Phong Thần Châu

Chương 220



Khả năng lớn nhất là bọn họ đến từ các thành trì khác bên trong đế quốc Vân Lam.  
Những người ở đó đa số đều có nhiều tiền, nhưng lại không có bối cảnh lớn ở bên trong đế quốc Vân Lam này.  
Chỉ là có tiền mà thôi!  
Người như vậy thích hợp để tống tiền nhất!  
Mấy bóng người bước ra, tất cả đều có khí tức của cảnh giới Linh Đài, vây chặt ba người Tần Ninh.  
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh nhíu mày.  
Có những lúc, mình không đi tìm phiền toái, nhưng phiền toái lại tự tìm đến mình.  
"Viên Viên, chỉ cần không giết người là được!"  
Tần Ninh cũng lười nhiều lời, nói ngắn gọn.  
"Vâng, công tử".  
Tiến lên một bước, toàn thân Diệp Viên Viên lúc này tràn ngập sát khí.  
Nàng đã rút roi Tử Văn ra.  
Nàng có cảnh giới Linh Luân, mấy đệ tử cảnh giới Linh Đài trước mặt căn bản chẳng là cái thá gì.  
Tiếng roi chan chát vang lên, mấy bóng người lao tới đều ngay lập tức ngã xuống đất, dưới tay của Diệp Viên Viên, không có tên nào có thể phản kháng nổi.  
"Cút!"  
Diệp Viên Viên trầm giọng quát.  

Vương Thành Phong lúc này đã chết lặng.  
Cô gái này dường như chỉ mới khoảng mười bảy tuổi, còn trẻ hơn gã, nhưng đã đạt tới cảnh giới Linh Luân rồi sao.  
"Ngươi chờ đó!"  
Vương Thành Phong quát lên, xoay người bỏ chạy trối chết.  
"Còn dám uy hiếp!"  
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, quét roi qua.  
Chát một tiếng, chính giữa lưng của Vương Thành Phong đã bị roi quất trúng, chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết vang lên, sau đó Vương Thành Phong ngã xuống đất, hôn mê ngay lập tức.  
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho Lý Lan Đình ở bên cạnh còn không kịp suy nghĩ.  
"Đi thôi!"  
Tần Ninh chắp tay sau lưng, tựa hồ như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt nói: "Học viện Vân Lam đứng là có rất nhiều điểm khác biệt so với học viện Thiên Thần, tham quan nhiều một chút cho đỡ chán cũng được!"  
Nét mặt của Lý Lan Đình vô cùng khổ sở, hắn ta vội vàng nói: "Hai vị, hai vị, các người mau đi đi!"  
Lý Lan Đình đưa đám nói: "Tên Vương Thành Phong này, sau lưng của gã là Vương Kiêu của Vương gia luôn luôn bao che cho gã.

Không chỉ vậy, Vương Kiêu lại còn là người của nhị thiếu gia nhà họ Lam, Lam Thiên Phi!"  
"Nhị thiếu gia?"  
Tần Ninh lúc này mới dừng lại, nhìn Lý Lan Đình cười nói: "Đại thiếu gia và tam thiếu gia nhà họ Lam ta còn dám giết, chẳng lẽ lại sợ tên nhị thiếu gia đó hay sao? Dám làm phiền đến nhã hứng của ta, thì có chết cũng đừng trách!"  
"Ngươi đã nhận linh thạch của ta thì cứ làm tốt việc của mình là được!"  
Lý Lan Đình hoàn toàn bất lực.  
Vị công tử này đang làm ra vẻ bá đạo hay sao?  
Lam gia là gia tộc lớn hàng đầu của đế quốc Vân Lam, chỉ đứng sau hoàng thất Vân gia.  
Đại thiếu gia Lam Vân Sam, là thiên tài võ đạo cảnh giới Linh Luân tầng 7, chính là người kế thừa được Lam gia chỉ định!  
Nhị thiếu gia Lam Thiên Phi thì có cảnh giới Linh Luân tầng 3, cũng là thiên tài đỉnh cao.  
Về phần tam thiếu gia, cho dù gã chỉ là đệ tử ăn chơi, nhưng được đại ca và nhị ca của mình che chở, lúc nào ra ngoài cũng có tùy tùng cảnh giới Linh Luân đi theo bảo vệ.  
Ba vị này đều là những nhân vật hàng đầu của đế quốc Vân Lam trong tương lai!  
Giết?  
Đừng nói tới Tần Ninh, ngay cả đương kim bệ hạ cũng không dám nói giết liền giết.  
Trong mắt hắn ta, Tần Ninh đúng là quá điên rồi.  
"Đi!"  
Diệp Viên Viên lãnh đạm nói: "Cứ làm tốt việc của ngươi là được rồi!"  
Lúc này, Lý Lan Đình đành phải nhăn mặt tiếp tục dẫn ba người bọn họ tiến vào sâu trong học viện Vân Lam.  
Trên đường đi, Lý Lan Đình không ngừng nói, nhưng trên mặt của hắn ta đã đổ ra mồ hôi nhễ nhại.  
Đắc tội Vương Thành Phong chính là đắc tội Vương Kiêu, mà đắc tội Vương Kiêu, chính là đắc tội Lam Thiên Phi.  

Càng suy nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, ba vị này thật sự không biết ai lớn nhất ở cái đế quốc Vân Lam này hay sao?  
"Phía trước là cái gì?"  
Nhìn thấy một lôi đài ở phía trước, Diệp Viên Viên liền hỏi.  
"À, đó là nơi các đệ tử ưu tú của học viện Vân Lam đang tỷ thí để thăng hạng!"  
Lý Lan Đình nói với một ánh mắt ngưỡng mộ.  
"Trong học viện Vân Lam, đệ tử ngoại viện là những đệ tử có thực lực thấp hơn cảnh giới Linh Hải tầng 5".  
"Một khi đã vượt qua cảnh giới Linh Hải tầng 5, thì có thể thăng cấp thành đệ tử nội viện".  
"Vượt ra ngoài cảnh giới Linh Hải và đạt đến cảnh giới Linh Đài là có thể trở thành một đệ tử nòng cốt".  
Lý Lan Đình cẩn thận nói: "Đệ tử cảnh giới Linh Đài là đệ tử nòng cốt, chia thành ba đẳng thượng, trung, hạ, một đẳng lại chia ba tầng.

Muốn thăng cấp không phải chỉ cần có tu vi tương đương, mà còn cần phải đánh bại một vị đệ tử có cấp bậc mà mình muốn thăng lên".  
"Mà loại khiêu chiến này cũng không nghiêm khắc lắm, các đệ tử ở chỗ này khiêu chiến, trưởng lão ghi lại tên thì xem như thành công!"  
Trong khi họ nói chuyện, họ đã đi đến bên cạnh lôi đài.  
Lý Lan Đình cũng cố ý muốn ba người Tần Ninh tới chỗ đông người.  
Một khi Vương Thành Phong dẫn Vương Kiêu tới, đứng ở nơi có nhiều người thì có thể vàng thau lẫn lộn, tránh bị phát hiện.  
Bốn người đứng ở mép lôi đài, lúc này đã có một đám người vây quanh nơi này, xem trận đấu trên lôi đài.  
"Tuyệt vời, Đỗ Nguyên khiêu chiến Lục Trầm!"  
"Đỗ Nguyên đã là đệ tử nòng cốt, cảnh giới Linh Đài tầng 9, Lục Trầm cũng có cảnh giới Linh Đài tầng 9.

Thật sự khó có thể đoán được ai trong hai người này sẽ chiến thắng".  
"Ta nghĩ Lục Trầm sẽ thắng.

Lục Trầm từ lúc mới thăng lên đệ tử nòng cốt ba tháng, thì trong số đệ tử cảnh giới Linh Luân đã không có ai là đối thủ".  
"Nói không chừng lần này Đỗ Nguyên lĩnh hội được kiếm ý, vị trí của Lục Trầm sắp đổi chủ rồi!"  
Vào lúc này, bên dưới lôi đài ồn ào không dứt.  
Lý Lan Đình cũng giật mình, sau đó nói: "Lục Trầm là đệ tử nòng cốt đã nổi danh trong học viện từ lâu, Đỗ Nguyên này tuy mới nổi lên mấy tháng nay, nhưng cũng rất có thực lực".  
Ba người Tần Ninh đứng giữa đám đông theo dõi trận đấu.  
Ở giữa lôi đài, hai đệ tử chậm rãi thi triển đủ mọi chiêu thức, cực kỳ mạnh mẽ, trận đấu dường như lúc nào cũng ở thế giằng co.  
“Kết thúc rồi!”, Tần Ninh chậm rãi nói.  
“Công tử nói ai sẽ thắng?”, Diệp Viên Viên hỏi.  
Rõ ràng Lục Trầm cùng Đỗ Nguyên bất phân thắng bại, nhưng Tần Ninh lại nói là kết thúc rồi.  
"Ta đoán không sai, chắc chắn là Đỗ Nguyên thắng".  

Tần Ninh nói.  
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, trận đấu này quả thực không đáng xem.  
Cả bốn người cùng nhau quay đầu rời đi.  
Bang…  
Đúng lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.  
Trên sàn đấu, một bóng người đã bị đánh bay, vẽ trên không trung một đường cong lớn rồi rơi xuống đất.  
Bịch một tiếng, người đó tình cờ rơi đến trước mặt bốn người Tần Ninh đang chuẩn bị rời đi.  
Người đó chính xác là Lục Trầm!  
Lục Trầm, thua rồi!  
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt và lặng đi.  
"Cút ra!"  
Lục Trầm chật vật đứng lên, nhìn bốn người Tần Ninh.  
Lý Lan Đình hậm hực gật đầu, vội vàng chuẩn bị tránh đường.  
Lục Trầm bị đánh bại, hẳn là đang rất tức giận, ai lại dám khiêu khích hắn ta, dù sao thì hắn ta cũng là cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9!  
Lý Lan Đình chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 5, ở trước mặt hắn ta chẳng khác nào một con kiến nhỏ.  
Nhưng tự nhiên Lục Trầm lại lạnh lùng nhìn về phía ba người phía trước.  
Lý Lan Đình lúc này cũng sửng sốt.  
Tần Ninh, Diệp Viên Viên cùng ông què đều không nhúc nhích.  
“Tần huynh, chúng ta đi thôi!”, Lý Lan Đình vội vàng thấp giọng nói.  
"Tại sao?"  
Tần Ninh cười nói: "Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ngươi đang chặn đường ta rời đi, ta không nói ngươi thì thôi, ngươi còn dám bảo ta cút?"  
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khu vực thi đấu liền rơi vào im lặng, thậm chí còn im lặng hơn khi nãy.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.


Bình Luận (0)
Comment