Ký ức được kéo về, dường như đã nhìn thấy cô của năm đó vừa bất lực vừa hoang mang.
Anh cúi mắt xuống, Minh Ương có thể nhìn thấy trong con ngươi của anh hình ảnh phản chiếu của chính mình nhỏ bé.
Cùng với tất cả sự đau lòng và không nỡ của anh dành cho cô.
Khiến cô đối với đôi mắt ấy, và cả chủ nhân của đôi mắt ấy nảy sinh ra tình yêu vô tận.
Minh Ương cong cong mắt, cô không cảm thấy chuyện đó có gì cả. Nếu đã có mưu đồ, vậy thì ắt phải có trả giá. So với việc bị người ta phong sát, so với việc gặp phải những người không tốt khác, chút chờ đợi đó có là gì?
Huống hồ, lúc đó cô tuổi còn trẻ, ắt phải tự mình trưởng thành.
“Em cũng đã từng nghĩ không biết anh có quên mất không” Cô nhớ lại tình hình lúc đó, đôi mắt hơi sáng lên “Rồi em không chỉ có thể nhận phim, còn được không một căn nhà lớn ở vị trí đắc địa, lại còn không cần làm gì cả.”
Càng nghĩ càng thấy đẹp, ngay cả đôi mắt cũng không nhịn được mà cười.
Lúc đó nếu anh đến muộn thêm mấy ngày nữa, cô đã bắt đầu bận rộn công việc rồi, nói không chừng thật sự sẽ nghĩ như vậy.
Thẩm Ký Niên cúi mắt liếc cô một cái. Cô không có chút tham vọng nào với đàn ông, tham vọng đều dồn hết vào công việc và cuộc sống của mình, cũng khá là thuần túy.
Anh khẽ hừ một tiếng: “Tiếc là, cuối cùng anh vẫn không làm một nhà từ thiện ngốc nghếch như vậy.”
Minh Ương mỉm cười, rướn người lên hôn lên môi anh.
Chiếc váy đó không bị xé rách, sau khi được cởi ra, nhẹ nhàng và trôi chảy rơi xuống đất, chất thành một đống.
Cơn mưa bão bên ngoài càn quét cả đất trời, những hạt mưa mạnh mẽ đập vào cửa sổ, kêu lách tách, lực độ so với lúc nãy nặng hơn rất nhiều, nhát sau đập mạnh hơn nhát trước.
Tiếng mưa và tiếng nước, tất cả đều hòa làm một.
Sống lưng cô rịn ra mồ hôi mịn, hơi căng cứng, đau đớn chờ đợi một khoảnh khắc bị nhấn chìm.
Lúc thủy triều vỗ đến, đầu ngón tay đang bám chặt trên cánh tay anh cũng đột nhiên trắng bệch, rất nhanh, sau một trận run rẩy khe khẽ chậm nửa nhịp dấy lên, là cơn sóng triều tình cảm triền miên bất tận.
Cô còn có chuyện chưa nói xong, anh đều không cho cô thời gian.
Cô đã bị l*t s*ch, anh thì vẫn chưa, người này làm hết chuyện xấu, nhưng vẫn áo mũ chỉnh tề, khiến người ta vô cùng không vừa mắt.
Minh Ương đưa tay tìm điện thoại của anh.
Thẩm Ký Niên không để ý, mặc cho cô làm, sau khi cô cầm được, anh thấp giọng hỏi: “Phu nhân đang kiểm tra sao?”
Cô vốn đã rất không chịu nổi rồi, anh còn trêu chọc cô. Minh Ương muốn bịt miệng anh lại, nhưng lúc này thực sự không rảnh tay cho anh.
Kiểm tra cái gì chứ? Cô lẩm bẩm nói: “Anh còn chưa đăng weibo mà.”
Thẩm Ký Niên cười một tiếng “Đăng gì?”
Anh đối với những thứ đó vốn không để tâm.
Ôn thị, Kinh Việt trải dài trên nhiều lĩnh vực, liên quan đến những huyết mạch kinh tế quan trọng. Từ trước đến nay không tham gia nhiều vào giới giải trí, là sau khi anh và cô ở bên nhau, anh mới để tâm đến phương diện này một chút.
Để sắp xếp cho cô, anh tìm hiểu dần dần sâu hơn. Sau này xuất hiện trước công chúng, cũng đều là vì cô.
Nếu chỉ là bản thân anh, anh vốn là người không thích lộ diện.
Bao nhiêu năm như vậy, vô số lời mời phỏng vấn từ các phương tiện truyền thông, ở chỗ anh không có lời mời nào là không bị từ chối thẳng thừng.
Weibo của anh vẫn dừng lại ở bài tỏ tình trước đó, sau đó không còn để tâm nữa.
Mãi cho đến bây giờ——
Thẩm Ký Niên lơ đãng véo nhẹ d** tai cô, “khiêm tốn” thỉnh giáo: “Cô Minh dạy anh được không?”
Nhưng, làm học sinh, thì phải có bổn phận của học sinh.
Chứ không phải là lúc này, một nơi khác lại đóng sầm vào, mạo phạm thầy cô.
“Thẩm——”
Giọng nói của cô bị cắt ngang một cách đột ngột. Hõm eo mềm nhũn, một cảm giác bất lực sâu sắc. Giống như vào khoảnh khắc đó, mất đi tất cả quyền chi phối và kiểm soát cơ thể.
Một cơn sóng lớn ập đến, đánh quá mạnh quá tàn nhẫn, đến nỗi bãi biển bị cuốn trôi thành một khoảng trống.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã sớm quên mất vừa rồi đang cùng anh thảo luận chuyện gì, chỉ lo điều hòa và tiếp nhận con sóng này.
Cô có chút không chịu nổi, anh quá hào phóng, cái gì cũng cho cô.
Đến cuối cùng, là hoàn toàn không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cả tâm trí đều bị anh lấp đầy.
Nóng bỏng đến tận cùng.
Cô khẽ nhón gót, dựa vào vai anh.
Một khoảng tĩnh lặng.
nh** h** run rẩy kịch liệt hấp thu, kéo theo tất cả các đường gân trên tất cả các cánh hoa.
Minh Ương khẽ chớp mắt, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ cuối cùng.
—— Người đàn ông tôi yêu, chúc mừng kỷ niệm tám năm.
…
Cơn mưa bên ngoài đã rơi suốt cả đêm, từ lúc anh về đến nhà đã bắt đầu lớn, liên tiếp mấy tiếng đồng hồ, gột rửa sạch sẽ mọi bụi bẩn trên đường lớn.
Mãi cho đến rạng sáng, cơn mưa rào mới tạnh.
Tất cả dần dần trở lại yên tĩnh.
Thẩm Ký Niên từ trong phòng tắm bước ra, trên người còn mang theo hơi nóng. Anh tìm một lúc, cuối cùng tìm thấy điện thoại ở dưới người cô.
Anh cúi người đến gần cô, còn chưa định làm gì, tiềm thức của đối phương đã cảm nhận được nguy hiểm trước, khẽ cau mày, xoay người sang phía khác.
Cứ đến lúc này, Minh Ương liền trở mặt không quen người.
Minh Ương ngày thường cũng tập gym, đôi khi trước khi vào đoàn phim, để phù hợp với một số yêu cầu của vai diễn, cô còn cố ý tập luyện thêm. Trước đây, cô rất tự tin vào thể chất của mình, ít nhất là không dễ dàng bị hạ gục.
Cô còn từng khoác lác với anh.
Thẩm Ký Niên đã tin thật.
Tin chưa được bao lâu.
Anh hừ cười một tiếng, vỗ vỗ cô, thấy cô không hề muốn để ý đến mình, anh mới đứng dậy đi ra ngoài.
Mùi vị trong phòng ngủ vẫn còn nồng, vừa mới tản đi một ít, nhưng khi ngửi kỹ, vẫn thoang thoảng, chưa tan hoàn toàn.
Anh lấy điện thoại ra, yên lặng đóng cửa phòng ngủ.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trợ lý Lý đã sớm chủ trì xong cuộc họp, gửi cho anh một số báo cáo tổng kết.
Không ít bạn bè người thân đang hỏi thăm, chuyện của chương trình giải trí đó là thật hay giả.
Tin nhắn trong nhóm bạn thân đã hơn 99+, đến bây giờ vẫn không ngừng hiện lên.
—— Đám người không có cuộc sống về đêm này.
Thẩm Ký Niên soạn thảo vài dòng trên wechat, sau đó thoát ra, bấm vào weibo.
Anh không quên lời dặn dò của vợ——
Tổ chương trình đã công bố, nữ chính đều đã xuất hiện. Nam chính không thể nào còn im hơi lặng tiếng.
Vừa bấm vào, đập vào mắt là bài weibo cô vừa chuyển tiếp. Thẩm Ký Niên nhếch môi, chuyển tiếp bài đó của cô.
Sau dòng chữ “Hành trình mới”, anh thêm vào lời của mình.
Giờ này, gió đã lặng, giống như trận mưa lớn ở Bắc Thành. Không ai ngờ được, người đợi cả tối không thấy xuất hiện, lại hiện ra vào lúc đêm khuya này.
Thẩm Ký Niên: 【Hạnh dữ Khanh đồng*】
(*) Hạnh dữ Khanh đồng*: Một câu văn cổ điển, ý nghĩa là thật may mắn khi được đồng hành cùng em/người thương
Hành trình của cô, hạnh dữ Khanh đồng.
Là vợ của anh, cũng là Khanh Khanh của anh.
Anh hoàn toàn không bấm vào bài của tổ chương trình. Nếu không phải là Minh Ương, anh và một chương trình giải trí tình yêu như vậy, cả đời cũng không ngờ sẽ có dính líu.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc ở bên ngoài, anh cười một tiếng, quay trở lại phòng ngủ.
Người đàn ông được toại nguyện, gần đây ngay cả tần suất cười cũng tăng lên rất nhiều.
Nguồn nhiệt lại áp sát, Minh Ương lầm bầm một tiếng, vô thức muốn đẩy anh ra. Giọng nói của anh kề sát bên tai cô, thấp giọng dỗ dành.
“Không muốn…”
“Vợ ơi?”
Cô quen thói trở mặt không quen người, anh quen thói dỗ dành người, ba chân bốn cẳng đã thuận lợi đưa người trở lại vào lòng.
Sau khi ôm về rồi thì không có ý định ngoan ngoãn, khẽ hôn cô, từ chóp mũi đến đôi môi đỏ. Cô ngủ say rồi cũng không ngăn cản anh trêu chọc đầu lưỡi cô, hôn cho đã.
Màn hình điện thoại của Minh Ương đặt ở đầu giường sáng rồi lại sáng, qua một lúc lâu, cuối cùng mới yên lặng tối đi.
…
Đợi đến khi Minh Ương tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau.
Hôm nay anh còn phải đến công ty một chuyến, đã ra khỏi nhà từ sớm. Cô lờ mờ có nghe thấy tiếng động, nhưng không tỉnh dậy.
Vừa mở điện thoại ra là một núi tin nhắn, Minh Ương cũng đã quen rồi, trước tiên bấm vào wechat.
Cô lười biếng dựa vào chăn xem, đuôi mắt khóe mày, đều là phong tình.
Kỷ Hàm Tinh mách tội với cô: 【Ương Ương! Cậu có thể quản anh ấy một chút không! Anh ấy quá biết cách thể hiện rồi, tớ chịu không nổi nữa!!!】
Minh Ương như có điều suy nghĩ, bấm vào weibo xem.
Quả nhiên, đập vào mắt là bài weibo anh đăng vào nửa đêm qua.
Cô thầm đọc lại mấy chữ đó, ý cười bên môi càng rộng càng sâu.
Cô lăn một vòng trên giường, ga giường và vỏ chăn mới thay còn có mùi thơm thoang thoảng.
Đối mặt với lời mách tội, Minh Ương nghiêm túc nói: 【Để lát nữa tớ dạy dỗ anh ấy cho tốt.】
Kỷ Hàm Tinh lúc này mới hài lòng: 【Đúng, phải dạy dỗ, dạy dỗ cho tốt!】
Minh Ương miệng đầy hứa hẹn. Cô hai tay cầm điện thoại, bấm vào một khung đối thoại khác, gửi đi một tin nhắn: 【Chồng ơi.】
Bên Thẩm Ký Niên im lặng vài giây.
Mới trả lời: 【Đừng quyến rũ anh.】
Hôm nay anh phải hoàn thành một dự án gần đây, tiện thể sắp xếp công việc sắp tới. Dù có vội thế nào cũng phải đến chiều mới có thể về, cô vừa quyến rũ anh, lòng anh liền muốn về nhà như tên bắn.
Anh không cho quyến rũ, Minh Ương lại cứ thích.
【Chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi.】
Thẩm Ký Niên nghiến răng, trả lời một tin nhắn thoại.
“Về rồi hãy gọi.”
Thiếu một tiếng anh cũng sẽ tính sổ với cô.
Mấy chữ ngắn ngủi đầy sự uy h**p.
Minh Ương ngậm miệng rồi. Thậm chí đợi anh về cô còn muốn chạy trốn.
Sau khi chương trình công bố, việc quay phim sắp diễn ra, theo một số yêu cầu mà tổ chương trình đưa qua, Minh Ương bắt đầu chuẩn bị cho nó.
Việc ghi hình sẽ cố định tại một nơi ở, họ đã quyết định ở Bách Duyệt Uyển. Tổ chương trình dặn dò trước rằng, có thể bày ra một ít ảnh thời thơ ấu, làm mảnh vỡ ký ức, đến lúc đó chương trình có thể có thêm nhiều tư liệu.
Trong nhà cô là nơi ở sau khi họ bước vào xã hội mới chuyển đến, tự nhiên là không có những thứ đó. Vì chuyện này, Minh Ương đặc biệt về nhà một chuyến.
Trong tay cô không có, nhưng trong tay người nhà có rất nhiều.
Chuyện của 「Thông Cáo Tình Yêu」 hôm qua đã lan truyền ầm ĩ, cô cũng đã nói trong nhóm gia đình, người nhà đều biết.
Đồ vật thời thơ ấu của cô, ngoài những thứ có ở nhà, trong tay mỗi người họ còn giấu riêng một ít.
Lê Nguyệt đi dọn dẹp một chút, sắp xếp ra cho cô.
Đến lượt Ôn Thừa Chương, ông có chút không nỡ. Đưa cho cô không dứt khoát như vậy, còn không quên dặn dò: “Cẩn thận, đừng làm hỏng.”
Minh Ương vừa nhìn thấy, vừa không chút do dự mà nhận lấy.
Ôn Thừa Chương đau lòng, dứt khoát thu hồi tầm mắt.
Cuối cùng là đến lượt Ôn Hành Chi.
Minh Ương vào phòng anh ta như một tên thổ phỉ, còn chủ nhà thì đang theo sau tên thổ phỉ đang lục lọi cướp bóc, bám sát từng bước. Khung cảnh thật sự có chút quá đáng.
Đối với việc họ quay chương trình tạp kỹ này, Ôn Hành Chi khá là có ý kiến, anh ta hỏi: “Đến lúc đó không có dì giúp việc, hai người ăn gì?”
Ở nhà, Ôn Thừa Chương biết nấu cơm, Lê Nguyệt biết nấu cơm. Từ sau khi cô về, tần suất họ xuống bếp so với những năm trước nhiều hơn không ít.
Chưa kể còn có rất nhiều dì giúp việc.
Hai người họ bình thường cũng có dì giúp việc, nhưng lên chương trình thì không thể mang theo.
Minh Ương nói: “Anh ấy biết nấu cơm.”
Ôn Hành Chi lúc này mới gật đầu. Rất rõ ràng, anh ta đối với tài nấu nướng của em gái hiểu rõ trong lòng.
Trước đây anh ta đã ăn một lần.
Lúc đó liền tự an ủi mình, không sao, con người không cần phải giỏi giang mọi mặt.
Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ, lại hỏi: “Không thể quay ở nhà à?”
Phòng của cô ở nhà đẹp biết bao? Giống như phong cách cổ điển của châu Âu thời trung cổ, xa hoa cổ điển, phức tạp lộng lẫy. Lúc cô mới về, họ còn hỏi cô có muốn trang trí lại không, ngay cả cô cũng nói không cần, vì cô đối với căn phòng đó cũng rất hài lòng.
Lên hình đẹp biết bao?
Trang trí bên phía Thẩm Ký Niên chắc chắn cũng là phong cách lạnh lùng, dù thế nào cũng không thể so sánh được với phòng khuê các của cô ở nhà.
—— Quan trọng nhất là, Ôn Hành Chi không vừa mắt lắm, dựa vào cái gì mà em gái anh ta lại ở riêng với Thẩm Ký Niên lâu như vậy? Nói cách khác, có thể ở nhà lâu như vậy thì tốt rồi.
Minh Ương trả lời: “Không được ạ.”
Nhà quá lớn, hơn nữa nhìn là biết hào môn, không thích hợp lắm để lên truyền hình.
Người nhà cũng đông, dù sao cũng là một chương trình tình yêu.
Minh Ương dỗ dành anh: “Chỉ quay một thời gian ngắn thôi, rất nhanh sẽ kết thúc mà. Hơn nữa đều giống như bình thường, có thể ra ngoài, mọi người cũng có thể đến tìm em.”
Tiếp đó, tên cướp nhỏ liền cười toe toét đưa tay ra: “Anh ơi, ảnh.”
“…”
Ôn Hành Chi khựng lại.
Anh ta quả thực có không ít.
Đều là ảnh chụp chung của hai anh em, còn có mấy tấm ảnh chụp riêng của cô.
Nhưng anh ta không tình nguyện giao ra.
Minh Ương ở đó một lúc lâu, nói chuyện này chuyện kia, tóm lại là trước khi cầm được, ít nhất đã đảm bảo ba lần.
Cuối cùng, dù sao cũng đã để cô được như ý nguyện.
Ôn Hành Chi mặt đầy không tình nguyện, uy h**p: “Làm hỏng một tấm đều phải đền cho anh.”
“Đền thế nào?”
Người trong ảnh tỏ vẻ rất khó xử: “Hỏng một đền một trăm, chỉ có điều là chỉ có thể đền cho anh một Ôn Hi của hiện tại mà thôi.”
Ôn Hành Chi nhếch khóe môi. Nhưng dù sao cũng không từ chối, cũng đồng nghĩa với việc đã chấp nhận phương án bồi thường này.
Cướp bóc cũng đã để cô cướp bóc xong, anh ta đưa tay khoác vai người, đưa ra khỏi phòng mình “Ăn cơm thôi.”
Tên cướp nhỏ vẫn còn đang đếm kỹ thu hoạch của mình hôm nay. Vét sạch của riêng của ba người —— thu hoạch đầy ắp!
Mà người bị cướp bóc, thì thở dài.
Ôn Hành Chi đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Nhà họ Ôn không có ảnh của cô trước ba tuổi, mà sau ba tuổi, cô lớn lên ở một gia đình khác.
Anh vốn định hỏi, cô có định về đó lấy không. Nhưng khóe môi động đậy, cuối cùng vẫn không nói ra. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh chỉ hỏi: “Tối nay bố làm món gì cho em?”
“Sườn và cá.”
Con cá đó hình như là anh ta và bạn bè hôm qua mới câu về, cố tình để lại đợi cô về ăn.
Ôn Hành Chi gật đầu.
Một chủ đề nào đó không được nhắc đến, cứ như vậy lướt qua.
Một gia đình khác, là một chiếc xương cá mắc trong lòng bố mẹ, ở chỗ anh cũng vậy.
Nói một cách ích kỷ, họ không ai định để cô và nhà họ Ứng có liên lạc nữa. Cô vốn dĩ là của họ, chỉ thuộc về họ là được rồi.
Nhưng thực tế một chút, họ đã nuôi cô bao nhiêu năm như vậy, ít nhiều đều có tình cảm, có tình cảm cũng có nghĩa là sẽ có ràng buộc và dính líu.
…
Thẩm Ký Niên vẫn còn đang bận công việc, sau khi lấy ảnh của mình xong, Minh Ương còn đến nhà họ Thẩm một chuyến, cũng lấy một ít ảnh của anh.
Thành Oánh vừa từ Đức trở về, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, vừa hay có thể tìm ra cho cô.
Mấy ngày trước, anh đã lấy sổ hộ khẩu từ nhà, cộng thêm quyển mà Ôn Thừa Chương đưa, họ đã tranh thủ thời gian đi hoàn tất thủ tục kết hôn.
Về mặt pháp luật, họ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, trong gia đình hai bên cũng vậy.
Chỉ còn lại đám cưới, có nghĩ đến việc sẽ tổ chức một buổi ở trong nước, mời nhiều bạn bè người thân, nhưng vẫn chưa có thời gian để chuẩn bị.
Thành Oánh vừa tìm, vừa để cô xem trước.
Thẩm Ký Niên là đứa con đầu lòng của họ, lúc Duy Ninh chưa chào đời, tất cả tâm tư của họ đều đặt lên người anh, đã chụp không ít ảnh.
Sau khi em gái chào đời, anh bắt đầu hiểu chuyện, không thích bị chụp ảnh, người nhà đành phải lén lút chụp.
Không còn cách nào khác, lúc nhỏ anh thực sự quá đáng yêu, chụp thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Minh Ương lật xem cuốn album đầu tiên trong tay, ảnh đều được sắp xếp theo thứ tự thời gian, đầu tiên là ảnh sau khi anh vừa chào đời không lâu. Mắt cô sáng lên “Lúc nhỏ anh ấy đáng yêu quá!”
Còn đáng yêu hơn cả bây giờ!
Thành Oánh tìm xong cuốn cuối cùng, đi qua cùng cô xem. Nghe vậy, tìm được sự đồng tình, phấn khích nói: “Phải không? Vừa ngoan vừa đáng yêu, khiến người ta tan chảy. Con sinh ra cũng đáng yêu, nếu hai đứa sinh một đứa, không biết sẽ đẹp đến mức nào.”
Minh Ương sững sờ, vô thức ngước mắt lên.
Lời vừa thốt ra, Thành Oánh chưa kịp thu hồi. Bà vội vàng chữa lại: “Nhưng cũng là tùy theo quyết định của các con, là cuộc sống của các con, mẹ không can thiệp.”
Hai đứa chúng nó khó khăn lắm mới đến được với nhau, điều Thành Oánh cầu mong đã đủ rồi, bà không muốn can thiệp thêm bất cứ điều gì, cũng sợ lại sinh ra chuyện gì khác.
Nếu lại chia tay một lần nữa, Thẩm Ký Niên e là thật sự sẽ tách khỏi nhà họ Thẩm.
Bà chỉ cảm thấy có chút lãng phí, hai đứa trẻ có gen đẹp như vậy, không di truyền xuống thì quá đáng tiếc.
Minh Ương cười cười, tỏ ý không để tâm. Cô lật về sau, lật đến ảnh lúc anh sáu bảy tuổi, đột nhiên “Wao” một tiếng.
Thành Oánh tò mò nhìn theo ngón tay cô.
Có một tấm ảnh là dáng vẻ anh mặc vest nhỏ một cách nghiêm túc, nhìn bối cảnh, chắc là trong một bữa tiệc tối rất náo nhiệt. Nhưng đó không phải là trọng điểm, Minh Ương chỉ vào một góc phía sau.
Người ở đó, chính là Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt trong lòng ôm một em bé, suy tính thời gian, có thể biết được, em bé đó sẽ là ai.
Thành Oánh có chút kinh ngạc: “Mẹ cũng không phát hiện ra. Sao lại trùng hợp vậy?!”
Tuy bà không hoàn toàn vào khung hình, nhưng cũng xem như là đã chụp chung một tấm ảnh.
Tấm ảnh đó, xem như là một quả trứng phục sinh nhỏ bất ngờ.
Ẩn mình trong dòng sông năm tháng, chờ đợi một ngày nào đó được gửi đến cho cô.
Sau khi làm xong một số chuẩn bị ban đầu, tiếp theo là chờ đợi quay phim.
Nhưng quy trình sắp xếp của 「Thông Cáo Tình Yêu」 lại khác với các chương trình khác, với đặc điểm là bất ngờ không ai đoán được.
Họ không thông báo thời gian quay phim cụ thể, mà chỉ thông báo trước là đã bố trí xong máy quay trong nhà các khách mời, và đã lấy được chìa khóa hoặc mật khẩu của mỗi nhà, sau đó nói: gần đây bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhà quay phim.
Không có kịch bản, không có nội dung, không có thời gian.
Không cho gì cả.
Luôn chuẩn bị đột kích.
Hơn nữa nội dung mỗi mùa đều không giống nhau, cũng không thể từ các mùa trước mà rút ra được kinh nghiệm gì.
—— Chương trình này có thể hot như vậy, không thể tránh khỏi cũng có một phần vì nguyên nhân này.
Minh Ương có chút bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, Thẩm Ký Niên đã sắp xếp xong công việc bên công ty, dần dần rảnh rỗi hơn, cùng cô chờ đợi quay phim.
Sau khi nhận được thông báo, cô ngoan ngoãn đợi mấy ngày.
Nhưng tổ chương trình chính là không để họ đợi được, mấy ngày đó chắc chắn sẽ không đến.
Đợi đến khi mấy ngày đầu tiên trôi qua, các khách mời dần dần buông lỏng cảnh giác, bắt đầu sống như bình thường.
Một buổi chiều nọ, Bắc Thành trời quang mây tạnh——
Minh Ương dậy từ rất sớm, thử đợi một chút, như thường lệ không thấy ai đến cô cũng không bất ngờ. Buổi chiều, cơn buồn ngủ ập đến, cô kéo Thẩm Ký Niên cùng ngủ một giấc trưa.
Không ai ngờ được, tổ chương trình sẽ vào lúc này lặng lẽ đến nhà quay phim.
Hoàn toàn không sợ sẽ quay phải một số nội dung hạn chế không thể phát sóng.