*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyện này khiến Mặc Uyên Tử đứng đây rơi vào trạng thái mơ hồ.
Ba người này là ai?
Tại sao lại ở cùng với lão tổ đời thứ bảy?
Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy đã ngủ say hơn ngàn năm.
Theo lý mà nói thì ngoại trừ Mặc gia bọn họ ra thì không một ai biết hết.
Chuyện này thật sự quá kì lạ.
Thế nhưng tính cách của lão tổ đời thứ bảy khó lường, không thích bị người khác truy hỏi.
Nếu như ông ta tuỳ tiện hỏi sẽ không tránh khỏi bị một trận đòn.
“Mặc Uyên Tử...”
Tần Ninh nhìn Mặc Uyên Tử một chút, từ từ nở một nụ cười nói: “Thế hệ chữ Uyên chính là trưởng tộc đời thứ mười bảy, quả nhiên Mặc gia là thế hệ trẻ thua kém hơn thế hệ trước”.
“Tại sao ngươi lại nói như thế?”
Cô gái thanh thuần đứng ở phía sau Mặc Uyên Tử lúc này không nhịn được khẽ nói: “Mặc gia ta chính là đại tộc của thư viện Thánh Hiền, Trường Sinh đường nằm dưới sự quản lý của Mặc gia ta, ngươi là ai mà lại có khẩu khí lớn như thế?”
“Ta? Là người mà ngươi không trêu chọc nổi đâu!”
Tần Ninh cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận.
“Tổ tiên của Mặc gia Sát Trường Sinh là lão tổ thứ nhất, sau khi biến mất rời khỏi nhân thế thì đến đời thứ bảy của Mặc gia là bốn năm vạn năm sau, mà khoảng thời gian bốn, năm vạn năm sau đó thì Mặc gia đã đổi mười đời trưởng tộc”.
“Vậy thì đủ để chứng minh thời gian mà mỗi trưởng tộc Mặc gia các ngươi tu luyện Trường Sinh Quyết đều rất ngắn”.
“Cái này không phải là tồi tệ thì là gì?”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, đám người Mặc gia vốn còn đang có chút không phục bây giờ đều cảm thấy hổ thẹn.
Tổ tiên của Mặc gia Sát Trường Sinh có thể nói đã từng là thần thánh ở đại lục Bắc Thương, thư viện Thánh Hiền cũng nhờ có Sát Trường Sinh mà mới vươn lên trở thành một thế lực vượt qua cả tam đại hào môn.
Trưởng tộc đời thứ nhất của Mặc gia tự sáng tạo ra Trường Sinh Quyết, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng đều khiến người ta phải khiếp sợ.
Trước kia ở trên đại lục Bắc Thương có câu nói khiến người đời không thể nào quên được, câu nói ấy chính là của Sát Trường Sinh.
“Trời đất có thần bất diệt!”
“Bản thân ta trường sinh bất tử!”
Tự so sánh với thần thánh trời đất, bất tử bất diệt, vạn sự trường tồn.
Tuy cuối cùng, Sát Trường Sinh không bất tử bất diệt thế nhưng ở trên đại lục Bắc Thương thời kì ấy ông ta chính là thần, không có đối thủ.
Vẻ mặt của Mặc Uyên Tử lúc này khẽ động.
Ngữ khí của Tần Ninh bình tĩnh, điềm đạm tự nhiên, không hề giống như đang giả vờ.
Một thanh niên mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi nhưng lại có thể điềm nhiên như thế, thật sự khó tin.
Mà dường như hắn cũng hiểu rất rõ về Mặc gia.
Mặc Uyên Tử lúc này cười khổ nói: “Trương Sinh Quyết chú trọng con đường trường sinh, ngồi bất động trăm năm hoặc ngàn năm có thể cũng chẳng thể thăng tiến một bậc”.
“Mà trong khoảng thời gian một trăm, một ngàn năm thì người cùng cảnh giới có thể sớm đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần, loại giày vò này không phải ai cũng có thể chịu đựng được”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng một khi chấp nhận được thì chắc chắn sẽ lưu danh muôn đời, như tổ tiên Sát Trường Sinh của ngươi vậy, có thể tự hào nói ra một câu: trời đất có thần bất diệt, bản thân ta trường