Chỗ có một chút âm thanh là trong hẻm nhỏ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng trẻ con đùa giỡn, tiếng khóc vân vân... Đi qua con đường lớn nhất ở thành tây, Tần Ninh chỉ nhìn thấy vài thanh niên nam nữ, rất ít.
Mà khi Tô Tinh dẫn Tần Ninh đi đến nơi đây, cho dù là người già hay trẻ nhỏ bên đường đều cong lưng quỳ rạp xuống đất, dáng người co quắp.
Tần Ninh thấy một màn như vậy, không đành lòng.
Tô Tinh vội vàng nói: “Đại nhân đừng nên cử động, chỉ khi đại nhân rời khỏi bọn họ hơn mười thước, bọn họ mới có thể đứng lên, nếu ngài đỡ bọn họ dậy, bọn họ sẽ thấp thỏm lo âu rất lâu...”, nghe nói như thế, Tần Ninh siết tay lại.
Từ khi nhìn thấy Tô Tinh đến bây giờ, trong lòng hắn vẫn luôn rất áp lực.
Loại áp lực này làm cho hắn cảm thấy nơi này giống như một thế giới khác, địa ngục! Điều này làm cho Tần Ninh không khỏi nghĩ đến phái trung lập không rảnh để ý đến và phái hợp tác vì lợi ích bản thân của đám dị tộc này.
Phái trung lập, tội không đáng chết.
Phái hợp tác, tội đáng chết vạn lần! Trước kia, Tần Ninh cảm thấy người trung lập cũng không có gì, ít nhất còn có hắn, còn có rất nhiều người vô cùng oán hận dị tộc như hắn.
Những lực lượng đó là đủ rồi! Chỉ là bây giờ nhìn thấy cuộc sống chết lặng như gia súc của những người này, Tần Ninh cảm thấy phái trung lập... cũng phải bị trừng phạt! Hắn đi theo Tô Tinh vào khu vực thành tây, nhìn thấy những căn nhà đá thấp bé, ở giữa có lều vải chắp vá dựng lên.
Tô Tinh đi đến trước một căn nhà đá, đẩy hai cánh cửa bằng gỗ ra, tiến vào bên trong.
Đình viện nhìn qua rộng khoảng ba thước, chồng chất vô số thứ đồ kỳ quái, chỉ để lại một lối đi ở giữa.
Đi qua đó sẽ có thể đến phòng chính.
Phòng chính cũng là căn phòng ở duy nhất.
Phòng chính cũng không có cửa, Tô Tinh trực tiếp đi vào trong đó.