phòng của anh vợ anh. Trong tư thế bảo vệ, che chở xung quanh em gái.

 Thái độ của một gia đình đối với con cái, thể hiện rõ ràng trong từng chi tiết. Dù không cần nói nhiều, cũng có thể khiến người ta nhận ra ngay.

 Thẩm Ký Niên chỉ liếc qua một cái, liền thuận theo sự sắp xếp mà vào phòng khách, nói một tiếng cảm ơn với quản gia dẫn đường.

 Trông vô cùng an phận.

 Hoàn thành nhiệm vụ, quản gia cáo từ rời đi: “Không làm phiền cậu nghỉ ngơi.”

 Tối nay Ôn Hành Chi đã ra tay thật, dùng hết sức để chuốc anh. Anh dù tự nhận tửu lượng tốt đến đâu, cũng vẫn không thể chống đỡ nổi.

 Anh nghỉ ngơi một lúc, trước tiên đi vào phòng tắm rửa.

 Trong phòng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, bao gồm cả đồ ngủ và đồ dùng vệ sinh.

 Một lát sau.

 Cánh cửa vừa rồi còn đóng lại một cách ngoan ngoãn, trong sự tĩnh mịch của đêm khuya, lặng lẽ mở ra lần nữa.

 Chiếc giường đã được chuẩn bị sẵn từ sớm trong phòng, ngay cả một vạt áo của anh cũng chưa từng chạm vào.

 Đêm đã khuya, Minh Ương vừa mới ngủ thiếp đi. Cô không quen ngủ khi có ánh sáng, nên cả căn phòng tối om.

 Cũng yên tĩnh tương tự.

 Cho đến khi vị trí bên cạnh cô đột nhiên lún xuống, còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị người ta ôm vào lòng.

 “Ư…”

 Đầu mũi toàn là hơi thở quen thuộc.

 Cơn buồn ngủ của cô bị xua tan đi một ít, mở mắt mơ màng nhìn anh, còn chưa kịp nói gì, hay là hỏi gì, đã bị người ta hôn lấy.

 Anh ép cô ngẩng đầu lên, để nghênh hợp, thưởng thức trong đó.

 Không hề dừng lại chút nào.

 Xa nhau mấy ngày, từ lúc nhìn thấy cô lần đầu vào chiều nay, anh đã muốn làm chuyện này.

 Nhịn hết lần này đến lần khác, nhịn đến tối, liền hóa thành kẻ trộm hoa.

 Khoảng cách gần đến mức không còn một kẽ hở.

 Anh rất không lịch sự mà chung chăn với cô. Anh đã mệt cả một ngày, tập trung cao độ trong nhiều giờ, lại còn uống nhiều rượu như vậy, nhưng khi ôm trọn người vào lòng, tinh thần vẫn hưng phấn.

 Anh xông vào trong, hôn sâu cô.

 “Sao không nhớ anh chút nào ư?”

 Thẩm Ký Niên cố gắng rảnh ra một tay, để nắm tay cô, x** n*n đốt ngón tay cô. Đầu ngón tay lướt qua chiếc nhẫn cưới, khẽ v**t v*, rồi lại xuống dưới, đến gốc ngón tay. Mỗi lần ấn xuống không nặng không nhẹ, dường như đều mang theo ý nghĩa ám chỉ và trêu chọc.

 “Có nhớ mà.” Cô cãi lại.

 Anh cười vu vơ, không rõ là tin hay không. Cô không phải con một, ở nhà có anh trai bầu bạn, thật sự không cô đơn, cũng chưa chắc đã rảnh rỗi để nhớ ai.

 “Thật sự có nhớ à?” anh hỏi một cách như lơ đãng.

 Khi cô dù có hay không, đều mạnh mẽ gật đầu, Thẩm Ký Niên cúi mắt, trong bóng tối, ánh mắt quen thuộc tối sầm lại, miêu tả đường nét trên khuôn mặt cô.

 Ngay cả ánh nhìn cũng dường như mang theo sự xâm phạm.

 Lúc này, anh buông tay cô ra, bận rộn chuyện khác.

 Cô mặc váy ngủ, không cần quá nhiều phiền phức.

 Trong lúc c*n m*t, hôn l**m, chỉ nghe thấy một tiếng cười rất khàn, “Anh không tin, để anh xem nào.”

 …Xem thế nào?

 Giây tiếp theo, cô bất giác đưa tay ra chặn, lại bị một tay khống chế cổ tay.

 Đêm khuya vốn nên là lúc yên tĩnh nhất, nhưng trong căn phòng này lại không phải.

 Một tiếng r*n r* cực kỳ ngắn ngủi, đột ngột vang lên.

 Nhưng anh vẫn không dừng tay.

 Dù địa điểm và điều kiện đều có hạn, hành vi cũng không thể không vì thế mà bị hạn chế, cũng không ảnh hưởng gì đến anh.

 Anh vẫn cứ xông thẳng vào, tấn công trực diện.

 Cơn buồn ngủ của Minh Ương đã sớm tan biến, nhưng càng tỉnh táo, lại càng rõ ràng đây là đâu. Vừa không kiểm soát được mà phát ra một tiếng, đã bị cô cắn chặt môi nuốt ngược vào trong.

 Trong hoàn cảnh này, không thể xác định được âm thanh mình phát ra lớn nhỏ thế nào.

 Bất kể cách âm ra sao, dù sao cô cũng đều cố gắng đè nén.

 Cho cô một lần, anh mới chịu dừng tay. Nhưng chút ý chưa thỏa mãn đó, rõ ràng đến mức mắt thường cũng có thể thấy.

 Yêu chiều h*n l*n ch*p m** đẫm mồ hôi của cô, lại hôn đến hàng mi đen, rõ ràng cảm nhận được cơn run rẩy chưa dứt trong lòng người.

 Đợi đến khi mọi thứ bình ổn trở lại.

 Bị người ta ôm vào lòng một cách không cho phép bàn cãi, Minh Ương đột nhiên nhớ ra hỏi chuyện chính: “…Thế nào rồi ạ?”

 Cô ngước mắt nhìn anh, bóng đêm cũng không che được ánh mắt lúng liếng đó.

 Thẩm Ký Niên nhếch môi, biết cô sẽ hỏi. anh đưa tay lấy thứ vừa đặt ở đầu giường qua, nhét vào tay cô.

 Dù không bật đèn, Minh Ương cũng biết đây là vật gì.

 — Sổ hộ khẩu của gia đình.

Bình Luận (0)
Comment