Phong Thần Châu

Chương 2924

 Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười: "Cha ngươi khôi phục lại tên thật là Dương Thanh Vân, bốn người các ngươi cũng đều lấy lại tên của mình".  

 

"Hiện tại mới đúng là con trai của các chủ Thanh Ninh các, các chủ của bốn phân các lớn".  

 

Lúc này, nét mặt của Dương Tử Hiên trở nên quái lạ.  

 

Tiểu Hiên?  

 

Có cần như vậy không?  

 

Nếu tính toán rõ ràng toán thì Thạch Cảm Đương chẳng lớn hơn ông ta bao nhiêu đâu.  

 

"Sư thúc nói quá rồi, bốn người huynh đệ chúng ta đã tập thành thói quen từ lâu".  

 

Dương Tử Nghiệp cười nói: "Ở Thanh Ninh các này, tất cả đều lực vào thực lực".  

 

Thạch Cảm Đương chỉ cười cười, không nói gì thêm.  

 

Bốn người dẫn đường đi vào sâu bên trong Thanh Ninh các.  

 

Cứ đi mãi rồi đến trước của một tòa địa cung.  

 

Bốn phía xung quanh địa ẩn chứa từng dòng khí tức mạnh mẽ mờ ảo khi ẩn khi hiện.  

 

Hình như khi nhìn thấy bốn người Dương Tử Hiên, nó biến mất tăm.  

 

Nơi này có lẽ chính là lối đi ngầm dẫn đến chỗ Ma tộc của Thanh Ninh các.  

 


Thanh Ninh Các, một trong các thế lực bá chủ đại lục Vạn Thiên, nó không thể nào chỉ có vẻn vẹn bốn vị phó các chủ với mười hai Thanh Vân Vệ được.  

 

Cao thủ cảnh giới Thiên Nhân ẩn giấu trong Thanh Ninh các cũng không hề ít.  

 

Và nơi đây hiển nhiên là nơi quan trọng nhất.  

 

Lúc này bốn người bước lên.  

 

Dương Tử Hiên vung tay ra.  

 

Ngay sau đó, ba người Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Thiên và Dương Phong Vân cũng lần lượt tung chưởng.  

 

Dương Tử Hiên cười: "Ở đây khá nguy hiểm, ngoại trừ phụ thân, mẫu thân, Sở Thanh Phong, Sở Mộng Lâm, bốn vị phó các chủ và bốn huynh đệ chúng ta thì những người khác muốn vào đây đều phải cần có lệnh của các chủ".  

 


Tần Ninh gật đầu.  

 

Cánh cửa của địa cung từ từ mở ra.  

 

Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí nóng rực.  

 

Vài người tiến vào bên trong cánh cửa.  

 

Từng tia sáng dần dần ngưng tụ lại.  

 

Cả nhóm dừng chân trước một cái đài cao, rồi rơi xuống.  

 

Càng rơi vào sâu xuống dưới, luồng khí nóng rực lại càng trở nên mãnh liệt hơn.  

 

Đi xuống cách mặt đất khoảng chừng chục ngàn mét, lối đi nhỏ hẹp bắt đầu trở nên rộng rãi hơn.  

 

"Sư tôn!"  

 

Dường như đã có ai đó chờ đợi ở đây từ lâu.  

 

Cơ thể của mọi người ổn định, bước ra khỏi cái bục mình hạ xuống, quan sát xung quanh.  

 

Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương không phải lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, thế nhưng bây giờ cả hai đều vô cùng kinh ngạc.  

 

 


 

Bình Luận (0)
Comment