“Nói chuyện thật ngông cuồng!”
Giọng nói của Cảnh Chấn Vũ tộc trưởng Cảnh Hỏa tộc sang sảng, cười ha ha nói: “Thanh Nguyên Bân, lão cẩu nhà ngươi thực sự cho rằng Tam Thanh tiên vực ngày nay vẫn phải nghe theo ba đại tông của các ngươi sao?”
Ba bá chủ, chín nhân vật cấp bậc Tiên Tôn đều lặng im không đáp.
Cảnh Chấn Vũ nói bằng giọng lạnh lùng: “Chỉ một Tần Ninh nho nhỏ mà năm lần bảy lượt khuấy đảo sóng gió, nhưng mà ba tông các ngươi lại vẫn bị hắn dắt mũi mà đi, lại không biết rằng hắn đang đưa các ngươi vào chỗ chết!”
“Năm đó, Thần Môn có thể bị diệt môn ngay tại căn cứ địa của mình, mặc dù Cửu Dương tộc và Cửu Âm tộc phải trả cái giá cực đắt bằng chính tộc nhân của mình, nhưng trên thực tế... cũng có sự giúp đỡ từ những tộc khác”.
“Mà nay, với nền tảng thực lực của ngũ tộc ta, tiêu diệt ba tông quả thực là có chút khó khăn, nhưng mà, trong mười hai đại tiên vực, lại có ai có thể giúp đỡ các ngươi?”
“Có điều, lại có người đến giúp chúng ta!”
Cảnh Chấn Vũ vẻ mặt lạnh lẽo: “Các tộc của chúng ta nhận được sự nhờ cậy của chư thần đến Tam Thanh tiên vực này, mặc dù giữa chúng ta có tồn tại bất hòa, nhưng chúng ta hiểu rõ hơn ai hết, duy chỉ có đoàn kết một lòng, thì chúng
†a mới có thể tiếp tục tồn tại!”
“Mà Nhân tộc Thú tộc của các ngươi, tiên giới có cả ngàn cả vạn chủng tộc, nhưng giữa các ngươi lại không hề hòa thuận”.
“Nhất là Nhân tộc các ngươi, đấu đá lẫn nhau, hãm hại lẫn nhau, càng giống lũ chuột nhắt bẩn thỉu sống trong cống rãnh hôi hám, khiến người ta buồn nôn!”
Giọng nói sang sảng vang vọng khắp cả bách vực đại địa. “Mặc dù Nhân tộc chúng ta có cả ngàn điều không phải!”
Một giọng nói già nua vang lên truyền đi khắp mọi ngõ ngách trong không gian.
“Nhưng, đây là nhà của chúng ta, chứ không phải là nơi để cho đám người các ngươi hoành hành ngang ngược!”
Giọng nói kia vang xa cả vạn dặm.