Phong Thần Châu

Chương 1211

 “Lấy từ trong tay người Viêm gia chứ đâu!”  

 

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, nói chính xác thì là... cướp được!”  

 

Viêm Hoàng lệnh thuẫn khuếch tán ra cao hơn một thước, vắt ngang trước người Tần Ninh, như là cửa đá trước thần miếu vậy, phong cách cổ xưa vô cùng.  

 

Linh khí này vốn do Tần Ninh chế tạo, hắn cho Minh Uyên sử dụng.  

 

Mà Minh Uyên đem linh khí này khen thưởng cho một trong tam Hoàng – Viêm Hoàng.  

 

Cho đến giờ, Viêm Hoàng lệnh thuẫn một lần nữa quay lại với Tần Ninh, cảm giác phát ra từ cơ thể đó lại một lần nữa hiện ra.  

 

“Chí bảo truyền thừa của Viêm gia mà ngươi cũng cướp?”, Thánh Vương cười giễu: “Tần Ninh ơi là Tần Ninh, xem ra ngày chết của ngươi sắp đến gần rồi!”  

 

“Ngươi tưởng trốn đi, tu luyện đến cảnh giới Thông Thiên một bước là có thể làm mưa làm gió à?”  

 

Nghe vậy, Tần Ninh nhếch miệng cười: “Bớt nói lại đi, ta cảm giác cảnh giới này thật sự có thể làm mưa làm gió đấy, ít nhất là ông cũng chẳng làm gì được ta!”  

 

Tần Ninh nói vậy, vung tay lên, cái khiên kia vào lúc này sáng lên.  

 

“Hôm nay, ta sẽ dùng Viêm Hoàng lệnh thuẫn lấy mạng các người, để cho các người phải trả giá thật lớn vì sự ngông cuồng của mình!”  

 

“Rốt cuộc là ai ngông cuồng còn chưa biết đâu!”  

 

Thánh Vương lạnh lùng không thôi, sải bước ra, mấy vị trưởng lão phía sau cũng đi theo.  

 

Rầm...  

 

Trong nháy mắt, bảy bóng người trực tiếp chém giết Tần Ninh.  

 

Bảy cự phách cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển dùng toàn lực, hòng tiêu diệt Tần Ninh.  

 

“Vô dụng thôi!”  

 

Lúc này Tần Ninh khẽ vuốt qua Viêm Hoàng lệnh thuẫn.  

 

Oanh...  

 

Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên.  

 

Một tiếng gầm mạnh mẽ vang vọng liên tục.  

 

“Áo giáp Viêm Hoàng!”  

 

Cái khiên kia lúc này biến thành áo giáp, bám vào bên ngoài thân thể Tần Ninh, hóa thành một áo giáp bao quanh Tần Ninh.  

 

Lúc này, Tần Ninh mặc một bộ kình phục màu đen, tóc trắng khẽ bay trong gió. Bộ chiến giáp này hơi tỏa ra ánh lửa đỏ, còn có sự uy vũ của trụ kim giáp.  

 

Nhất thời, mọi người thậm chí còn cảm thấy ngơ ngẩn.  

 


Lão Vệ lúc này kinh ngạc xuất thần, nhìn bóng người ở nửa khoảng không, lẩm bẩm: “Ngài ấy trở về rồi!”  

 

Ánh mắt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng lóe lên sự kinh diễm, trống ngực đập thình thịch, kích động vô cùng.  

Cả hai không khỏi hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt Tần Ninh. 

Bình Luận (0)
Comment