Phong Thần Châu

Chương 2337

 Hắn ta muốn nhìn xem, một người trẻ tuổi mới niết bàn tứ trọng rốt cuộc có tư cách gì mà nói lời bậy bạ trước mặt lão ta.  

 

Lúc này Giang Bạch mới từng bước đi ra, khí huyết cả người ngưng tụ lại, âm trầm đến cùng cực, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế chẳng ai địch nổi.  

 

Cảnh giới Sinh Từ tam kiếp, mỗi kiếp mỗi trọng thiên.  

 

Thiên Vấn chỉ khịt mũi một tiếng, trực tiếp xuất chiêu.  

 

Mười người phía sau cũng lên sát theo đó, chặt chẽ nhốt Giang Bạch trong một vòng tròn.  

 

Lúc này Tả Cương Thanh nhìn về phía đám người Vạn Phúc và Vạn Khuynh Tuyết.  

 

"Vạn Khuynh Tuyết, đây là cô tự làm tự chịu".  

 

Tả Cương Thanh vừa nói dứt câu, sát khí cũng theo đó mà khuếch tán ra không khí.  

 

Vạn Phúc cuốc bộ bước ra, cười ha ha nói: "Để lão phu ta đây đến lĩnh giáo thủ đoạn của Tông chủ đi".  

 

Tả Cương Thanh chỉ hừ lạnh, nhìn năm người sau lưng mình: "Đừng nương tay".  

 

"Tuân lện h!"  

 

Năm vị cảnh giới tứ kiếp cùng giải phóng hơi thở, uy áp vội tăng lên.  

 

"Cút ngay!"  

 


Khẽ quát một tiếng, trong lúc này đây tự khắc vang vọng.  

 

Bỗng nhiên cả năm thân ảnh đều biến mất, thay vào đó là một thanh niên với dáng người cường tráng xuất hiện, người thanh niên đó không nói lời nào, chỉ liên tục chém một đống lớn pháp khí về phía năm người.  

 

"Lúc tấn công nhớ bảo vệ cái mạng chó của bọn mày cho tốt đấy!"  

 

Người con trai cường tráng đó chỉ hét to lên một tiếng, thanh thế uy mãnh.  

 

Lý Nhàn Ngư nhìn một màn này với biểu tình cổ quái: "Đào phần mộ?”  

 

"Cái gì đào mộ?", Vạn Khuynh Tuyết khó hiểu hỏi.  

 

"A? Không... Không có gì..."  


 

Giờ phút này Lý Nhàn Ngư có hơi ngạc nhiên.  

 

Đạo Thiên Hành vẫn luôn đi theo bọn họ?  

 

Đã đi được hơn trăm mét mà hắn ta vẫn không phát hiện.  

 

Mà càng làm hắn ta buồn bực chính là không biết sư tôn làm cách nào để thu phục được một tên yêu quái như hắn.  

 

Nhưng hiện giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này.  

 

Người của hai tông môn lớn đã trực tiếp đánh lên rồi.  

 

Còn về những người khắc, căn bản là không ai dám cử động.  

 

 

Giữa các nhân tài tứ phương thế này mà dám động tới bồ đề thì chỉ có thể chết.  

 

Mọi người đều đang chờ cuộc chiến kết thúc.  

 


Đến lúc đó hàng ngàn hàng vạn người chỉ có thể chạy.  

 

Rầm!  

Ngay khi tất cả mọi người đều đang âm thầm nghĩ như thế thì một tiếng gầm vang tiến đến một cách đột ngột. 

Bình Luận (0)
Comment