Phong Thần Châu

Chương 1841

 “Vậy công tử thử suy diễn cùng một lúc biết đâu lại có thể thu hoạch được gì đó thì sao?”  

 

Nghe thấy lời này của Vân Sương Nhi, hai mắt của Tần Ninh sáng lên.  

 

“Tiểu Sương Nhi lại khiến ta nhớ đến một việc”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Nếu như cung Triết Vân và cung Mạc Sơn đều bởi vì trận pháp biến hoá mà vị trí dựa vào nhau, vậy thì thật sự có khả năng suy diễn một cái không thể tìm ra được”.  

 

“Hai phó cung lớn chính là căn cơ thứ hai của thiên cung Bắc Thương, nếu như áp sát quá gần nhau thì sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn!”  

 

Tần Ninh mỉm cười, lúc này khoanh chân ngồi xuống, hai trận pháp quỷ dị dần dần được ngưng kết trong hai lòng bàn tay.  

 

Từ từ, hai trận pháp tụ lại, đến gần Tần Ninh.  

 

Vù...  

 

Lúc này đột nhiên có một tiếng vù vù vang lên.  

 

 

 

Một khắc sau, hai trận pháp hội tụ trực tiếp đánh về phía phương xa, biến mất không thấy đâu /.  

 

“Quả nhiên như vậy!”  

 

Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Cung Triết Vân và cung Mạc Sơn lại đụng vào nhau, chẳng trách phân ra tìm cuối cùng không tìm ra được”.  

 

“Xem ra Sương Nhi rất nhanh trí”.  


 

Vân Sương Nhi mặt đỏ lên, không có nói nhiều.  

 

“Nếu đã như vậy, vừa hay xuất phát, Sương Nhi, Tiểu Thạch Đầu, chào đón lột xác thuộc về các ngươi đi!”   

 

Thân ảnh Tần Ninh chợt lóe lên, phóng nhanh ra.  

 

Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo phía sau.  

 

Khoảng nửa ngày, bốn thân ảnh xuất hiện ở trước một sơn cốc.  

 

Nhìn kỹ thấy bốn phía sơn cốc trên dưới đều có trận pháp bảo vệ.  

 

Ở trận pháp, bên trong sơn cốc, sương mù bao quanh, đá xanh rải trên đất, nhưng trên đá xanh lại hiện ra đầy dấu vết tang thương.  

 

Mà lúc này, trận pháp sơn cốc đã bị người ta mở, lộ ra một góc cung điện.  

 

Từ cửa vào nhìn, cung điện quả thực là không tầm thường.  

 

Hàng lối phân chia chỉnh tề, mang theo uy áp cao vút.  

 

Đồng thời còn có rất nhiều khí tức dung hợp dầy đặc.  

 

Bước vào trong cửa lại có thể nhìn thấy bên trong sơn cốc có hai tòa đại điện kéo dài mười mấy dặm, đến tận chỗ sâu của sơn cốc.  

 

Mà bốn phía đại điện, vách tường xây bằng đất bùn, nhìn trông bừa bộn lung tung, rơi vãi xuống đất.  

 

Tần Ninh đạp lên những chỗ đất bùn kia, lại ngồi xổm xuống, tay bưng đất bùn.  

 

“Đáng tiếc…”  

 

Ba người Thạch Cảm Đương lúc này đều không hiểu.  

 

Không phải là chút đất bùn tầm thường sao? Có gì mà đáng tiếc?  

 

Bốn người xuyên qua tường điện, đến trước một đại điện.  

 

Lúc này, bốn phía đại điện khắp nơi đều là thân ảnh.  

Nhìn sơ qua, ít nhất cũng phải mấy trăm người.

Bình Luận (0)
Comment