Mà bây giờ, theo như lời Tô Nguyên, Tần Ninh nghe được tin tức về bộ tộc Linh thị, đảo Linh Nguyên lần thứ hai... Hắn cũng không nghĩ đến bộ tộc Linh thị bị người U Cổ tộc trực tiếp bắt đi, đưa đến trong Cổ Cửu thành này, trở thành nô lệ bị giam giữ của U Cổ tộc! Một ngọn lửa giận tiếp tục bốc cháy lên trong lòng Tần Ninh.
Nhìn thấy con trai cả nhà mình còn đang không ngừng nói huyên thuyên, lại nhìn sắc mặt Tần Ninh âm trầm như nước, ngồi ở chỗ kia nhưng lại như không nghe, Tô Dương Đông vội vàng nháy mắt với Tô Nguyên... Tô Nguyên im miệng, nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi hiếu kỳ nói: “Tần đại nhân, ta... ta nói sai cái gì rồi sao?”
Tần Ninh tới cứu bọn họ.
Đúng là hắn ta rất sợ mình mắc lỗi sai gì khiến Tần Ninh không vui, chọc giận Tần Ninh bỏ đi.
Tô Nguyên vẫn luôn làm việc cho tộc nhân U Cổ tộc, hắn ta thường xuyên nghe một vài người của U Cổ tộc nói chuyện về thế giới bên ngoài.
Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
Chỉ là... có thể nguy hiểm bằng chỗ nào sao?
Cho dù nguy hiểm, hắn ta cũng muốn đi xem.
Khát vọng với tự do là chờ mong từ đáy lòng của tất cả sinh linh.
“Không... Không sao...”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngày mai, ngươi hãy đi gặp Linh Nguyên Thanh, nói cho ông ta có một người trẻ tuổi đã trở lại, thanh niên này là bạn cũ với tổ tiên Linh Mãn Giang của ông ta, ông ta sẽ tới gặp ta!”
Linh Mãn Giang?
Tô Nguyên gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.