Phong Thần Châu

Chương 1997

Hai tên lão giả kia, từ khi vào trong điện đến bây giờ không nói một lời, nhưng khí tức kinh khủng lại khiến cho người ta không cách nào hít thở.  

 

Nhưng hắn ta là thay mặt tông chủ, Tần Ninh không có ở đây, Thanh Vân tông do hắn ta định đoạt.  

 

Bây giờ không ngồi ở đây thì không giống.  

 

Nhưng ngồi ở đây cũng thật ngượng ngùng.  

 

Nhìn một bên, Cốc Tân Nguyệt một thân váy dài, thân thể mềm mại ở bên trong váy, chỗ lồi chỗ lõm động lòng người, điềm đạm như thường.  

 

Lý Nhất Phàm lại càng lo lắng.  

 

Nếu không phải mời Cốc Tân Nguyệt ở đây ép trận, hắn ta thật sự không dám ngồi chỗ này.  

 

Chức vị tông chủ đời này vẫn nên tìm Tần Ninh từ chối là tốt nhất, chuyên tâm tu hành mới đúng.  

 

Tốt nhất để cho Thạch Cảm Đương làm, vậy mới thích hợp.  

 

Thạch Cảm Đương là đồ đệ của Tần Ninh, thực lực lại mạnh, hắn ta làm mới thích hợp nhất.  

 

Trong đại điện lộ ra vẻ yên tĩnh, bầu không khí có chút quỷ dị.  

 

Lý Nhất Phàm đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng cười lớn lúc này vang lên.  

 

“Ha ha ha...”  

 

Mà vào lúc này, bên ngoài đại điện, một thân ảnh bước tới.  

 

“Người Vũ gia tới rồi?”  

 

“Ơ ơ ơ… Tôm cát nhỏ đâu? Lão Vũ mù đâu? Có tới không?”  

 

Thiếu niên kia lưng đeo búa rìu, cười haha: “Nhiều năm như vậy không nhìn thấy lão tử, mau để lão tử nhìn một chút, các ngươi già đi bao nhiêu rồi!”  

 

“Nhìn lão tử đi, đẹp trai như xưa, phi phàm tuấn mỹ, còn trẻ hơn so với ban đầu, ha ha ha…”  

 

Bịch…  

 

Chỉ là thân ảnh kia vừa bước vào trong đại điện, đột nhiên, đối diện một quyền ảnh hư ảo trực tiếp đánh một quyền bay ra ngoài, biến mất không thấy...  

 

“Cốc Tân Nguyệt, bà cô già nhà cô…”  

 

Đáy lòng Thạch Cảm Đương vang lên âm thanh yếu ớt, thân ảnh nhất thời biến mất không thấy.  

 

Lúc này Cốc Tân Nguyệt nhức đầu một trận, dù sao Thanh Vân tông bây giờ đang ở thân phận đệ nhất tông môn trên Cửu U.  

 

Thạch Cảm Đương… quả thật là…có chút phô trương.  

 

Quá mất mặt!  

 

Trước sơn môn Thanh Vân tông, ba thân ảnh hạ xuống.  

 

“Thạch Cảm Đương, ngươi đang làm gì đấy?”  

 

Thạch Cảm Đương hừ một tiếng.  

 

“Còn cần phải nói sao? Nhất định là bị Tiểu Nguyệt Nguyệt đánh!”  

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ngươi lại nói cái gì rồi?” 

Bình Luận (0)
Comment