Phong Thần Châu

Chương 2440

 Mà cùng lúc, Tần Ninh ôm Tần Hải, liên tục xuống sâu.  

 

Một lần xuống kéo dài vạn trượng.  

 

Phải biết rằng, đáy của sông Thiên Thượng ban đầu sâu hàng vạn thước.  

 

Mọi người lúc này lại chìm xuống vạn trượng, có thể nói là đi vào nơi sâu thẳm của lòng đất.  

 

Mà giờ khắc này, Tần Ninh rơi xuống một mảnh đất cứng như đá.  

 

Đến cuối rồi sao?  

 

Tần Ninh nhìn bốn phía.  

 

Mặt đất tối om, ánh sáng bốn phía lập lòe.  

 

Nhưng cũng không đen nhánh như ban đêm, bốn phía, giống như một khu vực loạn lạc vậy.  

 

Mặt đất gồ ghề lồi lõm, phía xa còn có đá loạn tung hoành.  

 

Mà nhìn kỹ lại thì thấy trên mặt đất là những thi thể lăn lóc, thê thảm vô cùng.  

 

Thậm chí khi gió thổi qua, những bộ hài cốt đó gãy vụn hoàn toàn, tạo nên tiếng răng rắc khiếp hồn.  

 

Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi đau buồn.  

 

Thấy nơi này, Tần Ninh cũng có một cảm giác quen thuộc.  

 

Nơi đây nằm ở vị trí giữa tâm thế giới và mặt đất, giống đài Trụ Ma ở Cửu U đại lục trước kia.  

 

Nhìn những bộ hài cốt xung quanh thì có vẻ là từ gần ba ngàn năm trước.  

 


Tần Ninh đoán không sai.  

 

Nơi đây có lẽ là điểm huyết chiến giữa Tử Hiên Các với Ma tộc dưới lòng đất năm xưa.  

 

Ma tộc dưới lòng đất!  

 

Đây là lần đầu tiên Tần Ninh phát hiện tung tích của Ma tộc dưới lòng đất ngoại trừ Cửu U đại lục.  

 

Những súc sinh này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là một nhánh của ngũ đại Ma tộc xuất hiện tại đại lục Vạn Thiên.  

 

Không giống như đám nô lệ Hủ Cốt Ma tộc mà là đám Ma tộc có tính tự chủ cao hơn.  

 

Thực tế thì chín vạn năm trước, tung tích của Ma tộc cực kỳ ít.  

 

Tần Ninh cũng không quá hiểu về cách phân chia tầng lớp của Ma tộc.   

 


Nếu không phải có Giang Bạch nói lúc trước là Ma tộc có năm nhánh, hắn thậm chí còn nghĩ rằng Ma tộc đều là một thể.  

 

Có điều, không biết nơi này rốt cuộc phong cấm nhánh nào của Ma tộc đây!  

 

Mà toàn bộ đại lục Vạn Thiên đến cùng có nơi nào tồn tại bao nhiêu Ma tộc, cũng không ai biết được.  

 

Lúc này, Tần Ninh đặt Tần Hải xuống.  

 

“Suy yếu tới phế phủ... xương cốt gãy không ít... cũng may chưa đến trái tim...”  

 

Tần Ninh lúc này thở phào nhẹ nhõm.  

 

“Những kẻ kia hẳn là sắp đuổi tới rồi, không có thời gian chữa thương nữa, nhị ca, huynh kiên nhẫn một chút!”  

 

Tần Ninh vừa nói, hai tay vừa kết ấn.  

 

Hắn hiện tại cũng không có đan dược chữa thương công hiệu cực kỳ tốt nào.  

 

Nếu như Đạo Thiên Hành ở đây thì tốt.  

 

Chỉ là hắn cũng không yên tâm sử dụng đan dược bình thường.  

 

Lo lắng sẽ gây ra di chứng cho Tần Hải.  

 

“Thuật đại tác mệnh!”  

 

Một tiếng quát khẽ vang lên, lòng bàn tay của Tần Ninh ngưng tụ từng luồng sức mạnh.  

 

Trăm năm


 

Bình Luận (0)
Comment