*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cho dù Tần Ninh có bản lĩnh nghịch thiên nhưng chung quy thì cũng chỉ là cảnh giới Thông Thiên 1 bước, còn Vạn Kiếm Nhất là cảnh giới Hoá Thần.
Cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần, nghe thì có vẻ chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng khoảng cách giữa sự chênh lệch này là một trời một vực.
Hơn ngàn đường kiếm ảnh trực tiếp bao vây Tần Ninh.
“Cút đi!”
Tần Ninh lúc này bỗng vung tay lên, từng làn sóng khí bao trùm.
“Lôi Long Xà Triển!”
Trong chốc lát, khối khí vô hình tập hợp trước mặt của Tần Ninh lúc này đột nhiên hoá thành một luồng sáng lạnh lẽo, nháy mắt khuếch tán ra.
Khối không khí vô hình kia dường như bị chia cắt thành ngàn vạn phần, từng phần từng phần tản ra.
Ầm...
Ầm ầm ầm...
Đột nhiên, phía trên không trung liên tục vang lên từng tràng tiếng nổ trầm muộn.
Bóng hình Vạn Kiếm Nhất lúc này bị đánh lui liên tục.
“Lôi Long Ngâm!”
Tần Ninh lơ lửng trên không trung, một tiếng quát trầm thấp vang lên.
“Gầm...”
Nháy mắt, tiếng gào thét giống như tiếng rồng ngâm truyền ra từ trong miệng của Tần Ninh, âm thanh ầm ầm vang dội hết đợt này qua đợt khác.
“A...”
Trong đầu của Vạn Kiếm Nhất như đang có hàng vạn con ngựa chạy qua, gần như muốn nổ tung.
Sức mạnh ầm ầm của sấm sét đánh thẳng vào não khiến ông ta không thể chịu đựng được.
“Đầu của ta... a... đầu của ta...”
Vạn Kiếm Nhất liên tục rống lên, mười ngón tay gắt gao ôm chặt lấy đầu của mình, thanh âm xoẹt xoẹt vang lên không ngớt, mười ngón tay của Vạn Kiếm Nhất bấu chặt đầu, trực tiếp xé nát đầu của mình.
Một màn này khiến tất cả các đệ tử xung quanh cảm thấy da đầu tê rần.
Trực tiếp xé nát đầu của mình!
Lúc này, bóng hình của Tần Ninh bay đến, cầm lấy linh kiếm Quy Nguyên trong tay.
“Người phải chết là ngươi!”
Trường kiếm vẽ ra một đường kiếm mang, một tiếng vù vù vang lên, cơ thể của Vạn Kiếm Nhất hoàn toàn nổ tung.
Lại một lần nữa, vạn vật im lặng!