*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bình thường uy nghiêm của bọn họ ở nội thành Lăng Vân rất cao, nhưng bên trong Tần gia có đặt ra quy định, ở bên ngoài bá đạo khinh người, gây chuyện thị phi thì cũng sẽ bị trừng trị rất nghiêm khắc.
Nếu như tộc trưởng và phó tộc trưởng biết chuyện này thì bọn họ nhất định chết chắc.
Ngay lập tức, mấy người bao vây Tần Ninh, đằng đằng sát khí.
“Thế nào? Muốn giết người diệt khẩu à? Đang có rất nhiều người chứng kiến đấy!”
Tần Ninh nhấp một chén rượu, cười ha ha nói.
“Để xem thế nào? Nội thành Lăng Vân ai dám cáo trạng? Tiểu tử, ta thấy ngươi rất lạ mặt, ngươi không phải người thành Lăng Vân đúng không?”
“Ta là người thành Lăng Vân, chỉ là nhiều năm không về mà thôi”.
“Phải thì tốt, nếu như ngươi dám ăn nói lung tung, có tin bọn ta sẽ lột da của ngươi ra không!”
Mấy tên hộ vệ lúc này hung ác nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự uy hiếp.
Nếu như Tần Ninh không phải là người nội thành Lăng Vân thì cứ giết là xong, nhưng Tần Ninh là người nội thành Lăng Vân về thăm nhà, nếu chẳng may bị bọn chúng giết, còn bị nhiều người nhìn thấy như này không tránh khỏi sẽ có phiền phức.
Nhưng không ra tay bây giờ thì một lúc nữa cũng phải tiêu diệt Tần Ninh.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì, nhà ở đâu?”, một người đàn ông lúc này hỏi dò.
Tần Ninh cười nói: “Đây là cảm thấy bây giờ có quá nhiều người nên không tiện ra tay, định giết cả nhà ta sao?”
“Tiểu tử, ăn nói hàm hồ!”, tên hộ vệ kia chân thành nói: “Bọn ta thân là hộ vệ của Tần gia sao có thể lạm sát vô tội được, chẳng qua bọn ta nghi ngờ ngươi không phải là người thành Lăng Vân, ai mà biết được ngươi đến đây có ý đồ xấu gì không!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh mỉm cười nói: “Các ngươi rất có trách nhiệm, vậy thì ta không dối gạt các ngươi, ta chính là người của Tần gia thành Lăng Vân, tên Tần Ninh”.
Lời này vừa nói ra, bên trong tửu lâu lập tức im lặng như tờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
“Ha ha ha...”
Một tên hộ vệ trong số đó đột nhiên cười lớn nói: “Tần gia? Tần Ninh? Ha ha...”
“Tiểu tử thối, ngươi mạo danh ai không mạo danh, lại đi mạo danh thiếu chủ Tần gia”.
“Ha ha ha... Ngươi thật đúng là không sợ chết!”
“Mấy ca đừng nói nữa, áp giải hắn về bên trong Tần phủ của chúng ta để người trong phủ xử lý hắn”.
Mấy người lúc này cưới lấy cười để, không hề kiêng dè chút nào.
Tần Ninh bất lực nói: “Nói mà các ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách nào hết”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”