Phong Thần Châu

Chương 2417

Bên trong đoàn người cũng không có bóng dáng Tần Hải, Tần Ninh thấy vậy thì thở phào.  

 

“Có quản không?”  

 

Đạo Thiên Hành lúc này dò hỏi.  

 

“Quản”.  

 

“Được”.  

 

Tần Ninh vừa nói xong, Đạo Thiên Hành lập tức đánh ra.  

 

Đại khái bảy tám người của thư viện Thái Hư lúc này bị mười mấy người vây công.  

 

Trên đất đã có mấy thi thể.  

 

“Còn muốn chạy?”  

 

Người cầm đầu nhóm vây giết đệ tử thư viện Thái Hư là một võ giả ở cảnh giới Niết Bàn thất trọng, hắn ta giễu cợt nói: “Vương Khiếu Không không có ở đây, đệ tử của thư viện Thái Hư các ngươi cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi”.  

 

Một đệ tử của thư viện Thái Hư mặt tái mét, quát lên: “Thiên Hỏa cốc thật là tự đại, có bản lĩnh chèn ép nhóm đệ tử tư chất thấp kém như chúng ta, sao không thử tấn công thư viện Thái Hư xem thế nào?”  

 

“Miệng lưỡi bén nhọn”.  

 

Cao thủ Niết Bàn thất trọng kia giễu cợt một tiếng rồi lập tức tấn công.  

 

Oanh...  

 


Đại địa ầm vang, từng vết rách vào thời khắc này bắn ra liên tục.  

 

Lại có ba bốn người bị mất mạng.  

 

“Liều mạng!”  

 

Vài tên đệ tử còn sống tái mét mặt mày, vọt thẳng ra.  

 

Rầm rầm rầm...  

 

Trong nháy mắt, từng tiếng thình thịch vang lên.  

 

Lần lượt từng người nổ tung, da thịt trên thân thể cũng bị vỡ nát.  

 


Nhưng lúc này, người chết cũng không phải là đệ tử của thư viện Thái Hư.  

 

Mà là mười mấy người Thiên Hỏa cốc!  

 

“Người nào đó?”  

 

Võ giả Niết Bàn thất trọng của Thiên Hỏa cốc kia tái mét mặt mày.  

 

Là ai?  

 

“Là ta đây, ông nội ngươi!”  

 

Đạo Thiên Hành đập ra một quyền.  

 

Phịch một tiếng, võ giả Niết Bàn thất trọng kia mắt tối sầm, ầm ầm ngã xuống đất, muốn đứng lên nhưng lại không đứng nổi.  

 

“Ngươi là người phương nào?”  

 

Hắn ta nhìn Đạo Thiên Hành rồi quát lên.  

 

“Ông nội ngươi!”  

 


“Tần Ninh”.  

 

Thấy Tần Ninh, một đệ tử vội vàng nói: “Nhanh đi cứu Tần Hải sư huynh, chúng ta bị người của Thiên Hỏa cốc cùng Thiên La tông truy sát, bị thất lạc nhau, Tần Hải sư huynh bị người đuổi giết”.  

Nghe đến lời này, Tần Ninh nhíu mày. 

Bình Luận (0)
Comment