Phong Thần Châu

Chương 1202

 Lúc này Tần Ninh mở miệng nói, nhìn về các đệ tử phía dưới, hô lớn: “Nhìn kỹ, uy nghiêm của Thanh Vân tông chúng ta vĩnh viễn không cho phép người khác mạo phạm!”  

 

Bùm!  

 

Cùng lúc đó, Tần Ninh từng bước đi đến, tia sáng toàn thân từ trên xuống dưới bắn ra xung quanh.  

 

“Ngọc Lôi thể, tầng thứ bảy, Ngọc Lôi Chi thể, mở!”  

 

Bỗng chốc, toàn thân của Tần Ninh xuất hiện ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh ấy giống một thần binh phòng vệ, bao bọc quanh người Tần Ninh.  

 

Tần Ninh đã tu luyện xong Ngọc Lôi thể, cường độ của thân thể hoàn toàn không thua kém cảnh giới Hoá Thần, còn sức công kích thì...  

 

“Lôi Hồ Quang!”  

 

Hai tay hắn hất lên, từng luồng sáng màu xanh giống như mặt trăng lưỡi liềm, trực tiếp lao ra.  

 

“Không giống với vừa nãy...”  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy cảnh này cũng hơi giật mình.  

 

“Đây mới thật sự là Ngọc Lôi thể hoàn hảo, Ngọc Lôi Chi thể”, lão Vệ giải thích: “Công tử chuyên tu thuật luyện thể, từ Âm Dương Ly Hợp Kim thể cho đến Ngọc Lôi thể, cơ thể được rèn giũa vô cùng bá đạo, bộc phá Ngọc Lôi thể đến cực hạn có thể khiến sấm sét xuất hiện, còn về sức công kích... thì mọi người quan sát là sẽ thấy rõ thôi”.  

 

Nghe thấy lời này của lão Vệ, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới hiểu được, cái mà Tần Ninh gọi là kiểm tra lúc trước căn bản không dùng hết toàn lực mà mới chỉ sử dụng một phần mười sức mạnh mà thôi.  

 

Cảnh giới Thông Thiên nhất bộ có thể biểu hiện ra thực lực như này e rằng cũng chỉ có những người toàn năng thời kì viễn cổ mà thôi.  


 

Giờ phút này, Tứ đại thánh hộ của Thánh Vương Phủ dốc toàn lực chém giết, cẩn thận từng chút một nhìn chằm chằm lão Vệ.  

 

Nếu nói trong toàn bộ Thanh Vân tông này, người khiến bọn họ phải kiêng kị nhất e rằng chỉ có lão Vệ mà thôi.  

 

Nhưng lão già đó vẫn luôn biểu hiện bình thản, rốt cuộc là mạnh đến mức nào thì hoàn toàn không một ai biết được, nhưng thực lực mà ông ta thể hiện ra bên ngoài chắc chắn phải trên cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển.  

 

Nhưng bây giờ, lão Vệ hiển nhiên không có ý định ra tay.  

 

Đã như thế thì bọn họ chẳng còn gì phải bận tâm nữa.  

 

Bốn người mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.  

 

Bây giờ lão Vệ không nhúng tay vào, đối phó với Tần Ninh bọn họ hoàn toàn có đủ tự tin.  

 

Vì vậy bọn họ chỉ có một cơ hội, giết chết Tần Ninh trong nháy mắt, khiến lão Vệ cũng không có cơ hội ra tay.  

 

“Bày trận!”  

 

Ngô Vấn Đông thấp giọng quát, thân ảnh lao ra.  

 

Soạt soạt soạt...  

 

Bốn thân ảnh trong chớp mắt đã vây quanh Tần Ninh.  

 

Khí tức mạnh mẽ lần lượt trào ra ngoài.  

 

“Tứ linh trận Tử Diễm!”  

 

Bốn thân ảnh lúc này đồng thời quát khẽ một tiếng, giọng nói ồm ồm vang lên, một linh trận màu tím hình vuông bao vây Tần Ninh.  

 

“Tử Diễm giết!”  

 

Chốc lát, tám ngọn lửa màu tím trực tiếp bao vây Tần Ninh, bộc phát ra sức mạnh cuồng bạo của ngọn lửa.  

 

Thấy cảnh này, trong lòng của tất cả mọi người đều trùng xuống.  

Bình Luận (0)
Comment